Bình Tĩnh Làm Phi - Hoàn
Chương 92: Phụ Thân Bán Nhi Tử Đi...bán Nhi Tử Đi

Chương
71.1: Phụ thân bán nhi tử đi…Bán nhi tử đi

Du Phức Nghi rời khỏi Vĩnh Thọ Cung, Cốc Vũ mở miệng nói:

– Trịnh Quý Phi nghe nói Phúc Ninh đại trưởng công chúa cùng Thụy Mẫn quận chúa
tới, sắc mặt liền tối đen, có thể nhìn ra nàng thật sự không thích mẫu thân
cùng muội muội.

Du Phức Nghi hừ nói:

– Các nàng làm ra những chuyện như vậy, muốn Trịnh quý phi thích, cũng khó.

Trịnh quý phi hoài thai bất ổn, ngàn vạn lần đừng bị Phúc Ninh đại trưởng công
chúa chọc tức mà xảy ra chuyện gì tốt xấu.

Nhưng nếu thật sự sinh khí( tức giận) mà xảy ra cái gì tốt xấu, thì cũng không
phải là chuyện xấu gì, không can hệ đến nàng, mà Tư Mã Duệ cũng có thể thở phào
một hơi.

Ý nghĩ này cũng có chút ác độc, vì tích đức cho thai nhi trong bụng, không cần
suy nghĩ đến nữa, Du Phức Nghi vội nhắm mắt liên tục niệm Phật:

– A di đà phật….

– Đang êm đẹp niệm Phật làm cái gì, đừng nói với trẫm là ngươi muốn mang theo
bảo bối tiểu khuê nữ của trẫm đi xuất gia!

Giọng Tư Mã Duệ đột nhiên truyền đến, Du Phức Nghi trợn mắt, liền thấy trước
mặt là người mặc tử sắc cẩm bào(màu tím), trên đầu đội tử kim quan, trên tay
cầm cây sáo Tử Ngọc giống thế gia quý công tử,
dựa nghiêng người vào đại môn đỏ thắm của Trường Xuân Cung.

“Đây là gu thẩm mỹ gì?”

Du Phức Nghi chửi thầm một câu, đợi kiệu đặt
xuống đất, mới chậm rãi đi xuống, qua loa hành lễ, liếc hắn, ngoài cười nhưng
trong không cười nói:

– Thần thiếp còn cho rằng hoàng thượng phải mất
năm ba ngày mới có thể nguôi giận .

– Ngươi là cái đinh gì, cũng đáng để trẫm sinh
khí?

Tư Mã Duệ đi tới, giơ tay đặt lên bụng nhỏ của

Du Phức Nghi sờ sờ xoa xoa, thấy nàng còn đứng tại chỗ, há mồm liền mắng:

– Thất thần làm cái gì, mau vào ăn điểm tâm!
Cũng không nhìn xem đã đến giờ nào rồi, chỉ lo ở chung với đám tỷ tỷ muội muội
hư tình giả ý, cũng không màng đến bảo bối tiểu khuê nữ trong bụng?

Du Phức Nghi ngẩng đầu nhìn thái dương ở phía
đông, đánh giá canh giờ, đổi thành thời gian ở hiện đại, nhiều lắm là 7 giờ, so
với canh giờ ngày thường lui tới dùng điểm tâm vẫn còn sớm…

Nàng không trực tiếp phản bác, ngược lại cau mày
nói:

– Lúc này, không phải hoàng thượng nên ở Dưỡng
Tâm Điện lý chính sao? Sao lại đến cung của thần thiếp?

Có ai làm hoàng đế Đại Chu mà ba ngày đánh cá,
hai ngày phơi lưới, thế mà chẳng những không có mất nước, lại còn quốc thái dân
an, phồn vinh thịnh cảnh, thật đúng là thần kỳ.

– Lúc trẫm đến Dưỡng Tâm Điện lý chính, thì
ngươi vẫn còn chổng mông gáy ò ó o đấy.

Thật ra là hắn bị chuyện Trịnh quý phi say rượu
làm ầm ĩ tới nửa đêm nên ngủ không ngon giấc, đầu óc mê muội nhớ lầm ngày, cho
rằng hôm nay là ngày đại triều, giờ mão đã bò dậy, chạy đến Kim Loan điện, một
bóng đại thần cũng không thấy, chỉ phải quay đầu đi Dưỡng Tâm Điện……

Chuyện mất mặt như vậy, còn lâu hắn mới nói.

Lời này thật đủ thô tục, may là đã thay đổi trái
tim, lười so đo với tên trung nhị này, nếu vẫn là nguyên chủ, sẽ tụng kinh cho
hắn nghe một canh giờ. Nàng chuyển đề tài, nói:

– Phúc Ninh đại trưởng công chúa cùng Thụy Mẫn
quận chúa tiến cung đến nhìn Trịnh quý phi.

– Nói đến mấy người đó làm cái gì.

Tư Mã Duệ tiếp nhận cháo tổ yến từ trong tay Cốc
Vũ, đặt trước mặt Du Phức Nghi, lấy thìa đảo đảo, nói:

– Mau ăn đi, đừng để bảo bối tiểu khuê nữ của
trẫm đói bụng.


Du Phức Nghi ngồi xuống bàn dùng thìa múc một
muỗng cháo tổ yến đưa vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, rồi liếc nhìn Tư Mã
Duệ:

– Hôm nay hoàng thượng xuyên long trọng như vậy,
là muốn gặp người nào?

– Này là đương nhiên.

Tư Mã Duệ nhấc mông ngồi bên cạnh Du Phức Nghi,
cầm chiếc đũa gắp điểm tâm đặt vào cái đĩa trước mặt Du Phức Nghi, cười nói:

– Lát nữa dương đại tẩu cùng dương chất nữ của
nàng tiến cung.

Du Phức Nghi lắp bắp kinh hãi:

– Thần thiếp không có hạ chỉ truyền triệu, sao
đột nhiên vào đây được, chẳng lẽ quý phủ xảy ra chuyện gì?

Tư Mã Duệ thấy sắc mặt nàng thay đổi, vội nói:

– Nàng đừng vội, cũng không có xảy ra chuyện gì,
là trẫm muốn gặp dương chất nữ của nàng, cho nên sáng sớm hôm nay đã sai Tống
Tiểu Hỉ đi truyền chỉ.

Nói xong liền sờ sờ bụng nhỏ của nàng, cười tủm
tỉm nói:

– Nói dương chất nữ của nàng tiến cung nhiều một
chút, nàng nhìn nhiều, không chừng có thể sinh cho trẫm tiểu khuê nữ đáng yêu
như vậy.

Nếu nhìn đứa nhỏ xinh đẹp nhà người khác vài
lần, nhà mình cũng có thể sinh ra đứa nhỏ xinh đẹp giống vậy, thì thế giới
chúng ta đã không có người xấu xí.

Bất quá Du Phức Nghi cũng muốn gặp đại tẩu cùng
tiểu chất nữ, lúc trước thời tiết lạnh, tiểu chất nữ Cynthia còn nhỏ, nàng cũng
không dám triệu các nàng vào cung.

Hiện giờ trời ấm áp, Cynthia cũng đã chín tháng,

ra ngoài đi tới đi lui cũng không ngại, Du Phức Nghi cũng không trách Tư Mã Duệ
nhiều chuyện, ngược lại cảm kích nói lời cảm tạ:

– Đa tạ hoàng thượng lo nghĩ.

Trong lòng Tư Mã Duệ đắc ý, ngoài miệng lại ngạo
kiều hừ một tiếng:

– Muốn nghe nàng nói câu dễ nghe cũng không dễ
dàng, hay là hôm nay mặt trời mọc phía tây?

Du Phức Nghi trừng hắn một cái, cười lạnh nói:

– Hoàng Thượng xuyên bựa như vậy, so với ngày
thường còn kinh hãi vài phần, thần thiếp nói vài câu dễ nghe cũng không có gì
hiếm lạ.

Bựa? Tư Mã Duệ cúi đầu đánh giá tử sắc cẩm bào
trên người, hoàn toàn không phát hiện chổ nào bựa, định há mồm phản bác, trong
đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.

Hắn ném đũa lên bàn, kéo Du Phức Nghi ôm vào
trong lòng, canh ngay môi nàng “chóc chóc chóc” mổ ba cái, cười ha ha
nói:

– Ai nha, ái phi cũng quá khác người, muốn khen
trẫm tuấn dật nói thẳng ra là được, lại còn quanh co lòng vòng, mất công trẫm
anh minh thần võ, nhìn thấu lý do của nàng, nếu không mị nhãn vứt cho người mù
xem, uổng phí ái phi khổ tâm.

Bựa = tuấn dật? Da mặt đủ dày! Du Phức Nghi chửi
thầm trong lòng, cũng không có hứng phản bát hắn, chỉ yên lặng dùng điểm tâm.

Hoàng đế đích thân hạ thánh chỉ truyền triệu,
sau khi Du phủ tiếp chỉ cũng không dám trì hoãn, rất mau liền dâng lên thẻ bài.

Chỉ là ngoài dự kiến của Du Phức Nghi, đại tẩu Y
Lị Toa không có tới, mà là đại ca Du Thiệu Nghi dẫn theo Cynthia tiến cung.

– Thần thỉnh an hoàng thượng, Đức phi nương
nương.

Sau khi Du Thiệu Nghi tiến vào, vừa ôm Cynthia
vừa quỳ xuống đất thỉnh an, Tư Mã Duệ tùy ý phất phất tay:

– Miễn lễ.

Tư Mã Duệ nói xong liền đứng lên, nhanh chóng
cướp Cynthia ôm vào trong lòng.

Cũng may là Cynthia ngoan ngoãn nghe lời, không
sợ người lạ, nếu đổi lại là tiểu hài tử khác, chỉ sợ sẽ khóc long trời lở đất.


Du Phức Nghi tức giận trừng mắt nhìn hắn một
cái, phân phó cung nữ dâng trà, lại sai Thính Phong mở rương lấy mấy cái con
búp bê động vật bằng vải ra, lúc này mới hỏi Du Thiệu Nghi:

– Sao tẩu tử không cùng ca ca tiến cung?

Du Thiệu Nghi trả lời nói:

– Nàng lại hoài dựng, chỉ hơn một tháng, không
tiện đi lại.

Du Phức Nghi vui vẻ nói:

– Lại có? Chúc mừng ca ca.

Tư Mã Duệ ôm Cynthia đặt lên gường La Hán, dùng
lão hổ làm bằng vải chơi đùa với Cynthia, xen mồm nói:

– Không phải nói là muốn tham gia kỳ thi Hương
sao, ôn thi sao rồi?

Du Thiệu Nghi cười cười, trả lời có một phần
kiêu ngạo:

– Không phải còn năm tháng sao, chờ vào thu lại
bắt đầu ôn thi cũng không muộn.

– Ngươi cũng quá mạnh miệng đi, nếu lại thi rớt,
xem ngươi còn dám nói cái gì.

Tư Mã Duệ hừ một tiếng, thấy Cynthia ôm lão hổ
trong tay, bỏ vào trong miệng ra sức cắn, vội nói với Du Phức Nghi:

– Nàng xem Cynthia đói bụng?

Tiểu hài tử còn nhỏ, trong tay có cái gì liền
cắn cái đó, không thì tự cắn ngón tay của mình, cũng không rõ có đói bụng hay
không.

Không chờ nàng nói chuyện, liền nghe Du Thiệu
Nghi nói:

– Hôm nay Cynthia dậy sớm, chỉ uống nửa chén sữa
bò, lúc này chắc là đói bụng.

Tiểu hài tử chín tháng đã muốn ăn phụ, nếu chỉ
uống sữa bò đương nhiên là không được.

Du Phức Nghi phân phó Thính Phong:

– Kêu ngự trù chuẩn bị chén canh trứng gà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương