Bình Tĩnh, Anh Có Thể
Chương 46: Không Lọt Chỗ Nào


Một người đàn ông tên Vinh Kinh đang quay cuồng trên đầu tìm mình.

Cố Hi chậm rãi che miệng lại, nhìn về hướng Vinh Kinh, giống như đôi mắt sáng đang chứa đầy sóng nước lấp lánh.

Khi nhân viên nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được lộ ra nụ cười mẹ hiền, họ luôn cảm thấy hai người này có thể khiến người ta xây thêm rất nhiều cây cầu.

Cố Hi đột nhiên tỉnh lại, bàn tay đang đặt vào nút từ chối đột ngột rút về.

Thiếu chút nữa là ấn xuống rồi.

Những người bảo vệ đang canh phòng alpha, không nghĩ rằng omega đối diện vừa mới cự tuyệt hơn mười người trước lại mở đường.

Mấy alpha đó thật thảm, từng người người đều bị đuổi ra, còn chưa kịp bước vào đã bị từ chối.

Ai nói omega hiếm, người đối diện còn là top, cảm thấy tội nghiệp cho mấy người.

Nhưng không ngờ rằng giây tiếp theo, một tiếng oành vang lên giữa hai phòng.

Đó là âm thanh mô phỏng tiếng pháo hoa.

Đó là âm thanh độc nhất vố nhị của đèn xanh.

Nói đơn giản thì âm thanh này chính là đang đem căn phòng tràn ngập sự tức giận quét đi sạch sành sanh.

Bảo vệ khiếp sợ nhìn nhau, người đối diện đơn giản vậy mà bấm đồng ý?
Bọn họ còn tưởng một omega kén chọn như vậy muốn kết đội thì nhất định phải có quá trình từ chối liên tục.

Mười mấy alpha trước kia càng đẹp thì càng bị từ chối.

Có người vừa mở cửa di tới, đói phương trực tiếp từ chối, bọn họ đèu cảm thấy ánh mắt omega kia cao đến nỗi không để lọt vào mắt.

Còn a này nhìn tốt như vậy, vừa nhìn cũng có thể sẽ bị từ chối ngay.

Ai có thể ngờ rằng sự việc lại xoay chuyển thế này, trong lúc vô ý làm người khác sợ hãi.

Mà vị này cũng mới đi có mấy bước, bên kia không do dự liền bấm đồng ý, tốc độ nhanh đến mức giống như ấn chậm thì sẽ xảy ra chuyện vậy.

Bảo vệ ở đây không tự chủ được nhìn chằm chằm vào sự phát triển của cặp đoi này, nhưng đáng tiếc rằng bọn họ đang ở phòng alpha, không nhìn thấy tình huống của phòng đối diện.

Cố Hi bên này trực tiếp ấn đèn xanh đồng ý, đột nhiên đứng lên, ngay cả nhưungx người xung quanh cảm giác được Cố Hi sắp nổ tung.

Cố Hi trực tiếp mở cửa, trực tiếp bước đến khúc rẽ của nhà vệ sinh Men O, đến phòng riêng, ở bên trong đi qua đi lại.

Cậu ngồi xuống, tâm trạng phức tạp bộc phát không đúng lúc, Cố Hi chậm rãi vùi đầu vào khủy tay, nghẹn ngào.

Bởi vì quá kiềm chế nên cậu đã hít một hơi lơn.

Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mặt, rơi xuống quần áo.

Cậu chưa bao giờ biết tuyến lệ của omega lại phát triển như vậy, cậu cũng không phải là người yếu đuối, càng không có chuyện gì để cậu phải khóc.

Ngay cả trước đây đã đi tù mấy tháng, từ trước đến nay cậu chưa từng khóc.

Không để cho tên biến thái kia nhìn cậu rơi lệ mà được lợi.

Nhưng khoảnh khắc Vinh Kinh vừa đi tơi, cảm xúc của cậu trong nháy mắt muốn trào lên, hoàn toàn không khống chế được mình.

Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên cậu biết vui đến mức bật khóc là như thế nào.

Đó là hương vị chua chua ấm áp khiến cậu muốn không muốn ngừng lại.

...!
Vinh Kinh nhìn thấy đèn xanh đồng ý thì hơi kinh ngạc, thấy mấy bảo vệ cười híp mắt, ngượng ngùng gái đầu.

Vừa rồi anh bất ngờ phát hiện ra omega mình từ chối là Cố Hi, rất sốc nên muốn thử xem sao.

Nếu những người kia có thể, tại sao anh không thể?
Tuy rằng anh cũng không thể đảm bảo mình có thể ngồi yên mà tâm không loạn, mười chai Nhị Oa Đầu cũng không cầm nổi.

Nhưng vừa nghĩ đến trạng thái muốn tách biệt hoàn toàn với thế giới của Cố Hi, Vinh Kinh quyết định vẫn để trung tâm tương xứng sắp xếp một lần.

Anh đã từng đưa ra rất nhiều giả thiết.

Cố Hi có thể sẽ đồng ý, vì bọn họ là bạn bè.

Cố Hi cũng có thể từ chối, anh biết Cố Hi rất bài xích việc từ chối thành đôi.

Nhưng không nghĩ tơi, Cố Hi tốt bụng thế trực tiếp đồng ý.

Cho dù Vinh Kinh không quan tâm đến ánh mắt người khác, nhưng nhìn những người bảo vệ đang ngưỡng mộ và ngạc nhiên thì anh có chút cảm thấy "mình đặc biệt."
Anh ngồi vào chỗ của mình chờ một lát, phát hiện bên kia rất yên tĩnh.

Nhân viên lập tức giải thích, Cố Hi đi phòng vệ sinh sẽ nhanh chóng quay lai.

Lúc này Cố Hi đã ổn định lại tâm tình, rửa mặt xong thì xuất hiện ở cửa, ngoại trừ viền mắt có hơi đỏ, thần thái có hơi căng thẳng thì vẫn bình thường.


Trên đường ra khỏi phòng vệ sinh, cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Vinh Kinh đi đến phòng alpha, cũng không nói là đi kết đôi, nếu như chỉ là tình cờ đi ngang qua thì..

Nếu Vinh Kinh căn bản không muốn kết đôi, nhưng cậu kích động ấn đèn xanh, không phải là ném mặt ra Thái bình dương rồi sao?
Câu lo lắng không biết mình có phải tưởng bở hay không, phát hiện Vinh Kinh đang ngồi ở vị trí ghép đôi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Hi mới quay trở lại, nhân viên ở bên cạnh giải thích: "Vừa nữa khi bạn cậu vừa giúp cậu điền đơn tự nguyện từ chối ghép đôi, thì thấy số điện thoại của cậu.

Phát hiện ra cậu chính là omega mà lúc trước anh ấy từ chối, vì vậy mới nhờ chúng tôi sắp xếp cho hai người ghép đôi, hy vọng cậu sẽ không giận."
Cố Hi nhìn khuôn mặt quen thuộc bên kia êm đêm như nước.

Căn phòng ở trung tâm xứng đôi như một vực sâu không đáy, hiện giờ giống như được ánh sáng mặt trời chiếu vào góc tối.

Cố Hi hắng giọng, dè dặt nói: "Không đâu."
Cậu nhìn về đèn xứng đôi bên phải, quả nhiên là màu đen, độ xứng đối cao hơn 99%.

Tay Cố Hi không nhịn được sờ nút biểu thị này một chút, khóe miệng hơi nở nụ cười.

Có phải ông trời tình cờ sẽ quan tâm cậu một chút?
Tựa hồ như kể từ khi gặp Vinh Kinh, số phận của cậu đã thay đỏi.

Suy nghĩ mông lung, cậu bấm nút đối thoại.

Cố Hi: "Đi ra ngoài một chút."
Vinh Kinh: "A, được."
Im lặng.

Cố Hi không biết phải làm sao, giống như đang quay trở lại thời niên thiếu.

Liên túc xóa từng câu trong lòng, lặp đi lập lại, cuối cùng lại cân nhắc liền bỏ lỡ thời điểm nói chuyện.

Vinh Kinh nghĩ đến 20 điều kia, trong đầu so sánh xem liệu anh có làm được không, trầm ngâm rồi nói: "Vừa nãy mấy yêu cầu của cậu, cố một số cái tôi không làm được, tỷ như không hỏi đến tên, nghề nghiệp, cái này đã biết rồi.

Mặt khác không cần trả phí đánh dấu...Những cái khác có thể làm, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Cố Hi: "Không cần làm." Mặt nóng bừng.

Tâm trạng quá phấn khích, quên mất chính mình là người đưa ra yêu cầu hà khắc này, quả thực không biết nên bỏ từ cái nào.

Với tính cách của Vinh Kinh, thực sự sẽ chấp hành nó đấy chứ?
Cố Hi nhìn những điều kiện ghép đôi, không có cái nào là bình thường.

A, đây không phải do tôi viết.

Cố Hi lặng lẽ xé tờ giấy rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

"Đánh dấu tạm thời vốn sẽ phát sinh nhiều thứ bất ngờ.

Những điều vừa đề cập cho những tình huống thông thường, cậu không cần để ý.

Thuận theo tự nhiên thì sao?"
Cố Hi nhiều lần tự mình hỏi câu này, có phải là đã phá hoại hình tượng trong lòng Vinh Kinh rồi không, nên cố gắng bày tỏ suy nghĩ thật lòng của mình
Vinh Kinh cho rằng Cố Hi là người biết rõ mình muốn gì, có thể sớm viết được mấy điều rõ ràng và cứng nhắc như vậy, chính là muốn tìm người làm công cụ để giải quyết vấn đề.

"Không thể bởi vì quan hệ của chúng ta mà hạ thấp yêu cầu của cậu được, nên làm thế nào thì cứ làm thế đi." Nói xong Vinh Kinh ngồi thẳng người, giống như đang tham gia phỏng vấn.

Cố Hi: "...." Không cần thiết đâu.

Tại sao lại thức đêm viết 20 điều, không viết mà đi ngủ không phải sướng hơn à?
Mấy điều đó không phải để hại đám alpha kia, mà lại hại mình rồi...!
Hai người bước ra khỏi phòng kết đôi.

Phòng phát sóng của trung tâm xứng đôi đồng thơi thông báo đưa tin có hai vị có pheromone tương xứng vượt quá 99.

9999%, A-O kết đôi thành công.

Các A-O ngồi trong đại sảnh khiếp sợ nhìn về phía loa phát thanh, náo loạn một trận.

Thiên phối xuất hiện! Trời a, hai vị nào vừa nãy vừa đi vào, có ai biết chuyện thì tiết lộ chút?
Đúng là kích động, có cảm giác đang chứng kiến thời khắc lịch sử!
Hôm nay có phải chuyện của bọn họ sẽ lên TV không?
Hai người được nhân viên hỏi xem có muốn được đài truyền hình phỏng vấn không?
Ở trung tâm xứng đối đã không có thiên phối xuất hiện trong nhiều năm, đương nhiên nếu họ không muốn thì chỉ có thể cung cấp hình ảnh.

Cố Hi liếc nhìn Vinh Kinh, trực tiếp từ chối.

Dáng dấp của cậu quá nổi bật, cho dù có chụp hình thì fan cũng sẽ nhận ra.

Bảo vệ từ alpha đi ra hỏi về hướng phòng omefa, vừa nãy xảy ra chuyện gì mà tại sao ghép đôi thanh công nhanh như vậy.

Nhân viên nhìn bóng lưng đôi thiên xứng kia rời đi, cười hì hì: "Bọn họ đi chung với nhau."
"Ý cô bảo là một omega dẫn theo alpha đến kết đôi, sau đó cùng kết đôi với alpha do mình mang đến?" Đây là thể loại gì, đến chọc mù mắt người à?
Trung tâm xứng đôi có một phòng in ảnh, có thể chụp ảnh của hai người được ghép đôi thành công.

Vinh Kinh: "Cậu có muốn chụp không?"
Cố Hi: "Theo ý cậu đi."

Tuy rằng ngữ khí lạnh nhạt, nhưng nếu cẩn thận nghe thì trong đó có một tia ngại ngùng.

Cố Hi liếc nhìn máy chụp ảnh trong phòng, có thể nhìn thấy mấy đôi A-O vừa kết đôi mới chụp hình kỉ niệm, không ngờ cậu cũng có ngày này.

Cố Hi chỉnh lại quần áo, đi theo Vinh Kinh, vẻ ngoan ngoãn mêm fmaij, khiến bất kỳ alpha nào cũng say đắm.

Vinh Kinh không chú ý tới sự rung động mạnh mẽ dưới hình tượng lạnh lùng của ố Hi, chỉ đang suy nghĩ đến thời kỳ phát tình của Cố Hi không biết bao giờ mới đến, phải chuẩn bị những gì.

Trong nguyên tác nói từ sau sự kiện ở trung tâm mua sắm, thì sau đó không còn thời kì phát tình nào, cho nên có thể phải chờ một đến hai năm sao?
Trong nháy mắt cảm thấy an tâm và may mắn.

Cố Hi: "..." không cẩn thận nghe được nửa vế sau.

Vinh Kinh cảm thấy cái này gióng như đang đăng kí kết hôn, quả thực làm bẩn thanh danh Cố Hi.

Cố Hi chỉ đồng ý kết đoi bởi vì quan hệ bạn bè thôi, lúc nãy có khi là còn nửa tỉnh nửa mê chưa biết gì
Chụp cái gì mà chụp, mơ mộng hão huyền.

Vinh Kinh: "Hay là thôi đi." Cố Hi là thần tượng, có tấm hình này thì dễ dàng bị nắm thóp.

Nguyên bản Cố Hi đang ngượng ngùng thì giờ mất sạch.

Mặt không cảm xúc: "Ờ."
Alpha cùng cậu ghép đôi quả thật cứng như đá, Cố Hi im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngời cửa sổ không gợn mây.

Mới cừa rồi cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi, thời tiết tốt, hiện tại cảm thấy chiếu có chút chói mắt.

Hai người một trước một sau bước ra ngoài, Cố Hi nhìn bóng lưng của Vinh Kinh, tựa như tường đồng vách sắt, hơi nắm tay lại.

Lòng hơi ngứa ngáy, muốn làm chuyện gì chút.

Nhưng Ngô Phất Dục, người vẫn bị các vệ sĩ xung quanh áp chế, chỉ có thể dương mắt nhìn Vinh Kinh rời đi, gần như phát điên.

Hắn vừa mới nghe thông báo nói anh Cố và anh Vinh thành đôi.

Anh Vinh là ai? Họ này rất hiếm thấy.

Không phải là Vinh Kinh à!?
Vào lúc này, vệ sĩ nhận được tin nhắn đến từ trung tâm tương xứng, nói omega vừa tham gia ghép đôi với thiếu gia đã kết đôi rồi, cảm ơn bọn họ đã tham dự.

Để xin lỗi, họ đã chuẩn bị một phần quà tích điểm, có thến trung tâm tương xứng trong thời gian quy định để lĩnh quà.

Quả thực đúng là phần thưởng an ủi sau khi tham gia, ai mà thèm quan tâm chuyện này.

Ngô Phất Dục hừ lạnh, omega kia hắn không quen mà cũng không chú ý, hắn còn chưa gặp mặt đã chọn xong.

Nhưng mà quên đi, nếu hắn muốn omega, thì sẽ có người tình nguyện, người sau đẹp hơn người trước đưa đến trước mặt hắn, ai cần đề ý chuyện này.

Ngô Phất Dục ra hiệu cho bọn họ cởi khẩu trang, và gỡ miếng vải nhét trong miệng ra, vệ sĩ hỏi qua ý Tạ Kỷ Thịnh rồi mới thả Ngô Phất Dục.

Ngô Phất Dục nhìn chằm chằm bọn họ: "Chờ đây, ông đây thù rất dai."
Nói xong, phóng ra ngoài như bay, vừa mới rồi bị mấy tên vệ sĩ phá đám, liền tìm kiếm tung tích của Vinh Kinh.

Cố Hi bên này không muốn trễ chuyến bay nên không mang theo đồ đạc, muốn đến nhà mình một chuyến để sắp xếp.

Vinh Kinh trước đó đã nói sẽ không để Cố Hi trở lại một mình.

Vinh Kinh đối diện với nhà của Cố Hi vẫn có chút khó hiểu, tất cả đều là những mảnh vỡ mơ hồ không nhớ ra được, cho nên trong nhà Cố Hi khẳng định có chuyện quan trọng phát sinh hoặc có liên quan đến nội dung cốt truyện.

Dọc đường đi, Chu Du lặng lẽ lái xe.

Chu Du bị kẹt xe trên đường tới đón họ, biết buổi sáng tiểu thiếu giá cố gắng giải quyết công việc sớm như vậy chính là muốn đi cùng với Cố Hi đến trung tâm xứng đôi.

Sao mà khi quay lại, bầu không khí giữa hai người thật kỳ lại.

Có một loại nhiệt độ không giống bình thường, nhìn kĩ thì không giống có gì, nhưng cảm giác đều không thể tiến vào được.

Chu Dung nhìn hai người không nói chuyện, chủ động hỏi: "Cậu Cố hôm nay kết đôi thuận lợi không?"
Cố Hi: "Ừm."
"Vậy là thành công rồi?"
Ánh mắt của Vinh Kinh và Cố Hi chạm vào rồi tách ra như điện giật, mỗi người đều nhìn ra cửa sổ.

Lại im lặng.

Lần này Chu Du không tùy tiện hỏi nữa.

Vinh Kinh và Cố Hi đều rất im lặng, nhưng khác với sự yên tĩnh trước đây.

Vinh Kinh không biết phải đối phó với tâm trạng hiện tại như thế nào, chỉ tìm cho mình chuyện làm để phân tán sự chú ý.

Cậu tìm kiếm thông tin làm thế nào để pheromone của A-O có thể kết hợp tốt hơn, để cho omega có thể vượt qua thười kì phát tình an toàn.


Ngoại trừ là đánh dấu tạm thời, chắc cũng có nhữ thứ khác, cũng không cần tìm hiểu quá sâu.

Rất nhanh đã có kết quả tìm kiếm.

Tỷ như, đụng chạm.

Vinh Kinh không tự chủ nhìn về phia đầu gối hai người vừa sát qua, trong lòng khẽ run lên.

Cảm thấy lương tâm cắn rứt, di chuyển đầu gối về phía ngược lại.

Tỷ như, nắm tay, ôm nhau...!
Giải thích: để cho hơi thở của hai người mỗi thời khắc đều hòa quyện vào nhau.

Mí mắt Vinh Kinh run lên.

Lại nhìn phía dưới hôn môi, tốt nhất là hôn sâu, hôn lưỡi là tốt nhất.

Giải thích: Truyền hơi thở của chính mình vào cơ thể khác, để mỗi thời khắc đều dính vào hương vị của bạn.

Ký hiệu tạm thời.

Nếu như có thể ôm và hôn, sẽ magn lại kết quả cao.

Còn có tốt nhất tốt nhất...!
Từ kia không nói ra được.

Khuôn mặt Vinh Kinh đỏ bừng, điện thoại rơi xuống đất.

Anh như con lắc đồng hồ bị rỉ sét, nhìn về khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hi.

Này, baike, làm người đi! (Baike: giống như google)
Cố Hi thờ ơ nhìn cảnh vật và xe cộ đang lùi dần.

Một tay từ từ sờ vào vị trí tuyến thể.

Thời kì động dục của cậu bao giừo thì đến.

Nó vừa mới kết thúc, dựa theo sự không ổn định của cậu, ngắn thì phải vài ngày, dài...thì có thể một hoặc hai năm?
Lòng Cố Hi trĩu xuống, sự phấn khích vừa mới kết đôi thành công ngay lập tức bị thực tế đánh gục, giống như quả cà tím héo úa.

Cố Hi phát hiện mình càng ngày càng tham lam, vừa mới bắt đầu chỉ muốn nhìn từ xa, tại sao càng ngày càng mất khống chế.

Cậu muốn làm gì đây.

Nhìn thấy điện thoại Vinh Kinh rơi bên chân.

Cố Hi khom người nhặt, lại chạm vào ngón tay của Vinh Kinh.

Hai người nhìn nhau, Cố Hi bìn tĩn nói: "Cậu trước đi"
Vinh Kinh ừ một tiếng.Luôn cảm tháy việc ở cùng Cố Hi không còn thoải mái như trước.

Hai người cứ vậy đến nhà Cố Hi, từ ngay Từ Thịnh Đằng hai người xông vào nhà,.

Cố Hi cũng hư về nhà.

Lúc này cậu à Vinh Kinh sau khi trở về, Phươn Giác Liên ở bên cạnh vừa vặn mở cửa, vẫn là bộ quần áo mặc ở trung tâm xứng đôi, mới trở về không bao lâu.

Nhìn thấy Cố Hi thì cười ôn hòa như trước.

Giọng của hươn Giác Liên đầy vui mừng hi gặp lại: "Cuối ùng cậu ũng về rồi! Tôi thấy mấy ngày nay cậu không có ở nhà, nhìn thấy sự việc trên Weibo.

Cậu ao rồi, không sao chứ? Mấy ngời đó vẫn liên lạc cậu sao?
Phát hiện người đàn ông cao lớn bên cạnh Cố Hi, chần chờ hỏi: "Vị này là..."
Cố Hi không muốn ói chuyện với Phương Giác Liên: "Bạn tôi."
Nói xong, kéo Vinh Kinh vào nhà, đóng cửa chống trộm oành một tiếng.

Phương Giác Liên nhìn Cố Hi kéo Vinh Kinh đi, ánh mắt như rắn lướt nhẹ qua.

Ý cười chậm rãi biến mất.

Hắn cảm giác được thái độ của Cố Hi đối với hắn đã lãnh nhạt đi rất nhiều.

Hắn và Cố Hi đã là hàng xóm của nhau nhiều năm, đương nhiên biết rõ cuộc sống của Cố Hi thực ra rất đơn giản, ngoại trừ công việc chính là công việc.

Xưa nay Cố Hi chưa bao giờ mang alpha về nhà, lần này thì tại sao.

Còn alpha này là ai? Cố Hi nổi tiếng khó gần.

Ngày đó Cố Hi chỉ mang theo giấy tờ tùy thân rồi rời đi, có cản sát đến hỏi thăm.

Ngoài ra để mau chóng rời đi càng sớm càng tốt, những đồ đóng gói thì tùy tiện ném trên đất, cả phòng trông lộn xộn.

Bị Vinh Kinh nhìn thấy, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Nhà cửa hơi lộn xộn, cậu cứ tìm một chỗ rồi ngồi."
Vinh Kinh gật đầu, đi một vòng quanh nhà, tìm những chỗ làm anh không nhớ nổi.

Cố Hi lấy vali, bắt đầu sắp xếp quần áo, nhưng Vinh Kinh đang chú ý tới tranh chân dung sơn dầu trong phòng khách, chính là vẽ Cố Hi, mới nhìn qua so với bây giờ còn hơi trẻ, chắc là thời thiếu niên.

Mang theo nụ cười đầy sức sống, bối cảnh là hoa hướng dương.

"Bức tranh này..."
Cố Hi bĩu môi: "Chính là do người cậu vừa gặp vẽ." Mấy năm trước khi cậu mới chuyển đến không bao lâu, hàng xóm ở đối diện đưa tới lễ vật để chào mừng.

Thấy Vinh Kinh nhìn sang, Cố Hi nói: "Cậu đừng nhìn bộ dáng của hắn, suy nghĩ xấu xa.

Vinh Kinh vừa mới định nhắc nhở, không ngờ Cố Hi sẽ nói rõ ràng như thế, giống như đã biết rõ con người của Phương Giác Liên.

Tất nhiên Vinh Kinh không biết, trong nguyên tác Cố Hi có năng lực đọc tâm.


Tắt nhiên vì thời gian đã lâu chẳng hề hay biết, vẫn cho Phương Giác Liên là người tốt.

Không ngờ hắn lại làm vỡ mộng hồ điệp.

Vinh Kinh nhìn về phía tác phẩm hội họa, bút pháp điêu luyện, ánh sáng nhu hòa.

Vừa nhìn đã biết là một bậc thầy vẽ tranh sơn dầu điêu luyện.

Nhưng Vinh Kinh nhìn bức tranh này liền thấy hơi đau đầu.

Đau đầu?
Vinh Kinh lần nữa nhìn về phía bức tranh, mỗi lần liều đau đầu, giống như ý chí thế giới không muốn anh nhớ đến.

Chìa khóa để không cho anh nhớ đến —— tranh sơn dầu!
Vinh Kinh: "Có thể lấy nó xuống xem không?"
Cố Hi không rõ tại sao, nhưng sẽ không từ chối với yêu cầu của Vinh Kinh
Cố Hi không rõ vì sao, nhưng đối với Vinh Kinh yêu cầu cũng sẽ không từ chối.

Khi hai người lấy bức tranh xuống, Vinh Kinh nghiên cứu đến trên mặt tranh, đột nhiên chú ý đến đôi mắt Cố Hi trong bức tranh.

Vinh Kinh sờ qua, quả nhiên phát hiện một màng mỏng ở phía trên.

Sau khi xé ra, ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm.

Là camera.

Có người đang theo dõi Cố Hi mọi lúc.

Người theo dõi chắc chắn là người đã tặng tranh.

Cố Hi hít sâu một hơi, Vinh Kinh vừa mới đem đến tia sáng ấm áp cho cậu, nhưng vực sâu cũng đang đưa tay lôi kéo cậu không ngừng.

Như nói cho cậu biết, các người không phù hợp, cậu nên sống ở địa ngục.

Cố Hi khẽ run, không nói được câu nào.

Cậu không dám tưởng tượng cuộc sống của minh đều bị người khác luôn luôn theo dõi.

"Đã có một cái, thì có thể có cái thứ hai."
"Đã có một cái, liền có thể có thể có thứ hai."
Vinh Kinh nói, gọi điện thoại cho Chu Hướng, yêu cầu họ tìm nhân viên thông tin đến đây.

Trong lúc chờ chuyên gia đến, Cố Hi ngồi trên ghế sa lon, cầm ly trà nóng Vinh Kinh đưa, ngây ngốc.

Vinh Kinh đã yêu cầu kỹ thuật viên tìm xem có camera lỗ kim trong phòng hay không, phát hiện ra tìm được 12 cái trong phòng khách, 15 cái trong phòng ngủ, và có 2 cái ở ban công.

Quả thực không lọt chỗ nào, quá điên cuồng.

"Tắm, phòng tắm có không?" Cố Hi đột nhiên đứng lên, bởi vì tốc độ quá nhanh nên trà nóng đổ lên tay.

Vinh Kinh cau mày cầm ly trà đặt qua một bên, Cố Hi chưa kịp phản ứng đã kéo cậu vào phòng rửa tay xối nước lạnh.

Nước lạnh dội lên chỗ bỏng, da Cố Hi quá trắng, vết đỏ cũng hiện rõ.

"Có đau không?" Vinh Kinh nhẹ giọng hỏi, sợ nói lớn chút thì người sẽ bị dọa.

Cố Hi đờ đãn hỏi: "Tôi có phải là, bị thấy hết..."
Cố Hi nhìn Vinh Kinh, đột nhiên cảm thấy mình rất bẩn, bẩn đến mức không thể nào rửa sạch được.

Tại sao lại muốn Vinh Kinh biết!
Vinh Kinh vừa mới đồng ý trở thành đối tượng kết đôi của tôi, nếu như tôi đến kì phát tình còn có thể đánh dấu tạm thời.

Tôi đã đợi người như ậy không biết bao lâu rồi, tại sao?
Cậu từ trước đến này luôn thận trọng, lén lút đặt người này trong tim, thậm chí không muốn để cho Vinh Kinh biết đến sự tồn tại của đám cặn bã kia, nhưng hiện tại...!
Cậu hy vọng mình sạch sẽ, không muốn tơ tưởng bất kì ai, sau đó gặp được VinhKinh tốt như vậy.

Hóa ta từ trước đến giờ ông trời chưa từng quan tâm đến tôi.

Tại sao cho tôi hy vọng, rồi lại ném tôi vào vực sâu.

Bây giờ cậu ta nhìn tôi như thế nào, là omega bị alpha khác đã nhìn thấy.

Tôi phải bỏ ra nhiều tâm tư mới tiếp cận được Vinh Kinh, nhưng lại biến mất.

Vinh Kinh có thể không muốn đánh dấu tôi!
Cố Hi cảm thấy mỗi tấc trên thân thể mình giống như bị lưỡi rắn liếm qua.

Cậu tuyệt vọng đẩy Vinh Kinh ra, Vinh Kinh không động, đem người gắt gao ôm chặt vào lòng.

Cố Hi đột nhiên vùng vẫy, gầm nhẹ: "Đừng chạm vào tôi——" Tôi quá bẩn, đừng chạm vào tôi.

Đó rõ ràng là giọng nói tức giận, nhưng lại đầy tuyệt vọng và ghê tởm bản thân, Vinh Kinh làm sao không hiểu.

Anh chưa từng nhìn thấy Cố Hi như vậy, suốt ngày mỉm cười chuyên nghiệp, phải che giấu bản thân mình.

Đây mới thực sự là cậu ấy.

Bị đè nén quá lâu, tích tụ lâu ngày, rốt cuộc đột nhiên bộc phát vào lúc này.

Vào lúc này, ý thức của Cố Hi không còn được tỉnh táo.

Một chưởng đập ngất Cố Hi đang kích động.

Thân thể Cố Hi mềm xuống và được ôm trọn trong vòng tay ấm áp.

"Ngủ đi, sau khi tỉnh lai sẽ không sao." Vinh Kinh nhẹ nhàng nhìn người trong lòng, chậm rãi quay đầu lại, tầm mắt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía vách tường phòng khách
Tên đầu tiên, trước hết trị mày đã..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương