Binh Lâm Thiên Hạ
-
Chương 686: Trình Dục rời núi
Màn đêm buông xuống, trên lầu canh Nghiệp Đô vang lên tiếng trống dồn dập. Trên đường, người đi đường vội vàng chạy về nhà mình, các nhà tửu quán, cửa hàng cũng đều đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Đây là lệnh cấm đi lại ban đêm vừa mới thực hiện. Từ sau khi quân Hán chiếm lĩnh Lũng Tây, dẫn tới thật nhiều ảnh hưởng ứng tới các nơi Trung Nguyên, nhất là lòng người Nghiệp Đô và Hứa Xương hoang mang, đã đả kích trầm trọng vào uy vọng của Tào Tháo.
Vì phòng ngừa tình thế chuyển biến xấu, Tào Tháo mượn ý chỉ từ Lưu Hiệp, thực hiện cấm đi lại ban đêm ở Nghiệp Đô và Hứa Đô, trong vòng một năm. Sau khi màn đêm buông xuống liền đánh tám hồi trống, sau khi trống ngừng không cho bất cứ người nào đi lại trên đường cái, kẻ trái lệnh bị bắt giữ, hai lần trái lệnh thì trảm thủ.
Sau khi tiếng trống dứt, phố lớn ngõ nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, không thấy một người đi đường. Tửu quán, cửa hàng cũng đều đóng cửa, một vài người không kịp về nhà thì đành phải tìm kiếm lữ xá hoặc là thanh lâu gần đó qua đêm, trên đường cái chỉ có từng đội từng đội binh lính khôi giáp toàn thân đi tuần tra.
Đúng lúc này, trên đường cái bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dưới hơn trăm kỵ binh hộ vệ hối hả chạy tới, trên càng xe treo một chiếc đèn lồng, viết hai chữ 'Ngụy công' màu đen, đây là xe ngựa của Tào Tháo, đám lính trinh sát tuần tra đều nghỉ chân thi lễ.
Tào Tháo đương nhiên sẽ không bị lệnh cấm đi lại ban đêm hạn chế. Đêm nay lão đi ra là có việc trọng yếu. Xe ngựa một đường chạy nhanh, không lâu liền đi tới phủ đệ của Trình Dục. Hứa Chử xoay người xuống ngựa, tiến lên gõ cửa phủ, một lát, bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm của người gác cổng:
- Ai đó?
- Xin chuyển lời tới lão gia nhà ngươi, Thừa tướng đến rồi!
Bên trong cánh cửa 'A!' một tiếng, lập tức không có tiếng động, chỉ trong chốc lát, cửa phủ mở ra, con thứ của Trình Dục là Trình Diên ra đón, đứng trên bậc thang khom người thi lễ:
- Không biết Thừa tướng giá lâm, không có tiếp đón từ xa, phụ thân lệnh vãn bối xin lỗi Thừa tướng!
Tào Tháo từ trong xe ngựa đi ra, cười tủm tỉm nói:
- Nên là ta xin lỗi, quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi, phụ thân ngươi đã ngủ chưa?
- Phụ thân chưa nghỉ ngơi, mời Thừa tướng theo vãn bối vào phủ!
Tào Tháo biết, nhất định là Trình Dục đã buồn ngủ, nếu không sẽ đích thân tới đón tiếp chính mình, mà không phải phái con thay thế. Trong lòng lão có chút áy náy, liền đi theo Trình Diên vào phủ, đi thẳng tới bên trong thư phòng của Trình Dục. Trình Dục đã mặc quần áo tử tế, ở cửa sân chờ, lão khom người nói:
- Không thể ra ngoài cửa phủ nghênh đón Thừa tướng, Trình Dục vô cùng thất lễ, mong Thừa tướng thứ lỗi!
- Trọng Đức, hẳn là ta xin lỗi ngươi, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.
- Đâu có! Thừa tướng tới buổi đêm, tất có chuyện quan trọng, mời vào trong phòng nói chuyện.
Trình Dục biết Tào Tháo không phải người giữ lễ tiết, liền không có đa lễ, trực tiếp mời Tào Tháo vào thư phòng, hai người ngồi xuống, lại lệnh thị thiếp dâng trà, Tào Tháo thở dài, nói ngay vào điểm chính:
- Lũng Tây bại trận, ảnh hưởng rất lớn, làm ta đêm không an giấc, Trọng Đức, ta nên làm cái gì bây giờ?
- Thừa tướng là muốn đoạt lại Lũng Tây sao?
- Lòng ta rất loạn, muốn đoạt lại Lũng Tây, nhưng trong lòng không nắm chắc, cho nên mới thỉnh giáo Trọng Đức, còn có thể đoạt lại Lũng Tây không?
Trình Dục cười khổ một tiếng hỏi:
- Thừa tướng là muốn nghe lời tâm huyết của ta, hay chỉ là muốn nghe ta an ủi?
- Ta muốn nghe được lời an ủi của ngươi, nhưng ta lại muốn nghe lời nói thật, nếu không thể lưỡng toàn, vẫn là thẳng thắn thì tốt hơn, để cho ta đối mặt sự thật.
- Được rồi! Thứ cho vi thần thẳng thắn, nếu Thừa tướng muốn đoạt lại Lũng Tây, cũng không phải là không được, chỉ cần dùng binh của cả nước, còn phái ra Hổ Báo kỵ binh hiệp đồng tác chiến, ta tin tưởng có thể đủ để đoạt lại năm quận Lũng Tây, nhưng đoạt lại Lũng Tây thì thế nào? Quân Hán đã xây dựng xong đường vận chuyển lương Kỳ Sơn. Chỉ cần Lưu Cảnh bảo vệ cho Thượng Phương Cốc và Tây Thành, một khi Thừa tướng rút quân, hắn vẫn sẽ dễ dàng chiếm lĩnh Lũng Tây, trừ phi Thừa tướng tụ tập hai trăm ngàn đại quân ở Lũng Tây, Quan Trung lại tụ tập một trăm ngàn đại quân, như vậy, triều đình không thể không bị lượng lớn tiền lương kéo suy sụp. Hơn nữa Trung Nguyên sẽ hư không, lại phòng ngự quân Hán Nam Dương và quân Giang Đông thế nào?
- Ta đây cũng chỉ có thể nhận thua ở Lũng Tây?
Tào Tháo có chút không cam lòng nói.
Trình Dục rất bất đắc dĩ nói:
- Có đôi khi, chúng ta không thể không đối mặt sự thật.
Tào Tháo trầm mặc, những lời Trình Dục nói lão cũng từng nghĩ tới, lão cũng biết cuối cùng không thể không đối mặt với sự thật, chỉ có điều Trình Dục nói hẳn ra, lão mới có thể hết hy vọng.
Tào Tháo thở dài một tiếng:
- Dù sao Lũng Tây xa xôi, ta biết khó có thể tranh đoạt với Lưu Cảnh, nhưng ta lại sợ hãi một khi quân Hán Bắc thượng, sẽ dần dần có được ưu thế của quân phương bắc, ta là chỉ kỵ binh. Tiếp tục như vậy, sớm hay muộn ta sẽ chết ở trong tay hắn.
- Thừa tướng nói quá lời, lấy căn cơ của Thừa tướng ở phương bắc, sao lại vì Lưu Cảnh thành lập một chi kỵ binh mà có thể dễ dàng dao động?
Lời này khiến trong lòng Tào Tháo thoáng cảm thấy một tia an ủi, lão gật đầu nói:
- Nói đến căn cơ, căn cơ của ta ở Trung Nguyên, Hứa Xương, Trần Lưu, đây là nơi ta khởi binh. Nói thật, Lũng Tây mất đi còn hơi xa, nhưng quận Nam Dương thất thủ lại gây ra áp lực cho ta trực tiếp hơn, lớn hơn nữa. Không tiếc bất cứ giá nào, ta cũng phải đoạt lại quận Nam Dương.
- Ta ủng hộ phương án của Thừa tướng, quận Nam Dương quả thật rất trọng yếu, hơn nữa đoạt lại quận Nam Dương, đối với danh vọng của Thừa tướng cũng sẽ có được khôi phục nhất định, ta ủng hộ Thừa tướng đoạt lại quận Nam Dương.
Tào Tháo lại thản nhiên cười:
- Nhưng Nam Dương bên kia không có người, khiến cho ta không yên lòng, chẳng lẽ ta lại phải thân chinh hay sao?
Nói xong, trong mắt Tào Tháo tràn ngập chờ mong nhìn Trình Dục, Trình Dục giờ mới hiểu được dụng ý thực sự Tào Tháo tìm đến mình, đúng là muốn khiến cho mình lại xuất chinh lần nữa, nam chinh Uyển Thành.
Hoá ra nói chuyện của Lũng Tây vừa rồi, cũng là vì làm bước đệm cho mình đi quận Nam Dương, trong lòng Trình Dục ngầm cười khổ, tự mình nhảy vào bẫy của Tào Tháo.
Tuy rằng sau khi Trình Dục bại trận ở Xích Bích, đã không muốn hỏi đến việc quân sự, nhưng Trình Dục cũng biết, Quách Gia qua đời, Giả Hủ đầu hàng, Tuân Úc tránh ở Tương Dương dạy học và trồng người, Tuân Du bị quân Hán bắt làm tù binh, sinh tử không biết, năm đại mưu sĩ cũng chỉ còn lại có một mình mình. Đám người Trần Quần, Lưu Diệp, Mao Giới, Tân Bì, Giả Quỳ còn không thể gánh vác việc lớn, cho nên Tào Tháo mới có thể đến cầu chính mình rời núi.
Lại nghĩ tới việc Kinh Châu bại, mình cũng có trách nhiệm, Trình Dục cũng khó có thể cự tuyệt thành ý của Tào Tháo, lão đứng dậy thi lễ nói:
- Lão thần nguyện vì Thừa tướng phân ưu!
Tào Tháo mừng rỡ, chỉ cần Trình Dục chịu rời núi đi Nam Dương, vậy cơ hội thắng của trận chiến này liền tăng nhiều rồi, lão liên tục xua tay:
- Trọng Đức không cần như thế, mời ngồi xuống bàn bạc, chúng ta lại xem một chút làm như thế nào điều hành binh lực?
.....
Ngay tại lúc quân Hán cướp lấy Lũng Tây, đại quân tiến sát Quan Trung, Tào Tháo cùng lúc mệnh lệnh một trăm ngàn đại quân Quan Trung sẵn sàng trận địa đón quân địch. Về phương diện khác đã điều binh khiển tướng, ý đồ đoạt lại Nam Dương, ông triệu hồi mười ngàn kỵ binh trấn thủ U Châu, cùng với hai vạn tinh quân trấn thủ Từ Châu và Hợp Phì, hơn nữa ba vạn quân đội của Diệp Huyện và Hứa Xương, tổng cộng là năm vạn bộ binh, mười ngàn kỵ binh, lệnh Hạ Hầu Đôn làm chủ tướng, Trình Dục làm quân sư, Trương Liêu, Tào Hồng làm phó tướng, lệnh bọn họ cần phải trong hai tháng đoạt lại quận Nam Dương.
Quận Nam Dương, Diệp huyện, nơi này được xưng là cổ họng, là cửa ngõ quận Nam Dương tiến vào Hứa Xương, có địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, cũng là quận Nam Dương về sau quân Tào thất thủ. Là cứ điểm duy nhất quận Nam Dương không vứt bỏ, Tào Hồng tự biết tội trọng, suất lĩnh mấy ngàn bại quân tử thủ Diệp huyện, để giảm bớt tội của mình.
Tuy nhiên Văn Sính cũng vì binh lực không đủ, sau khi cướp lấy Uyển Thành cũng không có tiếp tục Bắc thượng, điều này cho quân Tào ở Diệp huyện một cơ hội nghỉ ngơi. Rất nhanh, mười ngàn viện quân Hứa Xương đuổi tới Diệp huyện, gia tăng phòng ngự cho Diệp huyện.
Mà lúc này, sáu vạn đại quân tập hợp ở Diệp huyện, quan nha nội Diệp huyện là Trình Dục đang cùng mọi người phân tích tình thế chiến tranh. Lúc trước chủ trương phát động chiến dịch Kinh Châu phân tán áp lực của Lũng Tây, chính là ý kiến của Trình Dục, nhưng cuối cùng cuộc chiến Kinh Châu thất bại, Lũng Tây cũng không may thất thủ, Trình Dục tự cảm thấy hổ thẹn, hơn nữa Tào Tháo có lời mời thành ý, ông liền buông tha cho nguyên tắc không tham dự quân sự nữa, đi Nam Dương đốc chiến, ông đã mang đến mệnh lệnh mới nhất của Tào Tháo.
Tuy rằng Hạ Hầu Đôn là chủ soái trên danh nghĩa, nhưng trong tay Trình Dục có kim bài điều binh của Tào Tháo, ông mới là chủ soái trên thực tế, tất cả điều động quân sự đều do Trình Dục toàn quyền phụ trách, Hạ Hầu Đôn chẳng qua là phụ tá cho ông.
- Cuộc chiến phản công Nam Dương lần này Thừa tướng cực kỳ trọng thị, Lũng Tây thất bại ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy vọng của Thừa tướng, Thừa tướng nhất định phải mượn một trận chiến Nam Dương để xoay danh vọng, không chỉ có như thế, đoạt lại Nam Dương còn có thể giảm bớt uy hiếp của quân Hán đối với Trung Nguyên, đuổi quân Hán chạy về Kinh Châu, hy vọng chư vị có thể hiểu được điểm này, đồng tâm hiệp lực, cùng đánh cường địch.
Mọi người cùng nhau khom người thi lễ:
- Nguyện ý nghe quân sư an bài!
Trình Dục gật gật đầu, nhặt lên cây gỗ chỉ vào trên sa bàn các huyện lộ quận Nam Dương:
- Căn cứ tin tức thám báo, quân Hán ở quận Nam Dương tổng cộng có ba vạn người, chủ yếu tập trung ở ba vùng Uyển Thành, huyện Nam Hương, huyện Dục Dương và huyện Tân Dã, trong đó Uyển Thành và huyện Nam Hương đều có mười ngàn người, huyện Dục Dương và Tân Dã có năm ngàn người. Sở dĩ quân Hán trú binh ở huyện Nam Hương, là muốn đi Võ Quan Đạo tiến quân tới Quan Trung, nhưng bọn họ trước sau vẫn án binh bất động, thuyết minh Lưu Cảnh cũng không có thật sự tính toán cướp lấy Quan Trung, cũng nói Lưu Cảnh lo lắng Nam Dương có thất bại, cho nên chỉ bày ra một thái độ chuẩn bị tiến quân Võ Quan, nhưng đây hoàn toàn cấp cho chúng ta cơ hội cướp lấy Nam Dương.
Trình Dục dùng cây gỗ lại một chỉ huyện Nam Hương:
- Trước mắt Bàng Đức dẫn mười ngàn quân trú đóng ở huyện Nam Hương, đến khi binh lực của Uyển Thành chỉ có Văn Sính suất lĩnh mười ngàn quân, tuy rằng Uyển Thành chắc chắn khó công, nhưng chỉ cần quân đội huyện Nam Hương không kịp tiến đến Uyển Thành, mười ngàn quân Văn Sính không thủ được Uyển Thành.
Lúc này, Trương Liêu ở bên cạnh nói:
- Nhưng đại quân chúng ta tập hợp ở Diệp huyện, Văn Sính tất nhiên sẽ nhận được tin tức, y có thể hạ lệnh buông tha cho huyện Nam Hương, để mười ngàn quân đi Uyển Thành trợ chiến hay không? Hơn nữa huyện Nam Hương cách Uyển Thành càng gần, ta sợ thời gian không kịp.
Trình Dục vuốt râu cười đắc ý:
- Điểm này ta đã có chuẩn bị, sở dĩ ta khiến Thừa tướng điều kỵ binh tham chiến Nam Dương, chính là vì giải quyết lo lắng này của Văn Viễn. Thực không dối gạt chư vị, từ vài ngày trước, ta đã ngầm lệnh cho Tào Chân dẫn năm nghìn kỵ binh xuôi nam trước, cắt đứt thông đạo huyện Nam Hương và Uyển Thành, cho dù Văn Sính có tâm, quân đội của Bàng Đức cũng không qua được rồi, cho nên mọi người hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Mọi người giật mình, hoá ra quân sư sớm có sắp xếp, thấy Trình Dục có mưu xa như thế, lập tức tin tưởng mọi người tăng gấp bội, lúc này, Hạ Hầu Đôn lại nói:
- Quân sư, nếu binh lực của chúng ta gấp hai quân Hán, như vậy chúng ta hoàn toàn có thể lại tiếp tục đánh tiếp, ta đề nghị xuất kỳ binh tiến quân tới Phàn Thành, chặt đứt đường về của Văn Sính, quân sư nghĩ như thế nào?
Trình Dục lắc lắc đầu:
- Phương án này lúc ta sắp đi Trưởng công tử cũng từng đề xuất, nhưng Thừa tướng cho rằng, nếu đại quân chúng ta xuôi nam tới Phàn Thành, tất nhiên Lưu Cảnh sẽ điều thuỷ quân Giang Hạ tăng phòng Tương Dương, một khi chủ lực thuỷ quân Giang Hạ Bắc thượng, tình thế sẽ có biến hóa, thậm chí sẽ dẫn phát Giang Đông xuất binh, việc này cùng chiến lược chúng ta cướp lấy của Nam Dương không hợp, cho nên Thừa tướng có lệnh, một trận chiến này quân Tào không tiến vào Kinh Châu, không cho mở rộng chiến sự.
Nếu Tào Tháo có nghiêm lệnh, Hạ Hầu Đôn cũng không thể tránh được, đành phải nói:
- Như vậy chúng ta khi nào thì xuất binh?
Trình Dục cười cười nói:
- Xem ra tất cả mọi người rất gấp rồi, binh quý ở thần tốc, ta đề nghị ngày mai sẽ xuất binh!
......
----------oOo----------
Vì phòng ngừa tình thế chuyển biến xấu, Tào Tháo mượn ý chỉ từ Lưu Hiệp, thực hiện cấm đi lại ban đêm ở Nghiệp Đô và Hứa Đô, trong vòng một năm. Sau khi màn đêm buông xuống liền đánh tám hồi trống, sau khi trống ngừng không cho bất cứ người nào đi lại trên đường cái, kẻ trái lệnh bị bắt giữ, hai lần trái lệnh thì trảm thủ.
Sau khi tiếng trống dứt, phố lớn ngõ nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, không thấy một người đi đường. Tửu quán, cửa hàng cũng đều đóng cửa, một vài người không kịp về nhà thì đành phải tìm kiếm lữ xá hoặc là thanh lâu gần đó qua đêm, trên đường cái chỉ có từng đội từng đội binh lính khôi giáp toàn thân đi tuần tra.
Đúng lúc này, trên đường cái bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dưới hơn trăm kỵ binh hộ vệ hối hả chạy tới, trên càng xe treo một chiếc đèn lồng, viết hai chữ 'Ngụy công' màu đen, đây là xe ngựa của Tào Tháo, đám lính trinh sát tuần tra đều nghỉ chân thi lễ.
Tào Tháo đương nhiên sẽ không bị lệnh cấm đi lại ban đêm hạn chế. Đêm nay lão đi ra là có việc trọng yếu. Xe ngựa một đường chạy nhanh, không lâu liền đi tới phủ đệ của Trình Dục. Hứa Chử xoay người xuống ngựa, tiến lên gõ cửa phủ, một lát, bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm của người gác cổng:
- Ai đó?
- Xin chuyển lời tới lão gia nhà ngươi, Thừa tướng đến rồi!
Bên trong cánh cửa 'A!' một tiếng, lập tức không có tiếng động, chỉ trong chốc lát, cửa phủ mở ra, con thứ của Trình Dục là Trình Diên ra đón, đứng trên bậc thang khom người thi lễ:
- Không biết Thừa tướng giá lâm, không có tiếp đón từ xa, phụ thân lệnh vãn bối xin lỗi Thừa tướng!
Tào Tháo từ trong xe ngựa đi ra, cười tủm tỉm nói:
- Nên là ta xin lỗi, quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi, phụ thân ngươi đã ngủ chưa?
- Phụ thân chưa nghỉ ngơi, mời Thừa tướng theo vãn bối vào phủ!
Tào Tháo biết, nhất định là Trình Dục đã buồn ngủ, nếu không sẽ đích thân tới đón tiếp chính mình, mà không phải phái con thay thế. Trong lòng lão có chút áy náy, liền đi theo Trình Diên vào phủ, đi thẳng tới bên trong thư phòng của Trình Dục. Trình Dục đã mặc quần áo tử tế, ở cửa sân chờ, lão khom người nói:
- Không thể ra ngoài cửa phủ nghênh đón Thừa tướng, Trình Dục vô cùng thất lễ, mong Thừa tướng thứ lỗi!
- Trọng Đức, hẳn là ta xin lỗi ngươi, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.
- Đâu có! Thừa tướng tới buổi đêm, tất có chuyện quan trọng, mời vào trong phòng nói chuyện.
Trình Dục biết Tào Tháo không phải người giữ lễ tiết, liền không có đa lễ, trực tiếp mời Tào Tháo vào thư phòng, hai người ngồi xuống, lại lệnh thị thiếp dâng trà, Tào Tháo thở dài, nói ngay vào điểm chính:
- Lũng Tây bại trận, ảnh hưởng rất lớn, làm ta đêm không an giấc, Trọng Đức, ta nên làm cái gì bây giờ?
- Thừa tướng là muốn đoạt lại Lũng Tây sao?
- Lòng ta rất loạn, muốn đoạt lại Lũng Tây, nhưng trong lòng không nắm chắc, cho nên mới thỉnh giáo Trọng Đức, còn có thể đoạt lại Lũng Tây không?
Trình Dục cười khổ một tiếng hỏi:
- Thừa tướng là muốn nghe lời tâm huyết của ta, hay chỉ là muốn nghe ta an ủi?
- Ta muốn nghe được lời an ủi của ngươi, nhưng ta lại muốn nghe lời nói thật, nếu không thể lưỡng toàn, vẫn là thẳng thắn thì tốt hơn, để cho ta đối mặt sự thật.
- Được rồi! Thứ cho vi thần thẳng thắn, nếu Thừa tướng muốn đoạt lại Lũng Tây, cũng không phải là không được, chỉ cần dùng binh của cả nước, còn phái ra Hổ Báo kỵ binh hiệp đồng tác chiến, ta tin tưởng có thể đủ để đoạt lại năm quận Lũng Tây, nhưng đoạt lại Lũng Tây thì thế nào? Quân Hán đã xây dựng xong đường vận chuyển lương Kỳ Sơn. Chỉ cần Lưu Cảnh bảo vệ cho Thượng Phương Cốc và Tây Thành, một khi Thừa tướng rút quân, hắn vẫn sẽ dễ dàng chiếm lĩnh Lũng Tây, trừ phi Thừa tướng tụ tập hai trăm ngàn đại quân ở Lũng Tây, Quan Trung lại tụ tập một trăm ngàn đại quân, như vậy, triều đình không thể không bị lượng lớn tiền lương kéo suy sụp. Hơn nữa Trung Nguyên sẽ hư không, lại phòng ngự quân Hán Nam Dương và quân Giang Đông thế nào?
- Ta đây cũng chỉ có thể nhận thua ở Lũng Tây?
Tào Tháo có chút không cam lòng nói.
Trình Dục rất bất đắc dĩ nói:
- Có đôi khi, chúng ta không thể không đối mặt sự thật.
Tào Tháo trầm mặc, những lời Trình Dục nói lão cũng từng nghĩ tới, lão cũng biết cuối cùng không thể không đối mặt với sự thật, chỉ có điều Trình Dục nói hẳn ra, lão mới có thể hết hy vọng.
Tào Tháo thở dài một tiếng:
- Dù sao Lũng Tây xa xôi, ta biết khó có thể tranh đoạt với Lưu Cảnh, nhưng ta lại sợ hãi một khi quân Hán Bắc thượng, sẽ dần dần có được ưu thế của quân phương bắc, ta là chỉ kỵ binh. Tiếp tục như vậy, sớm hay muộn ta sẽ chết ở trong tay hắn.
- Thừa tướng nói quá lời, lấy căn cơ của Thừa tướng ở phương bắc, sao lại vì Lưu Cảnh thành lập một chi kỵ binh mà có thể dễ dàng dao động?
Lời này khiến trong lòng Tào Tháo thoáng cảm thấy một tia an ủi, lão gật đầu nói:
- Nói đến căn cơ, căn cơ của ta ở Trung Nguyên, Hứa Xương, Trần Lưu, đây là nơi ta khởi binh. Nói thật, Lũng Tây mất đi còn hơi xa, nhưng quận Nam Dương thất thủ lại gây ra áp lực cho ta trực tiếp hơn, lớn hơn nữa. Không tiếc bất cứ giá nào, ta cũng phải đoạt lại quận Nam Dương.
- Ta ủng hộ phương án của Thừa tướng, quận Nam Dương quả thật rất trọng yếu, hơn nữa đoạt lại quận Nam Dương, đối với danh vọng của Thừa tướng cũng sẽ có được khôi phục nhất định, ta ủng hộ Thừa tướng đoạt lại quận Nam Dương.
Tào Tháo lại thản nhiên cười:
- Nhưng Nam Dương bên kia không có người, khiến cho ta không yên lòng, chẳng lẽ ta lại phải thân chinh hay sao?
Nói xong, trong mắt Tào Tháo tràn ngập chờ mong nhìn Trình Dục, Trình Dục giờ mới hiểu được dụng ý thực sự Tào Tháo tìm đến mình, đúng là muốn khiến cho mình lại xuất chinh lần nữa, nam chinh Uyển Thành.
Hoá ra nói chuyện của Lũng Tây vừa rồi, cũng là vì làm bước đệm cho mình đi quận Nam Dương, trong lòng Trình Dục ngầm cười khổ, tự mình nhảy vào bẫy của Tào Tháo.
Tuy rằng sau khi Trình Dục bại trận ở Xích Bích, đã không muốn hỏi đến việc quân sự, nhưng Trình Dục cũng biết, Quách Gia qua đời, Giả Hủ đầu hàng, Tuân Úc tránh ở Tương Dương dạy học và trồng người, Tuân Du bị quân Hán bắt làm tù binh, sinh tử không biết, năm đại mưu sĩ cũng chỉ còn lại có một mình mình. Đám người Trần Quần, Lưu Diệp, Mao Giới, Tân Bì, Giả Quỳ còn không thể gánh vác việc lớn, cho nên Tào Tháo mới có thể đến cầu chính mình rời núi.
Lại nghĩ tới việc Kinh Châu bại, mình cũng có trách nhiệm, Trình Dục cũng khó có thể cự tuyệt thành ý của Tào Tháo, lão đứng dậy thi lễ nói:
- Lão thần nguyện vì Thừa tướng phân ưu!
Tào Tháo mừng rỡ, chỉ cần Trình Dục chịu rời núi đi Nam Dương, vậy cơ hội thắng của trận chiến này liền tăng nhiều rồi, lão liên tục xua tay:
- Trọng Đức không cần như thế, mời ngồi xuống bàn bạc, chúng ta lại xem một chút làm như thế nào điều hành binh lực?
.....
Ngay tại lúc quân Hán cướp lấy Lũng Tây, đại quân tiến sát Quan Trung, Tào Tháo cùng lúc mệnh lệnh một trăm ngàn đại quân Quan Trung sẵn sàng trận địa đón quân địch. Về phương diện khác đã điều binh khiển tướng, ý đồ đoạt lại Nam Dương, ông triệu hồi mười ngàn kỵ binh trấn thủ U Châu, cùng với hai vạn tinh quân trấn thủ Từ Châu và Hợp Phì, hơn nữa ba vạn quân đội của Diệp Huyện và Hứa Xương, tổng cộng là năm vạn bộ binh, mười ngàn kỵ binh, lệnh Hạ Hầu Đôn làm chủ tướng, Trình Dục làm quân sư, Trương Liêu, Tào Hồng làm phó tướng, lệnh bọn họ cần phải trong hai tháng đoạt lại quận Nam Dương.
Quận Nam Dương, Diệp huyện, nơi này được xưng là cổ họng, là cửa ngõ quận Nam Dương tiến vào Hứa Xương, có địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, cũng là quận Nam Dương về sau quân Tào thất thủ. Là cứ điểm duy nhất quận Nam Dương không vứt bỏ, Tào Hồng tự biết tội trọng, suất lĩnh mấy ngàn bại quân tử thủ Diệp huyện, để giảm bớt tội của mình.
Tuy nhiên Văn Sính cũng vì binh lực không đủ, sau khi cướp lấy Uyển Thành cũng không có tiếp tục Bắc thượng, điều này cho quân Tào ở Diệp huyện một cơ hội nghỉ ngơi. Rất nhanh, mười ngàn viện quân Hứa Xương đuổi tới Diệp huyện, gia tăng phòng ngự cho Diệp huyện.
Mà lúc này, sáu vạn đại quân tập hợp ở Diệp huyện, quan nha nội Diệp huyện là Trình Dục đang cùng mọi người phân tích tình thế chiến tranh. Lúc trước chủ trương phát động chiến dịch Kinh Châu phân tán áp lực của Lũng Tây, chính là ý kiến của Trình Dục, nhưng cuối cùng cuộc chiến Kinh Châu thất bại, Lũng Tây cũng không may thất thủ, Trình Dục tự cảm thấy hổ thẹn, hơn nữa Tào Tháo có lời mời thành ý, ông liền buông tha cho nguyên tắc không tham dự quân sự nữa, đi Nam Dương đốc chiến, ông đã mang đến mệnh lệnh mới nhất của Tào Tháo.
Tuy rằng Hạ Hầu Đôn là chủ soái trên danh nghĩa, nhưng trong tay Trình Dục có kim bài điều binh của Tào Tháo, ông mới là chủ soái trên thực tế, tất cả điều động quân sự đều do Trình Dục toàn quyền phụ trách, Hạ Hầu Đôn chẳng qua là phụ tá cho ông.
- Cuộc chiến phản công Nam Dương lần này Thừa tướng cực kỳ trọng thị, Lũng Tây thất bại ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy vọng của Thừa tướng, Thừa tướng nhất định phải mượn một trận chiến Nam Dương để xoay danh vọng, không chỉ có như thế, đoạt lại Nam Dương còn có thể giảm bớt uy hiếp của quân Hán đối với Trung Nguyên, đuổi quân Hán chạy về Kinh Châu, hy vọng chư vị có thể hiểu được điểm này, đồng tâm hiệp lực, cùng đánh cường địch.
Mọi người cùng nhau khom người thi lễ:
- Nguyện ý nghe quân sư an bài!
Trình Dục gật gật đầu, nhặt lên cây gỗ chỉ vào trên sa bàn các huyện lộ quận Nam Dương:
- Căn cứ tin tức thám báo, quân Hán ở quận Nam Dương tổng cộng có ba vạn người, chủ yếu tập trung ở ba vùng Uyển Thành, huyện Nam Hương, huyện Dục Dương và huyện Tân Dã, trong đó Uyển Thành và huyện Nam Hương đều có mười ngàn người, huyện Dục Dương và Tân Dã có năm ngàn người. Sở dĩ quân Hán trú binh ở huyện Nam Hương, là muốn đi Võ Quan Đạo tiến quân tới Quan Trung, nhưng bọn họ trước sau vẫn án binh bất động, thuyết minh Lưu Cảnh cũng không có thật sự tính toán cướp lấy Quan Trung, cũng nói Lưu Cảnh lo lắng Nam Dương có thất bại, cho nên chỉ bày ra một thái độ chuẩn bị tiến quân Võ Quan, nhưng đây hoàn toàn cấp cho chúng ta cơ hội cướp lấy Nam Dương.
Trình Dục dùng cây gỗ lại một chỉ huyện Nam Hương:
- Trước mắt Bàng Đức dẫn mười ngàn quân trú đóng ở huyện Nam Hương, đến khi binh lực của Uyển Thành chỉ có Văn Sính suất lĩnh mười ngàn quân, tuy rằng Uyển Thành chắc chắn khó công, nhưng chỉ cần quân đội huyện Nam Hương không kịp tiến đến Uyển Thành, mười ngàn quân Văn Sính không thủ được Uyển Thành.
Lúc này, Trương Liêu ở bên cạnh nói:
- Nhưng đại quân chúng ta tập hợp ở Diệp huyện, Văn Sính tất nhiên sẽ nhận được tin tức, y có thể hạ lệnh buông tha cho huyện Nam Hương, để mười ngàn quân đi Uyển Thành trợ chiến hay không? Hơn nữa huyện Nam Hương cách Uyển Thành càng gần, ta sợ thời gian không kịp.
Trình Dục vuốt râu cười đắc ý:
- Điểm này ta đã có chuẩn bị, sở dĩ ta khiến Thừa tướng điều kỵ binh tham chiến Nam Dương, chính là vì giải quyết lo lắng này của Văn Viễn. Thực không dối gạt chư vị, từ vài ngày trước, ta đã ngầm lệnh cho Tào Chân dẫn năm nghìn kỵ binh xuôi nam trước, cắt đứt thông đạo huyện Nam Hương và Uyển Thành, cho dù Văn Sính có tâm, quân đội của Bàng Đức cũng không qua được rồi, cho nên mọi người hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Mọi người giật mình, hoá ra quân sư sớm có sắp xếp, thấy Trình Dục có mưu xa như thế, lập tức tin tưởng mọi người tăng gấp bội, lúc này, Hạ Hầu Đôn lại nói:
- Quân sư, nếu binh lực của chúng ta gấp hai quân Hán, như vậy chúng ta hoàn toàn có thể lại tiếp tục đánh tiếp, ta đề nghị xuất kỳ binh tiến quân tới Phàn Thành, chặt đứt đường về của Văn Sính, quân sư nghĩ như thế nào?
Trình Dục lắc lắc đầu:
- Phương án này lúc ta sắp đi Trưởng công tử cũng từng đề xuất, nhưng Thừa tướng cho rằng, nếu đại quân chúng ta xuôi nam tới Phàn Thành, tất nhiên Lưu Cảnh sẽ điều thuỷ quân Giang Hạ tăng phòng Tương Dương, một khi chủ lực thuỷ quân Giang Hạ Bắc thượng, tình thế sẽ có biến hóa, thậm chí sẽ dẫn phát Giang Đông xuất binh, việc này cùng chiến lược chúng ta cướp lấy của Nam Dương không hợp, cho nên Thừa tướng có lệnh, một trận chiến này quân Tào không tiến vào Kinh Châu, không cho mở rộng chiến sự.
Nếu Tào Tháo có nghiêm lệnh, Hạ Hầu Đôn cũng không thể tránh được, đành phải nói:
- Như vậy chúng ta khi nào thì xuất binh?
Trình Dục cười cười nói:
- Xem ra tất cả mọi người rất gấp rồi, binh quý ở thần tốc, ta đề nghị ngày mai sẽ xuất binh!
......
----------oOo----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook