Bình Hoa
-
Quyển 1 - Chương 34
Cố Ngôn nhịn không được hỏi: “Từng quang minh chính đại sao?”
Tần Trí Viễn cẩn thận nghĩ, cười khổ: “Thật, đúng là không có.”
Sau đó gã giơ tay lên che khuất hai mắt mình, thanh âm trở nên khàn khàn: “Ánh đèn làm sao mà chói mắt thế?”
Cố Ngôn không lên tiếng, đi ra ngoài.
Một lát sau, nghe thấy một tiếng “tách”, tất cả đèn trong đại sảnh tắt.
Chỉ còn ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào.
Tần Trí Viễn âm thầm thở nhẹ, cảm thấy mặt cười đến cứng cả lại. Gã mơ hồ thấy một bóng người vòng qua cái bàn, nghiêng ngả đi tới, cuối cùng dừng trước mặt gã.
Gã thật sự say lắm rồi, đột nhiên không nhớ nổi người này là ai/ Nhưng gã cứ tự nhiên như thế mà kéo lấy tay đối phương, trong đầu bỗng dung nhảy ra cái tên: “Cố Ngôn.”
Cố Ngôn không lên tiếng, ngón tay Tần Trí Viễn mơn trớn vết sẹo trong lòng bàn tay, hắn thoáng giật nảy người, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, để im cho gã nắm.
Bốn phía chợt im ắng, một chút tiếng vang đều không có.
Cố Ngôn nhẹ tựa lưng vào ghế, cùng Tần Trí Viễn nhìn ánh sáng chiếu qua bên cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Lúc trước vì sao luôn tới tìm tôi?”
Tần Trí Viễn hỏi một đằng đáp một nẻo, nhỏ giọng: “…đau đầu/”
Cố Ngôn hết cách, đành đưa tay giúp gã day thái dương, hỏi: “Đỡ chưa? Có muốn uống nước không?”
“Không cần. “ Tần Trí Viễn cảm thấy thoải mái, giữ tinh thần, nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói với em, có một vấn đề vẫn muốn hỏi.”
“Hỏi gì?”
“Ngày đó… chính là hôm em rời nhà tôi ấy, vì sao lại nói cảm ơn với tôi?”
Cố Ngôn giật mình, cuối cùng cũng hiểu, thì ra Tần Trí Viễn luôn ghi hận việc bị hắn đoạt lời thoại. Vốn hắn có thể nói vài câu trêu gã nhưng do dự một lúc, vẫn nói thật: “Trong lòng anh yêu một người không thể có được, tuy sẽ đau khổ khó chịu nhưng đòng thời cũng luyến tiếc một thời vui vẻ, chẳng lẽ không phải sao?”
Trời tối không thấy rõ vẻ mặt Tần Trí Viễn nhưng bàn tay nắm lấy tay Cố Ngôn lại run rẩy, sau đó chậm rãi siết chặt: “Đều là lỗi của tôi.”
“Hử?”
“Khi kết thúc một đoạn tình cảm cũ, không nên bắt đầu một đoạn tình cảm mới.”
“Hiện tại coi như xong rồi sao?”
Tần Trí Viễn bình thưởng vẫn cẩn thận, đem mọi điều cất giấu trong lòng, đêm nay thật sự là có uống rượu nhưng lại thành thành thật thật mà nói: “Tôi không biết.”
Cố Ngôn cũng không phải không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này, nếu dễ dàng quên một người như vậy, thế gian đã ít đi được bao nhiêu nam nữ si tình rồi. Hắn tiếp tục mát xa cho Tần Trí Viễn, nhẹ giọng: “Không sao, từ từ sẽ đến, thời gian có thể chiến thắng tất cả.”
Tình yêu say đắm cũng sẽ qua đi.
Để xem, là Tần Trí Viễn quên Triệu Tân trước hay là hắn sẽ quên Tần Trí Viễn trước.
Tần Trí Viễn mơ hồ đáp lại, dần dần tựa vào ghế ngủ.
Cố Ngôn ở lại bên cạnh một lúc lâu mới tìm phục vụ tới giúp, đem Tần Trí Viễn tới phòng tầng dưới. Tần Trí Viễn say đến hồ đồ, giày không cởi, quần áo không thay đã trực tiếp lăn lên giường.
Cố Ngôn lười giúp gã, tùy tiện kéo chăn lên, bản thân cũng nằm xuống. Nhưng hắn không ngủ, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của Tần Trí Viễn.
Cho dù có hôn lên đôi mắt ấy cũng không ai biết.
Nhưng Cố Ngôn kiềm chế.
Hắn nghĩ Tần Trí Viễn sẽ gọi tên Triệu Tân, thậm chí đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, không ngờ Tần Trí Viễn một lần cũng không gọi. Gã ngủ thật sự im lặng, từ đầu tới cuối đều nắm tay Cố Ngôn, rất nhẹ nhàng nói một câu thật xin lỗi.
Thật xin lỗi, không kịp yêu em.
Cố Ngôn một đêm không ngủ, mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ từ tối thành sáng, tinh thần thế nhưng lại rất tốt. Chiều nay hắn còn có việc, nên không về nhà thay đồ, ở trong phòng tắm của khách sạn rửa mặt chải đầu, gọi điện bảo tiểu Trần qua đón.
Tiểu Trần đương nhiên không quên lắm điều một chút với đám cưới của Triệu Tân.
Cố Ngôn chọn một chút chuyện ngoài lề nói với cậu ta, nói chuyện một lúc bất giác ngủ gục trên xe, Dến studio, mặt Cố Ngôn hơi tái, cũng may phải hóa trang thành nhân vật bị hủy dung, vết sẹo giả dán trên mặt, che đi tất cả.
Hắn hôm nay có một phân đoạn phải diễn.
Nhân vật của hắn vì cứu nữ chính, bị địch nhân đánh trọng thương, ở trong màn mưa mù mịt ngã xuống, không thể đứng lên được…
Cố Ngôn trước kia toàn diễn nam chính, không biết phải diễn một người sắp chết thế nào, nên bị NG nhiều lần. Hắn bị người hóa trang ra một thân ướt đẫm nước mưa, mỗi lần ngã xuống vũng nước bùn, cả người đầy vết bẩn, cho dù không cần hóa trang cũng đủ nghèo túng.
Hơn nữa đạo diễn có tiếng, tính tình bạo phát, hận không thể ném thẳng kịch bản vào mặt hắn, mắng: “Đại minh tinh, có thể diễn biểu cảm nhiều hơn chút được không? Cậu rốt cuộc có biết diễn không đấy?”
Cố Ngôn không lên tiếng.
Chung quanh không ai nói chuyện, nhưng mỗi người đều dõi mắt nhìn.
Diễn xuất của hắn thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày. Ai cũng biết hắn không biết diễn, chỉ là trèo lên đúng giường thôi.
Cố Ngôn gạt nước mưa trên mặt nói: “Làm lại một lần nữa.”
Thái độ của hắn như vậy, đạo diễn không giận được, cắn răng: “Nếu lần này không được, thì ngừng đi.”
Dừng một chút, lại nói: “Tưởng tượng đến lúc cậu sắp chết, mà người phụ nữ cậu yêu thương nhất lại đang ở bên cạnh một người khác… diễn tả sự đau lòng tuyệt vọng này khó lắm sao?”
Cố Ngôn lắc đầu, lần nữa vào vị trí.
Đúng vậy, có gì khó chứ?
Ngay cả vai diễn khó nhất hắn cũng đã từng diễn rồi.
Mưa to lại rơi, bọt nước tạt vào trên người Cố Ngôn có chút đau, Hắn đầu tiên một tay đỡ kiếm, một tay ôm ngực, sau đó không duy trì được nữa liền chậm rãi ngã xuống, cuối cùng buông kiếm trong tay, ngã xuống giữa làn mưa.
Lách tách.
Mưa bắn lên hai mắt hắn.
Cố Ngôn không cố cử động cơ thể vì hắn biết mình không đứng lên được nữa rồi, nhưng vẫn liều mạng mở to hai mắt, ảo tưởng người mình yêu thương nhất sẽ xuất hiện ở giây tiếp theo.
Nước lạnh lẽo không ngừng rơi xuống, hắn như nhìn thấy Tần Trí Viễn.
Hắn ở trong mưa, gã ở ngoài mưa.
Giống như trong mơ, đưa tay ra là có thể chạm tới.
Giấc mơ của hắn thật ra rất đơn giản, chính là ban ngày kiếm tiền nuôi gia đình, tối nấu cơm, nuôi cho người trong lòng mình mập lên, như vậy mới có cảm giác thành công/ Hắn nghĩ có thể thực hiện được, ít nhất, Tần Trí Viễn đã từng cho hắn loại lỗi giác này. Đáng sợ nhất không phải là cầu không được, mà là cái cảm giác anh có thể chạm vào nhưng lúc đó lại bị ép bức cho tỉnh lại.
Tất cả chỉ là ảo giác, hắn đến chết cũng không đợi được gã đến.
Nước mắt hòa cùng nước mưa rơi xuống.
Giống như trong kịch bản viết, hắn cứ như vậy yên lặng không tiếng động, một mực khăng khăng,,, yêu gã cả đời.
_____ Thượng bộ hoàn_____
Tần Trí Viễn cẩn thận nghĩ, cười khổ: “Thật, đúng là không có.”
Sau đó gã giơ tay lên che khuất hai mắt mình, thanh âm trở nên khàn khàn: “Ánh đèn làm sao mà chói mắt thế?”
Cố Ngôn không lên tiếng, đi ra ngoài.
Một lát sau, nghe thấy một tiếng “tách”, tất cả đèn trong đại sảnh tắt.
Chỉ còn ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào.
Tần Trí Viễn âm thầm thở nhẹ, cảm thấy mặt cười đến cứng cả lại. Gã mơ hồ thấy một bóng người vòng qua cái bàn, nghiêng ngả đi tới, cuối cùng dừng trước mặt gã.
Gã thật sự say lắm rồi, đột nhiên không nhớ nổi người này là ai/ Nhưng gã cứ tự nhiên như thế mà kéo lấy tay đối phương, trong đầu bỗng dung nhảy ra cái tên: “Cố Ngôn.”
Cố Ngôn không lên tiếng, ngón tay Tần Trí Viễn mơn trớn vết sẹo trong lòng bàn tay, hắn thoáng giật nảy người, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, để im cho gã nắm.
Bốn phía chợt im ắng, một chút tiếng vang đều không có.
Cố Ngôn nhẹ tựa lưng vào ghế, cùng Tần Trí Viễn nhìn ánh sáng chiếu qua bên cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Lúc trước vì sao luôn tới tìm tôi?”
Tần Trí Viễn hỏi một đằng đáp một nẻo, nhỏ giọng: “…đau đầu/”
Cố Ngôn hết cách, đành đưa tay giúp gã day thái dương, hỏi: “Đỡ chưa? Có muốn uống nước không?”
“Không cần. “ Tần Trí Viễn cảm thấy thoải mái, giữ tinh thần, nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói với em, có một vấn đề vẫn muốn hỏi.”
“Hỏi gì?”
“Ngày đó… chính là hôm em rời nhà tôi ấy, vì sao lại nói cảm ơn với tôi?”
Cố Ngôn giật mình, cuối cùng cũng hiểu, thì ra Tần Trí Viễn luôn ghi hận việc bị hắn đoạt lời thoại. Vốn hắn có thể nói vài câu trêu gã nhưng do dự một lúc, vẫn nói thật: “Trong lòng anh yêu một người không thể có được, tuy sẽ đau khổ khó chịu nhưng đòng thời cũng luyến tiếc một thời vui vẻ, chẳng lẽ không phải sao?”
Trời tối không thấy rõ vẻ mặt Tần Trí Viễn nhưng bàn tay nắm lấy tay Cố Ngôn lại run rẩy, sau đó chậm rãi siết chặt: “Đều là lỗi của tôi.”
“Hử?”
“Khi kết thúc một đoạn tình cảm cũ, không nên bắt đầu một đoạn tình cảm mới.”
“Hiện tại coi như xong rồi sao?”
Tần Trí Viễn bình thưởng vẫn cẩn thận, đem mọi điều cất giấu trong lòng, đêm nay thật sự là có uống rượu nhưng lại thành thành thật thật mà nói: “Tôi không biết.”
Cố Ngôn cũng không phải không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này, nếu dễ dàng quên một người như vậy, thế gian đã ít đi được bao nhiêu nam nữ si tình rồi. Hắn tiếp tục mát xa cho Tần Trí Viễn, nhẹ giọng: “Không sao, từ từ sẽ đến, thời gian có thể chiến thắng tất cả.”
Tình yêu say đắm cũng sẽ qua đi.
Để xem, là Tần Trí Viễn quên Triệu Tân trước hay là hắn sẽ quên Tần Trí Viễn trước.
Tần Trí Viễn mơ hồ đáp lại, dần dần tựa vào ghế ngủ.
Cố Ngôn ở lại bên cạnh một lúc lâu mới tìm phục vụ tới giúp, đem Tần Trí Viễn tới phòng tầng dưới. Tần Trí Viễn say đến hồ đồ, giày không cởi, quần áo không thay đã trực tiếp lăn lên giường.
Cố Ngôn lười giúp gã, tùy tiện kéo chăn lên, bản thân cũng nằm xuống. Nhưng hắn không ngủ, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của Tần Trí Viễn.
Cho dù có hôn lên đôi mắt ấy cũng không ai biết.
Nhưng Cố Ngôn kiềm chế.
Hắn nghĩ Tần Trí Viễn sẽ gọi tên Triệu Tân, thậm chí đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, không ngờ Tần Trí Viễn một lần cũng không gọi. Gã ngủ thật sự im lặng, từ đầu tới cuối đều nắm tay Cố Ngôn, rất nhẹ nhàng nói một câu thật xin lỗi.
Thật xin lỗi, không kịp yêu em.
Cố Ngôn một đêm không ngủ, mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ từ tối thành sáng, tinh thần thế nhưng lại rất tốt. Chiều nay hắn còn có việc, nên không về nhà thay đồ, ở trong phòng tắm của khách sạn rửa mặt chải đầu, gọi điện bảo tiểu Trần qua đón.
Tiểu Trần đương nhiên không quên lắm điều một chút với đám cưới của Triệu Tân.
Cố Ngôn chọn một chút chuyện ngoài lề nói với cậu ta, nói chuyện một lúc bất giác ngủ gục trên xe, Dến studio, mặt Cố Ngôn hơi tái, cũng may phải hóa trang thành nhân vật bị hủy dung, vết sẹo giả dán trên mặt, che đi tất cả.
Hắn hôm nay có một phân đoạn phải diễn.
Nhân vật của hắn vì cứu nữ chính, bị địch nhân đánh trọng thương, ở trong màn mưa mù mịt ngã xuống, không thể đứng lên được…
Cố Ngôn trước kia toàn diễn nam chính, không biết phải diễn một người sắp chết thế nào, nên bị NG nhiều lần. Hắn bị người hóa trang ra một thân ướt đẫm nước mưa, mỗi lần ngã xuống vũng nước bùn, cả người đầy vết bẩn, cho dù không cần hóa trang cũng đủ nghèo túng.
Hơn nữa đạo diễn có tiếng, tính tình bạo phát, hận không thể ném thẳng kịch bản vào mặt hắn, mắng: “Đại minh tinh, có thể diễn biểu cảm nhiều hơn chút được không? Cậu rốt cuộc có biết diễn không đấy?”
Cố Ngôn không lên tiếng.
Chung quanh không ai nói chuyện, nhưng mỗi người đều dõi mắt nhìn.
Diễn xuất của hắn thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày. Ai cũng biết hắn không biết diễn, chỉ là trèo lên đúng giường thôi.
Cố Ngôn gạt nước mưa trên mặt nói: “Làm lại một lần nữa.”
Thái độ của hắn như vậy, đạo diễn không giận được, cắn răng: “Nếu lần này không được, thì ngừng đi.”
Dừng một chút, lại nói: “Tưởng tượng đến lúc cậu sắp chết, mà người phụ nữ cậu yêu thương nhất lại đang ở bên cạnh một người khác… diễn tả sự đau lòng tuyệt vọng này khó lắm sao?”
Cố Ngôn lắc đầu, lần nữa vào vị trí.
Đúng vậy, có gì khó chứ?
Ngay cả vai diễn khó nhất hắn cũng đã từng diễn rồi.
Mưa to lại rơi, bọt nước tạt vào trên người Cố Ngôn có chút đau, Hắn đầu tiên một tay đỡ kiếm, một tay ôm ngực, sau đó không duy trì được nữa liền chậm rãi ngã xuống, cuối cùng buông kiếm trong tay, ngã xuống giữa làn mưa.
Lách tách.
Mưa bắn lên hai mắt hắn.
Cố Ngôn không cố cử động cơ thể vì hắn biết mình không đứng lên được nữa rồi, nhưng vẫn liều mạng mở to hai mắt, ảo tưởng người mình yêu thương nhất sẽ xuất hiện ở giây tiếp theo.
Nước lạnh lẽo không ngừng rơi xuống, hắn như nhìn thấy Tần Trí Viễn.
Hắn ở trong mưa, gã ở ngoài mưa.
Giống như trong mơ, đưa tay ra là có thể chạm tới.
Giấc mơ của hắn thật ra rất đơn giản, chính là ban ngày kiếm tiền nuôi gia đình, tối nấu cơm, nuôi cho người trong lòng mình mập lên, như vậy mới có cảm giác thành công/ Hắn nghĩ có thể thực hiện được, ít nhất, Tần Trí Viễn đã từng cho hắn loại lỗi giác này. Đáng sợ nhất không phải là cầu không được, mà là cái cảm giác anh có thể chạm vào nhưng lúc đó lại bị ép bức cho tỉnh lại.
Tất cả chỉ là ảo giác, hắn đến chết cũng không đợi được gã đến.
Nước mắt hòa cùng nước mưa rơi xuống.
Giống như trong kịch bản viết, hắn cứ như vậy yên lặng không tiếng động, một mực khăng khăng,,, yêu gã cả đời.
_____ Thượng bộ hoàn_____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook