Vinh Kinh không biết Tạ Lăng đã đứng ở đó xem bao lâu, hơi rùng mình khi nghĩ đến cảnh mình ngủ bị người ta nhìn.

Sở thích của Tạ Lăng là gì? Vinh Kinh cảm thấy họ cần phải thảo luận về vấn đề này.

"Anh theo dõi em à?"
"Phì!" Tạ Lăng cười nhạo.

Giống như một lời chế giiễu, như muốn nói: Cậu nghĩ tôi cần à?
Trào phúng đến cỡ này, đúng là phong cách của Tạ Lăng.

Vinh Kinh cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, không biết bản thân mình có gì đáng giá mà để Tạ Lăng phải theo dõi, theo dõi như vậy cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam
Tạ Lăng: "Anh có phải là quỷ, biểu hiện của cậu là thế nào?"
Vinh Kinh: "Thì tất nhiên anh không phải là quỷ."
Anh còn hơn thế, đáng sợ hơn quỷ gấp mấy lần.

Nếu như ai đó tỉnh dậy bỗng thấy trong phòng có người, thì phản ứng không thể tốt hơn anh, người ta không đánh chết anh thì coi như là anh em trong nhà.

Vẫn là không thể đắc tội được, thôi thì cứ im miệng làm bé ngoan.

Tạ Lăng nhìn Vinh Kinh xếp chăn bông một cách ngăn náp, đem móc quần áo treo vào tủ, quần áo treo trên móc thì gấp cất vào túi, xếp gọn gàng từng thứ một không hề xao nhãng, xem như anh ta không tồn tại
Đây là lần đầu tiên Tạ Lăng nhìn thấy có người đang xếp chăn trong khách sạn, và cũng gấp nó thành khối đậu phụ.

Ta Lăng có hảo cảm với quân nhân, cho nên khi nhìn thấy em trai mình lại có phong cách sinh hoạt giống như vậy, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy dễ chịu và thoải mái.

Vinh Kinh lúc trước có như thế này không?
Sau khi trưởng thành Vinh Kinh ít khi ở Tạ gia, Tạ Lăng gần như không có ấn tượng gì về anh.

Anh luôn cảm thấy Vinh Kinh bây giờ rất khác không như trước đây, thái độ đối với anh cũng tốt hơn một chút.

Cảm giác bị ghẻ lạnh không bao giờ có thể xé nát được, hiện đang từ từ vô thức xé đi từng chút một.

Nó không quá rõ ràng, giống như là ảo giác
Trong mười nám, đứa em trai này mỗi lần nhìn thấy anh là đều trốn, nghe anh nói một cái liền run như cầy sấy, giống như anh là một mãnh thú mang tai họa vậy.

Số lần đau lòng quá nhiều nên anh cũn lười bận tâm đến nó.

Mỗi lần gặp phần lớn là giáo dục nó một chút, mềm cứng thì cũng phải có ích, nếu không đi sai hướng thì phải làm sao.

Nếu không phải thấy lần trước trò chuyện với cậu em trai đã có sự thay đổi, lại tình cờ gặp ở đây, anh thật sự không muốn đi xem, dù sao anh cũng không phải là người bạo ngược, cuồng tra tấn đến ức hiếp em trai mình ghét bỏ?
Tạ Lăng che khóe miệng và cố nén cười.

Đứng dậy kéo tấm rèm cửa sổ nặng nề ra, ánh sáng lập tức chiếu khắp căn phòng, soi rõ cả hai người
Trơ lý Chi Hướng đi đến gõ cửa.

"Tổng giám đốc Tạ, báo cáo đánh giá đã có." Chu Hưởng ở bên trong nhìn hai anh em vốn đã không hòa hợp lắm chào một tiếng: "Tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp."
Vinh Kinh gật đầu đáp lại, nguyên chủ không phải là đã lâu không gặp, chẳng qua hắn ta không muốn trở về nhà họ Tạ thôi.

"Làm xong thì ra ngoài" Tạ Lăng nói xong liền đi ra, tay cầm ipad từ Chu Hưởng đưa tới, trông như anh đang chờ Vinh Kinh.

Vinh Kinh ngạc nhiên liếc Tạ Lăng, trong trí nhớ, vị anh trai này rất không kiên nhẫn với nguyên chủ, nói vài câu liền bỏ đi, chứ đừng nói là sẽ chờ anh.

Người anh trai này nổi tiếng trong giới tài chính.

Anh ta nổi tiếng là người keo kiệt và tiết kiệm thời gian, nói chuyện với hắn là phải tính bằng đô la Mỹ, tiếng tăm lẫy lừng.

Có một lần phỏng vấn, hắn nói không thích đợi người khác, vì thời gian của anh rất quý giá.

Nguyên chủ sợ Tạ Lăng cũng không phải là không có lý do.

Tạ Lăng dù làm gì cũng đều dứt khoát, mạnh mẽ, rất có bản lĩnh lãnh đạo.

Tuy nhiên, phản ứng của Vinh Kinh rất chậm, anh không cách nào tiếp nhận được khí lực của đối thủ.

Khi còn chưa quen biết, anh sẽ không bắt buộc bản thân mình phải chống lại thế lực tà ác, biết là vậy nên nghe lời Tạ Lăng ra ngoài.

Chu Hưởng theo sau liếc mắt, nhận lấy túi mua sắm từ Vinh Kinh đã mua ngày hôm qua.

Tạ Lăng liếc túi mua sắm vẻ mặt không hài lòng: "Em định mặc thứ này đi dư tiệc à?" Thật là lộn xộn.

Lời này nói ra rất dễ khiến người khác nghe hiểu lầm, trước đây nguyên chủ đã từng nghe rất nhiều lời tương tự, luôn cho là Tạ Lăng đang cười nhạo mình nhà quê, đang xem thường hắn.

Nhưng trên thực tế, quan điểm của Tạ Lăng và nguyên chủ sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau, nên quan niệm của họ bất đồng.

Cũng là một câu nói, nhưng từ những góc độ khác nhau sẽ có nhiều cách hiểu không giống.


Nhìn Vinh Kinh tự biến thành dạng ngơ ngáo.

Tạ Lăng càng hung hăng hơn: ""Trở về nhà anh sẽ đặt cho em một bộ, người nhà họ Tạ ít nhất cũng phải ăn mặc cho phù hợp."
Vinh Kinh có gu ăn mặc riêng và tất nhiên thấy điều đấy là ổn, ngoại trừ những dịp trang trọng, anh thích tự mình chọn quần áo hơn.

Không ai hiểu rõ hơn anh biết mình cần thứ gì.

Anh có thể nghe ra Tạ Lăng không có ý coi thường anh, chỉ là không ủng hộ với cách ăn mặc này.

"Em cứ mặc như thường ngày thôi, không cần phải thiết kế riêng làm gì, nhìn già lắm."Anh mang theo một chút vui tương làm hâm nóng bầu không khí cứng nhắc ban đầu, "Mặc bộ này nhìn em trẻ hơn vài tuổi đúng không?"
Chu Hưởng nghĩ rằng lại sắp xảy ra chiến tranh lạnh, nhìn thấy tiểu thiếu gia đã làm câu chuyện nhẹ nhàng hơn, thở phào một hơi.

Trời ạ mấy hôm nay tâm trạng đã không vui, phó tổng bắt đầu hờn dỗi khi trở lại.

Tạ Lăng xem kĩ hơn, chiếc áo màu len trắng của thương hiệu thông thường, dưới là quần màu đen, nhìn rất bình thường, nhưng đúng là mặc trên người Vinh Kinh thì rất thoải mái, chân của đứa trẻ có vẻ dài hơn.

Tạ Lăng không phản đối nữa, chỉ là cười lạnh: "Ý em nói, là nhìn anh trông rất già?"
Bất giác anh liếc nhìn khung tranh km loại trên hành l;ang, bên trong mơ hồ phản chiểu bóng dáng của người hào hoa phong nhã này.

Sau đó Vinh Kinh mới nghĩ rằng Tạ Lăng chỉ mặc quần áo đặt may, lời anh nói vừa rồi không có ý nghĩa gì.

Mối quan hệ giữa cặp anh em này sẽ không như thế này, anh đến, em đi càng ngày càng lạnh nhạt, vừa vặn có thể giải thích với nhau.

Vinh Kinh đưa ra ý kiến của mình: "Em không thấy sự khác biệt trong mấy bộ vest của anh.

Chúng ta cũng không cách biệt tuổi tác lắm, lần sau anh thử mặc màu khác xem?"
Trong trí nhớ, quần áo của Tạ Lăng đều là màu đen sáng, đen sẫm hoặc là xám.

Tạ Lăng chỉ cảm thấy không thực tế, nhưng với hàm nghĩa trong lời nói của em trai có chút hài lòng, ánh mắt cũng ơn hòa hơn một chút.

Càng nói chuyện càng thấy kỳ lạ, biết nhau đã mười năm, nhưng Vinh Kinh xưa nay nói chuyện với hắn không thoải mái như vậy, ngay cả nói ý kiến cũng không dám.

"Em còn nhớ hôm qua anh nói gì không?" Tạ Lăng nghi ngờ, Vinh Kinh chỉ sợ là không nhớ anh đã nói cái gì.

Trong Tạ gia người mà không xem lời của anh ra gì, cũng chỉ có thể là đứa nhỏ này.

"Em không quên, quần áo cho tiệc tối nay mua xong rồi."
Vinh Kinh nhìn thấy hai Omega đứng thang máy bên cạnh, quần áo đã thay xong, giới tính cũng khôi phục như lúc đầu, anh cũng không hận ra một trong hai người đó ai là người say xỉn anh đưa về đêm qua.

Chỉ cảm thấy, bởi vì mấy người bọn họ tới gần, thân thể của Omega bị người nhìn từ phía sau đột nhiên căng thẳng.

Loại phản ứng thế này cũng rất khó thấy.

Một người có thể có loại phản ứng thế này chứng tỏ họ đang rất căng thẳng.

Vinh Kinh nhớ trên đời này có loại Omega rất nhạy cảm với hơi thở, chỉ dừng lại một lúc, anh ra hiệu cho Tạ Lăng đi cầu thang bên cạnh và bỏ qua thang máy.

Bọm họ chỉ thấy hơi phiền phức chút, nhưng đối với Omega mà nói thì sẽ thoải mái hơn.

Mặc dù Tạ Lăng thấy lạ lạ, nhưng Vinh Kinh muốn rèn luyện thân thể thì anh không có lý do gì để phản đối.

Tại lối vào nhà hàng, Tạ Lăng đột nhiên ngừng lại và nhìn về phía Vinh Kinh
Trước đây, Vinh Kinh rất không thích kết thân với anh ta, ngoại trừ khi còn bé bất đắc dĩ phải cưỡng ép ở chung, sau đó đều cật lực tránh mặt.

Anh và Vinh Kinh lâu rồi không trò chuyện vui vẻ chứ đừng nói là cùng ăn đi ăn cơm.

Nhưng hôm nay thì lại muốn cùng ăn sáng với anh, một người có thể thay đổi nhiều đến vậy sao?
Vinh Kinh bị anh nhìn tới nổi da gà.

Đôi mắt của Tạ Linh rất đen, khi nhìn mọi người thì rất nghiêm túc, có cảm giác lạnh lùng và nặng nề, giống như hô mưa gọi gió.

Vinh Kinh có chút không thoải mái: "Làm sao vậy?"
Tạ Lăng hơi nheo mắt: "Vào trước đi rồi nói."
Người phục vụ dẫn họ đến vị trí bên cạnh cửa sổ, Tạ Lăng ngồi yên không nhức nhích, cố ý dặn dò: "Mang giúp tôi một ít điểm tâm lên."
Sau đó anh ta lại mở ipad mang theo, phía trên màn hình là bên kia đối phương đang gửi video báo cáo, bên kia vẫn là buổi tối.

Tạ Lăng đeo tai nghe bluethooth vao, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Vinh Kinh có thể cảm nhận được sự nóng lạnh thất thường của Tạ Lăng, đôi mắt có chút nghi ngờ.

Nói không ngoa, Tạ Lăng có chỉ số thông minh rất cao, đầu óc linh hoạt, không dễ lừa gạt.

Nhưng anh không muốn giả vờ, không biết khi nào mới có thể trở lại.

Nếu xui xẻ ở lại đây luôn thì có nên tiếp tục đóng vai giống nguyên chủ không?

Nói không sốt sắng là không thể, Tạ Lăng thông minh rất cao, đầu óc linh hoạt, không phải dễ dàng lừa dối người.

Nhưng hắn không nghĩ trang, hắn đều không biết được chính mình cái gì thời điểm có thể trở lại, nếu như vận may không hảo không thể quay về, lẽ nào hắn muốn vẫn luôn đóng vai nguyên chủ?
Ngay cả chính anh phải bỏ ra mất mấy ngày mới tin tưởng là mình đã xuyên không, ai bị vậy cũng sẽ nghĩ kì lạ.

Nhưng Tạ Lăng vẫn chưa chú ý đến những thay đổi của anh, anh vẫn hơi kinh ngạc.

Anh vốn dĩ là lo lắng cho mẹ của nguyên chủ, nhưng không ngờ tới người anh này lại phát hiện ra đầu tiên.

Dù Vinh Kinh căng thẳng tới mức nào, vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, bản thân anh cũng là một người lười biếng, muốn tiết kiệm biểu hiện trên khuôn mặt mình.

Anh ấy dùng trí nhớ chọn mấy món Tạ Lăng thích và gọi trước.

Ba bữa sáng trưa tối của nhà hàng trong khách sạn này đều là tự chọn, không giống với các khách sạn khác, đồ ăn Trung Quốc của khách sạn rất phong phú.

Trong đó, món điểm tâm kiểu Quảng Đông thậm chí còn đa dạng hơn.

Anh thấy thực khách nước ngoài đã ăn cả chục đĩa rồi.

Mặc dù Tạ Lăng vẫn trò chuyện trên video, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Vinh Kinh, vẻ mặt như cũ, nhưng tính tình thì đã thay đổi triệt để.

Nhất là khi xung quanh có rất nhiều B thậm chí là O đều nhướng mày nhìn anh, và thấy cậu em nhỏ nhà mình được hoan nghênh.

Tạ Lăng cảm giác giống như Ngô gia của em trai mà tự hào.

Mà đứa nhỏ này rất thẳng thắn, không thèm liếc mắt, không nhận thấy sự nhiệt tình của mọi người xung quanh, không biết là nó nhìn thấy thật hay căn bản là không quan tâm.

Có vẻ như Vinh Kinh đã hoàn toàn trưởng thành ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy, mà anh lại bỏ lỡ rất nhiều điều.

Đáy lòng của Tạ Lăng có chút trống rỗng.

Vinh Kinh chọn bữa sáng cho mình, chia thành nhiều loại khác nhau và làm cho anh một tô mì với hẹ tây, đặc biệt yêu cầu đầu bếp cho thêm mỡ lợn.

Không sai, ngoại trừ gia đình anh thì không ai biết anh thấy thích ăn mì trộn, cơm trộn thêm mỡ lợn.

Đây là em trai anh, thật trăm phần trăm.

Điều khác biệt duy nhất là tước đây Vinh Kinh từng chán ghét anh, như thể cả đời sẽ không chấp nhận bất cứ ai trong Tạ gia, bây giờ đối với mình không có ác cảm.

Sau khi Vinh Kinh ngồi xuống, phục vụ tới đưa điểm tâm sáng, Tạ Lăng tự mình rót sữa cho Vinh Kinh.

Vinh Kinh liếc nhìn cốc sữa nóng, Tạ Lăng lạnh nhạt nói: "Bổ sung canxi,"
Vinh Kinh không nghĩ mình có thể cao thêm ở tuổi này, nhưng nhanh chóng quên điều đó.

Để cho Tạ Lăng có chút mặt mũi, anh một hơi uống cạn.

Tạ Lăng liếc nhìn hài lòng, tâm trạng tốt lên, thuận miệng hỏi: "Bữa sáng ở đây thế nào? Có ý kiến gì không?"
Thực ra anh không hy vọng Vinh Kinh nói ra điều gì hữu ích, chẳng qua tùy tiện tìm chủ đề nói chuyện thôi.

"Nhìn là biết bỏ ra rất nhiều công sức.

Em nhớ rằng hâu hết các bữa sáng tự chọn của khách sạn chủ yếu là giống nhau, đều theo phong cách phương Tây.

Hầu hết các món đều giống, ăn vào bụng thì lạnh.

Mà ở nhà hàng này có rất nhiều món ăn Trung Quốc, nguyên liệu tươi ngon và hương vị cũng rất đúng kiểu.

Đặc là dim sum Quảng Đông rất được ưa chuộng." Vinh Kinh nói ra cảm nhận của mình, mắt nhìn và khu vực đồng người.

Bữa sáng thoải mái và đặc sắc này có thể ghi thêm nhiều điểm ấn tượng, ngay cả khi Vinh Kinh ăn cháo hải sản cũng cảm thấy tiền phòng trả không hề uổng phí.

Mặc dù anh dùng ngữ khí đều đều nói chuyện, mà cách nói thì chầm chậm, làm cho người nghe thấy rất chân thành, khiến người ta không thể không nghe.

Vinh Kinh kiếp trước đi nước M để chụp bìa tạp chí vào dịp Giáng sinh.

Địa điểm chụo không xa lắm là Chinatown.

Anh nhận thấy hơn 90% cửa hàng ở nước M đóng cửa vào ngày Giáng sinh và hầu như không có người ở trên đường.

Điều sống động duy nhất là khu phố Tàu, hầu như nhà hàng Trung Quốc nào cũng đông nghịt người, đa số đều là dân địa phương từ nước M.


Trong đó dimsum kiểu Quảng Đông tương đối phù hợp với khẩu vị của phương Tây, mà ở khách sạn này làm, rất giống hương vị mà Vinh Kinh đã được thử qua, loại kia thì thiên về vị ngọt một chút.

Từ nơi này, cũng có thể hiểu ra người kinh doanh đã chăm chỉ đi tìm hiểu qua phong tục tập quán và khẩu vị của khách hàng, cân nhắc cả nhu cầu của khách Trung Quốc và phương Tây.

Vinh Kinh đã thử ăn món bánh cuốn Char Siew (nó giống như bánh cuốn của Việt Nam mình nhưng nhân thì đa dạng hơn).

Những trải nghiệm đó phảng phất giống như chuyện ngày hôm qua, trong mắt hiện lên một vài tia hoài niệm.

Thế giới mới rất thúi vị, không cáo gì không tốt, nhưng anh càng hy vọng mình trả về nơi cũ hơn.

Bởi vì bản chất của con người, hầu hết mọi người đều có xu hướng thích ở những nơi họ quen thuộc, nơi đó có người và sự vật quen thuộc, cùng với sự nghiệp đang phát triển.

Nếu có thể nhớ ra Cố Hi là ai, thì có thể sẽ có hy vọng trở về chăng?
Tạ Lăng cảm thấy Vinh Kinh đột nhiên trầm xuống, gắp cho anh một chén canh cua: "Ăn thêm chút đi."
Vinh Kinh giật mình, cúi đầu xuống, kìm nét sự chua xót và ấm áp trong lòng.

Vừa nghe Vinh Kinh khen ngợi bản thân, Tạ Lăng ho khan một tiếng: "Bữa sáng ở đây là do mời được một đầu bếp năm sao làm."
Vinh Kinh gật đầu: "Chẳng trách." Rất ít khách sạn nàm có thể làm được nhiều bữa sáng như vậy.

Hầu hết các bữa sáng đều là tặng kèm theo phòng, còn có thể tin tưởng tốt được bao nhiêu.

Nhà hàng khách sạn này làm ngược lại, cũng có đạo lý.

"Em cũng tốt nghiệp được vài tháng rồi, không nghĩ đến việc khác làm, muốn đi theo con đường diễn viên này vào ngõ cụt à?" Câu hỏi vừa rồi cũng là để Tạ Lăng thăm dò ý tứ.

Ngoại trừ cha dượng, thì người phản đối Vinh Kinh thi Học viện điện ảnh nhiều nhất là anh, nói là làm diễn viên làm gì, trong nhà thiếu thốn sao? Thật ra là muốn anh xuất đầu lộ diện!
"Những cái vừa nãy chẳng qua là em thông quan quan sát mà nói ra, anh vẫn là thích hợp làm kinh doanh hơn, em biết mình muốn làm gì!" Vinh Kinh cho rằng đối phương đang thăm dò mình có dã tâm hay không, dù sao anh cũng là nhị thiếu gia nhà họ Tạ, có thể cảm thấy nguyên chủ muốn tranh đoạt gia sản.

"HIện giờ em học được cách khen ngợi người khác rồi? Tiền tiêu vặt tháng này đã đưa rồi, không tăng thêm nữa." Tạ Lăng suy nghĩ một chút rồi khích lệ, "Về phương diện này, em đúng là có thiên phú, ít nhất có thể nhìn ra Tạ Lệ Nhĩ đặc sắc.

Nhiều người ở tuổi tác này, khả năng không quan sát được nhiều như vậy."
Tạ cái gì? Tạ Lệ Nhĩ?
Khách sạn này sao giống cái tên nào đó, chắc không phải là trùng hợp chứ.

Vinh Kinh sững sờ một chút rồi nhìn về phía Tạ Lăng
Cuối cùng sau một hồi mới hiểu được tại sao Tạ Lăng biết anh ở phòng nào, và có thể vào phòng mà không một tiếng động.

Biểu cảm của Tạ Lăng thay đổi, giọng điệu trở nên nguy hiểm: "Em quên thật à?"
Hừ, tức quá mà.

Tên nhóc con này thật sự thờ ơ với anh? Làm ssao dám quên hết mọi thứ của anh nó!
Loại em trai này, thật không muốn nhận!
"Không." Vinh Kinh ngay lập tức che giấu vẻ mặt kinh ngạc của mình và chột dạ cúi đầu ăn cơm.

Nguyên chủ ban đầu không cho mình là một thành viên của Tạ gia, nào có quan tâm sản nghiệp gì, càng không bàn đến việc Tạ Lăng thu mua dự án.

Nguyên chủ thật sự không biết, anh làm sao mà biết được.

"Không quên mà đi trả tiền phòng hả?"
"..."
"Hay do tuổi còn nhó, không nghĩ đến?"
"..."
Sao, cứng cáp rồi, liền muốn đoạt tuyệt quan hệ?
Tạ Lăng càng nói càng tức, càng lạnh lùng nghiêm nghi, thực sự rất tức giận.

Không ai ở gần bạn của họ dám lại gần.

Uy thế của Tạ Lăng ở ngoài ngoại trừ Vinh Kinh bình yên vô sự thì những người còn lại đều thấy khó chịu.

Nhân viên phục vụ biết ông chủ đang khó chịu mà sốt sắng đi ra xa.

Vinh Kinh chú ý xung quanh thấy thấy có chút không cưỡng lại được sự chất vấn liên tiếp của Tạ Lăng.

Anh cảm thấy không phải Tạ Lăng thờ ơ và chán ghét nguyên chủ như hắn đã nghĩ
Anh liền kiếm cớ hôm nay phải về trường, trực tiếp đi mất.

Trước khi rời đi, Tạ Lăng yêu cầu anh kết bạn Wechat với mình, thái độ vẫn tỏ ra cứng rắn.

Vinh Kinh, người từ trước luôn kiếm mọi lý do để từ chối lần này lại bất ngờ đồng ý.

Tạ Lăng phải mất mười năm cuối cùng mới thêm được Wechat của cậu em trai, không vào xem vòng bạn bè của cậu, chỉ thờ ờ nhìn người đang muốn thoát khỏi anh: "Nếu đã thêm vào, thì đừng có mất tính.

Giống như chuyện ngày hôm qua, anh không muốn phát sinh lần nữa."
Vinh Kinh nghe câu trước, hiểu ra là bảo anh phải thường xuyên giữ liên lạc.

Nhưng mà câu sau thì sao, hôm qua xảy ra chuyện gì, là chuyện đưa Omega đi thuê phòng à? Đó đâu phải anh muốn, chẳng lẽ muốn anh với Omega đó ngủ chung một phòng à, trinh tiết của anh thì không phải là trinh tiết chắc?
Vinh Kinh từ chối giám đốc gọi taxi cho anh, việc đi lại này làm cho thời gian bị gián đoạn, gọi taxi lại cũng cản trở cuộc sống tự do của mình.

Như người ta thường nói, việc đi lại trong các thành phố cấp một hoặc là bị tắc, đông đúc và chậm vừa phải chen lấn.

Anh kiểm tra một tuyến đường, tàu điện ngầm đến Học viện điện ảnh gần nhất là tàu chạy thẳng, đi bộ không quá mười phút.

Ở phía bên kia tiền sảnhm quay lưng lại với Vinh Kinh đó là Cố Hi cùng với Quan Hồng Dật đang hỏi ở quầy lễ tân.

Bọn họ muốn thanh toán tiền phòng của ngày hôm qua, nhưng lễ tân cho biết tiền đã được thanh toán xong.

Quan Hồng Ý vẫn có chút không cam lòng hỏi: "Tôi có thể biết ai đưa tôi đến đây không? Tôi muốn trả lại tiền phòng cho anh ta."

Lễ tân vẫn còn nhớ hôm qua khi được đưa đến rõ ràng là một mỹ nữ tóc vàng, nay nháy mắt lại biến thành một thanh niên thanh tú.

Đối với người đam mê hóa trang, phần lớn mọi người vẫn khó chấp nhận.

Quan Hồng Dạt có thể cảm nhận được ánh mắt khác lạ xung quanh nhưng cậu không quan, vì cậu đã quen với điều đó từ lâu.

Lễ tân rất lịch sự và đưa tờ giấy có ghi địa chỉ đến: "Vị tiên sinh kia nói, nếu anh muốn trả tiền thì đến địa điểm này."
Quan Hồng Dật cầm xem qua một chút, XXXX, Học vịn Điện ảnh tầng 12, Phòng thu âm.

Quan Hồng Dật cùng Cố Hi liếc nhìn nhau một cái, đều không nhịn được cười lên.

"Học viện điện ảnh, vậy chắc là đàn em của cậu à?"
Cố Hi gật đầu.

Cậu tốt nghiệp sớm một lớp, vậy người này thật sự là đàn em của cậu.

Lễ tân ở quầy cũng có chút khó xử, ai ngờ tiểu thiểu gia của bọn họ tính tình rất rõ ràng.

Chẳng phải nhà thiếu gia nhà rất giàu, sống rất tốt sao? Vị này thật sự không giống như vậy.

Tờ giấy này muốn nói rằng tuy làm giúp cậu, nhưng mà chúng ta là người xa lạ, để không khiến cậu cảm thấy xấu hổ, chúng ta tốt nhất nên tính toán rõ ràng.

Tất nhiên, nếu đối phương không muốn trả tiền phòng thì lễ tân không cần phải lấy ra tờ ghi chú kia.

Vinh Kinh đã định ngay từ đầu mình trả đầy đủ, anh nhận thấy đây là phong độ mình phải có.

Quan Hồng Dật: "Hiện tại tôi không biết tên và số phòng.

Có thể nói cho tôi để tôi ghé lên cảm ơn không?" Một người quý hiếm như thế, để vuột mất thật là đáng tiếc.

Lễ tân xin lỗi và nói rằng họ không thể tiết lộ thông tin của khách hàng, đây là quy định.

Quan Hồng Dật vẫn có chút không cam lòng: "Chỉ nói cảm ơn cũng không được luôn?"
Nhân viên lễ tân mỉm cười tiếp tục từ chối: "Thật sự rất xin lỗi."
Trước đài cười khanh khách mà tiếp tục từ chối: "Thật sự rất xin lỗi."
Đối với thông tin của tiểu thiếu gia, Tạ tổng đích thân ra lệnh.

"Hơn nữa vị khách đó đã rời đi." Đã ra ngoài sau 11 giờ, vừa mới đi khỏi đây.

Cố Hi làm sao không biết tâm tư của Quan Hồng Dật, nhìn thấy hàng tốt là sáng mát, liền kéo hắn ra ngoài, một bên thấp giọng nói: "Đùng làm khó dễ người ta." Nhìn thái độ của họ, cũng biết là không bao giờ nói ra.

Quan Hồng Dật thở dài: "Đây không phải là tôi không nỡ, nếu cậu nhìn thấy khẳng định cũng sẽ không nhịn được."
Cố Hi cười nhạt, như cơn gió cuối hè thổi trên mặt ao, chỉ mỉim cười nhẹ cũng không rộn ràng.

Quan Hồng Dật nhìn bộ dạng của Cố Hi, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Chỉ có người khác nhìn Cố Hi không nhịn được, làm gì có chuyện Cố Hi hứng thú với người nào.

Một tia cũng không.

*
Ở sảnh lớn.

Sau khi Vinh Kinh ròi đi, vẻ mặt của Tạ Lăng trong nháy mặt lạnh đi.

Vị khách có mái tóc nhuộm đỏ, tính tình chảnh chọe, trang phục từ đầu đến chân có giá trị không nhỏ, giống như một cái máy ATM biết đi.

"Tạ đại ca, chờ một chút!"
Tạ Lăng quay đầu liếc nhìn, liền nhận ra đây là người nổi tiếng ở Hỗ thị, bạn đồng lứa trêu đùa gọi Thái tử, là người thừa kế duy nhất của Ngô gia, hiện còn đag học đại học, là người hào phóng, ân oán rõ ràng, mà nhà từ hắc đạo chuyển sang bạch đạo, cũng không chuyển đổi phong cách, rất kiêu ngạo và càn quấy.

"Ngô thiếu."
Ngô Phất Dục không quan tâm đến khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Lăng, Tạ Lăng không cùng thế giới với họ.

Tuy mới mười mấy tuổi, nhưng Tạ Lăng đã có thực lực, điển hình là con nhà người ta trong truyền thuyết.

Ngay cả Ngô Phất Dục cũng không dám trước mặt mà tự cao tự đại.

Hắn được xoa bóp cả một buổi tối, mà cái cổ vẫn rất đua.

Đi bệnh viện khám thì bác sĩ nói chỉ là bị sái cổ, không có tổn thương nặng nề.

Vẻ mặt như muốn nói rằng hắn đang nói dối, Ngô Phất Dục tức giận đến mức cả đêm không ngủ, gần như không kiềm chế mà đau đơn, cái này mà gọi là không nặng sao? Mù hết rồi à?
Hắn nhất định phải tìm ra tên khốn chết tiệt đó!
Hắn dốc hết sức lực để tự mình vẽ ra một bức chân dung, đưa cho Tạ Lăng, hy vọng có thể giúp hắn tìm người này.

Nhà hắn có địa vị ở sở chúng khoán Thượng Hải, lúc nào cũng có người, đương nhiên là tìm một người này là dễ rồi.

Tạ Lăng không biểu cảm nhìn khuôn mặt trên bức chân dung.

Trợ lý Chu Hường ở phía sau nhếch miệng liếc nhìn Ngô thiếu gia tự tin.

Một hình người trông giống như con quái vật nhỏ, đi đâu kiếm người?
Nếu tìm ra chắc là quỷ đi.

Trên thế giới này có người nào giống Godzilla không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương