Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 683: Dùng trí lấy Nhai Đình (thượng)

Trên quan đạo phía nam Lũng Huyện, một gã kỵ binh đang hối hả giục ngựa chạy nhanh, hai bên là từng cánh đồng mênh mông xanh mượt, xa xa là dãy Lũng Sơn cao lớn hùng vĩ, chân núi là rừng rậm rậm rạp, giống hệt một chiếc khăn màu xanh lục quấn quanh núi non trùng điệp, chim ưng bay quanh rừng, dưới chân núi thỉnh thoảng lại có vài chục hộ nông trại, khói bếp màu trắng dâng lên lượn lờ.

Đã đến giữa trưa, khi cách Lũng Huyện còn khoảng ba mươi dặm, kỵ binh cũng không dừng ngựa để nghỉ ngơi lấy sức, ngược lại càng chạy tốc độ càng nhanh hơn. Đây chính là người đưa tin mà Từ Hoảng phái đi truyền thư cho Tang Bá, Từ Hoảng muốn nói cho Tang Bá, rất có thể có ba nghìn kỵ binh sẽ vây quanh phía sau Lũng Huyện, khiến Tang Bá cần phải cẩn thận.

Phong thư này rất khẩn cấp, một khắc cũng không thể chậm trễ. Kỵ binh vung roi quất ngựa để tăng thêm tốc độ. Phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ, trên khe suối có một cây cầu nhỏ, mặt cầu khá hẹp. Vừa lúc đó, phía đối diện có một đội thương lữ đi tới, hơn mười con la chở đầy hàng hóa, vài thương nhân cưỡi lừa, đang chậm rãi đi tới về hướng bên này, kỵ binh không khỏi phải ghìm ngựa đi chậm lại.

- Mau tránh ra!

Kỵ binh hét lớn một tiếng, xông lên cầu nhỏ, vung roi vụt xuống mấy tên thương nhân, nhưng vào lúc này, một gã thương nhân trẻ tuổi bỗng nhiên nhào tới, chặn ngang khiến sĩ binh ngã xuống cầu, lăn mình rơi xuống sông, vài tên thương nhân còn lại nhảy xuống cầu nhỏ, đè chặt kỵ binh báo tin rồi trói lại.

- Các ngươi đám khốn khiếp này, dám cướp bóc quan binh, không muốn sống nữa chăng? Mau thả ta ra!

Kỵ binh còn không kịp phản ứng, chửi ầm lên, một gã thương nhân nâng tay cho gã một cái tát, lạnh lùng nói:

- Mắt chó mù của ngươi, vẫn cho rằng chúng ta là thương nhân.

Y xé quần áo của kỵ binh, lấy ra từ trong người một cái bao vải dầu, lấy ra một chi lệnh tiễn và một phong thư, đúng là thư tay Từ Hoảng viết cho Tang Bá, thương nhân nhìn nhìn, lập tức thu hồi thư tín, ra lệnh:

- Áp giải gã đi!

Kỵ binh truyền tin giờ mới phản ứng lại, lập tức sắc mặt trắng bệch, cúi đầu, gã biết rằng mình đã gặp quân địch.

Vài tên thương nhân mang theo gã đi xuyên qua ruộng, đi vào trong một mảnh rừng rậm tươi tốt, trong rừng rậm có mấy ngàn kỵ binh, chính là ba nghìn kỵ binh mà Mã Đại suất lĩnh, tất nhiên vài tên thương nhân là thám báo quân Hán cải trang, Mã Đại biết rằng Từ Hoảng sẽ cho người truyền tin tới Tang Bá, liền đặc biệt phái người chặn người đưa tin lại.

Vài tên thám báo áp giải binh Tào truyền tin đến, quỳ xuống trước mặt Mã Đại, người đưa tin cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ. Mã Đại tiếp nhận thư tín nhìn kỹ một lần, không khỏi gật gật đầu, Từ Hoảng không hổ là danh tướng, rõ ràng là mình chạy nhanh về hướng Trường An, vậy mà y vẫn đoán được là mình đi Lũng Huyện, lệnh Tang Bá giữ nghiêm Lũng Huyện, không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy nhiên bọn họ lại không trốn thoát khỏi Giả Hủ tính kế. Giả Hủ biết rằng giữa Trần Thương và Lũng Huyện chưa thiết lập chim bồ câu đưa thư, Từ Hoảng nhất định sẽ phái người truyền tin, đã đặc biệt chuẩn bị cẩm nang diệu kế.

Mã Đại lại hỏi người đưa tin vài câu, lúc này mới tìm được Mã Lương cùng đi theo, đem thư của Từ Hoảng đưa cho y cười nói:

- Quý Thường nhìn phong thư này một cái, có bắt chước được hay không?

Tài viết của Mã Lương rất cao, cực giỏi bắt chước bút tích, được xưng nhất tuyệt, y mở thư ra nhìn nhìn, cười nói:

- Yên tâm đi! Không có vấn đề.

Lúc này Mã Lương lấy ra một trục lụa, bắt chước bút tích của Từ Hoảng viết một phong thư khác, bút múa như bay, vung lên liền thành, chính Mã Lương cũng cực kỳ đắc ý, quả thực không chút kẽ hở, y thổi khô mực, đưa cho Mã Đại cười nói:

- Chuyện còn lại ta mặc kệ, Mã Tướng quân tự mình an bài đi!

Mã Đại mừng rỡ:

- Có phong thư này của tiên sinh, đại sự có thể thành!

Mã Đại lại tìm một binh lính tinh anh đến, cẩn thận dặn dò y, nhất nhất giao phó rõ ràng, lúc này quân sĩ mới thi lễ, cưỡi ngựa của người đưa tin, chạy gấp về hướng Lũng Huyện.

Tang Bá đã chờ suốt một ngày, trong lòng của y có chút lo lắng cho tình hình của Nhai Đình, nhưng không giải quyết được nỗi lo về sau của Lũng Huyện, y cũng không thể yên tâm đi phía tây. Tang Bá biết rằng nhất định sẽ có tin tức của Từ Hoảng truyền đến, y kiên nhẫn chờ đợi. Lúc xế chiều, Tang Bá vẫn như bình thường tuần tra ở nam thành đầu, lúc này có binh lính hô to:

- Tướng quân, binh lính truyền tin đến rồi!

Tang Bá vịn vào đầu thành nhìn lại, chỉ thấy một gã kỵ binh đang chạy thẳng tới hướng cửa thành bên này. Tang Bá mừng rỡ, rốt cục y chờ được tin tức của Từ Hoảng:

- Mở thành cho người tiến vào!

Tang Bá lập tức ra lệnh.

Cửa thành mở ra, binh truyền tin giục ngựa vào thành, không bao lâu, có binh lính đưa binh truyền tin đến trước mặt Tang Bá, binh truyền tin quì một gối thi lễ:

- Phong Từ tướng quân lệnh truyền thư cho Tang tướng quân, cấp tốc!

- Thư ở đâu?

Tang Bá vội hỏi.

Binh truyền tin rút trong túi áo bên người ra một cái bao dầu, lấy ra lệnh tiễn và phong thư, hai tay dâng lên cấp Tang Bá, Tang Bá tiếp nhận lệnh tiễn nhìn nhìn, lại vội vàng mở thư của Từ Hoảng, quả nhiên là thư tự tay Từ Hoảng viết, trong thư nói, Lưu Cảnh dẫn mấy vạn đại quân hạ đại doanh ở phía tây Trần Thương, cực có thể là kế dương đông kích tây, mục tiêu đích thực của quân Hán hẳn là Nhai Đình, y rất lo lắng sẽ mất Nhai Đình, mệnh lệnh cho Tang Bá lập tức suất quân đi viện trợ Nhai Đình, Lũng Huyện bên này y sẽ phái thám báo giám sát quân Hán, nếu quân Hán có dấu hiệu Bắc thượng, y sẽ lập tức phái binh tăng phòng Lũng Huyện, khiến Tang Bá không cần lo lắng.

Tang Bá gật gật đầu, điều y cần đúng là hứa hẹn phòng ngự đối với Lũng Huyện của Từ Hoảng, mà phán đoán của Từ Hoảng cũng giống như mình, mục đích đích thực của quân Hán là Nhai Đình, Tang Bá lại hỏi binh truyền tin vài câu, lúc này mới tìm tâm phúc là Nha tướng Triệu Uy đến, dặn dò gã:

- Ta suất quân đi viện trợ Nhai Đình, ngươi phải dẫn một ngàn quân giữ nghiêm Lũng Huyện, không thể buông lỏng!

- Mạt tướng tuân mệnh!

Tang Bá lại nói:

- Hai ngày này Từ tướng quân sẽ phái viện quân đến, chuẩn bị tốt quân doanh cho bọn họ, lại thu xếp chuyện ăn uống cho cẩn thận, đừng để người nào có bất mãn trong lòng.

- Xin Tướng quân yên tâm, mạt tướng sẽ sắp xếp ổn thỏa việc ăn ngủ cho bọn họ.

Tang Bá sắp xếp Lũng Huyện xong xuôi, lập tức hạ lệnh tập kết quân đội, sau nửa canh giờ, Tang Bá suất lĩnh bốn ngàn quân đội rời khỏi Lũng Huyện, hăng hái tiến đến hướng Nhai Đình.

.....

Màn đêm buông xuống, một vầng trăng sáng đi xuyên qua giữa làn mây mỏng manh, ánh trăng lúc sáng lúc tối, buông xuống cả vùng đất Lũng Huyện, khiến tường thành Lũng Huyện như được sơn một lớp màu xám bạc. Trên đầu thành, binh lính quân Tào đang qua lại tuần tra, lính gác trên tháp quan sát lại cảnh giác nhìn động tĩnh ngoài thành.

Lúc này, một tên lính gác chợt phát hiện trên quan đạo phía nam có một chi quân đội đang đi đến, không nhìn rõ bộ dáng. Binh trên trạm canh gác lập tức thò người ra khỏi đầu thành hô to:

- Nhanh chóng báo Triệu tướng quân, có quân đội từ phía nam đến đây.

Trên thành, binh lính tuần tra cũng phát hiện ngoài thành có quân đội, lập tức có người chạy tới bẩm báo tướng phòng giữ Triệu Uy, Triệu Uy đang nghỉ ngơi trong lầu ngay tại nam thành, nghe được bẩm báo, gã lập tức đi ra thành lâu, nhìn ra hướng ngoài thành, không bao lâu, một chi quân Tào xuất hiện dưới thành, ước chừng ba nghìn người, trong đó hơn một trăm người cưỡi ngựa ở phía trước, phía sau là bộ binh.

- Dưới thành là người nào tới?

Triệu Uy cao giọng hỏi.

Chỉ thấy một gã tướng lĩnh tiến lên ôm quyền nói:

- Trên thành có phải là Triệu Uy tướng quân, tại hạ Mã Bình, phụng lệnh Từ tướng quân đến tiếp viện Lũng Huyện, có lệnh tiễn và thủ lệnh của Từ tướng quân ở đây!

Triệu Uy đã được Tang Bá dặn dò trước khi đi, biết hai ngày này sẽ có viện quân đến, tiếp viện phòng ngự Lũng Huyện, gã lập tức sai người thả giỏ xuống. Dưới thành một tên binh lính để lệnh tiễn và thủ lệnh của Từ Hoảng vào trong rổ, rổ được kéo lên, Triệu Uy nhìn nhìn lệnh tiễn, lệnh tiễn không sai, lại mở thủ lệnh ra, để sát vào cây đuốc nhìn một lần, quả nhiên là thủ lệnh của Từ Hoảng, lệnh cho Nha tướng Mã Bình dẫn ba nghìn quân tiếp viện Lũng Huyện, chỉ có điều này Mã Bình là ai? Triệu Uy chưa từng nghe nói.

Nhưng Triệu Uy cũng biết quân đội Trần Thương rất pha tạp, có bại quân Lũng Tây, có bộ thự của Từ Hoảng, có bộ thự của Hạ Hầu Đôn, còn có trú quân của Quan Trung, thậm chí còn có quận binh Chung Diêu chiêu mộ từ trước, cho nên Triệu Uy không có hoài nghi quá nhiều, lại hỏi:

- Mã Tướng quân là thuộc cấp của ai? Thứ cho mắt tại hạ vụng về, nhưng chưa bao giờ thấy qua tướng quân.

Dưới thành, Mã Bình cười nói:

- Ta là quân Hà Bắc, ba năm trước đây gia nhập quân Tào, vẫn đi theo tướng quân Tào Nhân, Triệu tướng quân không biết ta cũng bình thường.

Lúc này Triệu Uy mới nhớ ra, hóa ra là hàng quân tạo phản Hà Bắc, tự xưng quân Hà Bắc. Kỳ thật thì không giống quân Hà Bắc của Viên Thiệu, đây là một đám ô hợp, xưa nay bị quân Tào xem thường, mà Triệu Uy vốn là quân của Lã Bố Từ Châu, ở trong quân Tào có địa vị tương đối cao, gã rất khinh thường chi hàng quân ô hợp này.

Trong lòng Triệu Uy tràn đầy khinh miệt, âm thầm bĩu môi, vốn đang ăn ngủ thượng đẳng lập tức xuống làm tam đẳng, dựa vào cái gì đem doanh địa tốt nhất cho bọn họ, cho bọn họ đóng quân ở tây doanh là được, nghĩ vậy, Triệu Uy ra lệnh:

- Mở thành cho bọn họ tiến vào.

Gã lại tìm đến một tên quân hầu, phân phó:

- Dọn dẹp tây doanh một chút, để cho bọn họ đi đóng quân ở tây doanh, lại cho bọn họ một ít gạo lương thực, để tự bọn họ nấu cơm.

Tây doanh đã trống không nhiều năm, có chút cũ nát, thật sự không phải đạo đãi khách, nhưng Triệu Uy có lệnh, tên quân hầu này cũng không dám cãi lời, lập tức chạy tới tây doanh chuẩn bị, lúc này, cửa thành mở ra, ba nghìn quân Tào bắt đầu xếp thành hàng vào thành.

Triệu Uy đi xuống đầu thành, đứng ở trên hành lang lạnh lùng nhìn chăm chú vào chi quân Tào địa vị thấp này, tuy nhiên thân hình binh lính chi quân đội này rất cao lớn, mỗi người vai rộng eo thon, vũ dũng hữu lực, hơn nữa đội ngũ chỉnh tề, đằng đằng sát khí, thoạt nhìn vô cùng tinh nhuệ, không hề giống đám ô hợp trong truyền thuyết kia.

Hơn nữa hơn một trăm con chiến mã đều vô cùng cường kiện, tứ chi thon dài hữu lực, màu lông ánh sáng chỉnh tề, hiển nhiên là tuấn mã. Hơn một trăm danh kỵ binh đều mang đến khí thế hùng mạnh, liền ngay cả dũng mãnh nhất quân Tào như Hổ Báo kỵ cũng có vẻ kém hơn, khoảng hơn một trăm tên kỵ binh, lại giống như thiên quân vạn mã.

Trong lòng Triệu Uy bắt đầu nổi lên nghi ngờ, đây thật sự là chi quân Hà Bắc ba năm trước đây kia sao? Quả thực so với binh lính của gã còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm, lúc này, ngoài ý muốn gã phát hiện, cánh tay trái chi quân Tào này đều quấn có vải trắng, đây rõ ràng là một loại ký hiệu, trong lòng của gã bắt đầu sinh nghi, cảm giác có chút không đúng, gã lập tức ra lệnh:

- Dừng lại, không cho vào thành!

Gã vừa dứt lời, một tên tướng lĩnh cưỡi ngựa lao đến, hét lớn một tiếng:

- Ta vốn không phải là Mã Bình, ta là Mã Đại của quân Hán đấy!

Y vung đao bổ tới hướng Triệu Uy, Triệu Uy thất kinh, không kịp trốn tránh, bị một đao của Mã Đại chẻ thành hai đoạn. Biến cố đột nhiên tới khiến mấy trăm quân Tào đều sợ ngây người. Khi bọn họ thấy tướng phòng giữ bị giết, lúc này mới phản ứng kịp, một trận đại loạn, xoay người định chạy. Lúc này, binh lính quân Hán cùng nhau nâng nỏ bắn, tên dày đặc đều bắn cho binh lính quân Tào lăn lộn trên mặt đất.

Mã Đại hô to một tiếng:

- Theo ta lên thành!

Y thúc giục chiến mã, nhảy lên đường hành lang, mang theo hơn ngàn binh lính lao về hướng trên đầu thành. Quân coi giữ trên thành sợ hãi chạy trốn bốn phía, Mã Đại khống chế được đầu mối then chốt cửa thành, cao giọng ra lệnh:

- Toàn quân giết vào trong thành, miễn chết cho người đầu hàng, người chống cự giết chết không cần hỏi!

Ba nghìn quân Hán hô lên một tiếng, mãnh liệt giết vào trong thành Lũng Huyện, nhanh chóng chiếm lĩnh tòa thành kiên cố nhất Lũng Sơn Đạo.

......

----------oOo----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương