Binh Vương Thần Bí
-
C1117: Các người làm gì vậy
Người áo đen dẫn đầu một lần nữa trầm giọng quát lên.
Cục trưởng Vương sau một thoáng hoảng hốt, rốt cuộc cũng định thần lại. Ở đây là Kim Lăng, bất luận những người này có lai lịch như thế nào, tuyệt đối không dám làm loạn. Hơn nữa nhìn trận thế này, đối phương chắc đến từ một ngành đặc biệt. Nếu không, sao có thể có gan làm ra trận thế lớn như thế?
Định thần lại, nhìn những người áo đen đang từng bước ép sát đến, Cục trưởng Vương chậm rãi thả tay mình xuống, sau đó giơ tay ra lệnh với cảnh sát bên cạnh:
- Tất cả mọi người thu lại súng.
- Các người là ai? Tôi là Phó cục trưởng Vương của cục Cảnh sát phía tây thành Kim Lăng.
- Cục phó Vương, xin mang người của anh đi, đừng gây cản trở hành động của chúng tôi.
Người áo đen dẫn đầu cũng không có ý định bỏ qua, giơ súng nói với Phó cục trưởng Vương.
- Các người rốt cuộc thuộc đơn vị nào? Đây là hành động chấp pháp bình thường của chúng tôi.
Cục phó Vương thể hiện thái độ công bằng của mình.
Những người áo đen đầu lĩnh dường như không có ý định quan tâm đến lời nói của y, nhìn thuộc hạ đồn đám cảnh sát sang một bên, liền bước đến trước mặt Giang Khương, chào một tiếng.
- Trưởng ban Giang, Tổ trưởng tổ 1 đội 6 ngoại viện xin báo cáo với anh.
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Hắn không biết vị đội trưởng của ngoại viện này, chỉ nhìn đám người Lương thiếu, trầm giọng nói:
- Mau mang những người đó về viện. - Vâng. Vị đội trưởng đáp một tiếng, sau đó xoay người vung tay lên.
Những đội viên ngoại viện lập tức động thủ, đè đám người Lương thiếu xuống đất, sau đó khóa tay lại.
- Các người làm gì? Có biết ba của tôi là ai không? Càn rỡ. Các người...
Không có bất kỳ ai quan tâm đến tiếng quát mắng của vị Lương thiếu, trực tiếp bắt lại. Gã thanh niên quân khu tái xanh nhìn những người trước mặt, một chút cũng không dám giấy dụa. Là con trai của vị đại lão trong quân đội, y biết rất rõ trong quân khu không có người nào như vậy tồn tại. Nhìn trận thế của đối
phương, đúng là không bình thường.
Cho nên, y rất lý trí mà không nói tiếng nào, trực tiếp để đối phương bắt. Dù sao, cho dù y bị bắt, trong nhà cũng sẽ không bỏ mặc mình.
Đám người Cục phó Vương bị gạt sang một bên, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào. Đám người trước mắt, người nào cũng đăng đăng sát khí, nhìn biểu hiện là đã từng thấy máu, y cũng không dám đảm bảo nếu bọn họ làm nghịch ý đối phương, đối phương thật có nổ súng hay không.
Bên này động tác dứt khoát bắt hết đám người Lương thiếu, sau đó lôi lên trực thăng, ngay cả đám người bị thương, sau khi trải qua kiểm tra sơ bộ, cũng bị khiêng lên trực thăng luôn.
Lúc này mấy người bị thương nằm dưới đất cũng đã tỉnh, bắt đầu giấy dụa.
- Các người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không?
Vị Ngô thiếu tỉnh hồn, tức giận kêu lên.
- Ngô Quân Quân.
Nghe được giọng nói này, Giang Khương liền bước lên, nhàn nhạt nói:
- Để tôi nói với lão gia tử nhà anh một tiếng.
- Anh...
Vị Ngô đại thiếu ngẩn ra, nhìn Giang Khương từ trong bóng tối bước đến, thất thanh kêu lên:
- Giang...Giang Khương.
Giang Khương khế hừ một tiếng, không nói một câu, nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý bảo ngoại viện mang đi.
Ngô Quân Quân bị kéo đi hai bước, trong đầu liền nhớ lại, đầu năm, khi lão gia tử trong nhà âm thầm gọi mấy thanh niên trong nhà về giao phó một số chuyện, y vội vàng kinh hãi quay đầu nhìn Giang Khương, bắt đầu cầu khẩn:
- Giang...Nguyên thiếu, Nguyên thiếu xin tha mạng.
Giang Khương cũng không quay đầu lại, chỉ dặn dò hai người dùng cáng đem y sĩ thực tập bị thương lên trực thăng, đồng thời gật đầu với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, đưa tay ôm lấy Phan Hiểu Hiểu nắm lấy dây thừng, để trực thăng kéo lên.
Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười, một tay xốc cô gái đang khóc thút thít, một tay nắm sợi dây, gật đầu một cái.
Cục trưởng Vương sau một thoáng hoảng hốt, rốt cuộc cũng định thần lại. Ở đây là Kim Lăng, bất luận những người này có lai lịch như thế nào, tuyệt đối không dám làm loạn. Hơn nữa nhìn trận thế này, đối phương chắc đến từ một ngành đặc biệt. Nếu không, sao có thể có gan làm ra trận thế lớn như thế?
Định thần lại, nhìn những người áo đen đang từng bước ép sát đến, Cục trưởng Vương chậm rãi thả tay mình xuống, sau đó giơ tay ra lệnh với cảnh sát bên cạnh:
- Tất cả mọi người thu lại súng.
- Các người là ai? Tôi là Phó cục trưởng Vương của cục Cảnh sát phía tây thành Kim Lăng.
- Cục phó Vương, xin mang người của anh đi, đừng gây cản trở hành động của chúng tôi.
Người áo đen dẫn đầu cũng không có ý định bỏ qua, giơ súng nói với Phó cục trưởng Vương.
- Các người rốt cuộc thuộc đơn vị nào? Đây là hành động chấp pháp bình thường của chúng tôi.
Cục phó Vương thể hiện thái độ công bằng của mình.
Những người áo đen đầu lĩnh dường như không có ý định quan tâm đến lời nói của y, nhìn thuộc hạ đồn đám cảnh sát sang một bên, liền bước đến trước mặt Giang Khương, chào một tiếng.
- Trưởng ban Giang, Tổ trưởng tổ 1 đội 6 ngoại viện xin báo cáo với anh.
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Hắn không biết vị đội trưởng của ngoại viện này, chỉ nhìn đám người Lương thiếu, trầm giọng nói:
- Mau mang những người đó về viện. - Vâng. Vị đội trưởng đáp một tiếng, sau đó xoay người vung tay lên.
Những đội viên ngoại viện lập tức động thủ, đè đám người Lương thiếu xuống đất, sau đó khóa tay lại.
- Các người làm gì? Có biết ba của tôi là ai không? Càn rỡ. Các người...
Không có bất kỳ ai quan tâm đến tiếng quát mắng của vị Lương thiếu, trực tiếp bắt lại. Gã thanh niên quân khu tái xanh nhìn những người trước mặt, một chút cũng không dám giấy dụa. Là con trai của vị đại lão trong quân đội, y biết rất rõ trong quân khu không có người nào như vậy tồn tại. Nhìn trận thế của đối
phương, đúng là không bình thường.
Cho nên, y rất lý trí mà không nói tiếng nào, trực tiếp để đối phương bắt. Dù sao, cho dù y bị bắt, trong nhà cũng sẽ không bỏ mặc mình.
Đám người Cục phó Vương bị gạt sang một bên, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào. Đám người trước mắt, người nào cũng đăng đăng sát khí, nhìn biểu hiện là đã từng thấy máu, y cũng không dám đảm bảo nếu bọn họ làm nghịch ý đối phương, đối phương thật có nổ súng hay không.
Bên này động tác dứt khoát bắt hết đám người Lương thiếu, sau đó lôi lên trực thăng, ngay cả đám người bị thương, sau khi trải qua kiểm tra sơ bộ, cũng bị khiêng lên trực thăng luôn.
Lúc này mấy người bị thương nằm dưới đất cũng đã tỉnh, bắt đầu giấy dụa.
- Các người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không?
Vị Ngô thiếu tỉnh hồn, tức giận kêu lên.
- Ngô Quân Quân.
Nghe được giọng nói này, Giang Khương liền bước lên, nhàn nhạt nói:
- Để tôi nói với lão gia tử nhà anh một tiếng.
- Anh...
Vị Ngô đại thiếu ngẩn ra, nhìn Giang Khương từ trong bóng tối bước đến, thất thanh kêu lên:
- Giang...Giang Khương.
Giang Khương khế hừ một tiếng, không nói một câu, nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý bảo ngoại viện mang đi.
Ngô Quân Quân bị kéo đi hai bước, trong đầu liền nhớ lại, đầu năm, khi lão gia tử trong nhà âm thầm gọi mấy thanh niên trong nhà về giao phó một số chuyện, y vội vàng kinh hãi quay đầu nhìn Giang Khương, bắt đầu cầu khẩn:
- Giang...Nguyên thiếu, Nguyên thiếu xin tha mạng.
Giang Khương cũng không quay đầu lại, chỉ dặn dò hai người dùng cáng đem y sĩ thực tập bị thương lên trực thăng, đồng thời gật đầu với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, đưa tay ôm lấy Phan Hiểu Hiểu nắm lấy dây thừng, để trực thăng kéo lên.
Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười, một tay xốc cô gái đang khóc thút thít, một tay nắm sợi dây, gật đầu một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook