Binh Vương Thần Bí
-
C1108: Chương 1108
Đùng đùng. Tiếng pháo bắt đầu vang lên trong các ngôi nhà. Mặc dù còn chưa đến 5h, nhưng mâm cơm tất niên đã có không ít gia đình ăn vào lúc ba bốn giờ chiều.
Mọi người trong thôn đều biết năm nay gia đình Giang lão y sư nghênh đón một chuyện vui lớn. Nghe nói đứa con trai và con dâu mất tích nhiều năm đã trở về, hơn nữa còn mang theo cả đứa cháu thứ hai.
Mấy năm qua, Giang lão y sư tích đức rất nhiều. Sau khi Giang Khương mất tích trở về, chỉ trong một hai năm ngắn ngủi đã một đường thẳng tiến, từ một thanh niên nông thôn bình thường trở thành anh hùng quốc dân. Nghe nói bây giờ làm chức gì lớn lắm ở thủ đô. Rất nhiều quan lớn phải nịnh hót tiểu tử Giang gia.
Chuyện này khiến cho hàng xóm vô cùng hâm mộ Giang lão gia tử, rối rít hỏi thăm. Mặc dù Giang lão y sư không còn con trai, con dâu, nhưng có đứa cháu trai như vậy cũng đủ để kiêu ngạo. Nhưng lại không nghĩ đến hết năm lại truyền đến tin tức con trai và con dâu của Giang lão trở về.
Tuy nói có không ít người khó tin. Năm đó Giang Khương mất tích hai ba năm rồi trở về, xem như tổ tiên phù hộ. Bây giờ con trai, con dâu mất tích hai mươi mấy năm đột nhiên trở về, hơn nữa còn mang theo một đứa con thứ hai, điều này thật sự không thể tin nổi.
Có nhiều người cố ý đến xem, thấy trước cửa Giang gia đậu hai chiếc xe sang trọng. Hơn nữa còn có một thanh niên diện mạo tương tự Giang Khương xuất hiện trong thôn, đồng thời trong sân nhà Giang gia mơ hồ có một người đàn ông trung niên và một quý phụ đoan trang hiện diện.
Cho nên, mặc dù mọi người không tin, nhưng nhìn thấy như vậy, cũng không nhịn được mà hít hà. Giang lão y sư chịu khổ mấy chục năm, rốt cuộc cũng đã đến lúc hưởng phúc.
Giang lão nhìn quanh ngoài cổng, chờ đứa cháu trai lớn trở về. Lý gia cách đó không xa cũng bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên.
Khí tức của Lý thúc hiện tại khá tốt, sắc mặt đỏ hồng, không còn vàng khè như trước, rõ ràng vết thương năm đó đã hoàn toàn khỏi hẳn.
- Nào, Tiểu Vũ, ăn sủi cảo đi. Mẹ con cố ý làm, chờ con về ăn đấy.
Lý thúc vui vẻ múc hai cục sủi cảo bỏ vào trong chén của Lý Tiểu Vũ.
- Vâng, mẹ làm sủi cảo là ngon nhất. Đã lâu rồi con chưa được ăn.
Khóe miệng Lý Tiểu Vũ nhếch lên, cẩn thận cắn một miếng sủi cảo, sau đó lộ ra thần sắc hài lòng.
Nhìn con gái mình ăn ngon như vậy, Lý thúc và Lý thẩm đều cười vui vẻ.
Hài lòng nuốt hai miếng sủi cảo xuống bụng, Lý Tiểu Vũ nháy mắt một cái, nhìn Lý thúc, nói:
- Ba, không biết anh Tiểu Nguyên về chưa? Giang gia gia không ăn tết một mình chứ?
- Nha đầu này, trở về cũng chỉ nhớ mỗi anh Tiểu Nguyên.
Lý thúc cười ha hả nói:
- Tiểu Nguyên còn chưa về. Nhưng con không cần lo lắng cho Giang gia gia. Giang gia gia bây giờ đúng thật là có phúc.
- Có phúc?
Lý Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi lại.
- Con vừa về nên không biết.
Lý thúc nói:
- Ba mẹ Giang Khương đã về rồi. Bây giờ cả nhà họ đang chờ Giang Khương về đoàn tụ.
- Ba mẹ anh ấy đã trở lại? Giang Văn Ba?
Lý Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn cha mình.
- Ồ, tại sao con lại biết tên ông ấy là Giang Văn Ba?
Lần này đến phiên Lý thúc nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lý Tiểu Vũ. Sáng nay ông thấy Giang gia có không ít khách, định đi giúp Giang lão. Kết quả sau khi đến mới biết khách là người của Giang gia. Hơn nữa còn là con trai, con dâu đã mất tích năm xưa.
Lúc đó ông có trò chuyện với cha Giang Khương một chút, mới biết tên của đối phương là Giang Văn Ba. Ông không hiểu tại sao con gái vừa về lại biết tên người cha mất tích mấy chục năm của Giang Khương?
Nhìn biểu hiện nghi ngờ của cha mình, Lý Tiểu Vũ vội vàng giải thích:
- Trước kia con có nghe anh Tiểu Nguyên đề cập đến.
- Thì ra là như vậy.
Lý thúc gật đầu, sau đó cười nói:
- Bất kể thế nào, lần này xem như rất tốt. Tâm nguyện mấy chục năm qua của Giang lão xem như đã thực hiện được, một nhà đoàn viên, còn gì tốt hơn chứ.
- Đúng, đúng.
Nói đến đây, Lý thẩm cũng cảm thấy xúc động, nhìn chồng của mình, ánh mắt tình ý sâu đậm. Lý thúc dường như cũng cảm nhận được, ánh mắt ôn nhu hơn nhiều.
Trong lúc hai vợ chồng đang thâm tình, Lý Tiểu Vũ bên cạnh có chút sững sờ, dường như cũng không chú ý đến điều này.
- Tôi thấy hình như Giang Văn Ba lăn lộn bên ngoài không tệ, đi xe rất đắt tiền. Nói năng cũng không giống bình thường. Khi về còn mang theo tài xế và cận vệ. Chẳng qua tôi không rõ, nếu lăn lộn bên ngoài tốt như vậy, tại sao hai mươi mấy năm không thấy bóng dáng?
Thấy Lý thúc nghi ngờ nói, Lý Tiểu Vũ bừng tỉnh, vội vàng trả lời:
- Làm sao mà biết được ba ơi. Nói không chừng người ta cũng có sự khó xử của mình.
- Ừm, cũng đúng.
Nghe con gái nói, Lý thúc không nhịn được liên tục gật đầu.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên Lý Tiểu Vũ nghiêng đầu, giống như đang nghe cái gì. Lý thúc bên cạnh cũng sững người, nghe được tiếng ầm ầm từ xa truyền đến. Hơn nữa càng lúc càng lớn, dường như đang hướng về bên này.
Mặt Lý thúc lộ vẻ kinh nghi:
- Đây là thanh âm gì vậy? Giống như truyền đến từ trên trời?
- Là tiếng trực thăng.
Lý Tiểu Vũ mỉm cười nói:
- Hẳn là anh Tiểu Nguyên đã về.
- A? Trực thăng? Giang Khương ngồi trực thăng trở về sao?
Mặc dù vẫn chưa đến 5h, trời đã có chút tối nhưng vẫn không ít người bị thanh âm của chiếc trực thăng trên trời thu hút. Dù sao thôn nhỏ như vậy, một chiếc trực thăng vẫn tương đối thu hút sự chú ý và tò mò của mọi người.
- Trực thăng, đúng là trực thăng rồi.
Nhìn chiếc trực thăng chậm rãi xoay vòng trên cao, sau đó đáp xuống ruộng lúa khô héo trước sân Giang gia, mọi người liền hiểu ra, thì ra là Giang Khương trở về.
Mấy đứa nhỏ trong thôn cũng không dè dặt như người lớn, đứa nào cũng hưng phấn chạy về phía trực thăng.
Mọi người trong thôn đều biết năm nay gia đình Giang lão y sư nghênh đón một chuyện vui lớn. Nghe nói đứa con trai và con dâu mất tích nhiều năm đã trở về, hơn nữa còn mang theo cả đứa cháu thứ hai.
Mấy năm qua, Giang lão y sư tích đức rất nhiều. Sau khi Giang Khương mất tích trở về, chỉ trong một hai năm ngắn ngủi đã một đường thẳng tiến, từ một thanh niên nông thôn bình thường trở thành anh hùng quốc dân. Nghe nói bây giờ làm chức gì lớn lắm ở thủ đô. Rất nhiều quan lớn phải nịnh hót tiểu tử Giang gia.
Chuyện này khiến cho hàng xóm vô cùng hâm mộ Giang lão gia tử, rối rít hỏi thăm. Mặc dù Giang lão y sư không còn con trai, con dâu, nhưng có đứa cháu trai như vậy cũng đủ để kiêu ngạo. Nhưng lại không nghĩ đến hết năm lại truyền đến tin tức con trai và con dâu của Giang lão trở về.
Tuy nói có không ít người khó tin. Năm đó Giang Khương mất tích hai ba năm rồi trở về, xem như tổ tiên phù hộ. Bây giờ con trai, con dâu mất tích hai mươi mấy năm đột nhiên trở về, hơn nữa còn mang theo một đứa con thứ hai, điều này thật sự không thể tin nổi.
Có nhiều người cố ý đến xem, thấy trước cửa Giang gia đậu hai chiếc xe sang trọng. Hơn nữa còn có một thanh niên diện mạo tương tự Giang Khương xuất hiện trong thôn, đồng thời trong sân nhà Giang gia mơ hồ có một người đàn ông trung niên và một quý phụ đoan trang hiện diện.
Cho nên, mặc dù mọi người không tin, nhưng nhìn thấy như vậy, cũng không nhịn được mà hít hà. Giang lão y sư chịu khổ mấy chục năm, rốt cuộc cũng đã đến lúc hưởng phúc.
Giang lão nhìn quanh ngoài cổng, chờ đứa cháu trai lớn trở về. Lý gia cách đó không xa cũng bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên.
Khí tức của Lý thúc hiện tại khá tốt, sắc mặt đỏ hồng, không còn vàng khè như trước, rõ ràng vết thương năm đó đã hoàn toàn khỏi hẳn.
- Nào, Tiểu Vũ, ăn sủi cảo đi. Mẹ con cố ý làm, chờ con về ăn đấy.
Lý thúc vui vẻ múc hai cục sủi cảo bỏ vào trong chén của Lý Tiểu Vũ.
- Vâng, mẹ làm sủi cảo là ngon nhất. Đã lâu rồi con chưa được ăn.
Khóe miệng Lý Tiểu Vũ nhếch lên, cẩn thận cắn một miếng sủi cảo, sau đó lộ ra thần sắc hài lòng.
Nhìn con gái mình ăn ngon như vậy, Lý thúc và Lý thẩm đều cười vui vẻ.
Hài lòng nuốt hai miếng sủi cảo xuống bụng, Lý Tiểu Vũ nháy mắt một cái, nhìn Lý thúc, nói:
- Ba, không biết anh Tiểu Nguyên về chưa? Giang gia gia không ăn tết một mình chứ?
- Nha đầu này, trở về cũng chỉ nhớ mỗi anh Tiểu Nguyên.
Lý thúc cười ha hả nói:
- Tiểu Nguyên còn chưa về. Nhưng con không cần lo lắng cho Giang gia gia. Giang gia gia bây giờ đúng thật là có phúc.
- Có phúc?
Lý Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi lại.
- Con vừa về nên không biết.
Lý thúc nói:
- Ba mẹ Giang Khương đã về rồi. Bây giờ cả nhà họ đang chờ Giang Khương về đoàn tụ.
- Ba mẹ anh ấy đã trở lại? Giang Văn Ba?
Lý Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn cha mình.
- Ồ, tại sao con lại biết tên ông ấy là Giang Văn Ba?
Lần này đến phiên Lý thúc nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lý Tiểu Vũ. Sáng nay ông thấy Giang gia có không ít khách, định đi giúp Giang lão. Kết quả sau khi đến mới biết khách là người của Giang gia. Hơn nữa còn là con trai, con dâu đã mất tích năm xưa.
Lúc đó ông có trò chuyện với cha Giang Khương một chút, mới biết tên của đối phương là Giang Văn Ba. Ông không hiểu tại sao con gái vừa về lại biết tên người cha mất tích mấy chục năm của Giang Khương?
Nhìn biểu hiện nghi ngờ của cha mình, Lý Tiểu Vũ vội vàng giải thích:
- Trước kia con có nghe anh Tiểu Nguyên đề cập đến.
- Thì ra là như vậy.
Lý thúc gật đầu, sau đó cười nói:
- Bất kể thế nào, lần này xem như rất tốt. Tâm nguyện mấy chục năm qua của Giang lão xem như đã thực hiện được, một nhà đoàn viên, còn gì tốt hơn chứ.
- Đúng, đúng.
Nói đến đây, Lý thẩm cũng cảm thấy xúc động, nhìn chồng của mình, ánh mắt tình ý sâu đậm. Lý thúc dường như cũng cảm nhận được, ánh mắt ôn nhu hơn nhiều.
Trong lúc hai vợ chồng đang thâm tình, Lý Tiểu Vũ bên cạnh có chút sững sờ, dường như cũng không chú ý đến điều này.
- Tôi thấy hình như Giang Văn Ba lăn lộn bên ngoài không tệ, đi xe rất đắt tiền. Nói năng cũng không giống bình thường. Khi về còn mang theo tài xế và cận vệ. Chẳng qua tôi không rõ, nếu lăn lộn bên ngoài tốt như vậy, tại sao hai mươi mấy năm không thấy bóng dáng?
Thấy Lý thúc nghi ngờ nói, Lý Tiểu Vũ bừng tỉnh, vội vàng trả lời:
- Làm sao mà biết được ba ơi. Nói không chừng người ta cũng có sự khó xử của mình.
- Ừm, cũng đúng.
Nghe con gái nói, Lý thúc không nhịn được liên tục gật đầu.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên Lý Tiểu Vũ nghiêng đầu, giống như đang nghe cái gì. Lý thúc bên cạnh cũng sững người, nghe được tiếng ầm ầm từ xa truyền đến. Hơn nữa càng lúc càng lớn, dường như đang hướng về bên này.
Mặt Lý thúc lộ vẻ kinh nghi:
- Đây là thanh âm gì vậy? Giống như truyền đến từ trên trời?
- Là tiếng trực thăng.
Lý Tiểu Vũ mỉm cười nói:
- Hẳn là anh Tiểu Nguyên đã về.
- A? Trực thăng? Giang Khương ngồi trực thăng trở về sao?
Mặc dù vẫn chưa đến 5h, trời đã có chút tối nhưng vẫn không ít người bị thanh âm của chiếc trực thăng trên trời thu hút. Dù sao thôn nhỏ như vậy, một chiếc trực thăng vẫn tương đối thu hút sự chú ý và tò mò của mọi người.
- Trực thăng, đúng là trực thăng rồi.
Nhìn chiếc trực thăng chậm rãi xoay vòng trên cao, sau đó đáp xuống ruộng lúa khô héo trước sân Giang gia, mọi người liền hiểu ra, thì ra là Giang Khương trở về.
Mấy đứa nhỏ trong thôn cũng không dè dặt như người lớn, đứa nào cũng hưng phấn chạy về phía trực thăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook