Bình Minh Trong Ánh Sáng Mắt Mơ
-
C22: Hé - mở
###
—
Mùa hè đang ở những ngày cuối, cái nóng oi ả dường như dịu đi đôi chút, nhường chỗ cho những cơn gió mát lành báo hiệu mùa thu đang đến gần.
Kỳ thi đại học đã cận kề, và những học sinh cuối cấp đang gấp rút chuẩn bị cho những ngày tháng cam go phía trước.
Trong bối cảnh đó, tình cảm giữa Minh Phong và Kỳ ngày càng trở nên khăng khít hơn.
—
Một buổi sáng chủ nhật, Kỳ nhận được tin nhắn từ mẹ rằng bà có việc đột xuất phải vắng nhà vài ngày.
Nhân cơ hội này, Kỳ quyết định mời Minh Phong đến nhà để cùng học bài, vừa tiện ôn luyện, vừa có thể ở bên cạnh người mình yêu quý.
Cô nhắn tin cho Minh Phong:
- “Phong, hôm nay cậu có rảnh không? mình muốn mời cậu đến nhà học bài cùng. Cậu có đến được không?”
Chỉ vài phút sau, Minh Phong đáp lại:
- “Mình sẽ đến ngay.”
—
Minh Phong đến nhà Kỳ với ba lô đựng đầy sách vở và những tài liệu ôn thi.
Anh bước vào nhà, cảm nhận được sự ấm cúng và thân thuộc của nơi này.
Cha Kỳ đang ngồi ở phòng khách, xem tin tức trên tivi.
Khi nhìn thấy Minh Phong, ông khẽ nhíu mày, ánh mắt dường như có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra là ai.
- “Chào chú, cháu là Minh Phong, bạn của Kỳ.”
Minh Phong lễ phép chào hỏi.
Cha Kỳ mỉm cười, gật đầu đáp lại:
- “Chào cháu. Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Kỳ từ trên lầu bước xuống, thấy Minh Phong đã đến, cô vui mừng chạy lại:
- “Phong, cậu đến rồi! Mình đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trên phòng. Chúng ta lên đó học nhé.”
Minh Phong gật đầu, mỉm cười nhìn Kỳ.
Cả hai cùng nhau lên phòng của Kỳ, bắt đầu buổi học đầy hứng khởi.
Họ ngồi đối diện nhau, sách vở trải đầy trên bàn, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, tạo nên một không gian học tập yên bình và dễ chịu.
—
Trong lúc đó, anh trai của Kỳ, bất ngờ bước vào phòng với khuôn mặt thất thần.
Anh dừng lại khi nhìn thấy Minh Phong, đôi mắt anh đột nhiên trở nên đỏ hoe và rưng rưng nước mắt.
Miệng anh ta ú ớ không nói lên lời đứng đó và khóc, khiến Minh Phong và Kỳ đều bối rối.
Kỳ bước đến gần anh trai, nhẹ nhàng hỏi:
- “Anh, anh sao vậy.Có chuyện gì sao?”
Anh nhìn Minh Phong với ánh mắt chứa đầy nỗi đau và hoài niệm, như thể đang nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ quá khứ.
Cha Kỳ nghe tiếng ồn ào từ phòng của Kỳ, liền bước lên kiểm tra. Khi thấy cảnh tượng đó, ông khẽ thở dài, bước lại gần và vỗ nhẹ vai anh, trấn an.
- “Không sao đâu con.”
Rồi Cha Kỳ quay sang Minh Phong, giải thích:
- "Xin lỗi cháu, con trai bác mắc bệnh về tâm lý nên đôi khi cảm xúc của nó rất khó kiểm soát.
Khi đôi mắt ông chạm vào ánh mắt Kỳ.
Ông bỗng chột dạ mà cất lời
- Nhưng có lẽ lý do khiến nó phản ứng như vậy là vì… đôi mắt của cháu."
Minh Phong ngạc nhiên, nhíu mày hỏi:
- “Đôi mắt của cháu? Là sao ạ?”
Cha Kỳ trầm ngâm một lúc, ánh mắt ông xa xăm như đang tìm về một ký ức xa xưa.
- "Đôi mắt của cháu… rất giống với một người bạn cũ của anh Kỳ. Người đó đã từng rất quan trọng với thằng bé "
Minh Phong gật đầu, cảm nhận được nỗi buồn trong lời nói của cha Kỳ.
Cậu không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng suy nghĩ.
—
Buổi chiều hôm đó, khi Minh Phong và Kỳ đang ngồi học bài, cha Kỳ tình cờ đi ngang qua phòng và nghe thấy giọng nói của Minh Phong.
Ông dừng lại, lắng nghe và nhận ra rằng giọng nói của Minh Phong cũng rất quen thuộc.
Ông bước vào phòng, nhìn Minh Phong một lần nữa và hỏi:
- “Minh Phong, cháu có thể nói cho chú biết về cha mẹ cháu được không?”
Minh Phong ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này, nhưng vẫn lễ phép trả lời:
- “Cha cháu tên là Minh Hải, còn mẹ cháu là Triệu Ngữ Lan. Gia đình cháu mới chuyển về đây từ mùa hè năm ngoái …”
Nghe đến tên Lan, cha Kỳ giật mình, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
- “Lan… Lan là bạn cũ của chú.”
Cha Kỳ thì thầm, ánh mắt trở nên xa xăm.
Kỳ và Minh Phong đều nhìn cha Kỳ với sự ngạc nhiên. Kỳ hỏi:
- “Cha, cha biết mẹ của Minh Phong sao?”
Cha Kỳ gật đầu, giọng nói trầm ấm:
- “Đúng vậy, cha và mẹ của Minh Phong từng là bạn thân thiết hồi trẻ. Nhưng đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau.”
Minh Phong cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Cậu không ngờ rằng giữa mẹ mình và cha Kỳ lại có một mối liên hệ như vậy.
—
—
Tối hôm đó, cô nghe lại câu chuyện từ cha và biết được mối quan hệ đặc biệt giữa cha cô và mẹ của Minh Phong.
Cô cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô biết rằng từ nay, mối quan hệ giữa cô và Minh Phong sẽ trở nên đặc biệt hơn, vì họ không chỉ là bạn bè mà còn có một mối liên hệ sâu sắc từ gia đình.
Minh Phong về nhà với tâm trạng phức tạp. Cậu nghĩ về những gì đã nghe từ cha Kỳ, về mối quan hệ giữa mẹ mình và ông.
Cậu cảm thấy có một sự gắn kết vô hình giữa mình và Kỳ, một sợi dây liên kết từ quá khứ đến hiện tại.
—
Dù có những khó khăn và thử thách, họ sẽ luôn có nhau, sẽ luôn là điểm tựa vững chắc cho nhau. Tình yêu và tình bạn của họ sẽ mãi mãi không phai, như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, soi đường và dẫn lối cho họ bước vào tương lai.
—
Mùa hè đang ở những ngày cuối, cái nóng oi ả dường như dịu đi đôi chút, nhường chỗ cho những cơn gió mát lành báo hiệu mùa thu đang đến gần.
Kỳ thi đại học đã cận kề, và những học sinh cuối cấp đang gấp rút chuẩn bị cho những ngày tháng cam go phía trước.
Trong bối cảnh đó, tình cảm giữa Minh Phong và Kỳ ngày càng trở nên khăng khít hơn.
—
Một buổi sáng chủ nhật, Kỳ nhận được tin nhắn từ mẹ rằng bà có việc đột xuất phải vắng nhà vài ngày.
Nhân cơ hội này, Kỳ quyết định mời Minh Phong đến nhà để cùng học bài, vừa tiện ôn luyện, vừa có thể ở bên cạnh người mình yêu quý.
Cô nhắn tin cho Minh Phong:
- “Phong, hôm nay cậu có rảnh không? mình muốn mời cậu đến nhà học bài cùng. Cậu có đến được không?”
Chỉ vài phút sau, Minh Phong đáp lại:
- “Mình sẽ đến ngay.”
—
Minh Phong đến nhà Kỳ với ba lô đựng đầy sách vở và những tài liệu ôn thi.
Anh bước vào nhà, cảm nhận được sự ấm cúng và thân thuộc của nơi này.
Cha Kỳ đang ngồi ở phòng khách, xem tin tức trên tivi.
Khi nhìn thấy Minh Phong, ông khẽ nhíu mày, ánh mắt dường như có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra là ai.
- “Chào chú, cháu là Minh Phong, bạn của Kỳ.”
Minh Phong lễ phép chào hỏi.
Cha Kỳ mỉm cười, gật đầu đáp lại:
- “Chào cháu. Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Kỳ từ trên lầu bước xuống, thấy Minh Phong đã đến, cô vui mừng chạy lại:
- “Phong, cậu đến rồi! Mình đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trên phòng. Chúng ta lên đó học nhé.”
Minh Phong gật đầu, mỉm cười nhìn Kỳ.
Cả hai cùng nhau lên phòng của Kỳ, bắt đầu buổi học đầy hứng khởi.
Họ ngồi đối diện nhau, sách vở trải đầy trên bàn, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, tạo nên một không gian học tập yên bình và dễ chịu.
—
Trong lúc đó, anh trai của Kỳ, bất ngờ bước vào phòng với khuôn mặt thất thần.
Anh dừng lại khi nhìn thấy Minh Phong, đôi mắt anh đột nhiên trở nên đỏ hoe và rưng rưng nước mắt.
Miệng anh ta ú ớ không nói lên lời đứng đó và khóc, khiến Minh Phong và Kỳ đều bối rối.
Kỳ bước đến gần anh trai, nhẹ nhàng hỏi:
- “Anh, anh sao vậy.Có chuyện gì sao?”
Anh nhìn Minh Phong với ánh mắt chứa đầy nỗi đau và hoài niệm, như thể đang nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ quá khứ.
Cha Kỳ nghe tiếng ồn ào từ phòng của Kỳ, liền bước lên kiểm tra. Khi thấy cảnh tượng đó, ông khẽ thở dài, bước lại gần và vỗ nhẹ vai anh, trấn an.
- “Không sao đâu con.”
Rồi Cha Kỳ quay sang Minh Phong, giải thích:
- "Xin lỗi cháu, con trai bác mắc bệnh về tâm lý nên đôi khi cảm xúc của nó rất khó kiểm soát.
Khi đôi mắt ông chạm vào ánh mắt Kỳ.
Ông bỗng chột dạ mà cất lời
- Nhưng có lẽ lý do khiến nó phản ứng như vậy là vì… đôi mắt của cháu."
Minh Phong ngạc nhiên, nhíu mày hỏi:
- “Đôi mắt của cháu? Là sao ạ?”
Cha Kỳ trầm ngâm một lúc, ánh mắt ông xa xăm như đang tìm về một ký ức xa xưa.
- "Đôi mắt của cháu… rất giống với một người bạn cũ của anh Kỳ. Người đó đã từng rất quan trọng với thằng bé "
Minh Phong gật đầu, cảm nhận được nỗi buồn trong lời nói của cha Kỳ.
Cậu không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng suy nghĩ.
—
Buổi chiều hôm đó, khi Minh Phong và Kỳ đang ngồi học bài, cha Kỳ tình cờ đi ngang qua phòng và nghe thấy giọng nói của Minh Phong.
Ông dừng lại, lắng nghe và nhận ra rằng giọng nói của Minh Phong cũng rất quen thuộc.
Ông bước vào phòng, nhìn Minh Phong một lần nữa và hỏi:
- “Minh Phong, cháu có thể nói cho chú biết về cha mẹ cháu được không?”
Minh Phong ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này, nhưng vẫn lễ phép trả lời:
- “Cha cháu tên là Minh Hải, còn mẹ cháu là Triệu Ngữ Lan. Gia đình cháu mới chuyển về đây từ mùa hè năm ngoái …”
Nghe đến tên Lan, cha Kỳ giật mình, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
- “Lan… Lan là bạn cũ của chú.”
Cha Kỳ thì thầm, ánh mắt trở nên xa xăm.
Kỳ và Minh Phong đều nhìn cha Kỳ với sự ngạc nhiên. Kỳ hỏi:
- “Cha, cha biết mẹ của Minh Phong sao?”
Cha Kỳ gật đầu, giọng nói trầm ấm:
- “Đúng vậy, cha và mẹ của Minh Phong từng là bạn thân thiết hồi trẻ. Nhưng đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau.”
Minh Phong cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Cậu không ngờ rằng giữa mẹ mình và cha Kỳ lại có một mối liên hệ như vậy.
—
—
Tối hôm đó, cô nghe lại câu chuyện từ cha và biết được mối quan hệ đặc biệt giữa cha cô và mẹ của Minh Phong.
Cô cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô biết rằng từ nay, mối quan hệ giữa cô và Minh Phong sẽ trở nên đặc biệt hơn, vì họ không chỉ là bạn bè mà còn có một mối liên hệ sâu sắc từ gia đình.
Minh Phong về nhà với tâm trạng phức tạp. Cậu nghĩ về những gì đã nghe từ cha Kỳ, về mối quan hệ giữa mẹ mình và ông.
Cậu cảm thấy có một sự gắn kết vô hình giữa mình và Kỳ, một sợi dây liên kết từ quá khứ đến hiện tại.
—
Dù có những khó khăn và thử thách, họ sẽ luôn có nhau, sẽ luôn là điểm tựa vững chắc cho nhau. Tình yêu và tình bạn của họ sẽ mãi mãi không phai, như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, soi đường và dẫn lối cho họ bước vào tương lai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook