Binh Vương Thần Bí
-
C35: Chương 35
- Ngoài mặt thì cho rằng quan tâm đến Trung y, nhưng thật ra chỉ biết làm loạn mà thôi. Nếu thật sự quan tâm đến Trung y, tại sao không tăng thêm tiết Trung Tây y kết hợp đi? Trường dạy Trung y, bệnh viện Trung y không nhiều. Sinh viên học Trung y ra lại không tìm được bệnh viện để làm.
Hồ lão không nhịn được, tức giận nói.
Thấy biểu hiện giận dữ của Hồ lão, Chủ nhiệm Vương chỉ biết mỉm cười. Ông cụ chính là tính tình như vậy. Mắt thấy Trung y ngày càng xuống dốc, trong lòng giống như cất giữ một mồi lửa.
Chỉ là những người học Trung y, tâm lý cũng không được thoải mái. Nhưng thật sự, Trung y đang dần suy thoái. Cấp trên có tinh thần như vậy đã là tốt lắm rồi.
Khẽ thở dài, Chủ nhiệm Vương cười khổ:
- Hồ lão, cũng chẳng còn cách nào khác. Ngài cũng biết, đây là tinh thần cấp trên đưa xuống, chúng ta nhất định phải lĩnh hội và sắp xếp. Nếu không, không chỉ một Chủ nhiệm khoa như tôi phải chịu trách nhiệm, mà ngay cả lãnh đạo của trường cũng bị phê bình. Hơn nữa, đây cũng là chuyện tốt mà, ít nhất cũng khiến cho những sinh viên học Tây y thêm hiểu biết về y học truyền thống của đất nước ta.
- Hơn nữa lần này cũng coi như không tệ. Tiết học này của năm Tư xem như là tiết học bắt buộc. Có còn hơn không mà.
- Được rồi, được rồi.
Hồ lão thở dài. Tuy tăng tiết chỉ là hình thức ứng phó, nhưng theo như lời Chủ nhiệm Vương đã nói, có còn hơn không, chung quy vẫn còn cái tốt.
Chủ nhiệm Vương nhìn đồng hồ, sau đó nói:
- Hồ lão, còn hai chục phút nữa là đến giờ học. Tiết học của năm Hai sẽ diễn ra ở phòng học lầu ba. Ngài xem…
- Được rồi, tôi cũng nên đi thôi. Hôm nay học học thuyết Âm Dương đi.
Hồ lão nói với Chủ nhiệm Vương.
- À, lão Trương bảo đã dạy xong hết Chương đầu Học thuyết Âm Dương rồi.
Chủ nhiệm Vương nói.
Hồ lão nói tiếp:
- Vậy, tôi sẽ bắt đầu nói đến học thuyết Ngũ Hành.
Giang Khương giúp Hồ lão rót đầy một tách trà, sau đó mang sách đi theo phía sau Hồ lão chậm rãi xuyên qua trường học, ngẫu nhiên đưa tay lên đẩy đẩy cặp mắt kính tùy thời có thể rơi xuống.
Đến trước phòng học lầu ba, chỉ thấy được có không ít sinh viên đang đi đến. Nam có nữ có, thỉnh thoảng cũng thấy được có những cặp đôi trò chuyện thân mật bước vào phòng học.
Nhìn những sinh viên tràn đầy năng lượng này, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự tiếc nuối. Nếu năm đó đừng xảy ra chuyện, hắn cũng có thể có mặt trong những sinh viên đó, giống như bọn họ ngồi một chỗ trong căn phòng học kia.
Hồ lão đi đằng trước dường như cảm nhận được tâm trạng của Giang Khương, đột nhiên quay lại nói:
- Giang Khương, hãy cố gắng lên. Chỉ cần cậu cố gắng, tiền đồ trong tương lai của cậu còn sáng lạn hơn cả bọn họ.
- Dạ, cảm ơn sư phụ.
Giang Khương gật đầu. Lần đầu tiên hắn không gọi là Hồ lão mà gọi là sư phụ.
Hồ lão vui mừng gật đầu, sau đó bước vào trong phòng học.
Lúc này đã gần đến giờ vào lớp. Khi Giang Khương theo Hồ lão bước vào, chỉ cảm thấy không khí vốn đang náo nhiệt thoáng cái yên tĩnh lại, sau đó có vô số ánh mắt tập trung vào hai người.
Giang Khương cau mày, cảm thấy có chút không quen. Trước kia, bọn họ chỉ quen hành tẩu trong bóng đêm. Tuy thường giả dạng đủ loại người khác nhau để truy tìm mục tiêu, làm ra vô số chuyện khiến người ta kinh động, nhưng chưa bao giờ rơi vào tình huống như lúc này.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác được người khác chú ý.
Nhưng cũng may, tình huống này chỉ thoáng qua mà thôi, rất nhanh ánh mắt đã dời đi chỗ khác, chỉ là không khí trong phòng học yên tĩnh hơn rất nhiều. Trước khi giờ học chính thức bắt đầu, các sinh viên vẫn thấp giọng trò chuyện với nhau.
Giang Khương và Hồ lão ngồi xuống một bên. Hồ lão tiếp nhận quyển sách trong tay Giang Khương, tùy ý lật vài tờ. Tuy nói mấy năm qua ông không tham gia giảng dạy, nhưng nhắc đến mấy kiến thức cơ sở, nhắm mắt cũng có thể nói được, cho nên cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm.
Giang Khương ở một bên, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, lại còn có chút không rõ. Tại sao Hồ lão đi dạy lại còn mang hắn đi theo? Theo lý, hắn ở lại phòng khám, tác dụng còn nhiều hơn. Ở đây chỉ hỗ trợ bưng trà rót nước mà thôi, mà Hồ lão không phải là người sĩ diện như thế.
Reng reng reng. Tiếng chuông vào học vang lên. Phòng học vốn đang có chút ồn ào rất nhanh yên tĩnh lại. Hồ lão chậm rãi bước đến bàn học, nhìn hơn hai trăm học sinh bên dưới, ho khan một tiếng rồi nói:
- Các em, bởi vì giáo sư Trương không được khỏe, từ hôm nay trở đi sẽ do tôi và Giang lão sư cùng nhau giảng dạy môn Trung y cơ sở cho các em.
- Giang lão sư…
Ngồi ở một góc, Giang Khương nghe được ba chữ này, không khỏi ngạc nhiên nhìn Hồ lão. Hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể đóng vai một người hầu, tại sao đột nhiên lại được treo cái danh lão sư?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của đồ đệ, Hồ lão làm như không thấy, nghiêm túc nói tiếp:
- Có một số bạn học có thể nhận ra tôi. Nhưng đại đa số các bạn ở đây có thể không nhận ra. Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Hồ Khánh Nguyên. Sau này các bạn có thể gọi tôi là Hồ giáo sư hoặc Hồ lão sư.
- Hơn nữa, yêu cầu đi học của tôi khá nghiêm khắc. Mọi người đừng cho rằng Trung y cơ sở sau này sẽ chẳng có tác dụng lớn đối với các bạn mà đi học cho có lệ. Tôi chỉ nói một câu, nếu như các bạn muốn qua được học phần này, vậy thì hãy chăm chỉ học tập, lấy được thành tích cao. Ngoài ra, chính là biểu hiện trong lớp học. Hãy để cho tôi nhìn thấy sự chăm học của các bạn.
Nói đến đây, gương mặt nghiêm khắc của Hồ lão thoáng giãn ra, mỉm cười nói tiếp:
- Được rồi, các bạn hãy giở sách, chúng ta tiếp tục học bài kế tiếp.
Nhìn Hồ lão cầm bút bắt đầu bài giảng, Giang Khương lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Nhớ đến Hồ lão đột nhiên hỏi hắn đủ loại vấn đề về Trung y cơ sở, còn mua cho hắn cặp mắt kính đen, thì ra là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Giang Khương sờ mũi. Vốn tưởng rằng Hồ lão nhiều nhất cũng chỉ cho hắn hỗ trợ lau bảng, rót nước gì gì đó. Nhưng bây giờ sợ rằng không phải đơn giản như vậy. Hồ lão không phải để hắn giảng bài chứ? Trường học sẽ không cho phép đâu.
Người nào đó cho đến bây giờ chưa từng học đại học đã bắt đầu rối rắm với thân phận lão sư rồi.
Hồ lão không nhịn được, tức giận nói.
Thấy biểu hiện giận dữ của Hồ lão, Chủ nhiệm Vương chỉ biết mỉm cười. Ông cụ chính là tính tình như vậy. Mắt thấy Trung y ngày càng xuống dốc, trong lòng giống như cất giữ một mồi lửa.
Chỉ là những người học Trung y, tâm lý cũng không được thoải mái. Nhưng thật sự, Trung y đang dần suy thoái. Cấp trên có tinh thần như vậy đã là tốt lắm rồi.
Khẽ thở dài, Chủ nhiệm Vương cười khổ:
- Hồ lão, cũng chẳng còn cách nào khác. Ngài cũng biết, đây là tinh thần cấp trên đưa xuống, chúng ta nhất định phải lĩnh hội và sắp xếp. Nếu không, không chỉ một Chủ nhiệm khoa như tôi phải chịu trách nhiệm, mà ngay cả lãnh đạo của trường cũng bị phê bình. Hơn nữa, đây cũng là chuyện tốt mà, ít nhất cũng khiến cho những sinh viên học Tây y thêm hiểu biết về y học truyền thống của đất nước ta.
- Hơn nữa lần này cũng coi như không tệ. Tiết học này của năm Tư xem như là tiết học bắt buộc. Có còn hơn không mà.
- Được rồi, được rồi.
Hồ lão thở dài. Tuy tăng tiết chỉ là hình thức ứng phó, nhưng theo như lời Chủ nhiệm Vương đã nói, có còn hơn không, chung quy vẫn còn cái tốt.
Chủ nhiệm Vương nhìn đồng hồ, sau đó nói:
- Hồ lão, còn hai chục phút nữa là đến giờ học. Tiết học của năm Hai sẽ diễn ra ở phòng học lầu ba. Ngài xem…
- Được rồi, tôi cũng nên đi thôi. Hôm nay học học thuyết Âm Dương đi.
Hồ lão nói với Chủ nhiệm Vương.
- À, lão Trương bảo đã dạy xong hết Chương đầu Học thuyết Âm Dương rồi.
Chủ nhiệm Vương nói.
Hồ lão nói tiếp:
- Vậy, tôi sẽ bắt đầu nói đến học thuyết Ngũ Hành.
Giang Khương giúp Hồ lão rót đầy một tách trà, sau đó mang sách đi theo phía sau Hồ lão chậm rãi xuyên qua trường học, ngẫu nhiên đưa tay lên đẩy đẩy cặp mắt kính tùy thời có thể rơi xuống.
Đến trước phòng học lầu ba, chỉ thấy được có không ít sinh viên đang đi đến. Nam có nữ có, thỉnh thoảng cũng thấy được có những cặp đôi trò chuyện thân mật bước vào phòng học.
Nhìn những sinh viên tràn đầy năng lượng này, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự tiếc nuối. Nếu năm đó đừng xảy ra chuyện, hắn cũng có thể có mặt trong những sinh viên đó, giống như bọn họ ngồi một chỗ trong căn phòng học kia.
Hồ lão đi đằng trước dường như cảm nhận được tâm trạng của Giang Khương, đột nhiên quay lại nói:
- Giang Khương, hãy cố gắng lên. Chỉ cần cậu cố gắng, tiền đồ trong tương lai của cậu còn sáng lạn hơn cả bọn họ.
- Dạ, cảm ơn sư phụ.
Giang Khương gật đầu. Lần đầu tiên hắn không gọi là Hồ lão mà gọi là sư phụ.
Hồ lão vui mừng gật đầu, sau đó bước vào trong phòng học.
Lúc này đã gần đến giờ vào lớp. Khi Giang Khương theo Hồ lão bước vào, chỉ cảm thấy không khí vốn đang náo nhiệt thoáng cái yên tĩnh lại, sau đó có vô số ánh mắt tập trung vào hai người.
Giang Khương cau mày, cảm thấy có chút không quen. Trước kia, bọn họ chỉ quen hành tẩu trong bóng đêm. Tuy thường giả dạng đủ loại người khác nhau để truy tìm mục tiêu, làm ra vô số chuyện khiến người ta kinh động, nhưng chưa bao giờ rơi vào tình huống như lúc này.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác được người khác chú ý.
Nhưng cũng may, tình huống này chỉ thoáng qua mà thôi, rất nhanh ánh mắt đã dời đi chỗ khác, chỉ là không khí trong phòng học yên tĩnh hơn rất nhiều. Trước khi giờ học chính thức bắt đầu, các sinh viên vẫn thấp giọng trò chuyện với nhau.
Giang Khương và Hồ lão ngồi xuống một bên. Hồ lão tiếp nhận quyển sách trong tay Giang Khương, tùy ý lật vài tờ. Tuy nói mấy năm qua ông không tham gia giảng dạy, nhưng nhắc đến mấy kiến thức cơ sở, nhắm mắt cũng có thể nói được, cho nên cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm.
Giang Khương ở một bên, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, lại còn có chút không rõ. Tại sao Hồ lão đi dạy lại còn mang hắn đi theo? Theo lý, hắn ở lại phòng khám, tác dụng còn nhiều hơn. Ở đây chỉ hỗ trợ bưng trà rót nước mà thôi, mà Hồ lão không phải là người sĩ diện như thế.
Reng reng reng. Tiếng chuông vào học vang lên. Phòng học vốn đang có chút ồn ào rất nhanh yên tĩnh lại. Hồ lão chậm rãi bước đến bàn học, nhìn hơn hai trăm học sinh bên dưới, ho khan một tiếng rồi nói:
- Các em, bởi vì giáo sư Trương không được khỏe, từ hôm nay trở đi sẽ do tôi và Giang lão sư cùng nhau giảng dạy môn Trung y cơ sở cho các em.
- Giang lão sư…
Ngồi ở một góc, Giang Khương nghe được ba chữ này, không khỏi ngạc nhiên nhìn Hồ lão. Hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể đóng vai một người hầu, tại sao đột nhiên lại được treo cái danh lão sư?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của đồ đệ, Hồ lão làm như không thấy, nghiêm túc nói tiếp:
- Có một số bạn học có thể nhận ra tôi. Nhưng đại đa số các bạn ở đây có thể không nhận ra. Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Hồ Khánh Nguyên. Sau này các bạn có thể gọi tôi là Hồ giáo sư hoặc Hồ lão sư.
- Hơn nữa, yêu cầu đi học của tôi khá nghiêm khắc. Mọi người đừng cho rằng Trung y cơ sở sau này sẽ chẳng có tác dụng lớn đối với các bạn mà đi học cho có lệ. Tôi chỉ nói một câu, nếu như các bạn muốn qua được học phần này, vậy thì hãy chăm chỉ học tập, lấy được thành tích cao. Ngoài ra, chính là biểu hiện trong lớp học. Hãy để cho tôi nhìn thấy sự chăm học của các bạn.
Nói đến đây, gương mặt nghiêm khắc của Hồ lão thoáng giãn ra, mỉm cười nói tiếp:
- Được rồi, các bạn hãy giở sách, chúng ta tiếp tục học bài kế tiếp.
Nhìn Hồ lão cầm bút bắt đầu bài giảng, Giang Khương lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Nhớ đến Hồ lão đột nhiên hỏi hắn đủ loại vấn đề về Trung y cơ sở, còn mua cho hắn cặp mắt kính đen, thì ra là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Giang Khương sờ mũi. Vốn tưởng rằng Hồ lão nhiều nhất cũng chỉ cho hắn hỗ trợ lau bảng, rót nước gì gì đó. Nhưng bây giờ sợ rằng không phải đơn giản như vậy. Hồ lão không phải để hắn giảng bài chứ? Trường học sẽ không cho phép đâu.
Người nào đó cho đến bây giờ chưa từng học đại học đã bắt đầu rối rắm với thân phận lão sư rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook