Bình Hoa
-
Quyển 2 - Chương 63
Nhưng cố gắng cũng phải tìm đúng phương pháp. Khi nào thì nên theo đuổi mãnh liệt khi nào thì nên lấy lùi để tiến, đều phải tiêu hao tâm tư. Cho dù trong tay cầm bài đẹp, cũng phải chờ thời cơ thích hợp mới đánh ra.
Cố Ngôn xoa nhẹ tay phải, vừa ra khỏi phòng khám liền thấy Tần Trí Viễn cúi đầu ngồi bên kia, đang chuyên tâm xử lí công việc trên máy tính. Hắn đi qua nhìn mấy lần, cười nói: “Vết thương vừa khỏi, sao đã vội làm việc rồi?”
“Nghỉ ngơi lâu quá, không tranh thủ không được.” Tần Trí Viễn mặc dù nói vậy nhưng vừa thấy Cố Ngôn đi ra liền đóng máy tính lại, hỏi: “Tay em thế nào?”
“Khôi phục rất tốt, không còn gì đáng ngại nữa.”
Cố Ngôn chọn ý chính trong lời bác sĩ nói lại lần nữa, vừa nói vừa cùng Tần Trí Viễn ra bệnh viện cùng gã về nhà.
Tần Trí Viễn còn nhớ bữa tối hôm đó bị lỡ, nên cố níu Cố Ngôn ở lại nhà gã ăn cơm. Cố Ngôn đành đồng ý, nhưng lo lắng về cơ thể của Tần Trí Viễn nên chỉ để gã làm món trứng tráng đơn giản.
May là vậy, Tần Trí Viễn cho cà chua hay rau hẹ vào trứng đều do dự thật lâu, cuối cùng quyết định dùng rau hẹ tráng trứng, dùng cà chua nấu canh, cuối cùng cũng nấu ra được một bữa tối đơn giản.
Cố Ngôn cười không nói, trên đường đi dừng lại mua đồ ăn, lần này gió êm sóng lặng thuận lợi về tới nhà Tần Trí Viễn.
Cửa vừa mở Cố Ngôn thấy ngay phòng bếp được Tần Trí Viễn sửa lại.
Khác biệt với phong cách châu Âu hoành tráng lần trước, lần này trang trí đơn giản, tuy không rực rỡ nhưng nhìn rất hữu dụng, có loại cảm giác của gia đình.
Cố Ngôn còn nhớ rõ lúc trước mình rời nơi này ra sao.
Hắn quay đầu lại lần cuối, hắn bước xuống cầu thang này… nhưng mà, lúc nào nên giả ngu thì giả ngu, lúc nào nên quên thì quên, cho nên hắn không nhắc lại chuyện đã qua, đi qua sờ vào đồ làm bếp hỏi: “Anh bình thường ở đây nấu ăn à?”
“Sao vậy? Không thích hợp à?”
“Ừ… không tưởng tượng nổi.”
“Vậy hôm nay để em chứng kiến tận mắt nhé.”
Tần Trí Viễn nằm trên giường bệnh lâu, vậy nên muốn hoạt động gân cốt, nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền xắn tay áo, tỉ mỉ xếp nguyên liệu ra, sau đó tìm khăn lau, trình tự làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận, quả thực giống như làm việc lúc bình thường.
Ngay cả rau hẹ tráng trứng cùng canh cà chua đơn giản như thế gã cũng phải lấy sách ra nghiên cứu một lần.
Cố Ngôn khoanh tay đứng ở cửa, càng nhìn càng thấy thú vị, nhịn không được mà bật cười.
Tần Trí Viễn vốn khẩn trương, nghe hắn cười tay chân cuống lên, không biết phải thái rau trước hay là đập trứng trước. Gã nghĩ nghĩ sau đó đẩy Cố Ngôn ra ngoài, nói: “Em ra phòng khách ngồi xem TV đi.”
“Hả? Không muốn em hướng dẫn à?”
“Lúc nào cần sẽ gọi em.”
Tần Trí Viễn đề phòng, còn cẩn thận đóng cửa bếp lại.
Cố Ngôn cách cửa kính cười ha ha, cười xong mới ra phòng khách ngồi, tự rót cho mình cốc nước. Hắn đoán Tần Trí Viễn làm món trứng kia cũng phải nửa tiếng, cho nên nhàn nhã lấy điều khiển bật TV, đồng thời đánh giá một chút bày trí trong phòng.
Trừ phòng bếp, những nơi khác dường như không thay đổi, phòng khách có thêm một bộ đầu đĩa mới, trên đầu máy còn đặt một bao thư.
Cố Ngôn lấy qua nhìn, theo bao thư tìm thấy một cái đĩa CD, nhét vào đầu máy, đưa tay ấn nút phát.
Ở TV, một loạt tiếng sàn sạt vang lên, sau đó là cảnh rừng trúc hiện ra, rồi đến Cố Ngôn mặc cổ trang chạy vụt tới —- đây là bộ phim cổ trang lần trước hắn đến A thị quay, trong CD chỉ có một trích đoạn ngắn, hắn đang ôm nữ diễn viên dịu dàng mà thổ lộ, mắt nhìn thẳng ống kính nói ra câu tôi yêu em động lòng.
Tay phải của Cố Ngôn không tự giác nắm chặt.
Trên TV nhà Tần Trí Viễn nhìn thấy cảnh này, hắn tuyệt đối không ngạc nhiên, chỉ nhắm chặt mắt, cúi đầu nhìn phong thư bọc cái đĩa ấy.
Trên bì thư chỉ viết tên và địa chỉ người nhận, không có tên người gửi, hơn nữa chữ viết ngoáy, quả thực giống như dùng tay trái mà viết.
Cố Ngôn nhìn chằm chằm, bỗng khẽ nhếch khóe miệng, khẽ lẩm nhẩm một bài hát. Hắn gác chân lên ghế sofa, vừa thưởng thức hình ảnh của mình phóng to trên màn hình vừa xé đi cái phong thư kia, tùy tay ném vào thùng rác.
Tần Trí Viễn trong phòng bếp gọi: “Đại minh tinh, mau tới giúp anh nếm thử.”
Cố Ngôn làm như không có việc gì phủi tay, đứng dậy tắt TV, bước vào phòng bếp.
Mùi rau hẹ lẩn quẩn.
Tần Trí Viễn đang bận rộn lấy xẻng đảo đảo, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giải quyết mấy văn kiện ở công ty.
Trong lòng Cố Ngôn khẽ động, từ phía sau ôm lấy thắt lưng gã, chậm rãi chạm mặt vào.
Tần Trí Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, tay cầm gia vị run lên, nhất thời cả muôi muối rơi hết vào nồi.
“Xong rồi, cho nhiều muối quá!”
“Không sao, chỉ cần là đồ anh làm, em đều thích ăn.”
Câu này của hắn tuyệt đối là thật, nhưng Tần Trí Viễn vẫn tiếc nuối, giận dỗi nói: “Còn nói là đầu bếp lớn, sao lại khiến anh phiền thêm thế này?”
Cố Ngôn cười không lên tiếng.
Hắn đặt cằm lên vai Tần Trí Viễn, híp mắt nhìn gã xoay sở với đống đồ ăn.
Ngoài cửa sổ, nắng dần tắt, ánh chiều hắt vào, trứng trong nồi nhìn có chút mơ hồ, nhưng mùi vị tràn vào mũi lại rất mê người.
Loại hạnh phúc bình thường như này, lại rất khó cầu.
Cố Ngôn kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình, cánh tay ôm bên hông Tần Trí Viễn siết chặt hơn.
Hắn xác định mục tiêu rõ ràng, ý chí kiên định.
Hắn thật cẩn thận, nhẫn nại mười phần.
Hắn không sợ thất bại bao nhiêu lần, cũng không để ý bị ngã nhiều hay không, chỉ biết nhất định sẽ nắm chắc người này trong tay.
Cố Ngôn xoa nhẹ tay phải, vừa ra khỏi phòng khám liền thấy Tần Trí Viễn cúi đầu ngồi bên kia, đang chuyên tâm xử lí công việc trên máy tính. Hắn đi qua nhìn mấy lần, cười nói: “Vết thương vừa khỏi, sao đã vội làm việc rồi?”
“Nghỉ ngơi lâu quá, không tranh thủ không được.” Tần Trí Viễn mặc dù nói vậy nhưng vừa thấy Cố Ngôn đi ra liền đóng máy tính lại, hỏi: “Tay em thế nào?”
“Khôi phục rất tốt, không còn gì đáng ngại nữa.”
Cố Ngôn chọn ý chính trong lời bác sĩ nói lại lần nữa, vừa nói vừa cùng Tần Trí Viễn ra bệnh viện cùng gã về nhà.
Tần Trí Viễn còn nhớ bữa tối hôm đó bị lỡ, nên cố níu Cố Ngôn ở lại nhà gã ăn cơm. Cố Ngôn đành đồng ý, nhưng lo lắng về cơ thể của Tần Trí Viễn nên chỉ để gã làm món trứng tráng đơn giản.
May là vậy, Tần Trí Viễn cho cà chua hay rau hẹ vào trứng đều do dự thật lâu, cuối cùng quyết định dùng rau hẹ tráng trứng, dùng cà chua nấu canh, cuối cùng cũng nấu ra được một bữa tối đơn giản.
Cố Ngôn cười không nói, trên đường đi dừng lại mua đồ ăn, lần này gió êm sóng lặng thuận lợi về tới nhà Tần Trí Viễn.
Cửa vừa mở Cố Ngôn thấy ngay phòng bếp được Tần Trí Viễn sửa lại.
Khác biệt với phong cách châu Âu hoành tráng lần trước, lần này trang trí đơn giản, tuy không rực rỡ nhưng nhìn rất hữu dụng, có loại cảm giác của gia đình.
Cố Ngôn còn nhớ rõ lúc trước mình rời nơi này ra sao.
Hắn quay đầu lại lần cuối, hắn bước xuống cầu thang này… nhưng mà, lúc nào nên giả ngu thì giả ngu, lúc nào nên quên thì quên, cho nên hắn không nhắc lại chuyện đã qua, đi qua sờ vào đồ làm bếp hỏi: “Anh bình thường ở đây nấu ăn à?”
“Sao vậy? Không thích hợp à?”
“Ừ… không tưởng tượng nổi.”
“Vậy hôm nay để em chứng kiến tận mắt nhé.”
Tần Trí Viễn nằm trên giường bệnh lâu, vậy nên muốn hoạt động gân cốt, nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền xắn tay áo, tỉ mỉ xếp nguyên liệu ra, sau đó tìm khăn lau, trình tự làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận, quả thực giống như làm việc lúc bình thường.
Ngay cả rau hẹ tráng trứng cùng canh cà chua đơn giản như thế gã cũng phải lấy sách ra nghiên cứu một lần.
Cố Ngôn khoanh tay đứng ở cửa, càng nhìn càng thấy thú vị, nhịn không được mà bật cười.
Tần Trí Viễn vốn khẩn trương, nghe hắn cười tay chân cuống lên, không biết phải thái rau trước hay là đập trứng trước. Gã nghĩ nghĩ sau đó đẩy Cố Ngôn ra ngoài, nói: “Em ra phòng khách ngồi xem TV đi.”
“Hả? Không muốn em hướng dẫn à?”
“Lúc nào cần sẽ gọi em.”
Tần Trí Viễn đề phòng, còn cẩn thận đóng cửa bếp lại.
Cố Ngôn cách cửa kính cười ha ha, cười xong mới ra phòng khách ngồi, tự rót cho mình cốc nước. Hắn đoán Tần Trí Viễn làm món trứng kia cũng phải nửa tiếng, cho nên nhàn nhã lấy điều khiển bật TV, đồng thời đánh giá một chút bày trí trong phòng.
Trừ phòng bếp, những nơi khác dường như không thay đổi, phòng khách có thêm một bộ đầu đĩa mới, trên đầu máy còn đặt một bao thư.
Cố Ngôn lấy qua nhìn, theo bao thư tìm thấy một cái đĩa CD, nhét vào đầu máy, đưa tay ấn nút phát.
Ở TV, một loạt tiếng sàn sạt vang lên, sau đó là cảnh rừng trúc hiện ra, rồi đến Cố Ngôn mặc cổ trang chạy vụt tới —- đây là bộ phim cổ trang lần trước hắn đến A thị quay, trong CD chỉ có một trích đoạn ngắn, hắn đang ôm nữ diễn viên dịu dàng mà thổ lộ, mắt nhìn thẳng ống kính nói ra câu tôi yêu em động lòng.
Tay phải của Cố Ngôn không tự giác nắm chặt.
Trên TV nhà Tần Trí Viễn nhìn thấy cảnh này, hắn tuyệt đối không ngạc nhiên, chỉ nhắm chặt mắt, cúi đầu nhìn phong thư bọc cái đĩa ấy.
Trên bì thư chỉ viết tên và địa chỉ người nhận, không có tên người gửi, hơn nữa chữ viết ngoáy, quả thực giống như dùng tay trái mà viết.
Cố Ngôn nhìn chằm chằm, bỗng khẽ nhếch khóe miệng, khẽ lẩm nhẩm một bài hát. Hắn gác chân lên ghế sofa, vừa thưởng thức hình ảnh của mình phóng to trên màn hình vừa xé đi cái phong thư kia, tùy tay ném vào thùng rác.
Tần Trí Viễn trong phòng bếp gọi: “Đại minh tinh, mau tới giúp anh nếm thử.”
Cố Ngôn làm như không có việc gì phủi tay, đứng dậy tắt TV, bước vào phòng bếp.
Mùi rau hẹ lẩn quẩn.
Tần Trí Viễn đang bận rộn lấy xẻng đảo đảo, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giải quyết mấy văn kiện ở công ty.
Trong lòng Cố Ngôn khẽ động, từ phía sau ôm lấy thắt lưng gã, chậm rãi chạm mặt vào.
Tần Trí Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, tay cầm gia vị run lên, nhất thời cả muôi muối rơi hết vào nồi.
“Xong rồi, cho nhiều muối quá!”
“Không sao, chỉ cần là đồ anh làm, em đều thích ăn.”
Câu này của hắn tuyệt đối là thật, nhưng Tần Trí Viễn vẫn tiếc nuối, giận dỗi nói: “Còn nói là đầu bếp lớn, sao lại khiến anh phiền thêm thế này?”
Cố Ngôn cười không lên tiếng.
Hắn đặt cằm lên vai Tần Trí Viễn, híp mắt nhìn gã xoay sở với đống đồ ăn.
Ngoài cửa sổ, nắng dần tắt, ánh chiều hắt vào, trứng trong nồi nhìn có chút mơ hồ, nhưng mùi vị tràn vào mũi lại rất mê người.
Loại hạnh phúc bình thường như này, lại rất khó cầu.
Cố Ngôn kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình, cánh tay ôm bên hông Tần Trí Viễn siết chặt hơn.
Hắn xác định mục tiêu rõ ràng, ý chí kiên định.
Hắn thật cẩn thận, nhẫn nại mười phần.
Hắn không sợ thất bại bao nhiêu lần, cũng không để ý bị ngã nhiều hay không, chỉ biết nhất định sẽ nắm chắc người này trong tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook