Cố Hi nói có sách mách có chứng, những người khác cũng cảm thấy có thể thích hợp tạo cơ hội cho người mới
"Cố Hi, cậu có thể không rõ lắm lắm tình huống của hắn." Phó đạo diễn nhớ lại mấy năm trước, "Học viện điện ảnh mỗi một năm đều có báo cáo diễn xuất, cho dù có là lão sư vẫn là học sinh, mọi người đều coi trọng, đây cũng là tạo cơ hội cho bọn họ trong thời gian ở trường trong lúc hiếm hoi có thể tiếp xúc ngành sản xuất cơ hội.

Có một lần, hiệu trưởng mời qua tôi đi xem có hạt giống tốt hay không, còn cố tình chọn phải đứa nhóc này, được chỉ đạo làm nam chính, sau đó các người đáon xem chuyện gì?"
Ánh mắt của nhân viên công tác nhìn sang đây, thấy mọi người lực chú ý lại đây, phó đạo diễn mới nói: "Hắn cả người run rẩy đứng mười phút, trong lúc đó một lời thoại đều nói không nên lời, những người hợp tác cùng hắn, dưới tình huống như vậy còn nghiêm túc mà diễn được, hắn lại diễn như cây cột điện, đến lúc cuối cùng, làm xáo trộn cả buổi diễn xuất.

Sinh viên trong toàn bộ lớp đó không được bất kỳ ai trong nghề vừa ý, may mắn là sau mấy năm việc này cũng đã lắng xuống.

Bất kể hắn có lý do gì, không thể thay đổi được vì hắn mà làm hỏng tâm huyết hơn nửa năm của người khác, không tôn trọng nghiệp diễn xuất."
Phó đạo diễn việc nào ra việc đó, hắn cũng không muốn tiêu phí quá nhiều tinh lực tại người này.

Giới giải trí đổi mới nhanh như vậy, cũng không phải là chỉ có một khuôn mặt là có thể khuynh đảo thế giới.

Mỗi năm chỉ là ở trong nước tuyển chọn tới lui, người ở nước ngoài huấn luyện về nước đều nhiều như cá diếc qua sông, còn tốt hơn nhiều.

Đạo diễn Lưu vũ đối với 38 tuyến tiểu nghệ sĩ cũng không hiểu biết nhiều, nghe phó đạo diễn nói như vậy, cũng không khỏi nhíu mày.

Cố Hi nghĩ đến lúc trước ở trên diễn đàn có nhìn thấy tư liệu, biết Vinh Kinh có chứng sợ hãi ống kính, đây là chướng ngại tâm lý, có thể hay không được hay không rất khó nói.

Nhưng loại sự tình này nói ở đây, ngược lại khiến người ta cảm thấy hắn được thiên vị.

Cố hi: "Lần này thử vai có ba ngày, cũng không phải vội mà lựa chọn, nếu đã đến báo danh tôi còn muốn nhìn hắn có tiến bộ hay không, để cho phó đạo diễn ngài lau mắt mà nhìn."
Biên kịch ha ha cười, nói: "Cậu lập Flag loại này, thông thường sẽ tự vả mặt."
Lưu vũ cũng nói: "Thường nghe nói Cố Hi luôn chiếu cố hậu bối, tính tình này của cậu ở bên ngoài sẽ phải chịu thiệt thòi."
Cố Hi đối vài vị đạo diễn rất tôn trọng, nhìn mặt hắn, phó đạo diễn cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại là chỉ chỉ mấy tư liệu của một số người, trong đó có vai phụ cũng có vai chính, phó đạo diễn chỉ một người trong đó: "Vị này đợi lát nữa cậu có thể đặc biệt để ý một chút."
Cố Hi: "Vai đó ai diễn?"
Là Tuân Gia Thụy, bởi vì trước đó có mối quan hệ thân thiết, hơn nữa từng tiếp xúc quá gần gũi, Cố Hi không muốn bình luận về người này.

"Phó Khiên Minh, với địa vị của hắn, cũng sẽ diễn muốn diễn bất kì vai khác."
"Lưu đạo cảm thấy hắn có thể diễn xuất được nhân vật Phó Khiên Minh này sao? Phó Khiên Minh là người cực kì phức tạp, khí phách, gian xảo, đa mưu tức trí, nhưng quan trọng nhất chính là biết ẩn nhẫn."
Lưu đạo nghĩ đến kỹ năng diễn xuất gào thét của Tuân Gia Thụy, cũng có chút đau đầu: "Ở thế hệ trẻ, kỹ thuật diễn xuất của hắn đã tính đủ tư cách để tuyển chọn.

Chủ đầu tư cũng tương đối xem trọng hắn, hơn nữa các cậu gần đây cũng xuất hiện scandal, trên mạng còn xuất hiện fan CP của hai người, vừa vặn tiết kiệm được phí tuyên truyền, người sản xuất muốn tôi hỏi ý cậu."
Tương đối xem trọng chính là sau lưng người này có lực lượng đầu tư hùng hậu, Cố Hi cũng có đầu tư, tuy rằng chiếm số rất nhỏ, nhưng cậu diễn viên chính do Lưu Vũ lựa chọn, nếu cậu trước sau không muốn thì cũng có quyền phủ quyết, chỉ là như vậy sẽ đắc tội với phía nhà đầu tư
"Đừng tự tạo áp lực quá.

Tôi cũng không muốn hủy hoại bộ phìm của mình, cùng lắm thì tựa như lại giống như bộ phim điện ảnh, mỗi bên chia đôi." Đạo diễn Lưu Vũ thấy Cố Hi vẫn không lên tiếng, liền an ủi cậu.

Trong bộ 365 ngày của Lothal vừa qua, với lý do các bên đều không mấy lạc quan với dòng phim văn học nghệ thuật, đoàn phim đx chi hết kinh phí cuối cùng để có kinh phí làm hậu kỳ, Cố Hi thậm chí còn không nhận phí diễn xuất, mà là đổi thành 1% hoa hồng của phòng bán vé, sau đó Cố Hi lại đầu tư số tiền vào dự án mới và mang lại lợi nhuận rất cao.

Đương nhiên sự thật chứng minh, mắt nhìn của Cố Hi thực sự tốt.

Ngược lại Lưu Vũ thông báo nhân viên, có thể sắp xếp để mời người vào diễn thử.

Vài người đầu tiên vào thử vai cho rằng hôm nay không thể nhìn thấy Cố Hi, nhưng khi họ vừa thấy thì bất ngờ, thiếu chút nữa nói không nên lời, thể hiện không tốt lắm.

Đạo diễn Lưu Vũ nói giỡn: "Tôi thấy bọn họ đối mặt với cậu thì làm sao diễn được."
Cố Hi rũ lông mi, có chút không để ý.

Cậu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, phảng phất đang đợi điều gì đó.

*
Sau khi Vinh Kinh và Ngô Hàm Thích tạm biệt nhau ở lối vào khách sạn, tài xế liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau.

"Tôi nhớ lúc trước các vị tiểu thư, công tử ở Kỷ gia muốn xin danh thiếp của ngài, ngài đều không đưa."
Ngô Hàm Thích mở mắt ra, hai chân thòn dài để song song, ngón tay đặt lên ghế ngồi: "Anh thấy kì lạ là tôi tại sao đưa cho đứa nhỏ này."
Tài xế làm việc ở Ngô gia nhiều năm, so với nhân viên bình thường cùng với gia chủ thì quan hệ thân thiết hơn một chút.

Tài xế ngượng ngùng thừa nhận: "Có chút."
Ngô Hàm Thích nghĩ đến lúc dùng cơm, đứa bé kia cũng đang quan sát sở thích của mình, sau khi người phục vụ thêm cà phê cho họ, hắn chỉ uống một ngụm rồi bỏ xuống.

Đứa nhỏ này biết được, chủ động rót cho hắn một ly sữa đậu.

Ngô Hàm Thích cũng không ngại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình bị phát hiện.

Hắn rất thưởng thức sự quan sát tỉ mỉ và điểm tĩnh của đứa nhỏ này, so với tên tiểu tử thúi nhà anh thì còn tốt hơn nhiều.

Tạ gia nếu không còn Tạ Lăng thì tên nhóc này cũng có thể chống đỡ.

Ngô Hàm Thích cười khẽ, như đang hoài niệm điều gì: "Có nhiều chỗ giống tôi lúc còn trẻ."
Thận trọng, táo bạo, còn có chút yếu tố liều lĩnh tiềm ẩn.

Nhìn thì âm thầm như vậy, không biết vào lúc nào sẽ làm việc kinh thiên động địa.

Vinh Kinh nhìn danh thiếp trong tay, thiết kế rất công nghệ.

Hôm qua trong tiệc tối, nghe người ta nói rằng bột vàng trong cái tấm danh thiếp này là vàng ròng, số người lấy được chưa tới 20 người.

Trực tiếp ném nó đi thì chắc chắn không thích hợp, khi Vinh Kinh vừa mới chuẩn bị cất nó trong người, sờ sờ một chút, thấy tấm danh thiếp này có vẻ dày hơn so với danh thiếp thông thường.


Vinh Kinh ngồi lên taxi, nói địa điểm thử vai.

Anh bắt đầu tưởng tượng rằng tiểu thuyết này nói về bộ phim đang nổi tiếng suốt mùa hè mà Cố Hi lại không tham dự.

Khi đó Cố Hi bị dính vào sự kiện dẫm đạp ở trung tâm thương mại, cố gắng tự sát, cuối cùng vẫn vào đoàn phim, nhưng bởi vì rắc rối với gia đình người nạn nhân đến tai đoàn phim, cuối cùng chỉ có thể rời đi, dần đần phải đi tù.

Vinh Kinh suy nghĩ một nửa, ngày hôm qua trước khi ngủ liền vẫn cảm thấy chính mình thật giống quên mất chuyện quan trọng gì.

Ngay lúc nay, nhìn thấy phía trước đèn vàng chuyển sang đèn đỏ, hỏi: "Bác tài, phía trước là đèn đỏ đúng không?"
Tài xế: "Đúng vậy, nếu không thì sao tôi dừng lại."
Vinh Kinh gât đầu, tại sao tối hôm qua tôi lại thấy đèn xanh sau đó chuyển thành đèn đỏ, do ảo giác chăng?
Phía trước rất nhiều người cầm biển băng qua thành từng nhóm, Vinh Kinh chú ý tới khẩu hiệu ở trên:
#xin cho tôi không gian để sinh tồn.#
#sinh mệnh của Beta cũng là mạng#
# công bằng, liêm chính, công khai #
"Bọn họ đang định làm gì?" Vịnh Kinh vẫn chưa hiểu rõ thế giới này.

"Diễu hành chứ làm gì, người trẻ tuổi, cậu không biết khoảng thời gian trước đây có tin tức sao, một người chồng Alpha đã giết vợ Beta của mình, nhưng vì hai người còn có con gái nhỏ, để tránh cho con gái không có người chăm sóc, cuối cùng chỉ xử ông chông phạt 15 năm, hưởng án treo." Người tài xế phẫn nộ nói.

Vinh Kinh nghe xong còn tức giận huống chi nhưng người đang sinh sống ở thế giới này.

Có lẽ nghĩ rằng Vinh Kinh là Alpha không thể hiểu được sự bất bình đẳng như vậy, tài xế liền giải thích: "Nếu như vợ là Omefa, cho dù có con gai, cũng không thể bị kết án nhẹ như vậy."
Vinh Kinh gật gật đầu: "Cần phải tuyên án nặng.."
Anh mơ hồ nhớ ra Tạ Lăng cũng rất ủng hộ việc thúc đẩy dự luật bình đẳng đưa vào thực tế.

Vì vậy, hắn thường trao học bổng cho các Beta không có điều kiện đi học ở cá trường tiểu học vùng sâu vùng xa, còn giúp đỡ hoàn toàn miến phí cho những Beta đang thất nghiệp trong lúc đang kiếm việc làm.

Nhưng trong thiểu thuyết, khi Tạ Kỷ Thịnh lên tiếp quản nhà họ Tạ, thì những việc sau này hoàn toàn bãi bỏ, thậm chí còn yêu cầu những người nhận tài trợ này trả lại tiền.

Sự việc này trở thành tin tức chấn động trên mạng xã hội, Vinh Kinh chưa xem xong nên không hề hay biết kết quả sẽ như như thế nào.

Tiểu thuyết chỉ quay xung quanh chủ để tình cảm, không đề cập nhiều đến vấn đề nhân sinh.

Tài xế hiếm thấy Alpha nào có thể ôn hòa thảo luận vấn đề giới tính, đồng thời còn đứng ở góc độ của bọn họ để nhìn nhận vấn đề, nói: "Nửa đêm hôm qua, có một đám con ông cháu cha tụ tập đua xe, bị người dân báo cảnh sát để dẹp loạn.

Nhưng họ không dừng lại ở đó mà còn có Alpha đâm trọng thương cảnh sát Beta, mà nghe đâu bọn họ có thế lực phía sau, nên không giải quyết được gì."
Đua xe, sao nghe quen vậy, đám dông nhiệt tình này không phải là tôi, này không phải là ăn theo đó chứ?
Vinh Kinh mở điện thoại xem tin tức hôm nay, may mắn thay tìm được tin tức, trong góc ảnh nhìn thấy một đám người mặt trắng, truyền thông không dám chụp quá kĩ, Vinh Kinh suy đoán có thể là Tạ Kỷ Thịnh.

Người đâm hẳn là đồng bọn của hắn, không hồ là chủ công, đến chỗ nào thì đều là tiêu điểm, không có chuyện gì cũng tạo ra việc được.

Vinh Kinh lo lắng Tạ Lăng sẽ mềm lòng, trong trí nhớ của chính chủ, dù Tạ Kỷ Thịnh có làm chuyện lớn thế nào, chỉ cần làm nũng lấy lòng thì Tạ Lăng vẫn nhớ đến tình cảm gia đình, giải quyết mọi chuyện.

Vinh Kinh gửi tin nhắn cho hu Hưởng, hỏi anh mình có đi giải quyết hậu quả cho Tạ Kỷ Thịnh không.

Chu Hưởng nhanh chóng trả lời lại: Không bỏ qua, đời này cũng không bỏ qua [emmmm].

Tiếp theo là một câu khác: "Đó là nguyên văn mà phó tổng đã nói sáng nay."
Tâm trạng Vinh Kinh tốt hơn, không nhẹ dạ là tốt rồi.

Vinh Kinh: GDPL
Chu Hưởng:???
Vinh Kinh: Làm tốt lắm.

Chủ Hưởng bống nhiên hiểu ra, nhìn Tạ Lăng hôm nay đặc biết tới sớm, giống như cả buổi tối thức đêm đều không ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của hắn.

Tạ Lăng phát hiện cậu đang nhìn, nhìn lại.

Chu Hưởng: "Tạ tổng, trước đây anh nói mình không nói chuyện được với tiểu thiếu gia, tôi đã hiểu nguyên nhân."
Tạ Lăng: "?"
Chu Hưởng: "Do cách biệt tuổi tác nên nói chuyện không hợp.." Sao đên tận bây giờ cậu mới nghĩ được vấn đề quan trọng như vậy.

Đối mặt với ánh nhìn chết chóc của Tạ Lăng, Chu Hưởng lập tức làm động tác làm miệng thành dây kéo, rời khỏi phòng làm việc.

Thật tốt khi có thể nói đùa được với Tạ tổng.

Chu Hưởng nghĩ đến dáng vẻ lảo đảo của Tạ Lăng tối hôm qua, thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ có thể dần dần thu hẹp khoảng cách với tiểu thiếu gia, ít nhất trấn an được Tạ tổng, Chu Hưởng nghĩ như vậy, tinh thần liền phấn chấn tiếp tục làm việc.

Chờ người đi rồi, Tạ Lăng cuối cùng cũng dứt được công việc bên mình, ngồi nghĩ, chẳng lẽ mình già rồi?
Hắn yên lặng lấy gương từ trong ngăn kéo ra, soi mình bên trong, không có nếp nhăn, không có vết chân chim, quần áo đơn giản, thoạt nhìn cũng hơn hai mươi, già chỗ nào.

Lại mở điện thoại ra, tìm kiếm: Làm sao để hòa hợp ở chung với em trai có cách biệt tuổi tác
Vinh Kinh vừa đến địa điểm, liền ngửi thấy mùi hoa hồng tỏa hương ngào ngạt, so với Omega nửa đêm đánh lén anh còn nồng nặc hơn nhiều.

Khi vừa đến đại sảnh, Vinh Kinh đã nhìn thấy những bông hoa hồng rực rỡ lấp đầy cả sảnh trước, giống như anh nhiều người nhìn thấy cũng bị che khuất tầm mắt.

Có điều khi đến, đã có nhân viên đang xử lý đống hoa này, đem từng chậu di chuyển ra ngoài.


Bởi vì muốn tạo hình đẹp, tất cả đều trồng trong bồn hoa, có ngươi hỏi nhân viên tại sao muốn đem hoa đi, bọn họ nói đây là ý của ố Hi.

Vinh Kinh phát hiện mỗi một diễn viên thử vai đi ra, sẽ được tặng một chậu hoa hồng.

Phần còn lại sẽ được đặt ở nơi khác để làm đẹp xung quanh.

Cố Hi nói, nếu để hoa ở chỗ này chiếm dụng tài nguyên công cộng, không bằng đem đến nơi khác để có ý nghĩa hơn.

Đối với nhưng người xung quanh lúc đầu đố kị với Cố Hi, nghe vậy cũng rất khó sinh ác cảm với cậu.

Chỉ số EQ của Cố Hi không phải là thấp, chỉ là nguyên tác tạo hình cậu thành người khởi nguồn mọi tội lỗi.

Bị nhiều người điên cuồng theo đuổi như vậy, cũng không phải chỉ vì pheromone đâu nhỉ.

Vinh Kinh vừa mới tới hội trường, bởi vì vóc dáng cao lớn và khí chất kinh người, đã thu hút được số ánh mắt liếc nhìn.

Có người nhận ra anh, hô: "Đây này."
Vinh Kinh nhìn sang, lại còn là người quen, bạn học cùng lớp B.

Những người bạn học trong buổi diễn thuyết của Cố Hi cơ bản đều tới, bọn họ tích cực báo danh cũng nằm trong dự đoán.

Hầu hết các bạn trong lớp B đều ngồi cùng nhau.

Bọn họ nhìn thấy Vinh Kinh cũng có chút lúng túng, không biết phải bắt chuyện như thế nào.

So với những ý kiến khác nhau trên diễn đàn của trường, bọn họ đều biết những tiết lộ này rất có thể là thật, bởi vì bọn họ có nguồn tin bên trong.

Vinh Kinh bước tới, Kỷ Nhạc Binh vừa chào hỏi một Alpha, liền nghĩ đến sứ mạng của mình, mạnh mẽ đuổi Alpha kia đi, và ngồi bên cạnh Vinh Kinh.

"Kỷ Nhạc Bình, cậu thì sao?" Có bạn học cho là cậu muốn ôm đùi lớn.

"Các cậu không hiểu." Kỷ Nhạc Bình thừa nhận minh muốn ôm đù lớn, mà cậu không phải là ôm cái đùi này, là cái đùi dày hơn và to hơn kia cơ.

Sau khi Vinh Kinh đến, vốn là góc nhiệt tình huyên náo cũng trở nên yên tĩnh.

Trong đó có nữ sinh phá vỡ sự im lặng và hỏi một câu: "Vinh Kinh, tại sao cậu lại đóng giả thành người nghèo khó? Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò." Tôi tò mò tại sao cậu đóng giả được thành vậy trong bốn năm, bống năm đó, hơn 1460 ngàn ngày.

Ai trong số bọn họ còn chưa từng thấy Vinh Kinh ăn cơm trắng để tiết kiệm tiền, thỉnh thoảng giáo sư còn lấy tấm gương của Vinh Kinh để truyền cảm hứng làm việc chăm chỉ cho mọi người.

Trên cõi đời thật sự có công tử nhà giàu vì muốn trải nghiệm cảm giác làm thường dân, không tiếc cống hiến hết sức mình để nhập vai.

Vinh Kinh suy nghĩ hàng loạt lý do.

Sự thật chính là chính chủ ở nhà đã làm xáo trộn hết cả lên, đoạn tuyệt với gia đình nhiều năm, nhưng với những bạn học này thì cũng quen biết sơ sơ và thân thiết hơn.

Hơn nữa nếu hiện tại nói ra là gây gổ với người trong nhà, thì Tạ Lăng là người đầu tiên đánh anh.

Những lý do khác nghe không đáng tin lắm, Vinh Kinh chỉ có thể trong đống lý do vô căn cứ tùy tiện nói: "Để trải nghiệm cuộc sống."
Không nghĩ đến cái lý do đặc biệt vô nghĩa như thế, lại được mọi người tán đồng.

Những sinh viên khác nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cắt ngang một câu: "Vinh Kinh nếu không thích lớp B thì đến lớp A của bọn tôi, lớp chúng tôi ở đây Omega nhiều, đặc biệt thân thiện, chưa cô lập ai bao giờ."
Lần này người bên lớp B tức giận, lập tức có người nói: "Lớp chúng tôi với Vinh Kinh như thế nào cũng là chuyện của chúng tôi, các người lấy quyền gì mà xen vào."
"Nói chuyện thật buồn cười, trên gáy Vinh Kinh dán chứ lớp B của mấy người à? Cậu xem cậu ấy đề ý đến mấy người à, tưởng bở!"
Mọi người lớp B không nói gì, đều nhìn về phía Vinh Kinh, anh cũng không lên tiếng để xoa dịu bầu không khí.

Giống như trong vô hình trung đã trả lời.

Bạn học kia đang chễ giễu dường như lúng túng, mọi người lớp B cũng lâm vào tình cảnh tương tự, ai cũng không nói gì thêm.

Vinh Kinh còn nhớ ba lớp trong khoa diễn xuất luôn cạnh tranh lẫn nhau, bởi vì chính là quan hệ của chính chủ.

Mấy năm qua, các bạn cùng lớp B không ít lần bị hai lớp kia cười nhạo.

Chính chủ đã từng rất muốn hòa nhập vào đại gia đình lớp B, đây là một lớp có quan hệ rất tốt, nếu như chỉ đơn thuần là trao đổi lợi ích thì không thể có quan hệ thân thiết như vậy.

Chính chủ lúc đầu rất ước ao với tình cảm của bọn họ, mà cũng biết rằng mình mãi mãi bị họ cô lập.

Bởi vì sự cố diễn xuất, kết quả là bị chịu bạo hành lạnh* hơn ba năm, nếu muốn nói về nó, thì không ai hoàn toàn đúng cả.

Vinh Kinh biết được rằng trong ký ức của chính chủ không cách nào trách được những người này, vì anh biết rõ vấn đề của mình, cũng rất muốn thay đổi, tính cách quyết định vận mệnh, rất nhiều chuyện không phải anh muốn thay đổi là có thể làm được.

Vinh Kinh có thể cảm giác được sau khi anh và anh cả Tạ Lăng hòa giải, thân thể được thả lỏng một chút; sau khi nhắc nhửo Tạ Lăng tránh được cái chết, anh mới buông lỏng một chút, như thể đó chỉ là ảo giác, nưhung anh thật sự có thểm cảm nhận được tinh thần sảng khoải hơn.

Vinh Kinh âm thầm thở dài, có lẽ là linh hồn của chính chủ trước khi chết đã đem anh kéo qua.

Chuyện như vậy lại để cho người khác giải quyết, tự mình giải thích không phải tốt hơn sao?

Trong thế giới cũ của anh, sự nghiệp đang phất lên như mặt trời ban trưa, được người nhà thương yêu che chở, còn có buổi xem mắt để chuẩn bị cho hôn nhân đại sư.

Quên đi, đây chỉ là phỏng đoán vô căn cứ, hiện tại đã không tìm được đường lui, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Bầu không khí lạnh lẽo lạ thường ở góc này bị âm thanh kêu tên của nhân viên đánh gãy, đến phiên những người mới bọn họ bước vào.

Vinh Kinh nhìn xung quanh, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, một số minh tinh hạng hai, hạng ba, anh thậm chí còn nhìn thấy Tuân Gia Thụy cùng diễn thuyết với Cố Hi, có điều Tuân Gia Thụy đã sớm rời đi.

Vinh Kinh nhìn thấy khi Xuân Gia Thụy rời đi giống như đường làm quan đã rộng mở, nhìn dáng dấp như vậy, vai diễn đã định rồi sao?
Đây là việc rất bình thường, thường thì những buổi thử vai lớn như vậy, ở một mức độ nhất định cũng là để tuyên truyền trước.

Một bạn cùng lớp bên cạnh họ đứng lên, những người khác liền động viên.

Nhưng chỉ mới vào được vài phút, vị bạn học này đã lau nước mắt đi ra."
"Cậu đừng khóc, nếu không được thì thôi, vốn là Lưu đạo diễn rất nghiêm khắc trong việc chọn người."
"Đúng vậy, cơ hội còn rất nhiều, hiện tại chúng ta mới tốt nghiệm, tích lũy kinh nghiệm chính là quan trọng nhất."
Bạn học đó là Omega nữ, nước mắt của cô tuôn ra ào ào.

"Không, không phải, đó là do Cố Hi quá tốt rồi, do tôi vừa nhìn thấy anh ấy lại căng thẳng quả, nên phát huy không tốt.

Anh ấy thật dịu dàng, thân thiệtn, nhìn tôi an ủi tôi đừng quá căng thẳng." Bạn nữ khóc nhiều đến mức thở không ra hơi, ngẩng đầu lền, trong mắt tràn đầy nước, "Anh ấy không phải là người, nhất định không phải là người.

Anh ấy là thần tiền hạ phàm, người bình thường không có tư cách nhìn thấy anh ấy.

Ôi, tại sao tôi lại là O, tôi muốn kết hôn với anh ấy.

Không không không, tôi nghĩ mình phải gả cho anh ấy, tôi phải sinh cho anh ấy con đàn cháu đống."
Mọi người:...!
Đừng nghĩ lung tung, OO yêu nhau là lãng phí tài nguyên của xã hội.

Nguyên nhân không phải là phát huy không tốt, mà là do hâm mộ quá nên không diễn được.

Khi các bạn học lần lượt ra vào, cuối cùng cũng đến lượt Vinh Kinh.

Kỷ Nhạc Bình vỗ vai hắn: "Vào đi."
Vinh Kinh gật đầu, các bạn học lớp B cũng không lập tức rời đi, đều im lặng nhìn cậu.

Vinh Kinh gật đầu nẹ với bọn họ, vẫn xa cách như trước.

"Có phải cậu vẫn đang trách chúng ta?"
"Nếu là cậu, cậu không trách sao?"
"Nói có lý, nếu là tôi, không chơi xấu các cậu cũng xem như là đã có hàm dưỡng rồi."
"Cậc cậu xem bây giờ cậu ta là thiếu gia nhà giàu..."
"Thành thật mà nói, lúc biết đến thân phật thật sự của cậu ta, ý nghĩa đầu tiên của tôi cũng là sợ bị trả thủ, nhưng sau đó tôi liên phủ nhận.

Nếu thật sự cậu ta muốn trả thù, thì bốn năm qua lúc nào chẳng có cơ hôi, cần gì chờ đến bây giờ?"
"Đúng, nếu như không phải có Nhạc Bình, tới bây giờ có thể cậu ta vẫn giữ bí mật."
"Cậu ta không giấu, chỉ là không có ý định nói ra mà thôi."
"Kỳ thực thì cũng chả có hận thù gì sâu sắc cả, còn không phải là do Lữ Tiến, cả ngày đều muốn cô lập cậu ta.

Tất cả mọi người đều vội vàng đi tìm đoàn phim để thực tập, đâu ai ở không để làm mấy chuyện này."
"Nhắc mới nhớ, Lữ Tiến đâu?"
"Hình như hôm qua giúp chuyển sách đến thư việc, bị trật eo, hiện tại đang ở bệnh viện."
"Cậu ta đi hỗ trợ chuyển sách, thay đổi tính nết à, thế giới này thật là ảo diệu!"
"Chúng ta đợi Vinh Kinh nhé?"
"Đợi đi, chắc lát nữa ra đây cũng muốn khóc đấy."
"Chuyện đấy Thích Ánh không biết đã biết chưa."
"Tôi tương đối tò mò biểu hiện của cậu ta, có thể sẽ rất thú vị."
Vinh Kinh mở cửa.

Có một hàng người đang ngồi ttruowsc mặt anh, trong đó nổi bật nhất là Cố Hi, ngay cả khi Cố Hi ăn mặc rất kín đáo.

Tầm mắt Cố Hi và Vinh Kinh chạm vào một chút, tựa như có ngọn lửa trong vô hình trung muốn tháo chạy, Cố Hi bình tĩnh dời mắt đến tư liệu trên tay.

Cố Hi hình như đã quên trước đây bọn họ từng gặp nhau một lần ở Học viện điện ảnh, bất quả chính chủ trong chính văn chỉ là nguòi qua được được sắp đặt, không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.

Vinh Kinh nhớ tới trong nguyên tác dùng mấy trăm chữ để miêu tả ngoại hình của Cố Hi.

Phải biết đây là bản tiểu thuyết có sự góp mặt của bàn tay vàng, nội dung chính là tra công tiện thụ, phần lớn là cặn bã, năm công xác thực là vừa biến thái vừa cặn bã.

Còn thụ thì không phải là đê tiện, ít nhất hắn nhìn rõ vấn đề, Cố Hi trải qua một loạt đả kích, liền bị các vị công liên hợp không chế, hắn phản kháng vô hiệu, phải cố gắng tìm cơ hội để chạy trốn.

Dù đánh giá thế nào về cuốn sách này, thì chắc chắn không thể nghi ngờ nó chính là kể vè vô số công không tiếc mọi tinh lực yêu chủ thụ, tất nhiên là sẽ không tránh khỏi việc tốn nhiều giấy mực để miêu tả.

Tác giả cũng cố găng hết sức để dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất thế gian đề trau chuốt lên nhân vật này.

Tỷ như đôi mắt đầy như tập hợp tất cả tinh tú trên bầu trời, còn có thể bi hắn lạnh lùng liêc một cái giống như được trời cao ưu ái, hắn mở miệng nói chuyện thì A muốn hôn lên môi hắn.

Hắn là nguồn gốc của tội lỗi, có thể khơi lên dục vọng sâu nhất trong nội tâm mọi người.

Vừa muốn có được tình yêu nồng cháy trong mắt hắn, vừa muốn cắn xé thân thể hắn để trầm luân hoàn toàn.

Lúc đó anh cảm tưởng chỉ là những câu từ nông cạn không cảm xúc, nhưng khi Vinh nhìn thấy người trước mặt thì cảm tấy rất thuần khiết, rất trong sáng.

Nếu không phải do hào quang lạnh lùng kia khiến người khác phải lui bước kia quá lớn, có thể sẽ còn nhiều người điên cuồng hơn nữa.

Trong nguyên tác từng nói, Cố Hi ở bên ngoài luôn luôn tự vê, mang cảm giác người lạ chớ tới gần, bao gồm cả khuôn mặt của Quản Hồng Dật, đều là nguyên nhân của mọi việc.

Gene Alpha trong cơ thể Vinh Kinh vô tình bị hấp dẫn, nhưng trong đầu anh chỉ có hai chữ: Đàn ông.

Nghĩ đến hai chữ này, tất cả sự phấn khích và hào hứng đều bay biến hết.

Vinh Kinh chú ý từ khi anh bươc vào, một vài vị giám khảo vốn có tư thê bình thường đột nhiên ngồi thẳng người lại, giống như có chút xem trọng anh?

Vinh Kinh rất hiểu bản thân mình, anh chỉ là nhân vật ngoài lề không thể nào được coi trọng, vậy nên việc xen trọng này có thể khác với những gì anh đang nghĩ.

Lưu Vũ yêu cầu anh trước hết giới thiệu ngắn gọn về bản thân mình.

Sau khi Vinh Kinh vừa mở miệng nói những thông tin cơ bản, anh liền chú ý đến máy quay bên cạnh.

Đang chú ý tới camera, người thanh niên với vẻ mặt điềm tĩnh đột nhiên giật bắn giống như phát run.

Vinh Kinh phát hiện ra mình đã bắt đầu không thể kiềm chế nỗi sợ hãi, đây là phản xạ có điều kiện của chính chủ, cho dù là nha muốn cũng không khống chế được.

Chính chủ bình thường cũng không sợ ống kính, chỉ khi đến lúc diễn thì sẽ bộc phát.

Nhân viên đưa cho anh một đoạn kịch ngắn, Vinh Kinh miễn cưỡng nắm bắt được.

Vinh Kinh đang ôm vết sẹo dài ba tấc trên ngực, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, nỗi sợ hãi sâu bên trong nội tâm này đang dâng trào, những cuộc cãi vã ầm ĩ, đánh đập, đâm chém, và vết đạn bắn ra đẫm máu.

Tâm thái của Vinh Kinh rất tốt, nhưng trí nhớ về thể xác quá sâu sắc, nếu như không phải nghiêm trọng như vậy, chính chủ chủ không thể vất vả bốn năm mà không đạt thành quả lớn.

Khi đối chọi với những hồi ức, đột nhiên anh nghe thấy phó đạo diễn nói cách đó không xa liền bừng tỉnh: "Cố Hi, xem ra cậu thua cược rồi, cậu ta không thay đổi chút nào."
Thực ra tình hình của Vinh Kinh đã tốt hơn nhiều so với chính chủ.

Ít nhất anh nhìn rất bình thường, tuy có chút căng thẳng và đỏ mồ hôi, nhưng nhìn chung thì không đến nỗi tệ.

Chỉ là vào lúc này, trạng thái hiện tại không thích hợp để diễn thử.

Cố Hi phớt lờ lời chế giễu của phó đạo diễn, nhìn về phía Vinh Kinh đang cúi đầu: "Anh có thể làm được không?"
"Tôi có thể." Vinh Kinh nặn ra vài chữ, những người chung quanh đều nhìn ra tình trạng của anh hiện tại rất kém.

Người vừa rồi không sao, vừa nhìn thấy ống kính liền đổ mồ hôi đầm đìa, tình hình này phó đạo diễn muốn gạt anh ra là chuyện bình thường.

"Được, cho anh 15 phút, anh cố gắng điều chỉnh tâm trạng lại, trước hết gọi người kế tiếp đi." Cố Hi nói, ra hiệu nhân viên đưa Vinh Kinh xuống.

Trước khi Vinh Kinh rời đi, còn có thể nghe tiếng phó đạo diễn nói: "Cố Hi, cậu không thừa nhận đi, đứa nhỏ này không làm được."
Bản thân Vinh Kinh rất không thích nghe hai từ không được, bản thân anh đã nghe từ này không biết bao nhiêu lần.

Ở hế giới cũ, anh đã từng lỡ mất bao nhiêu giải thưởng, chưa từng được giải thưởng giành cho người mới, cho dù sau đó có đã nhận được nhiều giải thưởng vả ảnh đế, nhưng giải giành cho người mới vĩnh viễn đã bỏ lỡ cơ hội.

Năm năm đầu không có thu hoạch gì, sau lưng vẫn thường nghe người ta nói:
Toàn bộ Vinh gia đều ưu tú như vậy, chỉ có đứa nhỏ này lại làm hỏng danh tiếng.

Vinh Kinh không làm được, cậu ta không so được với người nhà mình.

Đã theo đuổi năm năm, chị cả và chỉ hai mỗi lần đều được nhận giải thưởng, mà cậu em trai thì chỉ có thể giương mắt ra nhìn.

Vinh Kinh à, thật đáng tiếc, mỗi lúc một tệ hơn.

Chênh lệch cái gì, anh có thể nỗ lực gấp mười gấp trăm lần mới hoàn thành được.

Vinh Kinh rất nhiều lúc rất lười biếng, nhưng không có nghĩa là anh không thể làm tốt.

Người nhà anh từng nói qua, tanh có thiên phú diễn xuất, vậy tại sao anh không thể tỏa sáng bằng chính tài năng của mình.

Các bạn học còn chưa rời đi, thấy Vinh Kinh rất nhanh liền đi ra, hơn nữa sắc mặt rất kém, hai mắt nhìn nhau.

"Cậu ta vẫn chưa vượt qua được."
"Đã sớm đoán được, mấy năm qua cậu ấy rất nỗ lực, tôi còn tưởng rằng lần này sẽ có kì tích"
"Tôi còn tưởng rằng cậu không để ý tới cậu ta, nhưng vẫn là nói mà không biết ngượng à?"
"Nhiều chuyện, lúc trước cậu ấy mới nhập học có gây rối loạn không? Fan trên weibo lúc đầu đã vượt quá 10.000 ngươi theo dõi, ai không chú ý.

Sau sự việc lần đó, tôi cũng muốn hòa giải với cậu ta, nhưng cậu ta lại cho rằng tôi đang đùa.

Thích Ánh thậm chí còn mắng tôi đầy đầu, cậu ta còn không giúp tôi đỡ lời,.

Tôi đang nhiệt tình như vậy mà bị hờ hững, quá bán rẻ bản thân."
"Cho nên sau đó cậu vẫn luôn mỉa mai cậu ta, là vì không nuốt trôi cơn giận này?"
"Ờ"
"Có thấy ấu trí không?"
"Vậy chắc các người không như thế."
"Nhưng ít nhất cậu ta còn có thể tự đi ra ngoài, so với lúc đầu còn rẩy thì hiện tại tốt hơn."
""Chắc chắn không, trừ phi nhà cậu ta nguyện ý đập tiền..."
"Không thể, Tạ đại ca nói rồi, sẽ không đầu tư cho Vinh Kinh một đồng nào."
Kỷ Nhạc Bình chen vào một câu, đến bây giờ còn nhớ vẻ mặt chém đinh chặt sát của Tạ Lăng.

"Thảm vậy à, tôi đột nhiên không ghen tị với cậu ta nữa, nhà giàu cũng có cái khó của nhà giàu." Ai cũng nghĩ đến anh em trong nhà cãi cọ nhau.

"Muốn đi qua không?"
"Xem như thôi đi, cậu cảm thấy cậu ta muốn nhìn thấy chúng ta sao, nói không chừng còn cho rằng chúng ta đến xem chuyện cười."
Có lý, mọi người đều yên lặng lại.

Vinh Kinh từ chối sự giúp đỡ của nhân viên, một mình đến phòng vệ sinh để trấn tính, anh đi rửa mặt nhìn thấy một khuôn mặt thất vọng trong gương, càng sống càng đi lùii, thế này phải làm lại từ đầu à.

Đã năm năm đều chạy đến đây, còn sợ cái buổi thử vai cỏn con này.

Vặn vòi nước, Vinh Kinh tạt nước lên mật, để mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nếu cho anh ấy một cơ hội, thì lần này anh nên đưa ra một đáp án mới.

Không biết từ lúc nào có người từ Men O bước ra, đến bồn rửa tay bên cạnh anh.

"Tôi không đủ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh à?"
*Bạo hành lạnh: là khái niệm chung cho các hành vi bạo lực về tinh thần, cũng là vũ khí ám sát tình bạn, tình yêu và tình thân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương