Bình Tĩnh, Anh Có Thể
-
Chương 19
Ngô Phất Dục sững người, suýt chút nữa bóp nát ly rượu trong tay.
Hắn không là chưa từng nghe hiện tại một số A có hứng thú với A, một số người trong nhóm là A cũng mốt trải nghiệm những thú vui khác nhau, cảm thấy chính phục được A mới là đàn ông thật sự.
Những hắn cảm thấy cái chuyện đó là biến thái, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải tiểu biến thái.
Đó là lý do tại sao Godzilla lại cố gắng thu hút sự chú ý của mình?
Hơn nữa Godzilla này đã thình công, mình thật sự chú ý!
Vinh Kinh chỉ liếc mắt một cái liền nhì đi chỗ khác, vừa ruồi Vinh Kinh chỉ đơn giản buôn dưa thôi, có chút tò mò.
Theo logic này thì nếu anh đụng vào omega kia khả năng là Cố Hi.
Vinh Kinh đang hồi tưởng đến hương vị câu dẫn linh hồn kia, mũi có chút nghĩa, giống mười bình rượu Nhị Oa Đầu, đặc biệt làm người ta cả đời khó mà quên được.
Đừng nghĩ nữa, đó là hoa anh túc.
Hơn nữa người kia là đàn ông, đúng, là đàn ông.
Vừa nghĩ đến Cố Hi là đàn ông, Vinh Kinh mới ném đi cái hỏa khí mới bốc lên kia.
Bên trong nguyên tác, chít chít của Ngô Phất Dục chắc vẫn còn, Cố Hi ở thời kì phát tình thì vô cùng yếu, đâm lung tung mấy đao như vậy, cũng chỉ đâm được một đao trúng, mặc dù không có máu chảy thành sông, nhưng trong tiểu thuyết tả thì hắn ta xuất hiện ở bệnh viện thì toàn thân máu me be bát, làm cho một đám nhân viên y tế kinh hãi, suýt nữa là thành chuyện trà tửu hậu, phải dựa vào nhà họ Ngô để ép xuống.
Cố Hi hoàn toàn đắc tội với Ngô Phất Dục, không người đàn ông nào mà chít chít bị tổn hại đều bình tĩnh đươc, sau đó liền phát điên trả thủ.
Một loạt các sự cố sau này đều do Ngô Phất Dục bảy ra.
Không ai biết Vinh Kinh và Ngô Phất Dục nghĩ gì, bọn họ chỉ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, mà Ngô Phất Dục nâng ly rượu lên thì Vinh Kinh lại không tiếp nhận.
Ngô Phất Dục vừa nghĩ đến mình bị một A để ý, mặt tức giận phồng cả lên, vừa lúng túng vừa phẫn nộ.
Nhưng nghĩ đến giá trị bạo lực của Godzilla, hắn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tạ Lăng cũng nhận thấy vẻ mặt của Ngô Phất Dục biến hóa đặc sắc, ánh mắt ra hiệu Chu Hưởng: Chuyện gì vậy.
Chu Hưởng còn đang suy nghĩ sắp xếp ngôn từ để nói cho sếp biết tin sét đánh, ngoài cửa đã náo loạn, không ít người xung quanh đều đi tới, ngay sau đó là tiếng chào hỏi của người này đến người khác.
Đặc biệt, một số ngôi sao nhận được vé vào cửa thông qua thủ đoạn đặc biết, thấy không thể tiếp cận được Tạ Lăng, tự nhiên muốn chuyển mục tiêu.
Tất cả biểu cảm của Ngô Phất Dục đều thu lại, bước nhanh tới, chen vào chỗ người khác, cung kính nghiêng mình gọi một tiếng: "Ba." Ngô Phất Dục khôpng sợ trời không sợ đất, nhưng vừa đối mặt với người mới tới, đã ngoan như chim cút.
Tạ Lăng nghĩ rằng chuyện của em trai mình sau này sẽ giải quyết, liền ôm lấy Vinh Kinh đang ngẩn người, sửa sang lại caravat cho anh: "Đi, đi chào hỏi."
Vinh Kinh nhận ra người có thể làm cho Tạ Lăng xem trọng, xem chừng là một nhân vật lớn.
Phần lớn khách mới đã đến, nhưng vị này lại khoan thai đến chậm, nhìn những biểu hiện kinh ngạc xung quanh, ó thể rất hiếm khi đối phương đến.
Thấy Tạ Lăng cũng tới, đoàn người vội vàng nhường ra.
Người đàn ông thân hình cao ráo, mặc âu phục may đo chỉn chu, đầu tóc tỉ mĩ, nét mặt giống Ngô Phất Dục có năm phần tương tự.
Điểm khác biệt hất là đôi mắt ôn hòa, đuôi mắt có chút nhăn hiện rõ tuổi tác.
Trên sống mũi có cặp kính tây màu vàng kim, lộ ra khí chất thanh toa, uyên bác.
Như một ấm trà ngon pha trong lầu đông, hương thơm nồng đậm êm dịu, khi cười rộ lên thì như gió xuân ấm áp.
"Tiểu Lăng cao lên không ít, gần đây mấy dự án cậu thu mua tôi đã xem qua, Trường Giang sóng sau đè sóng trước." Người tói sờ đỉnh đầu Ngô Phất Dục, tâm lý sủng ái lộ rõ trên mắt: "Tiểu tử này nhà tôi đã gây cho cậu không ít phiền toái."
Có thể gọi Tạ Lăng là Tiểu Lăng cũng không được mấy người, thậm chí nhiều người còn lớn hơn Tạ Lăng cũng sẽ không gọi như vậy.
Địa vị xã hội quyết định thái độ.
Tạ Lăng cũng hiếm khi nở nụ cười: "Chú Ngô, quá khen."
Đồng từ Vinh Kinh co lại, anh biết đó là ai.
Cha của Ngô Phất Dục là Ngô Hàm Thích, lấy từ Sở Từ Cửu Thán của Lưu Hướng: Hoài ưu Hàm Thích gì sá sế hề, Ngô Hàm Thích đồng nghĩa không hàm thích, ý tứ chính là hy vọng hắn có thể lớn lên không buồn không lo.
Tại sao muốn vô tư, vì Ngô Hàm Thích là Beta, theo lẽ thường của mọi người, Beta chỉ cần một đời vô ưu vô lo là được rồi.
Tuy nhiên, Ngô Hàn Thích là một người tự thay đổi số mệnh chính mình, đúng lúc nhà họ Ngô sắp phá sản, ông ta đã từ trong một đám anh em Alpha bộ lộ tài năng, vượt qua mọi chông gai mà đoạt được Ngô gia.
Ông ta đã làm một loạt các loại cải cách, gây quỹ, thuyết phục các nhà lãnh đạo khu vực, thu hoạch ngân sách quốc gia đã duyệt và gặt hái nhiều thành công.
Chiếm được nhiều dự án, chẳng hạn như miếng dán ức chế che lấp tuyến mùi của Omega, cũng là do nhà ông ta phát minh và cải tiến.
Nhà họ Ngô ban đầu đang trên đường lập nghiệp, trước đi theo con đường vô cùng ngang tàng sau được hoàn toàn tẩy trắng, trên thương trường hiếm khi thấy mùi máu tanh.
Mà Ngô Hàm Thích là người góp công lớn nhất cứu nhà họ Ngô khi tòa cao ốc sắp đổ, không ngoa khi nói rằng họ Ngô là đế chế của một mình ông ta.
Ngô Hàm Thích không giống như người khác, bỏ qua Vinh Kinh đang ở bên cạnh Tạ Lăng, ánh mắt có chút dịu dàng vào hoài niệm: "Tiểu Kinh, không nhận ra chú à? Nhiều năm như vậy không gặp, không cho chú ôm một cái sao?"
Ngô Hàm Thích mở hai tay ra, đang đón chờ cái ôm đoàn tụ đã chờ đợi rất lưu, tựa hồ như Vinh Kinh.
Ngô Phất Dục khiếp sợ nhìn Vinh Kinh, tại sao bố mình lại biết một người thậm chí còn không danh tiếng gì như Vinh Kinh.
Vinh Kinh không nhúc nhích, mặt không thay đổi nhìn Ngô Hàm Thích.
Ký ức của chính chủ kéo dài đến hai mươi năm, và anh cần thời gian đeer tiêu hóa nó.
Vinh Kinh không nhớ cụ thể những ký ức mà chính chủ ban đầu cho rằng nó không quan trọng hoặc là không muốn nhớ lại.
Vinh Kinh trong góc rút ra được một đoạn hồi ức, chính chủ cùng mẹ đi đến biệt thự nhà họ Tạ, rất khóo chịu, vì đối với chính chủ mà nói hắn là ăn mày đi nhầm vào cung điện, mình không thuộc về nơi này.
Lúc đó Tạ Lăng phát hiện em trai mình thích động vât nhỏ, nhưng bởi vì dễ dàng bị dị ứng cho nên không dám nuôi.
Tạ Lăng cố ý chọn một con mèo Sphinx, chính là loại mèo không có lông.
Không ngờ, các triệu chúng dị ứng của chính chủ còn nghiêm trọng hơn, nguyên nhân là chính chủ không phải dị ứng lông mèo mà là dị ứng do protein ở trong nước bọt và tuyến bã nhờn của mèo.
Tạ nhị thiếu nói Tạ Lăng cố tình đùa giỡn Vinh Kinh nên mới mua con mèo này cho hắn, chỉ hắn là kẻ ngu mới tin tưởng bọn họ sẽ thích một đứa con ghẻ dư thừa.
Chính chủ tin là thật, du rất đau khổ nhưng cũng không từ bỏ nuôi mèo.
Hắn vẫn rất yêu thích con mèo này, ở trong căn biệt thự trông trái này nó là người bạn duy nhất của hắn.
Cho đến khi con mèo bị Tạ nhị thiếu và bạn bè của hắn hành hạ tới chết, toàn thân con mèo nhỏ bị bỏng mà nằm thoi thóp tên đất, nước mắt cứ thế rơi xuống, chỉnh chủ dường như nghe thấy tiếng la và tiếng thỉnh cầu tuyệt vọng của nó, tay run run tự mihf kết thúc sự thồng khổ của chú mèo con.
Hắn vừa khóc lóc trong vườn vừa chôn cất thi thể con mèo nhỏ, mà ngày hôm đó cũng là tiệc rượu ở Tạ Gia.
Lúc Ngô Hàm Thích đang đi tản bộ, thấy tiểu Vinh Kinh khóc không dứt, cùng với thi thể con mèo nhỏ vừa chôn.
Thấy đứa trẻ này khóc đến không kịp thở, ông liền mang đứa nhỏ này về nhà mình ở vài tuần để chơi, mãi đến khi Ngô Hàm Thích hoàn thành công việc, nhất định phải quay về thị trường chứng khoán Thượng Hải mới đưa đứa nhỏ về Tạ gia.
Mình chính chủ lúc đó rất dính người, vô cùng thích người chú luôn ôn nhu với mình.
Đuổi theo sau xe, muốn Ngô Hàm Thích mang mình đi.
Vinh Kinh che mặt, cảm thấy xấu hổ khi thấy tiểu Vinh Kinh khóc hết nước mắt nước mũi vì muồn Ngô Hàm Thích đưa mình đi, liền cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ.
Chính chủ không thích đoạn hồi ức này vì cảm thấy chính mình bị Ngô Hàm Thích bỏ rơi.
Nhưng Vinh Kinh đã phân tích những biểu hiện của Ngô Hàm Thích từ trong ký ức, Ngô Hàm Thích căn bản sẽ không thích một bạn nhỏ như vây, giống như tiện tay nuôi một tiểu táo tây, cảm thấy vui muốn đùa chút thôi.
Vinh Kinh thấy mọi người chung quanh đều đang nhìn mình.
Trong mắt Ngô Phất Dục đang lóe lên lửa giận, giống như nếu anh từ chối chính là xúc phạm nhà họ Ngô bọn họ.
Vinh Kinh bước tới, rất lịch sự ôm lấy Ngô Hàm Thích một chút, mùi nước hoa Cổ Long cực kỳ thanh nhã tỏa ra từ khuy măng sét đính kim cương tỉnh xảo, đơn giản mà không áp đảo gia chủ, giống xuất thân từ quý tộc cổ đại, không giống như người làm kinh doanh.
Nước hoa thường chỉ có Beta mới sử dụng, vì họ vốn không có mùi vị gì của pheromone.
Ngô Hàm Thích buông Vinh Kinh ra, dùng lòng bàn tay to vỗ nhẹ vào vai Vinh Kinh, như đối với Ngô Phất Dục: "Nháy mắt đã chín năm không gặp, lúc đó con còn ở cạnh chú, giờ nhìn lại cũng cao gần bằng chú."
"Chú Thúcc không thay đổi chút nào, vẫn còn rất trẻ trung." Vinh Kinh cũng nói đúng sự thật.
Ngô Hàm Thích thoạt nhìn thì vẫn còn rất trẻ, đứng ở cạnh Ngô Phất Dục giống như anh trai hơn.
"A phất, Tiểu Kinh lớn hơn con một chút, sau này phải hòa thuận với nhau." Ngô Hàm Thích dặn dò.
Ngô Phất Dục ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu.
Nếu bố biết Tiểu Kinh trong miệng người là tên biết thái, có ý tứ với con trai mình, thì bố còn cười được sao?
"Ha ha ha, lão Ngô, ngọn gió nào thổi anh tới đây, khách quý khách quý!" Tạ Chiêm Hoành cười ở đầu cầu thang, Hàn Liêm Mỹ đang khoác cổ tay cùng ông đi xuống.
Tạ Chiêm Hoành mặc quần áo xong đã trở lại, mà Hàn Liêm Mỹ bên cạnh giống như nụ hoa chớm nở, hơi thở mê người cùng đôi má ửng đỏ, không khó để tưởng tượng vừa nãy bọn họ đã làm gì.
Người ta nói Tạ Chiêm Hoàng luôn có ham muốn mạnh từ hồi trẻ, đúng là danh bất hư truyền.
Mọi người đều nhìn hai anh em nhà họ Tạ, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tạ Lăng và Vinh Kinh đều phớt lờ những ánh mắt này.
Về phía Vinh Kinh là vì vừa rồi mới náo động với Ngô Hàm Thích, mọi người đều như ong bắp cày ngửi mật, tự nhiển trở nên nhiệt tình, chẳng qua cảm thấy Vinh Kinh diện mạo anh tuấn nhưng không có hứng thứ với ngôi sao hạng hai, hạng ba.
Vinh Kinh cảm thấy Ngô Hàm Thích đã gây ra rất nhiều rắc rới cho mình, khi một thần tượng omega lại đây tán gẫu, anh tùy tiện mượn cớ đi ra bên ngoài hóng mát một chút.
Tạ Lăng nhìn xung quanh, vẻ mặt lạnh xuống hỏi: "Tạ Kỷ Thịnh sao còn chưa tới?"
Chu Hưởng: "Nhị thiéu vừa gọi điện thoại nói nếu tiểu thiếu gia ở đây thì sẽ không đến." Từ trước đến giờ nhị thiếu vẫn luôn chán ghét tiểu thiếu gia.
Tạ Lăng ánh mắt lạnh lùng: "Nó làm phản hả, làm ra loại chuyện đó nó cảm thấy chúng ta là người mù sao?"
"Nó ở đâu?"
"Vừa nãy nghe được tiếng động cơ trong điện thoại, có thể là đang ở khúc cua lưng chùng núi."
Ở khúc cua lưng chừng núi, còn có thể làm gì ngoài đua xe.
Tạ Lăng đau đầu lấy tay ấn huyệt thái dương, ra hiệu xin lỗi với người xung quanh, bước ra ngoài sảnh tiệc gọi điện cho Tạ Kỷ Thịnh.
Từ xa đã nhìn thấy Vinh Kinh không biết chuồn ra ngoài từ lúc nào đang ngần người trong vườn.
Nơi đó..là nơi hắn chôn cất con mèo, lúc nhỏ Tạ Lăng chỉ nghĩ mình phải chiếu cố tới em trai, hoàn toàn không ngờ làm bệnh dị ứng của em mình còn trầm trọng hơn, vì thế sau này em trai ngày càng không thích thân thiết với anh.
Đột nhiên, một con Labrado từ góc biệt thư lao ra, lao về phía Vinh Kinh, như thể nó đã tìm thấy cục xương của mình vậy.
Thần sắc Tạ Lăng căng thẳng, liền muốn chạy tới ngăn cản, lúc trước anh đã dặn người hầu canh chừng con chó ngốc này rồi, bên trong biện thự là một con chó già, không ngờ con chó này thông mình, lại còn tự mình mở khóa?
Vinh Kinh đang ngẩn người nhớ lại nội dung vở kịch, anh không biết Ngô Hàm tính có tính là vai công chính thứ nhất hay không, hắn bị độc giả gọi là 6x, còn năm vị công ở ngoài được hoan nghênh nhất là nam phụ, cũng là Beta duy nhất, cũng chính là một công ẩn mình, được mọi người vô cùng yêu thích.
Cũng do là Ngô Hàm Thích vẻ ngoài lịch lãm đẹp trai, nên độc giả gọi là Thích mỹ nhân.
Hắn luôn xuất hiện giúp đỡ Cố Hi vào những thời điểm quan trọng nhất, nhìn thì có vẻ có hứng thú với Cố Hi, nhưng cũng có vẻ đang đùa giỡn Cố Hi.
Cố Hi đối với người này vừa sợ vừa tôn trọng, phần lớn là kính sợ mà tránh xa.
Nếu như người mà anh đụng phải ở trung tâm thương mại vừa rồi là Cố Hi, thì theo đoạn mở đầu miêu tả không lâu sau đó Cố Hi đang trải qua thời kì phát tình.
Mà thời kì phát tình, cậu ta phi thường khó khăn, liều lượng thuốc ức chế càng sử dụng càng nhiều, bởi vì pheromone của cậu luôn rất bất ổn và hoạt động rất mạnh mẽ, cần pheromone của Alpha phù hợp để giúp cậu giả tỏa.
Nhưng đáng tiếc là chưa có Alpha nào xứng đáng với cậu, huống hồ bất kỳ Alpha nào tới gần Cố Hi cũng đều muốn đánh dấu cậu, hỏi cậu làm sao mà kiểm tra được ai xứng đôi với mình.
Vinh Kinh đang mải suy nghĩ về vấn đề này thì đột nhiên cảm thấy có gì đó đang lao về phía mình.
Định thần nhìn lại, thấy một con Labrador đang thè lưỡi, mắt hưng phấn, phía sau là một người phục vụ đang chạy theo, Vinh Kinh theo phản xạ đã cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Kiếp trước, anh vô cùng yêu thích động vật nhỏ, người nhà toàn cười nói anh là bạn bè của rừng rậm, vào rừng rậm hoặc thảo nguyên một hồi là có động vật xung quanh bu lại.
Mà đời này lại bị dự ứng, rất không thân thiện.
May mắn thay, người phục vụ đã năm lấy dây ngay lúc đầu của nó kéo lại, đem con Labrador đang điên cuồng lao tới ghìm lại.
Vinh Kinh cảm thấy người phục vụ này khá quen mắt, thay quần áo khác thiếu chút nữa không nhận ra: "A, cậu là người vừa nãy, cái kia...Cảm ơn cậu, tôi bị dị ứng với chó mèo."
Là người phục vụ anh vừa mới cứu lúc nãy.
Cố Hi cúi đầu xuống, thoạt nhìn giống như người rất nhút nhát.
Cố Hi vừa để ý thấy Vinh Kinh lùi lại một bước khi nhìn thấy chó, cho nên lập tức túm lấy dây, tưởng rằng Vinh Kinh sợ chó hóa ra lại bị dị ứng.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu: "Áo của anh giặt sạch tôi sẽ đem đến trả, được không?"
"Áo không trả cũng không sao.
Còn cậu thì sao, bọn họ còn muốn tìm cậu sao?"
"Không có, không cần lo lắng." Cố Hi liền muốn quay người đi, cậu biết thể chất mình dễ gây phiền toái, ngay cả khi cậu không muốn nhưng không hiểu sao rắc rối lại muốn quấn lấy cậu.
Người này cũng quá tốt, cậu không thể tiếp cận được, cậu muốn âm thầm đáp lại lòng tốt, không đến gần không quấy rầy.
Cố Hi muốn trả lại chiếc vòng da mà Vinh Kinh đã đánh rơi, cậu vẫn luôn giữ nó bên người, nghĩ rằng nếu gặp thì sẽ trả lại cho chủ nhân.
Tay cậu thò vào túi thì lại do dự một chút.
Thế giới này có quá ít điều tốt, mà điều này thật đáng quý.
Cuối cùng Cố Hi quyết định ích kỷ một lần, trả lại sau.
Cố Hi đang nắm dây cổ của con chó đang phấn khích không thôi, con chó lớn đáng thương nhìn Vinh Kinh, nhưng Vinh Kinh giả bộ không thấy nó.
Do dự một lúc, Cố Hi nhắc nhở: "Thật ra sau này đừng giúp người như thế này nữa.
Không phải ai cũng biết ơn anh, và không phải ai cũng xứng đáng để anh giúp đỡ."
Vinh Kinh sững người một lúc, cảm thấy người thiếu niên trước mặt mình quá mức trưởng thành và bi quan.
Vinh Kinh hỏi ngược lại: "Cậu đang nói mình không đáng sao?"
Không ngờ tới thiếu niên lại do dự, cuối cùng gật đầu: ".....Đúng."
Bởi vì tối là người phiền phức, bất cứ ai dính vào tôi đều có thể bị liên lủy, càng gặp càng phiền.
Có thể nói là ông trời nhìn tôi đặc biệt không vừa mắt.
Câu trả lời của thiếu niên làm anh hơi bất ngỡ, cậu ta không nghĩ mình sẽ giúp sao?
Tôi cũng đâu phải quản việc không đâu?
Vinh Kinh nhịn không được tiến lên một bước, thiếu niên lại lùi phía sau một bước.
Vinh Kinh cảm nhận được điều gì đó, cũng không tiếp tục bước tới.
Vinh Kinh có thể cảm nhận được thiếu niên không có ác ý, cũng không phải là thực sự không cảm kích, bởi người trước mặt như thể đang lưu luyến không thôi, tựa hồ đang nhớ tới cái gì.
"Thật ra, tôi khổng thể thấy mà không quản dược, hơn nữa năng lực tôi có hạn, không phải điều gì cũng giúp." Vinh Kinh mỉm cười, anh tin tưởng sớm muộn gì mình cũng bỏ được tính bao đồng này, "Sẽ thay đổi, một ngày nào đó tôi nhìn thấy sẽ nhắm mắt làm ngơ."
Vinh Kinh nhìn bóng lưng thiếu niên trong bóng đêm, gió thổi, liền ngần người một lúc.
Anh ngồi xổm xuống, sờ vào đám cỏ mọc trên gò đất.
Nơi này là chính chủ chôn cất con thú cưng của mình, cũng là ký ức thê thảm nhất, hắn tự tay mình giết chết người bạn nhỏ của mình.
Một bóng đen đổ xuống, Vinh Kinh cảm thấy liền ngẩng đầu nhìn Tạ Lăng.
Tạ Lăng lúc này mới nật ra rằng thật ra Vinh Kinh rất thích mèo con mà anh tặng, không phải bởi vì trách anh bất cẩn mà ghét anh lúc nào không hay.
"Năm đó chọn mèo, không nghĩ đến em bị dị ứng nghiêm trọng hơn." Anh khi đó còn trẻ, vừa mới tiếp nhận chuyện trong nhà, công việc quá bận rộn.
Anh nghĩ rằng dứa em trai mình bị dị ứng với lông mèo.
Vậy tại sao không mua mèo không lông?
Nói xong mấy câu này, lạnh lùng rời đi.
Dây là lần đầu tiên Tạ Lăng giải thích hành động của mình, liền đông cứng và xoắn xuýt.
Dưới ánh trang mờ ảo, tình cảm anh em đã từng càng đi càng xa tựa hồ có điểm xuất phát mới.
Vinh Kinh bật cười: "Em biết, anh."
Anh rất hoài niệm gia đình mình trước đây, nếu đi đến thế giới này, anh muốn tiến về phía trước, nơi này cũng có những người xứng đáng để anh ở lại đây.
Khóe miệng Tạ Lăng hơi nhếch lên, rồi nhanh chóng vẽ lại thành đường thẳng: "Ờ"
Cố Hi dắt chó đi qua hành lang, xa xa nghe thấy người đang gọi điện thoại.
Ngô Hàm Thích cảm giác có người nhìn mình, hướng về Cố Hi gật đầu, tựa hồ không để ý thân phận của đối phương, hắn đều đối xử bình đẳng.
Cũng chính nhờ thái độ bình dị dễ gần này đã khiến danh tiếng của Ngô gia mấy năm nay càng ngày càng tốt, thậm hí rất nhiều người quên mất xuất thân của bọn họ.
Dù cho Ngô Phất Dục không đứng đắn, nhưng hắn vẫn có một người cha chỉn chu.
Cố Hi đẩy nhanh tốc độ rời đi, ôm chặt lấy trái tim đang đập nhanh của mình, có lẽ hắn không nhận ra.
Vinh Kinh trở lại bữa tiệc, người phục vụ liển rót cho anh một ly nước chanh.
Vinh Kinh nhìn thấy Tạ Lăng đang bị vây quanh, Tạ Lăng liếc mắt nhìn lại, như muốn ói: Còn nhò, uống rượu làm gì.
Mà cách Vinh Kinh không xa còn có Kỷ Nhạc Bình đang ngập ngừng muốn nói lại thôi, không biết có muốn tới không.
Kỷ Nhạc Bình cực kỳ do dự, suy nghĩ một lúc rồi đi tới, thăm dò hỏi: "Vinh, Vinh Kinh?"
Cuộc đời này thật sự có thiếu gia nhà giàu vì muốn trải nghiệm cuộc sống khó khăn của nhân gian, mà không tiếc đóng vai thành cậu bé bán diêm sao?
Trước đây Kỷ Nhạc Bình không tin, hiện tại cậu không xác định.
Nhà cậu chỉ là nhánh phụ của Kỷ gia, không được xem trọng.
Tuy rằng đều họ Kỷ, mà đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Vốn dĩ hôm nay không đến lượt cậu đến dự tiệc, nhưng nhà họ Kỷ năm nay sẽ tiến vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, đồng thười mở một công ty nhỏ để thử nghiệm trước.
Là một người đã gia nhập làng giải trí được vài năm, thăm dò vài người, chỗ béo bở thì không đến lượt người ngoài, liền cho cậu tới, để cho xây dựng quan hệ xã hội tiện thể tốt nhất là thiết lập mối quan hệ.
Kỷ Nhạc Bình luôn là một thành viên tíh cực trong lớp, hôm nay khi đi ăn uống với bạn học thì họ đã ồn ảo năn nỉ cậu live stream cho bọn họ được hưởng thụ cái cảm giác sang chảnh một chút.
Tiệc rượu ở Tạ gia bảo mật cực kỳ cao.
Kỷ Nhạc Bình lives stream chỉ mời bạn cùng lóp xem.
Một số sinh viên tò mò không biết gia đình họ Tạ thuộc tầng lớp nào trong số những người giàu có, vì ở Bắc Kinh có quá nhiều người giàu có.
Kỷ Nhạc Bình cắn miếng bánh ngọt, suy nghĩ một chút: "Đã từng nghe câu thành ngữ hoàn hảo chưa, là đồng âm thôi, dùng đẻ chỉ bốn gia tốc có tài sản ổn định nhất, Nói chung là những gia đình bật nhất là: Ngô, Tạ, Kha, Kỷ.
Không xếp thứ tự trước sau, luôn có sự thăng trầm, mấy năm qua nhà họ Ngô là thịnh vượng nhất, chuyên về đồ điện tử và công nghệ cao.
Miếng dán sau gáy của omega do nhà họ làm ra là số môt, cho nên người thừa kế nhà họ có biệt hiệu rất đặc biệt, gọi là thái tử.
Đúng vậy, chính là alpha quốc dân đã khiến không ít người nổi tiếng trên mạng phải hú hét.
Để tôi hôm nay đi xem anh ta có ở đây không."
Kỷ Nhạc Bình lấy điện thoại di động, lướt nhanh qua sảnh tiệc, quay trở lại thì thấy một đôi dấu chấm than
—— Cậu mau nhìn xem, người mới vừa nãy có giống Vinh Kinh không?
—— Vinh Kinh làm sao có khả năng xuất hiện ở đây! Nói đùa sao
—— Các cậu thấy tôi có bị hoa mắt không
—— Tôi bị hoa mắt nên tôi không biết cậu có bị không.
Kỷ Nhạc Bình vừa muốn nói không thể, những liền nghĩ tới Tạ gia đúng là có một tiểu thiếu gia quanh năm không xuất hiện.
Bởi vì không thường xuất hiện, mọi người đều chỉ biết tên nhưng chưa bao giờ gặp mặt.
Cậu tinh ý nhận ra trợ lý Chu Hưởng của Tạ Lăng, người đã ở bên cạnh Tạ Lăng quanh năm suốt tháng cũng bước ra ngoài, trong lòng không khỏi bồn chồn, dưới sự thúc giục của bạn học, cậu quyết định bí mật đi theo cậu ấy.
Cậu đã tưởng rằng mình có thể chụp một bức ảnh đặc biệt.
Cậu vẫn có ấn tượng với người có mái Hoàng Mao kia là sinh viên năm nhất trường điện ảnh, ngay khi bước vào trường đã rất kiêu ngạo và độc đoán.
Gia đình cũng mở công ty giải trí hợp tác với thực tập sinh của công ty Mật Đạt, người trẻ được tuyển chọn làm thực tập sinh hàng năm, kể từ khi thái tử đến Bắc Kinh, vẫn luôn đi theo anh trai mình.
Mà người đàn ông bị nghi ngờ là Vinh Kinh thực sự là con ông chau cha, đạp Hoàng Mao vào trong nướ, động tác trôi chảy, nhanh nhẹn quyết đát.
Chết thât, quá tuyệt vời!
Vinh Kinh, người mà bọn họ biết không thể đánh không thể mắng, lại còn có hai bộ mặt như thế này?
Lữ Tiến, tay đang phồng rộp vì vận chuyển mấy cuốn sách, chỉ muốn thư giãn một chút về chủ nghĩa tư bản hủ bại, nào ngờ lại thấy được cái này!
Hắn chắc chắn hơn ai hết, người này chính là Vinh Kinh
Hắn đã từng đối mặt trực tiếp với Vinh Kinh, người ngày rất giỏ giả heo ăn hổ, nhìn ôn hòa không lạnh không nóng, nhưng trên thức tế rất thâm.
Tuy nhiên, so với Hoàng Mao, Vinh Kinh đói xử với hắn có thể nói là nhẹ nàng, vậy cũng xem như là may mắn?
Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu lúc đó hắn không giữ lời, có phải Vinh Kinh chắc chắn sẽ không bỏ qua hắn?
Đó là vì hắn nghĩ Vinh Kinh không làm gì đến cùng, bắt hắn thực hiện cam kết thưc ra là để quan sát hắn.
Một người tâm tư quá kín đáo, đồng thời quan sát người tỉ mỉ, thật sự có thể dễ bị ức hiếp nhiều năm như vậy sao?
Nếu thân phận của Vinh Kinh là giả, thì có gì là thật? Tiếp theo, có phải sẽ trả thù mình gấp mấy lần?
Một trận gió lạnh thổi qua khiến cả người hắn run lên, thủ thư ở ng kia thấy hắn lười biếng, lạnh lùng nhìn: "Nếu không muốn làm, thì có thể đi."
Lữ Tiến nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi, tôi làm..."
Mà Kỷ Nhạc Bình khi tắt live stream, cả nhóm như ong vỡ tổ.
Mọi người đã tranh cãi gay gắt việc người kia có phải Vinh Kinh hay không, nếu như Vinh Kinh có phải là một tiểu tòa Kim sơn không, tại sao muốn trở thành một người nghèo khó quanh năm.
Không bao lâu, tin tức này đã bị ai đó đem lên diễn đàn của trường..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook