Bình Tĩnh Làm Phi - Hoàn
-
Chương 84: Phụ Hoàng Đi Một Chút Sẽ Về
Chương 65.2: Phụ hoàng đi một chút sẽ về
Triệu tài nhân bĩu môi, thấy Du Phức Nghi mở to đôi mắt, bộ dạng rất hứng thú, cũng không úp mở, liền nói thẳng:
– Từ năm trước, Phúc Ninh đại trưởng công chúa thường xuyên tổ chức ngắm hoa yến, đem công tử đại quan quý nhân gia trong kinh thành thỉnh đi ngắm hoa, vì muốn thay Thụy Mẫn quận chúa chọn lựa hôn phu, trong đó có Bảo Ninh hầu Triệu Chấn. Bảo Ninh hầu Triệu Chấn chắc nương nương cũng biết, khi Thịnh Đức chi loạn vì chống cự Hung nô xâm lấn, toàn bộ nam tử Triệu gia đều chết hết chỉ còn lại một mình Triệu Chấn còn đang quấn tả lót, lúc hắn sáu tháng tuổi liền phong là Bảo Ninh hầu, từ cổ chí kim trên dưới 500 năm rốt cuộc tìm không ra người thứ hai. Lúc này Triệu Chấn đi ngắm hoa yến, không nhìn trúng Thụy Mẫn quận chúa, ngược lại nhìn trúng thứ tỷ của Thụy Mẫn quận chúa. Vị thứ tỷ này có thân mẫu là cung nữ hầu cận bên người Phúc Ninh đại trưởng công chúa, lúc Phúc Ninh đại trưởng công chúa đến quỳ thủy chuyện phòng the là lực bất tòng tâm, nên mới sai nàng đi hầu hạ phò mã, vì vậy Phúc Ninh đại trưởng công chúa đối với thứ nữ này cũng không tệ, thấy Triệu Chấn tới cầu thú, liền đáp ứng, tháng sáu năm ngoái trao đổi thiếp canh, định mùng tám tháng hai năm nay sẽ hạ sính, ngày hai mươi tám tháng ba sẽ nghênh thú. Đáng lẽ đây nên là cọc giai thoại, nhưng mùng tám tháng hai Triệu Chấn đi công chúa phủ hạ sính, bị Thụy Mẫn quận chúa nhìn thấy, nàng nha, lúc ấy liền tam hồn đi mất nhị hồn, khóc la phải gả cho hắn, Phúc Ninh đại trưởng công chúa bị nàng nháo chịu không nổi, lại nghĩ lấy đích nữ quận chúa đổi lấy một thứ nữ có thân mẫu chỉ là thông phòng, xem như Bảo Ninh hầu phủ chiếm được đại tiện nghi, cho nên cũng không thèm nói một tiếng, liền trực tiếp thay mận đổi đào.
Du Phức Nghi cười hỏi:
– Triệu Chấn không muốn chiếm phần đại tiện nghi này?
– Nương nương thật thông tuệ, vừa đoán liền đúng.
Triệu tài nhân khen Du Phức Nghi một câu, tiếp tục nói:
– Bái xong thiên địa cao đường, lúc đưa vào động phòng, Triệu Chấn lấy gậy hỉ vén khăn voan vừa thấy, ha, không phải giai nhân mà hắn nhìn trúng, lập tức vứt gậy, gọi người đến đem Thụy Mẫn quận chúa nhét vào kiệu hoa đuổi về công chúa phủ, rồi đi theo sau còn dẫn theo một đống gia đinh đánh tới cửa, muốn Phúc Ninh đại trưởng công chúa đem tân nương tử giao ra, nếu không liền kê đơn kiện đến Thuận Thiên Phủ, cáo trạng Phúc Ninh đại trưởng công chúa lừa hôn. Đương nhiên Phúc Ninh đại trưởng công chúa sẽ không đồng ý, khuê nữ của nàng ngay cả thiên địa cũng đã bái, cao đường cũng đã bái, theo lý lẽ chính là người Triệu gia, nếu bị trả về như vậy, về sau còn có thể gả cho người trong sạch? Vì thế, Triệu Chấn liền cáo trạng Phúc Ninh đại trưởng công chúa lên Thuận Thiên Phủ.
Nếu Triệu Chấn chịu hướng về địa vị của Phúc Ninh đại trưởng công chúa, như vậy thay mận đổi đào cũng không sao cả, như ý Phúc Ninh đại trưởng công chúa suy nghĩ.
Công chúa sở sinh quận chúa đổi lấy thứ nữ do thông phòng sở sinh, Bảo Ninh hầu phủ xem như chiếm đại tiện nghi.
Nhưng Triệu Chấn không phải hướng về địa vị của Phúc Ninh đại trưởng công chúa, mà là xem trọng thứ nữ kia, Phúc Ninh đại trưởng công chúa lại có hành vi như thế, nhất định khiến hắn nổi trận lôi đình.
Chuyện này Phúc Ninh đại trưởng công chúa không thể chiếm lý, lại còn sau khi hạ sính mới thay đổi ý định.
Lúc trước trao đổi thiếp canh lại là sinh thần bát tự của vị thứ nữ kia, nếu đích nữ là cô nương gia bình thường cũng không sao, tùy tiện sửa sửa còn có thể dối gạt trôi qua.
Nhưng Thụy Mẫn công chúa lại có phong hào hơn nữa lại là hoàng thất ngọc điệp, căn bản không thể che đậy.
Triệu tài nhân lại nói:
– Án này cũng đơn giản, chỉ cần Triệu Chấn đem thiếp canh trình lên, Thuận Thiên Phủ từ Tông Nhân Phủ mượn một đôi Ngọc Điệp, ai phải ai trái liền biết. Nhưng hai bên thưa kiện có thân phận phức tạp, một người là cô mẫu của hoàng thượng là mẫu thân của Trịnh quý phi thân phận Phúc Ninh đại trưởng công chúa, một người là công thần hậu duệ, lúc Thịnh Đức đế lâm chung từng lưu lại di ngôn, chỉ cần hắn không tạo phản, cho dù có thọc thủng thiên, thì hoàng đế kế nhiệm cũng không thể hưng sư vấn tội hắn, Thuận Thiên Phủ nào dám xử? Chỉ sợ sẽ trình đến Ngự Tiền, để hoàng thượng tự ra chủ ý.
Du Phức Nghi nhíu mày nói:
– Một bên là tông thân, một bên là công thần, chỉ sợ hoàng thượng cũng khó xử.
– Sao mà tránh được.
Triệu Tài nhân thở dài, sau đó vui sướng khi người gặp họa bưng miệng cười:
– Xảy ra chuyện như vậy, Trịnh quý phi còn mặt mũi gặp người? Đã mấy ngày nay không có tới thỉnh an.
Đồng dạng như nàng có mẫu thân cùng muội muội là đồng đội heo, nhưng Trịnh quý phi so với nàng còn xui xẻo hơn một chút.
Tuy Du phu nhân cùng Du Uẩn Nghi hay nháo, nhưng hai người đều là tiểu bạch hoa, nhiều nhất là khóc rồi khóc, không có can đảm cũng không có bản lĩnh thọc cái sọt lớn.
Phúc Ninh đại trưởng công chúa cùng Thụy Mẫn quận chúa lại không giống vậy, vừa có lá gan lại có bản lĩnh, không thọc ra cái sọt lớn mới lạ?
Triệu tài nhân đoán đúng chuẩn, Thuận Thiên Phủ kéo dài được mấy ngày, liền đem chuyện này trình tới Ngự Tiền.
Tư Mã Duệ tức muốn ngã ngửa, vừa mới hạ triều liền chạy đến chổ Du Phức Nghi, quăng ngã hai cái chung trà đập nát ba cái đĩa, thở phì phì mắng:
– Thuận Thiên Phủ đáng chết, tùy hắn quyết định như thế nào cũng được, nhất định trẫm sẽ không hỏi đến, vậy mà hắn lại là tên âm hiểm gian trá, không chịu gánh trách nhiệm này, đem cầu đá qua chổ trẫm! Nếu trẫm xử Phúc Ninh đại trưởng công chúa đúng, đó chính là trễ nải công thần hậu duệ, triều thần cười chê trẫm. Nếu trẫm xử Triệu Chấn đúng, đó chính là đánh mất mặt mũi hoàng thất, hoàng thất của trẫm biết để mặt ở đâu. Làm thế nào cũng không phải, thật là tức chết trẫm mà, từ khi đăng cơ tới nay trẫm chưa có gặp chuyện khó xử như thế đâu.
Chung trà trạm trổ tiên nữ phấn màu, đĩa liên hoa thanh ngọc, đều là những vật mà xưa nay Du Phức Nghi rất yêu thích, đau tiếc tâm can của nàng, nhưng lúc này lại không thể nổi nóng hay nói hắn cái gì, chỉ đề điểm nói:
– Hay là thử hỏi Nội Các xem ý tứ như thế nào?
Tư Mã Duệ nằm ngửa trên kháng sàng, xua tay nói:
– Hỏi cũng không cần hỏi, đương nhiên bọn họ sẽ đứng về phía Triệu Chấn.
Du Phức Nghi không muốn ra chủ ý, miễn cho sau này lại oán trách nàng, nghe vậy lại nói:
– Phúc Ninh đại trưởng công chúa là tông thân, hay là hỏi thử Tông Nhân Phủ xem ý tứ thế nào?
– Hỏi?
Tư Mã Duệ “Xì” một tiếng, hừ nói:
– Bọn họ sẽ kêu trẫm hạ chỉ tứ hôn cho Thụy Mẫn cùng Triệu Chấn.
Thật là một cái so với một cái càng gian xảo, Du Phức Nghi quả thực vô ngữ.
– Hoàng thượng, thái hậu cho mời.
Đột nhiên giọng của Triệu Hữu Phúc vang lên.
– Lúc này lại kêu trẫm đi qua, nhất định là nói đến chuyện này.
Tư Mã Duệ bất đắc dĩ thở dài, từ trên kháng sàng ngồi dậy, bò bò đến bên người Du Phức Nghi, đem đầu thò qua, lỗ tai dán lên bụng của nàng.
Tuy một chút thanh âm cũng không nghe được, nhưng vẫn dán vào bụng nàng một hồi lâu, lúc này mới từ trên kháng sàng bước xuống dưới, nói:
– Bảo bối khuê nữ của phụ hoàng ngoan ngoãn nghe lời, phụ hoàng đi một chút sẽ về.
Du Phức Nghi buồn cười nói:
– Lúc này mới hơn tháng, sao có thể nghe hiểu hoàng thượng nói gì?
Tư Mã Duệ tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó thập phần kiêu ngạo nói:
– Khuê nữ của trẫm ở trên trời hay dưới đất đều là đệ nhất thông minh, đương nhiên nghe hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook