Bình Sinh Hải FULL
Chương 11


Khi tôi đang do dự, Hà Kỳ dẫn Thẩm Tử Kỳ đột nhiên xuất hiện.
“Đã lâu không gặp, Giang Tiểu Nghi.” Thẩm Tử Kỳ mặc váy đỏ ôm sát người, chân mang giày sandal gót nhọn, vênh váo đứng trước mặt ôi.
Tôi nghi hoặc liếc Hà Kỳ, trên mặt anh ta đầy thương tích, mũi còn dán băng gạc dày cộp: “Vợ chồng các người muốn làm gì nữa?”
Thẩm Tử Kỳ ngồi xuống đối diện chỗ tôi, cầm kính râm ném lên bàn, liếc xéo tôi: “Trả tiền.”
“Trả tiền gì?” Thẩm Liễm nhìn chằm chằm Hà Kỳ: “Hà Kỳ, anh có ý gì? Lần trước đánh anh còn chưa đủ hả?”
Thẩm Tử Kỳ đứng phắt dậy, cầm ly cafe hất lên mặt tôi.
Thẩm Liễm nhanh chóng dùng lưng bảo vệ tôi.
Cậu ấy híp mắt, nhếch mép nở nụ cười như có như không, xoay người lại gằn từng chữ với Thẩm Tử Kỳ: “Chị dám làm tổn thương người tôi coi trọng, tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội cho chị.”
Con ngươi của Thẩm Tử Kỳ co rụt, lấy một xấp giấy sao kê ngân hàng trong túi xách ném cho tôi: “Biết tài khoản này chứ? Trả tiền.”
Thấy tài khoản và mức tiền kia, khí huyết cuồn cuộn trong người tôi bị đóng băng, tay chân không nhịn được run rẩy.
“Ha, vừa lấy tiền của bạn trai cũ vừa thông đồng với em vợ của bạn trai cũ, Giang Tiểu Nghi, đạo hạnh của cô cao phết đấy.” Thẩm Tử Kỳ châm biếm.
“Câm miệng, Thẩm Tử Kỳ.” Thẩm Liễm quát lớn.
“Hà Kỳ, anh chủ động cho ba tôi hay là ba tôi đòi tiền anh?” Tôi siết chặt giấy tờ, nhìn chằm chằm Hà Kỳ.
Anh ta nhìn lén Thẩm Tử Kỳ, nhỏ giọng nói: “Anh muốn giúp em một chút.”
Giúp tôi?

Tôi cười lạnh nhìn anh ta: “Tiền bẩn thỉu của anh, tôi không cần một xu nào hết.”
Thẩm Liễm đuổi theo tôi, dắt tay tôi: “Đi đâu? Em đi cùng chị.”
Trên đường đến bệnh viện, tôi không ngừng uống nước để giảm bớt cơn phẫn nộ của mình.
Vẻ lo lắng trên mặt Thẩm Liễm càng ngày càng đậm, mấy lần muốn nói lại thôi.
Tôi vỗ vai cậu ấy, an ủi tôi không sao.
Sau khi đến bệnh viện, tôi kêu cậu ấy đứng chờ tôi ở chỗ trạm y tá, còn mình thì vào phòng bệnh.
Ba đang hô hấp oxy, điều dưỡng chào tôi rồi lui ra ngoài.
Bệnh nhân giường bên cạnh không có ở đây.

Tôi ngẫm nghĩ, quyết định tranh thủ lúc vắng người, tìm hiểu rõ ràng sự việc.
“Ba, có phải ba nhận tiền của Hà Kỳ không?” Tôi ngồi trước giường bệnh, khẩn trương nhìn ba.

Mặc dù giấy tờ rành mạch, nhưng tôi vẫn ấp ủ một tia may mắn, mong rằng đây là hiểu lầm.
Ánh mắt ba né tránh, lúng túng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tôi biết, hoàn toàn không còn hy vọng, nước mắt rơi ra từ khóe mắt.
“Ba, ba biết mà, con ghét Hà Kỳ cỡ nào.” Tôi lau nước mắt, thản nhiên nói: “Trả tiền lại cho anh ta đi.”
“Tiểu Nghi.” Cha kích động giải thích: “Hà Kỳ chỉ muốn bồi thường cho con tôi, cậu ấy con nhờ ba nói xin lỗi con thay cậu ấy.”
“Bồi thường ư? Ba có biết người này muốn bao nuôi con một tháng 30 ngàn tệ hay không?” Tôi lắc đầu: “Ba, anh ta không phải là người tốt.

Ba mau đưa tiền cho con, con trả cho anh ta.”
Cha tôi sợ hãi nói: “Tiểu Nghi… Ba đánh bạc gương mặt già này không cần có được không? Ba không muốn chữa bệnh này nữa, ba muốn cho con gái ba một nơi để đặt chân.”
“Ba, cho con!” Tôi gần như hét lên, thất vọng nhìn cha: “Ba muốn con cả đời không thể ngóc đầu lên nổi hả? Con thà sống trong căn nhà tồi tàn một chút, ăn mặc kém cỏi một chút, chứ không thể không cần lòng tự trọng.”
“Nhưng ba đã dùng số tiền đó trả tiền đợt đầu…”
Ba rơi nước mắt lã chã, còn muốn nói gì đó, đột nhiên khó thở, dụng cụ bên cạnh phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Tôi hoảng sợ chạy ra gọi bác sĩ.
Nghe thấy thanh âm của tôi, Thẩm Liễm kéo một bác sĩ nam chạy đến chỗ tôi.
Sau khi dừng lại, bác sĩ nam mới kịp phản ứng: “Tôi là bác sĩ khoa phụ sản, đi dạo sang đây thôi.”
Lần này ba phát bệnh quá nhanh, tình huống nguy hiểm.

Ngoài cửa phòng phẫu thuật, tôi ghìm chặt cánh tay Thẩm Liễm, móng tay không tự giác hằn vào thịt của cậu ấy, giọng nói run rẩy.
“Thẩm Liễm, chị rất sợ.”
Cậu ấy im lặng chịu đựng đau đớn, giọng nói trầm thấp chứa đựng sức mạnh an ủi lòng người: “Không sao đâu, tin em đi.”
Cửa phòng phẫu thuật chợt mở ra, y tá cầm giấy chấp nhận phẫu thuật và hóa đơn thanh toán đi ra.
Sau khi run tay ký tên xong, tôi nhìn hóa đơn, nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Số tiền trên người tôi không đủ để trả tiền phẫu thuật…
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lỡ nhà họ Thẩm lại muốn mượn chuyện này gây sự thì sao?
“Cầm.” Thẩm Liễm nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay tôi, cứ như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Đây không phải là nhà họ Thẩm bố thí cho em, mà là tiền bảo hiểm do công ty bảo hiểm bồi thường lúc mẹ em tử vong ngoài ý muốn.”
Trong ánh mắt khiếp sợ của tôi, cậu ấy bỗng ôm chầm lấy tôi, nhẹ nhàng dụi vào cổ tôi: “Giang Tiểu Nghi, chị đừng đẩy em ra được không? Cho em một cơ hội chăm sóc chị.”
“Thẩm Liễm, có lẽ tôi không được tốt như cậu nghĩ đâu…” Tôi cẩn thận nói, lại bị Thẩm Liễm ngắt lời.
“Đúng, chị không được tốt như mong muốn.” Cậu ấy buông tôi ra, nhìn vào mắt tôi: “Nhưng em vẫn thích chị, vẫn muốn bám theo chị cả đời.
Trả tiền xong, tôi nhìn giấy tờ trong tay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thẩm Liễm dắt tay tôi, ngón tay luồn vào khe hở, mười ngón tay đan vào nhau với tôi: “Chị, nếu tạm thời còn chưa nhìn thấy ánh sáng thì em sẽ cùng chị chờ đến bình minh kế tiếp.”
“A Liễm, tại sao em lại thích chị?”
Cậu ấy có lòng nhiệt tình bồng bột và sự bằng phẳng không sợ hãi, đó là phẩm chất mà tôi đã đánh mất từ lâu.
Tôi thật sự rất khó tưởng tượng, người tốt như cậu ấy lại thật sự thích tôi.
“Chị đã cứu em.” Cậu ấy cười khẽ, nắm bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dữ tợn trên cổ tay.
Tôi khó hiểu lắc đầu, trước giờ tôi không thích lo chuyện bao đồng, tôi đã cứu cậu ấy hồi nào?
“Hôm đó mẹ em qua đời, em đứng trên sân thượng bệnh viện, có lẽ là muốn hóng gió, cũng có lẽ là muốn nhảy xuống.


Chị đột ngột xuất hiện, nói với em rằng khuôn mặt của em mà nhảy lầu chết thì chẳng khác nào phá hoại của quý.”
“Còn nói với em rằng theo nghiên cứu đã biết, 95% người nhảy lầu tự sát cuối cùng lúc chết đều sẽ hối hận, bởi vì cánh tay của họ chống lên mặt đất, bị gãy xương.”
“Hôm đó chị nói rất nhiều chuyện vớ va vớ vẩn, có nhiều cái đã quên, tâm trạng hôm ấy chúng ta cùng nhau xuống lầu, em vẫn nhớ thật lâu.”
Ký ức lập tức hiện lên.

Lúc ấy cũng vì bệnh tình của ba chuyển biến xấu, áp lực công việc quá lớn, tôi đã lên sân thượng bệnh viện.
Cũng như cậu ấy, có lẽ là muốn hóng gió, cũng có lẽ là muốn nhảy xuống dưới.
Nhưng cuối cùng vì gặp được một người bảnh trai, vừa chăm chú vừa im lặng lắng nghe tôi nói rất nhiều lời tâm sự nên tôi đã xuống lầu.
“Chị, từ rất lâu trước kia em đã thích chị, cho nên chị cũng thích em được không?” Cậu ấy cẩn thận hỏi.
“Được.” Lần này, tôi không hề do dự.
Có những người, đáng để chúng ta tiến hành một ván cá cược xa hoa với thế giới.
Thua, cũng được coi là tận hứng.
“Thẩm Liễm, hôm ấy trên sân thượng bệnh viện, em cũng đã cứu chị.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, chân thành nói.
Đôi mắt cậu ấy dần dần đỏ ngầu, ôm tôi thật chặt: “May mà chúng ta đều xuất hiện bên cạnh người kia đúng lúc.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương