Bình Minh Trong Ánh Sáng Mắt Mơ
-
C10: Sự thật
Những ngày sau đó, Kỳ và Phong vẫn luôn giữ khoảng cách, lạnh nhat với nhau.
Trong khi đó, tình bạn lại chớm nở giữa Kỳ và Dương Mai.
Kỳ và Dương Mai tiếp tục đi cùng nhau, tạo thành một đôi bạn không thể tách rời.
Họ bắt đầu hòa nhập trở lại với nhịp sống học đường. Minh Diệu đến trường, luôn bên cạnh Dương Mai và giúp cô bé vượt qua những khó khăn.
Những nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt rạng rỡ của Dương Mai.
Dưới sự cổ vũ của Kỳ cô lấy lại được bản lĩnh ban đầu, thích nghi với cuộc sống học đường.
Dưới sự bảo vệ và che chở của Minh Diệu, Diệu Linh cùng đám bắt nạn cũng không tiếp tục bát nạt cô.
Trong khi đó, Minh Phong luôn chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Kỳ. Trái tim cậu nặng trĩu, cảm giác cô đơn và lạc lõng bao trùm lấy cậu.
Dù cậu đã cố gắng rất nhiều, nhưng khoảng cách giữa anh và Kỳ dường như ngày càng xa hơn.
Cậu muốn nói chuyện với cô, muốn xóa bỏ những hiểu lầm và hàn gắn lại mối quan hệ của họ, nhưng mỗi khi nhìn thấy Kỳ vẫn đang vui vẻ, cậu lại cảm thấy mình không có chỗ trong thế giới của cô.
Về phần Kỳ, tuy cô luôn mỉm cười và tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng trong lòng cô, một phần tâm trí luôn nghĩ về Phong.
Cô thấy lạ khi cứ cảm nhận sự trống rỗng khi không có cậu ở bên cạnh, và mỗi lần nhìn thấy cậu, những cảm xúc lẫn lộn lại trỗi dậy trong lòng.
Những nụ cười và tiếng cười vang vọng xung quanh chỉ là lớp vỏ che giấu đi cảm xúc sâu thẳm bên trong cô.
Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của Kỳ đều mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong chờ một lời giải thích từ phía Phong, một sự trở về của người mà cô luôn đặt tâm hồn vào.
Ngày hôm ấy, Dương Mai không đến trường, Kỳ đang ngồi một mình dưới bóng cây, nhìn ra xa xăm, suy tư mà suy nghĩ.
- Cậu đang suy tư gì đó.
Phía sau cô, tiếng Minh Diệu vang lên. Không đợi cô nói gì, Minh Diệu ngồi xuống bên cạnh cô tiếp lời.
- Cậu và em trai mình có truyện gì à.
- Không, chúng mình thì có vấn đề gì được chứ.
- Minh Phong mấy nay nó toàn bỏ bữa suốt, người thì cứ đờ đẫn, vẽ tranh cũng chẳng làm nó vui lên.
Kỳ khá bất ngờ khi nghe Diệu nói, bởi trong mắt cô dường như Minh Phong vẫn chẳng thay đổi gì từ khi có chuyện đó xảy ra.
- Minh Phong nhà mình tính tình từ nhỏ đã khá cọc cằn và kỳ quái rồi. Nhưng nó không phải người xấu tính. Thằng bé chỉ không giỏi thể hiện cảm xúc của mình mà thôi.
Vừa nói ánh mắt Minh Diệu vừa hướng ra xa xăm.
Hồi xong anh quay sang nhìn Kỳ rồi cười nụ cười thân thiệt mà nói tạm biệt.
Cậu đứng dậy vô tình chiếc cặp cậu đứt quai, sách vở rơi cả xuống đất.
Kỳ nhanh chóng cúi người cùng Diệu nhặt đồ lên, cô nhặt một cuốn vở trông khá đặc biệt lên, thì bỗng một bức ảnh được kẹp trong vở rơi ra.
Cô nhặt nó lên, và khi nhìn vào bức ảnh, một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong lòng.
Trên bức ảnh, là Cô gái với vẻ đẹp dịu dàng cùng ánh mắt mộng mơ đang tươi cười. Điều làm Kỳ bất ngờ là trang phục cô gái.
Đó là chiếc áo tím cô mặc lần trước.
Kỳ nhìn chăm chú vào bức ảnh, từng chi tiết như một mảnh ghép trong câu chuyện ẩn giấu về quá khứ của Phong.
- Đó là chị gái quá cố của mình.
Vừa nói ánh mắt của Minh Diệu vừa ánh lên một sự tự hào.
Người đã ra đi từ lâu, nhưng vẫn luôn sống trong những ký ức đẹp đẽ của những người ở lại.
"Chị gái tớ, cô ấy rất tuyệt vời,"
Diệu bắt đầu kể, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
"Cô ấy là người có thể chi phối và tạo tiếng cười trong cuộc sống của gia đình. Khi còn sống, chị luôn chăm sóc mình và anh Phong một cách ân cần và yêu thương. Cô ấy là nguồn động viên lớn lao, luôn dặn mình phải mạnh mẽ và kiên nhẫn trong mọi hoàn cảnh."
Nhìn vào bức ảnh, Diệu không kìm được nỗi buồn hiện về trên khuôn mặt.
"Nhưng rồi một ngày, chị ấy bỗng dưng rời xa chúng tớ, mà không có lời từ biệt. Cuộc sống của chúng tôi đã không còn như trước, mất đi ánh sáng và hướng dẫn từ chị. Tớ và Phong đều nhớ chị ấy, và chúng tôi luôn giữ trong lòng những kỷ niệm về chị gái thân yêu của mình."
Kỳ đứng lặng.
Cảm xúc trong cô trở nên phức tạp hơn, những ý nghĩ đan xen nhau trong đầu.
Kỳ nhìn sâu vào bức ảnh, những hình ảnh về chị gái của Phong trỗi dậy trong tâm trí cô.
Cô cảm thấy hối hận vì đã không hiểu biết đúng về cậu, và đau lòng vì đã gây ra sự tổn thương cho một người khác mà không có lý do.
Cảm giác dằn vặt bắt đầu lan tỏa từ tận đáy lòng, như những sợi dây nhỏ kéo cô về phía cảm xúc tiêu cực.........
Trong khi đó, tình bạn lại chớm nở giữa Kỳ và Dương Mai.
Kỳ và Dương Mai tiếp tục đi cùng nhau, tạo thành một đôi bạn không thể tách rời.
Họ bắt đầu hòa nhập trở lại với nhịp sống học đường. Minh Diệu đến trường, luôn bên cạnh Dương Mai và giúp cô bé vượt qua những khó khăn.
Những nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt rạng rỡ của Dương Mai.
Dưới sự cổ vũ của Kỳ cô lấy lại được bản lĩnh ban đầu, thích nghi với cuộc sống học đường.
Dưới sự bảo vệ và che chở của Minh Diệu, Diệu Linh cùng đám bắt nạn cũng không tiếp tục bát nạt cô.
Trong khi đó, Minh Phong luôn chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Kỳ. Trái tim cậu nặng trĩu, cảm giác cô đơn và lạc lõng bao trùm lấy cậu.
Dù cậu đã cố gắng rất nhiều, nhưng khoảng cách giữa anh và Kỳ dường như ngày càng xa hơn.
Cậu muốn nói chuyện với cô, muốn xóa bỏ những hiểu lầm và hàn gắn lại mối quan hệ của họ, nhưng mỗi khi nhìn thấy Kỳ vẫn đang vui vẻ, cậu lại cảm thấy mình không có chỗ trong thế giới của cô.
Về phần Kỳ, tuy cô luôn mỉm cười và tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng trong lòng cô, một phần tâm trí luôn nghĩ về Phong.
Cô thấy lạ khi cứ cảm nhận sự trống rỗng khi không có cậu ở bên cạnh, và mỗi lần nhìn thấy cậu, những cảm xúc lẫn lộn lại trỗi dậy trong lòng.
Những nụ cười và tiếng cười vang vọng xung quanh chỉ là lớp vỏ che giấu đi cảm xúc sâu thẳm bên trong cô.
Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của Kỳ đều mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong chờ một lời giải thích từ phía Phong, một sự trở về của người mà cô luôn đặt tâm hồn vào.
Ngày hôm ấy, Dương Mai không đến trường, Kỳ đang ngồi một mình dưới bóng cây, nhìn ra xa xăm, suy tư mà suy nghĩ.
- Cậu đang suy tư gì đó.
Phía sau cô, tiếng Minh Diệu vang lên. Không đợi cô nói gì, Minh Diệu ngồi xuống bên cạnh cô tiếp lời.
- Cậu và em trai mình có truyện gì à.
- Không, chúng mình thì có vấn đề gì được chứ.
- Minh Phong mấy nay nó toàn bỏ bữa suốt, người thì cứ đờ đẫn, vẽ tranh cũng chẳng làm nó vui lên.
Kỳ khá bất ngờ khi nghe Diệu nói, bởi trong mắt cô dường như Minh Phong vẫn chẳng thay đổi gì từ khi có chuyện đó xảy ra.
- Minh Phong nhà mình tính tình từ nhỏ đã khá cọc cằn và kỳ quái rồi. Nhưng nó không phải người xấu tính. Thằng bé chỉ không giỏi thể hiện cảm xúc của mình mà thôi.
Vừa nói ánh mắt Minh Diệu vừa hướng ra xa xăm.
Hồi xong anh quay sang nhìn Kỳ rồi cười nụ cười thân thiệt mà nói tạm biệt.
Cậu đứng dậy vô tình chiếc cặp cậu đứt quai, sách vở rơi cả xuống đất.
Kỳ nhanh chóng cúi người cùng Diệu nhặt đồ lên, cô nhặt một cuốn vở trông khá đặc biệt lên, thì bỗng một bức ảnh được kẹp trong vở rơi ra.
Cô nhặt nó lên, và khi nhìn vào bức ảnh, một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong lòng.
Trên bức ảnh, là Cô gái với vẻ đẹp dịu dàng cùng ánh mắt mộng mơ đang tươi cười. Điều làm Kỳ bất ngờ là trang phục cô gái.
Đó là chiếc áo tím cô mặc lần trước.
Kỳ nhìn chăm chú vào bức ảnh, từng chi tiết như một mảnh ghép trong câu chuyện ẩn giấu về quá khứ của Phong.
- Đó là chị gái quá cố của mình.
Vừa nói ánh mắt của Minh Diệu vừa ánh lên một sự tự hào.
Người đã ra đi từ lâu, nhưng vẫn luôn sống trong những ký ức đẹp đẽ của những người ở lại.
"Chị gái tớ, cô ấy rất tuyệt vời,"
Diệu bắt đầu kể, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
"Cô ấy là người có thể chi phối và tạo tiếng cười trong cuộc sống của gia đình. Khi còn sống, chị luôn chăm sóc mình và anh Phong một cách ân cần và yêu thương. Cô ấy là nguồn động viên lớn lao, luôn dặn mình phải mạnh mẽ và kiên nhẫn trong mọi hoàn cảnh."
Nhìn vào bức ảnh, Diệu không kìm được nỗi buồn hiện về trên khuôn mặt.
"Nhưng rồi một ngày, chị ấy bỗng dưng rời xa chúng tớ, mà không có lời từ biệt. Cuộc sống của chúng tôi đã không còn như trước, mất đi ánh sáng và hướng dẫn từ chị. Tớ và Phong đều nhớ chị ấy, và chúng tôi luôn giữ trong lòng những kỷ niệm về chị gái thân yêu của mình."
Kỳ đứng lặng.
Cảm xúc trong cô trở nên phức tạp hơn, những ý nghĩ đan xen nhau trong đầu.
Kỳ nhìn sâu vào bức ảnh, những hình ảnh về chị gái của Phong trỗi dậy trong tâm trí cô.
Cô cảm thấy hối hận vì đã không hiểu biết đúng về cậu, và đau lòng vì đã gây ra sự tổn thương cho một người khác mà không có lý do.
Cảm giác dằn vặt bắt đầu lan tỏa từ tận đáy lòng, như những sợi dây nhỏ kéo cô về phía cảm xúc tiêu cực.........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook