Binh Lâm Thiên Hạ
-
Chương 663-1: Huyết chiến Mộc môn (hạ) (1)
Cuộc tấn công vào doanh trại đang hồi gay cấn, trên cây cầu gỗ dài cả chục trượng xác chất thành núi, máu chảy thành sông, gần nghìn quân Tào không kịp tháo chạy gần như đều bị giết sạch, chỉ còn lại mấy trăm người khổ sở dựa vào cửa trại cố gắng chống chọi với từng lớp từng lớp quân Hán đang tiến lên tấn công.
Bọn họ tuyệt vọng chửi bới, không ngừng đập cửa trại, mong muốn cửa trại có thể hé ra một khe hở để bọn họ có thể rút vào trong trại, nhưng cánh cửa lớn không chút sứt mẻ, bên trong đã đóng rất chặt, bọn họ chỉ có một con đường duy nhất là tử chiến, thậm chí đến cả đường đầu hàng cũng không có, hai bên nếu ta sống ắt ngươi phải chết, đến nước này rồi chẳng ai còn hơi đâu mà suy xét chuyện tù binh.
Nhưng trận mưa tên dày đặc trên doanh trại quân Tào giảm nhẹ áp lực của bọn họ, trên tường trại chật ních binh lính quân Tào, chừng hơn ba ngàn người, bọn họ bắn tên từ hai bên, tên bay như châu chấu, những đám tên dày đặc che trời phủ đất không thông nổi gió mưa.
Lúc này quân Hán cũng chết thê thảm như vậy, kẻ chết trận con số đã lên đến trên ngàn người, đến chủ tướng Trương Nhậm cũng trúng hai tên, y dựa lưng vào thành cầu, mấy chục tên thân binh dùng khiên bảo vệ cho y, tiếp tục chỉ huy trận chiến trong màn mưa tên.
Trong lòng Trương Nhậm nóng như lửa đốt, lúc này quân Hán hoàn toàn bị động, bị kẹt giữa hai bên tường trại, chẳng khác gì bị phục kích, mưa tên từ hai bên bay tới khiến tướng sĩ quân Hán khó bề chống đỡ, chỉ có thể dựa lưng vào nhau dùng khiên phòng ngự.
Nhưng như vậy, bọn họ sẽ không có cách nào tiến công được, cả một lượng lớn quân lính bị chặn lại trên một đoạn cầu dài chục trượng, rộng bốn trượng, đoạn cầu ngắn ngủn đó không ngờ có thể chứa được gần nghìn rưỡi quân.
Tên dày đặc như mưa đá bay về phía mặt cầu, hai trăm binh lính quân Hán tay cầm khiên lớn, tạo thành những bức tường khiên chắc chắn hai bên cầu, hiệu quả ngăn chặn sức xiên của những mũi tên. Cho dù là như vậy, nhưng mặt cầu vẫn là nơi nguy hiểm, nếu quân Tào dùng hỏa dầu tấn công, quân của y nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Tren thực tế, quân Tào cũng không ngừng dùng loại máy bắn đá loại nhỏ bắn từng thùng dầu hỏa về hướng cây cầu, chỉ tiếc là quân sĩ trên cầu quá nhiều, thùng gỗ chỉ có thể văng vào khiên, rồi lập tức bị rơi xuống rãnh sâu hai bên, không thể rơi trên mặt cầu được.
Vết nứt phía đông lửa đã hừng hực, ngọn lửa tuy không thể nào lan tới cây cầu, nhưng gió núi lại thổi tới những đợt khói cuồn cuộn, nhấn chìm cây cầu gỗ.
Từng tốp lính không thể chịu nổi làn khói dày đặc như thiêu đốt này, bị ép phải rút khỏi cây cầu, nhưng ngay lập tức lại có một toán quân mới tiến lên, cũng chính vì lẽ đó mà Trương Nhậm không muốn cho rút khỏi cầu gỗ, chống đỡ những loạt mưa tên và hỏa tiễn mà quân Tào không ngừng bắn ra.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể cố trụ cho đến khi Ưng Kích quân tấn công vào doanh trại, doanh trại địa thế rất cao, từ trên cao nhìn xuống dường như đã khóa chặt bọn họ lại, khiến họ khó có thể triển khai tấn công được, một khi hỏa lực của quân Tào thiêu rụi cây cầu, bọn họ có muốn cướp được cánh cửa gỗ thì càng phải trả giá đắt hơn.
Trương Nhậm lòng nóng như lửa đốt, Ưng Kích quân sao vẫn chưa phát động tấn công?
………………..
Trương Nhậm cũng không nghĩ tới, lúc này Ưng Kích Quân cũng gặp phải một rắc rối lớn, khi bọn họ xuống núi đã để quân canh gác của quân Tào phát hiện, quân canh gác lập tức lên tiếng cảnh báo, Trương Cáp lúc này mới hay quân Hán thực ra đang dùng kế dương đông kích tây, liền lập tức phái năm trăm quân dùng cung tên tấn công lên phía quân Hán trên những vách đá cheo leo.
Lúc này hơn một trăm binh línhƯng Kích quân bị vây lại trên vách đá, bọn họ một tay nắm dây thừng từ từ xuống núi, một tay giơ cao khiên, ứng phó với làn tên dày đặc đang phóng tới.
Càng khốn khổ hơn là, dưới chân núi găm đầy những cây sắt nhọn dài đến vài thước, chỉ đến khi gần đến mặt đất mới phát hiện ra, những thứ này dùng để đối phó những tên đánh lén từ trên núi xuống, nếu bọn họ vội vàng nhảy xuống, chắc chắn sẽ chết.
Lúc này, đã có năm sáu binh línhƯng Kích Quân bị bắn trúng, kêu thảm thiết rơi xuống sườn núi, chết trên những cây chông, Nhậm Bình mồ hôi trên trán rơi lã chã, gã vẫn chưa phát hiện thảm chông trên mặt đất.
Nếu lần tập kích này thất bại, sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng, lúc này gã đột nhiên phát hiện một thông đạo phía bên phải vách núi, được xây bằng đá, rộng ba thước, dài hơn hai mươi bộ, thông thẳng tới bên trong doanh trại, đoán chừng được dùng để dựng những bè gỗ trên vách đá, mấy chục tên quân Tào liền đứng trên đó mà bắn tên về phía họ.
Phát hiện này khiến Nhậm Bình vô cùng mừng rỡ, gã quay đầu hô to:
- Tất cả theo ta!
Gã đeo khiên lên lưng, bám chặt vách đá, kéo sợi thừng dài chầm chậm tiếp cận thông đạo, người cũng không ngừng tuột xuống, khi còn cách thông đạo khoảng một thước gã đem sợi dây quấn mấy vòng vào một hòn đá nhô ra, cố định trên vách đá, thả người nhảy một cái lên thông đạo.
Gã tay trái cầm khiên, tay phải rút chiến đao ra, hét lớn xông lên phía trước, dùng khiên ghìm chặt trường giáo của một binh lính quân Tào, xoay tay một đao khiến tên địch nằm lăn trên thông đạo.
Lúc này, mấy chục binh lính Ưng Kích Quân cũng theo gã nhảy xuống thông đạo, xông lên phía trước, đám binh sĩ quân Tào cũng đã phát hiện có người nhảy lên thông đạo, hơn hai trăm tên lính ríu rít giơ trường mâu lên, reo hò hướng về phía đó nghênh chiến.
Thảm chông dày đặc trên mặt đất khiến Ưng Kích Quân không thể tiếp cận mặt đất, chỉ có thông đạo mới có thể sát phạt thẳng vào nội doanh, con đường này ngay tức khắc biến thành điểm giao tranh chủ yếu của hai bên.
- Xông lên!
Một gã nha tướng quân Tào chỉ huy chiến dịch, gã phát hiện dùng tên bắn địch trên vách núi không mấy hiệu quả, mấy lần bắn mới chết có năm tên địch, hơn nữa thông đạo đó có thể trở thành điểm đột phá của quân địch, gã liền thay đổi chiến thuật, lớn tiếng ra lệnh:
- Toàn quân tiến lên, dùng trường giáo giết giặc!
Mấy trăm binh lính quân Tào ùa lên, mấy chục binh lính Ưng Kích Quân rút nỏ đơn luôn mang theo mình ra, nhằm quân Tào phía thông đạo mà bắn, cho dù quân số của bọn họ không nhiều, nhưng tiễn pháp lại vô cùng tinh chuẩn, bắn cho đám binh lính quân Tào đang chen chúc lũ lượt kéo tới ngã rạp trên mặt đất.
Nhưng nhân số quân Tào đông lắm, vẫn còn hơn trăm người xông lên thông đạo, mà lúc này, lại có thêm mấy chục binh lính Ưng Kích Quân nhảy lên thông đạo, tổng cộng ba mươi người cầm khiên và chiến đao ác chiến với binh lính quân Tào, bọn họ thần dũng phi thường, đánh đến nỗi quân Tào liên tiếp bại lui.
Nhậm Bình dùng trường mâu cướp được đâm liên tiếp chết mấy người, dẫn đầu xông xuống dũng đạo, theo sau là ba mươi tên thuộc hạ cùng gã mở một đường máu, xông xuống dũng đạo, điều này có nghĩa là quân Hán đã cướp được thông đạo quan trọng này.
Quân Tào hai bên điên cuồng đánh tới, ý đồ giết sạch bọn họ, cướp lại thông đạo, lúc này, Trương Cáp cũng đã có được tin tức, để tránh quân địch tập kích doanh trại từ phía sau, y lại phái đi năm trăm binh sĩ tinh nhuệ, trước sau đầu tư hơn ngàn người, đều là quân sĩ dũng mãnh thiện chiến trong đội quân Tào, họ hình thành một hàng phòng ngự bằng tường thịt dày đặc đối kháng Ưng Kích Quân.
Bọn họ tuyệt vọng chửi bới, không ngừng đập cửa trại, mong muốn cửa trại có thể hé ra một khe hở để bọn họ có thể rút vào trong trại, nhưng cánh cửa lớn không chút sứt mẻ, bên trong đã đóng rất chặt, bọn họ chỉ có một con đường duy nhất là tử chiến, thậm chí đến cả đường đầu hàng cũng không có, hai bên nếu ta sống ắt ngươi phải chết, đến nước này rồi chẳng ai còn hơi đâu mà suy xét chuyện tù binh.
Nhưng trận mưa tên dày đặc trên doanh trại quân Tào giảm nhẹ áp lực của bọn họ, trên tường trại chật ních binh lính quân Tào, chừng hơn ba ngàn người, bọn họ bắn tên từ hai bên, tên bay như châu chấu, những đám tên dày đặc che trời phủ đất không thông nổi gió mưa.
Lúc này quân Hán cũng chết thê thảm như vậy, kẻ chết trận con số đã lên đến trên ngàn người, đến chủ tướng Trương Nhậm cũng trúng hai tên, y dựa lưng vào thành cầu, mấy chục tên thân binh dùng khiên bảo vệ cho y, tiếp tục chỉ huy trận chiến trong màn mưa tên.
Trong lòng Trương Nhậm nóng như lửa đốt, lúc này quân Hán hoàn toàn bị động, bị kẹt giữa hai bên tường trại, chẳng khác gì bị phục kích, mưa tên từ hai bên bay tới khiến tướng sĩ quân Hán khó bề chống đỡ, chỉ có thể dựa lưng vào nhau dùng khiên phòng ngự.
Nhưng như vậy, bọn họ sẽ không có cách nào tiến công được, cả một lượng lớn quân lính bị chặn lại trên một đoạn cầu dài chục trượng, rộng bốn trượng, đoạn cầu ngắn ngủn đó không ngờ có thể chứa được gần nghìn rưỡi quân.
Tên dày đặc như mưa đá bay về phía mặt cầu, hai trăm binh lính quân Hán tay cầm khiên lớn, tạo thành những bức tường khiên chắc chắn hai bên cầu, hiệu quả ngăn chặn sức xiên của những mũi tên. Cho dù là như vậy, nhưng mặt cầu vẫn là nơi nguy hiểm, nếu quân Tào dùng hỏa dầu tấn công, quân của y nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Tren thực tế, quân Tào cũng không ngừng dùng loại máy bắn đá loại nhỏ bắn từng thùng dầu hỏa về hướng cây cầu, chỉ tiếc là quân sĩ trên cầu quá nhiều, thùng gỗ chỉ có thể văng vào khiên, rồi lập tức bị rơi xuống rãnh sâu hai bên, không thể rơi trên mặt cầu được.
Vết nứt phía đông lửa đã hừng hực, ngọn lửa tuy không thể nào lan tới cây cầu, nhưng gió núi lại thổi tới những đợt khói cuồn cuộn, nhấn chìm cây cầu gỗ.
Từng tốp lính không thể chịu nổi làn khói dày đặc như thiêu đốt này, bị ép phải rút khỏi cây cầu, nhưng ngay lập tức lại có một toán quân mới tiến lên, cũng chính vì lẽ đó mà Trương Nhậm không muốn cho rút khỏi cầu gỗ, chống đỡ những loạt mưa tên và hỏa tiễn mà quân Tào không ngừng bắn ra.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể cố trụ cho đến khi Ưng Kích quân tấn công vào doanh trại, doanh trại địa thế rất cao, từ trên cao nhìn xuống dường như đã khóa chặt bọn họ lại, khiến họ khó có thể triển khai tấn công được, một khi hỏa lực của quân Tào thiêu rụi cây cầu, bọn họ có muốn cướp được cánh cửa gỗ thì càng phải trả giá đắt hơn.
Trương Nhậm lòng nóng như lửa đốt, Ưng Kích quân sao vẫn chưa phát động tấn công?
………………..
Trương Nhậm cũng không nghĩ tới, lúc này Ưng Kích Quân cũng gặp phải một rắc rối lớn, khi bọn họ xuống núi đã để quân canh gác của quân Tào phát hiện, quân canh gác lập tức lên tiếng cảnh báo, Trương Cáp lúc này mới hay quân Hán thực ra đang dùng kế dương đông kích tây, liền lập tức phái năm trăm quân dùng cung tên tấn công lên phía quân Hán trên những vách đá cheo leo.
Lúc này hơn một trăm binh línhƯng Kích quân bị vây lại trên vách đá, bọn họ một tay nắm dây thừng từ từ xuống núi, một tay giơ cao khiên, ứng phó với làn tên dày đặc đang phóng tới.
Càng khốn khổ hơn là, dưới chân núi găm đầy những cây sắt nhọn dài đến vài thước, chỉ đến khi gần đến mặt đất mới phát hiện ra, những thứ này dùng để đối phó những tên đánh lén từ trên núi xuống, nếu bọn họ vội vàng nhảy xuống, chắc chắn sẽ chết.
Lúc này, đã có năm sáu binh línhƯng Kích Quân bị bắn trúng, kêu thảm thiết rơi xuống sườn núi, chết trên những cây chông, Nhậm Bình mồ hôi trên trán rơi lã chã, gã vẫn chưa phát hiện thảm chông trên mặt đất.
Nếu lần tập kích này thất bại, sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng, lúc này gã đột nhiên phát hiện một thông đạo phía bên phải vách núi, được xây bằng đá, rộng ba thước, dài hơn hai mươi bộ, thông thẳng tới bên trong doanh trại, đoán chừng được dùng để dựng những bè gỗ trên vách đá, mấy chục tên quân Tào liền đứng trên đó mà bắn tên về phía họ.
Phát hiện này khiến Nhậm Bình vô cùng mừng rỡ, gã quay đầu hô to:
- Tất cả theo ta!
Gã đeo khiên lên lưng, bám chặt vách đá, kéo sợi thừng dài chầm chậm tiếp cận thông đạo, người cũng không ngừng tuột xuống, khi còn cách thông đạo khoảng một thước gã đem sợi dây quấn mấy vòng vào một hòn đá nhô ra, cố định trên vách đá, thả người nhảy một cái lên thông đạo.
Gã tay trái cầm khiên, tay phải rút chiến đao ra, hét lớn xông lên phía trước, dùng khiên ghìm chặt trường giáo của một binh lính quân Tào, xoay tay một đao khiến tên địch nằm lăn trên thông đạo.
Lúc này, mấy chục binh lính Ưng Kích Quân cũng theo gã nhảy xuống thông đạo, xông lên phía trước, đám binh sĩ quân Tào cũng đã phát hiện có người nhảy lên thông đạo, hơn hai trăm tên lính ríu rít giơ trường mâu lên, reo hò hướng về phía đó nghênh chiến.
Thảm chông dày đặc trên mặt đất khiến Ưng Kích Quân không thể tiếp cận mặt đất, chỉ có thông đạo mới có thể sát phạt thẳng vào nội doanh, con đường này ngay tức khắc biến thành điểm giao tranh chủ yếu của hai bên.
- Xông lên!
Một gã nha tướng quân Tào chỉ huy chiến dịch, gã phát hiện dùng tên bắn địch trên vách núi không mấy hiệu quả, mấy lần bắn mới chết có năm tên địch, hơn nữa thông đạo đó có thể trở thành điểm đột phá của quân địch, gã liền thay đổi chiến thuật, lớn tiếng ra lệnh:
- Toàn quân tiến lên, dùng trường giáo giết giặc!
Mấy trăm binh lính quân Tào ùa lên, mấy chục binh lính Ưng Kích Quân rút nỏ đơn luôn mang theo mình ra, nhằm quân Tào phía thông đạo mà bắn, cho dù quân số của bọn họ không nhiều, nhưng tiễn pháp lại vô cùng tinh chuẩn, bắn cho đám binh lính quân Tào đang chen chúc lũ lượt kéo tới ngã rạp trên mặt đất.
Nhưng nhân số quân Tào đông lắm, vẫn còn hơn trăm người xông lên thông đạo, mà lúc này, lại có thêm mấy chục binh lính Ưng Kích Quân nhảy lên thông đạo, tổng cộng ba mươi người cầm khiên và chiến đao ác chiến với binh lính quân Tào, bọn họ thần dũng phi thường, đánh đến nỗi quân Tào liên tiếp bại lui.
Nhậm Bình dùng trường mâu cướp được đâm liên tiếp chết mấy người, dẫn đầu xông xuống dũng đạo, theo sau là ba mươi tên thuộc hạ cùng gã mở một đường máu, xông xuống dũng đạo, điều này có nghĩa là quân Hán đã cướp được thông đạo quan trọng này.
Quân Tào hai bên điên cuồng đánh tới, ý đồ giết sạch bọn họ, cướp lại thông đạo, lúc này, Trương Cáp cũng đã có được tin tức, để tránh quân địch tập kích doanh trại từ phía sau, y lại phái đi năm trăm binh sĩ tinh nhuệ, trước sau đầu tư hơn ngàn người, đều là quân sĩ dũng mãnh thiện chiến trong đội quân Tào, họ hình thành một hàng phòng ngự bằng tường thịt dày đặc đối kháng Ưng Kích Quân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook