Bình Hoa, Chào Anh
Chương 18

Châu Hiểu Ngữ rời khỏi Hoành Điếm chưa bao lâu thì đề xuất thay đổi diễn viên của Phương Lược cũng bị đạo diễn Ngô cật lực phản đối, cuối cùng cũng chẳng thành công. Công việc ở đoàn phim của hắn đã xong từ lâu, lại chẳng biết Châu Hiểu Ngữ đi đường nào, ở lại nhìn mặt Giản Minh ngứa mắt quá nên cũng rời khỏi Hoành Điếm.

Bên cạnh không còn cục nợ nào, Giản Minh bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần vào đóng phim.

Diễn viên trong đoàn phim lần này hầu hết đều thuộc phái thực lực, ví dụ như Trần Gia Vận. Giản Minh mặc dù diễn xuất không tốt nhưng khiêm tốn, biết lắng nghe ý kiến của người khác, mỗi ngày bám sau mông Trần Gia Vận kiên trì học hỏi.

Trần Gia Vận thấy anh chịu khó nên cũng chỉ điểm từng chút một, lại có thêm diễn vien gạo cội đóng vai hoàng hậu Trương Cầm và Cao Toàn Phúc diễn vai nội thị thân cận, cả hai là những người tuổi tác tương đương Trần Gia Vận, xem như diễn viên cùng thời. Bọn họ đều thích tính hiếu học của Giản Minh nên truyền hết kinh nghiệm, hướng dẫn tận tình cho anh, chẳng giấu giếm chút nào.

Cứ rảnh là Giản Minh lại đến chỗ mấy vị lão làng này thảo luận, có lúc còn tranh luận gay gắt quan điểm về một nhân vật nào đó, không phân lớn nhỏ.

Khi một diễn viên có kỹ thuật tinh tế hoàn toàn tập trung vào diễn sẽ tác động đến cả bạn diễn cùng. Dạo gần đây Giản Minh thường xuyên rơi vào hoàn cảnh này, dưới “uy lực” của các vị lão làng, diễn xuất của anh cũng nhảy vọt, thay đổi giữa thế thân âm trầm và thái tử tươi sáng vô cùng tự nhiên.

Có những lúc anh thấy mình sắp trở thành tâm thần phân liệt đến nơi, sau một lần kết thúc phận đoạn thế thân và hoàng đế giằng co với nhau, anh vẫn dùng ánh mắt không cam tâm bị bỏ rơi nhìn chăm chú Trần Gia Vận, khiến đối phương không thể không đập vai anh một cái, “Này này này, hoàn hồn lại đi! Cảnh sau mới là đoạn mưu sát quân vương.”

Chính kiến của vị hoàng đế hoang dâm vô đạo và thái tử nhân hậu không hợp nhau, mà số người ủng hộ thái tử trong triều quá cao, hoàng đế có ý muốn phế bỏ thái tử. Nếu thái tử bị phế truất, sự tồn tại của thế thân cũng không cần thiết, rất có khả năng sẽ bị hoàng đế diệt trừ. Để bảo vệ bản thân, thế thân bắt đầu lợi dụng hình dạng tương tự của mình và thái tử, ngấm ngầm liên kiết các quan quân trong triều lập mưu hành thích hoàng đế.

Giản Minh hoàn hồn, vội vàng xin lỗi Trần Gia Vận thì ông lại cười ha hả, “Cậu mà còn nhìn thế nữa không khéo tôi còn tưởng mình là người cha thất đức nào bỏ rơi cậu mấy chục năm trước cơ!”

Ánh mắt của thằng nhóc này đáng sợ quá!

Trương Cầm không kiêng kỵ thân phận hoàng hậu nham hiểm của mình, cười nhân hậu với Giản Minh, “A Chiêu, mẫu hậu đây.”

A Chiêu là tên lúc nhỏ của thái tử, được Trương Cầm gọi với giọng điệu dịu dàng ấm áp, Giản Minh lập tức tiến vào trạng thái hiếu tử, ánh mắt ngập tràn quan tâm, “Chẳng hay mẫu thân có chỗ nào không khỏe?”

Trần Gia Vận có vẻ rất thất vọng, “Đến cuối cùng có mỗi tôi là người xấu thôi à?”

“Bệ hạ, vẫn còn lão nô theo người!” Cao Toàn Phúc diễn vai thái giám tâm phúc mặt mày tròn trịa, mặc trang phục hoạn quan đang đợi lên diễn, cât giọng the thé tiến lên một bước, đứng bên cạnh Trần Gia Vận.

Ông cười lên hệt như phật Di Lặc, nhưng lại chính là người xúi bẩy rất nhiều những việc hoang đường mà hoàng đế đã làm. Bởi vậy trong những “chiến công vĩ đại” của hoàng đế thì có hơn nửa là bắt nguồn từ ông ta.

Đây là một hoạn quan nhẫn nhịn vì nghĩa lớn, nhưng lại cực kỳ nham hiểm, vốn là dòng máu của triều đại trước nhưng đồng ý tịnh thân vào làm thái giám hầu hạ hoàng đế, hơn nữa còn ở bên cạnh hoàng đế hơn nửa đời người, mục đích duy nhất chính là khiến thiên hạ đại loạn.

Dười sự “tàn ác” của các vị tiền bối, mỗi ngày Giản Minh chỉ ngủ được bốn, năm tiếng, chong chong mong ngóng sớm ngày kết thúc phân cảnh ở Hoành Điếm để có thể tiến về tây bắc.

Mừng Tám tháng Chạp, không khí lạnh tràn về, Hoành Điếm đổ tuyết. Giản Minh chụp bữa tiệc gửi cho trợ lý mập, nhận được một tràng tấn công dữ dội.

Trong khung đối thoại liên tục nhảy ra phải đến mười mấy hình ngươi nhỏ nhỏ, người thì cầm súng xả đạn không thương tiếc, người thì giơ nắm đấm, người tung cước đá, còn có đánh vào đầu nữa, thậm chí có cả icon một người kéo một người khác máu chảy đầm đìa đi về phía xa, rất nhanh đã biến mất khỏi màn hình.

Thông qua một loạt icon cáu kỉnh này, Giản Minh nhìn thấy mong muốn cầu xin được cho ăn của trợ lý mập, anh gõ một hàng chữ: Trời lạnh thêm áo, bụng đói về nhà.

Mập Mập: Hừ hừ!

Sau đó là một tấm ảnh chụp người thật, trợ lý mập đang cặm củ khoai nướng, trên mũi với miệng toàn là than đen, cười vô cùng xán lạn. Cô nàng đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt bánh bao tròn trịa đã thành mặt trái xoan, ngũ quan cũng rõ nét hẳn, trông cứ như biến thành người khác. Trên người còn tròng áo khoác quân đội màu xanh lá, ngồi xổm trên bậc thềm bằng đất trước lò lửa, trông như dân tị nạn vậy.

Giản Minh phóng to bức ảnh này lên, nhìn hẳn mười phút mới gửi lại một câu, “Ai chụp bức ảnh này thế?”

Ban đầu anh còn bận kinh ngạc ngẩn người trước sự thực là trợ lý mập đã gầy đi quá nhiều, đau lòng không thể chịu nổi, bụng còn âm thầm đoán xem lần này cô đi phải chịu khổ sở thế nào, đầu đếm một lượt danh sách đồ ăn, đã bắt đầu nghĩ đợi cô trở về bên cạnh mình là bắt đầu kế hoạch, nhưng sau đó anh mới thấy có gì không ổn.

Đây không phải ảnh tự sướng mà là ảnh do người khác chụp.

Giản Minh tựa hồ có thể thông qua bức ảnh này cảm nhận được một đôi mắt âm thầm quan sát trợ lý mập, lòng đột nhiên có dự cảm không hay.

Anh vẫn chưa quên giọng người đàn ông trong điện thoại lúc trợ lý mập vừa tới Lan Châu lần trước.

Mập Mập: Ngụy Thần đấy.

Giản Minh cố lắm mới nhịn không gửi một hàng icon đáng đấm sang cho trợ lý mập. Nếu cô mà đứng trước mặt anh thì đám bảo đã ăn vài cú cốc trán. Có những lúc anh thấy trợ lý mập chậm hiểu vô cùng, hầu như luôn tìm được lý do rất đương nhiên giải thích cho các hành động quan tâm của người khác. Ví như đối với hành vi vỗ béo n tháng của ông chủ anh đây, cô hoàn toàn không nghĩ gì đặc biệt, trăn trở duy nhất là phí đồ ăn sáng không được trừ vào tiền lương.

Bây giờ anh rất sợ vào thời điểm quan trọng, cái sự chậm hiểu này lại bốc hơi, lỡ may lại thích người khác trong giai đoạn này thì sao, anh sẽ khóc hết nước mắt mất.

Giản Minh: Cô nhắc đến Ngụy Thần suốt, gửi cái ảnh tôi xem nào.

Điện thoại “đinh” một tiếng, anh vội vàng mở ra xem. Trong ảnh là một người đàn ông cao to đứng giữa biển trắng mênh mông đang cùng đám trẻ con đắp người tuyết, hào hứng nhiệt tình vô cùng, tay áo còn xắn cả lên, để lộ cơ bắp cánh tay khỏe khắn. Không rõ người chụp ảnh nói gì mà anh ta cười khoe cả hàm răng trắng.

Giản Minh căng thẳng, ngửi thấy mùi bất thường từ bức ảnh này, anh khó khăn gõ ra mấy chữ: Bức ảnh này là do cô chụp à?

Mập Mập: Chị Tiểu Hà chụp. Chị ấy vừa gửi lên group chát của nhóm, tôi tiện tay gửi lại cho anh. Ở đây lạnh quá, bọn tôi bị nhốt luôn trong trường tiểu học trên núi rồi, không biết lúc nào đường mới lại đi được.

Phía sau là một hàng icon khóc lóc.

Áo lông vũ của Châu Hiểu Ngữ đã bẩn thỉu không nhìn ra hình dạng gì từ lâu, cũng may trên xe bọn họ có mấy áo khoác quan đội, vốn định dùng làm chăn lúc không có điều kiện nghỉ ngơi tử tế, có điều gặp phảo trận tuyết lớn nơi tây bắc này, áo khoác quân đội chịu bẩn này quá hữu dụng.

Cô gửi tin nhắn trên Wechat: Anh Minh, anh còn gửi hình đồ ăn nữa là tôi trở mặt đấy nhé! Tôi ở trên núi gặm khoai, anh ở Hoành Điếm gửi toàn ảnh đồ ăn ngon cho tôi, làm người phải có tí lương tâm chứ, dạ dày tôi sắp bị nước bọt lấp đầy rồi!

Giản Minh nhận được câu trả lời ngoài dự kiến này thì cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, lại hỏi cô địa chỉ chỗ đoàn đang ở rồi dặn dò Tôn Kỳ đang vục mặt xuống bàn ăn như hổ vồ, “Đặt cho tôi một vé máy bay đi Lan Châu hai ngày nữa.”

Mặt Tôn Kỳ như bột mì lên men, càng ngày càng nở ra, bản thân cậu cũng ăn cật lực, mặc kệ lời cảnh cáo của Diệp Lan, còn phản biện, “Chị Diệp, em làm quản lý chứ có định làm diễn viên đâu.”

Cậu tiếc nuối đặt bát cháo mồng Tám tháng Chạp xuống, đưa ra ý kiến về hành trình của Giản Minh, “Anh Minh, phim trường Tây Bộ chúng ta cần đến là ở Ngân Xuyên, là thủ phủ của khu tự trị Ninh Hạ, đặt vé đi Lan Châu thì xa quá.”

Cảnh quay của Giản Minh ở Hoàng Điếm đã gần xong, chỉ còn vải cảnh quay thêm nữa thôi, còn lại đều phải đến phía tây bắc Tân Cương. Mà ở Hoành Điếm này vẫn còn cảnh của vài nhân vật khác chưa quay, chắc cũng phải đợi thêm một tuần nữa cả đoàn mới khăn gói đi đến phim trường Tây Bộ được.

“Cậu đừng hỏi nhiều, cứ đặt vé cho tôi là được.”

Tôn Kỳ đặt vé xong, âm thầm chạy vào Wechat gửi thông tin vé cho Diệp Lan.

Không ngoài dự đoán, điện thoại của Diệp Lan lập tức truy sát, vừa mở miệng là hỏi ngay, “Giản Minh, sao tôi không biết cậu có lịch làm việc ở Lan Châu?”

Giản Minh ngẩng đầu nhìn Tôn Kỳ sắp ăn thành heo, vứt lại một câu dưới ánh mắt co túm của cậu ta, “Nuôi cậu còn chẳng bằng nuôi heo, ít ra heo còn không biết mách lẻo.” Sau đó đi vào phòng tắm nghe điện thoại.

“Chịp Diệp, tôi có chuyện cần đi Lan Châu một chuyến.” Anh nhíu mày, “Tôi gửi chị một tấm hình, chị nhìn thử xem.”

Diệp Lan nhìn bộ dạng dân tị nạn của Châu Hiểu Ngữ trong hình, suýt nữa thì phát điện, “Thế này là sao? Không phải Tiểu Ngũ bị bắt đem bán ở vùng hẻo lánh nào đó chứ?” Nhưng nụ cười xán lạn thế này lại có vẻ không hợp lý lắm.

Giản Minh cũng chẳng giấu giếm tình cảm của mình với Diệp Lan nữa, “Chị Diệp, tôi nói thật với chị vậy, tôi thích Tiểu Ngũ cũng được một thời gian rồi, chẳng qua là chưa nói với cô ấy thôi. Chị xem cô ấy đã gầy đến mức nào rồi, tôi phải nhanh chóng qua đó xem cô ấy làm gì, nếu không thì có quay phim tôi cũng không yên lòng được.”

Hiếm hoi mới có lần Diệp Lan bị lời của Giản Minh nói cho nghẹn họng,rất lâu sau mới thốt được một câu, “… Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Tiểu Ngữ không phải người có thể chơi bời, nếu cậu chỉ ham mới mẻ nhất thời, lấy Tiểu Ngũ ra làm trò đùa đổi khẩu vị thì cho dù có không làm quản lý nữa tôi cũng sẽ hủy hết sự nghiệp của cậu!”

Giản Minh bất giác nở nụ cười, có thể nghe được Diệp Lan nói câu này chứng tỏ chị xem Châu Hiểu Ngữ như em gái ruột của mình. Anh hoàn toàn không nổi nóng, còn hiếm hoi xuống nước với “Diệp nữ hoàng”, “Chị Diệp, tôi làm việc với chị mấy năm rồi, chị thấy tôi là ngươi hay quyết bừa làm bậy à?”

Diệp Lan trầm mặc.

Chị lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đã từng chứng kiến rất nhiều việc, nghệ sĩ dưới tay cũng vài người. Giản Minh không phải người nổi tiếng nhất, còn có một người cũng thuộc dạng nổi tiếng trong giới điện ảnh, nhưng tính cách ngạo mạn, đời sống cá nhân bừa bãi. So ra thì đời sống cá nhân của Giản Minh là trong sạch nhất rồi. Đừng thấy anh toàn đóng vai nam thần trong phim thần tượng, mỗi lần đăng Weibo là các em gái lại chảy dãi ướt màn hình, từ trong đoàn làm phin đến các fan bên ngoài không biết bao nhiêu người muốn nhảy vào ôm hôn mà lầm, trước nay a chưa từng dính vào tin đồn tiêu cực nào.

Đây cũng là lý do Diệp Lan có quan hệ rất thoải mái với Giản Minh, cũng đồng ý cho Châu Hiểu Ngữ đến làm trợ lý cho anh. Trước nay chị chưa từng nghĩ Giản Minh sẽ yêu Châu Hiểu Ngữ.

Mà quan trọng hơn nữa là, thái độ Châu Hiểu Ngữ với Giản Minh ra sao.

Châu Hiểu Ngữ xa xôi nơi núi sâu non cao nhận được điện thoại của Diệp Lan thì kinh ngạc vô cùng, “Chị, sao chị lại nhớ ra mà gọi cho em thế?”

Diệp Lan nghe tiếng cười của trẻ em phía sau, lại nhớ đến bức ảnh như dân tị nạn của em mình, giọng của bất giác nhẹ nhàng hẳn, “Tiểu Ngữ à,lúc nào em về thế?”

Châu Hiểu Ngữ đứng trên đất phủ một lớp tuyết dày, nhìn ra phía xa nơi Ngụy Thần, Mẫn Tiểu Hà, Lâm Tịnh đang đắp người tuyết với bọn trẻ con. Ánh mặt trời mùa đông sau đợt tuyết thậm chí còn mang hơi lạnh phả xuống dưới, nhưng trong lòng cô lại lười nhác ấm áp vô cùng, giống như tối hôm qua cứ ngủ trên thềm đất của nhà bác Lâm, có thể nghe được tiếng gió thổi ào ào bên ngoài nhưng trong chăn lại ấm áp như xuân về.

“Chị, bọn em đang bị kẹt trong núi, lúc nào về em cũng không biết được. Chắc là… đợi lúc tuyết tan, đường núi thông rồi mới về được. Chị Ngụy nói cũng sắp Tết rồi, mọi người đều muốn về ăn Tết cả.” Nhắc đến Tết cô dường như cũng chẳng có cám xúc gì.

Ngụy Mẫn Chi biết cô sống một mình từ lâu, còn nhiệt tình mời cô về nhà ăn Tết. Sau khi Nhụy Nhụy xảy ra chuyện, bà cũng ly hôn với chồng, hay người không cách nào đối mặt với đối phương sau sự việc của con, đành phải chia tay, tự chăm sóc vết thương của mình.

Ngụy Thần ở bên cạnh cũng góp lời, “Nhà chúng tôi ăn Tết náo nhiệt lắm, cô còn chưa được trải nghiệm đâu, có rất nhiều món đặc biệt chỉ Tết mới làm, bình thường không có.” Cậu bắt đầu đếm ngón tay tên món khiến Châu Hiểu Ngữ suýt nữa thì chảy nước dãi, mà bản thân cậu ta thì cũng chẳng hơn gì.

Mấy ngày nay chỗ bọn họ đi toàn là những trường tiểu học ở vùng sâu vùng xa rất heo hút, mặc dù việc tiến hành giảng dạy rất thuận lợi nhưng bụng mọi người đều chẳng có chút mỡ. Hai ngày nay ở nhờ nhà bác Lâm, con trai, con dâu của bác đều ra ngoài làm thuê chưa về, trong nhà còn có hai đứa nhỏ đang đi học, mùa đông chỉ có dưa muối, khoai lang, cải trắng gì đó, cuộc sống vô cùng kham khổ.

Ngụy Mẫn Chi cũng nhận ra Châu Hiểu Ngữ là một cô nàng ham ăn, Ngụy Thần còn thêm, “Cô không biết chứ tay nghề nấu bếp của cô tôi hàng đầu luôn đó, có nhiều món sở trường lắm. Bình thường cô bận nên không mấy khi xuống bếp, nếu cô mà đến nhà cô tôi ăn Tết là xem như miệng có phúc rồi.”

Lâm Tinh đã sớm nhận ra Ngụy Thần có ý với Châu Hiểu Ngữ, Ngụy Mẫn Chi lại có ý muốn tác hợp, chẳng qua đương sự vẫn lơ ngơ không hiểu chuyện, cho rằng đây chỉ là tình bạn giữa những người cộng sự mà thôi, thế nên Lâm Tịnh cũng góp lời, “Nếu không phải ở nhà còn người đợi về ăn Tết thì chị cũng muốn qua nhà chị Ngụy. Tiểu Ngữ, em mau đồng ý đi.”

Châu Hiểu Ngữ đã làm tình nguyện của Ngụy Mẫn Chi vài năm rồi, hơn nữa từ nhỏ cô đã chẳng có tình mẹ, lại luôn nhận được sự yêu thương ấm áp trên người Ngụy Mẫn Chi. Bởi vậy Châu Hiểu Ngữ cũng không mấy phòng bị, thi thoảng còn nhắc qua đôi ba câu về chuyện nhà mình.

Trong long Châu Hiểu Ngữ, Ngụy Mẫn Chi còn thân thiết đáng tin hơn mẹ ruột Diệp An Ninh của cô nhiều, nếu Ngụy Mẫn Chi đã kiên trì muốn mời cô về ăn Tết thì cô cũng thoải mái nhận lời thôi, “Vậy thì em đợi thưởng thức tay nghề của chị Ngụy rồi!”

Thế là ai nấy đều vui.

***

Bọn họ mặc kẹt trong Cung Gia Trang đã vài ngày, những điều cần dậy thì đã dạy cả rồi, vừa hay trường tiểu học chỗ này thiếu giáo viên, thế là mấy người họ tạm thời đảm nhiệm vai trò giáo viên, giải quyết nốt phần giáo trình cuối học kỳ.

Hiệu trưởng Cung là một người đàn ông trung niên mà tóc đã bạc trắng, chẳng biết nói mấy lời ngon ngọt, trong nhà cũng không có gì quý giá, đành cật lực mời bọn họ ở lại đợi nhà ông giết lợn mừng năm mới, “Trường thi cử xong, tôi sẽ tìm người giết lợn mừng năm mới, tới lúc đó mọi người nhất định phải nếm thử đồ ăn mừng năm mới ở đây đấy nhé.”

Người nông thôn vùng núi có tập tục lâu đời là nuôi lợn một năm, đến gần Tết thì nhờ đồ tể trong thôn và các thanh niên trai tráng hàng xóm xung quanh qua phụ giết, cũng để qua được một cái Tết ấm no.

Hôm trường tổ chức thi cuối kỳ, Châu Hiểu Ngữ đang trông thi ở lớp năm thứ hai, cả lớp có năm học sinh, liếc mắt một cái là trông rõ hết. Bọn nhỏ chơi với cô mấy ngày cũng đã thân thiết hơn nhiều. Cô nhét thêm củi vào lò cho phòng ấm áp hơn. Cúi đầu lướt điện thoại, vừa hay nhận được tin nhắn của Giản Minh, bảo cô gửi vị trí hiện tại cho anh.

Cô gửi đi rồi còn đùa, “Anh Minh, anh định tính thử khoảng cách giữa chúng ta là bao xa hả?”

Giản Minh trả lời cô, “Phân cảnh ở Hoành Điếm quay xong rồi, chuẩn bị đi đến phim trường Tây Bộ, tôi định xem cách chỗ cô bao xa.”

Châu Hiểu Ngữ nói chuyện với anh mấy câu đợi bọn trẻ nộp bài. Cô xếp bài nộp lên phòng hiệu trưởng Cung thì nghe tiếng chị Lâm Tịnh ở ngoài gọi vào, “Tiểu Ngữ mau ra đây, có người tìm này.”

Cô còn tưởng Ngụy Thần hay Ngụy Mẫn Chi tìm mình, đẩy cửa ra ngoài thì thấy trước cửa trường tiểu học có một chiếc xe chạy việt dã, bọn trẻ con đã quây một vòng xung quanh tò mò ngắm nghía. Cạnh xe có một dáng người rất quen thuộc, mặc áo khoác lông vũ dài, đeo kính râm che mặt, cách khoảng mười mấy mét cũng không ngăn được người nào đó có thói quen khoe dáng, đứng tựa vào thân xe, trông cứ như quảng cáo xe hơi vậy.

Châu Hiểu Ngữ còn tưởng mình hoa mắt, sao Giản Minh lại xuất hiện ở đây?

“Anh Minh…”

Đối phương nhìn thấy cô thì tháo kính xuống, nở nụ cười mỉm đẹp trai mê đắm lòng người, còn vẫy tay với cô, bộ dạng như đang đứng trên sân khấu hỏi thăm người hâm mộ khiến Châu Hiểu Ngữ bật cười. Bước vài bước lại, bọn trẻ con tự động nhường lối, Giản Minh cũng tiến lên xoa đầu cô, “Ông chủ đích thân tới tận nơi, vui không?”

Châu Hiểu Ngữ tiếc nuối vô vàn, “Anh Minh, trước khi tới anh nên báo trước cho tôi mới phải. Tối qua nhà họ Trần mới cưới con dâu, vẫn còn một ít dây pháo chưa đốt, nhẽ ra tôi phải sang xin để đốt chào mừng anh!”

Giãn Minh gõ trán cô một cái, “Đã gầy thành con khỉ rồi mà còn nghịch thế.” Trợ lý mập mặc như gấu, quấn áo khoác quân đội dày sụ, nhưng các đường nét trên mặt lại hiện ra rõ ràng, mắt to tròn, miệng nhỏ nhắn, mũi dọc dùi, ngũ quan sắc nét như búp bê cỡ lớn khiến người khác yêu thích vô cùng.

Châu Hiểu Ngữ bưng mặt trưng bộ dạng ấm ức, “Không có ông chủ lo ăn, đồ ăn thức uống quá kém, bị ép giảm cân.” Sau đó vươn cổ ngóng vào trong xe.

“Anh Minh, anh tới có mang đồ ăn đến cho tôi không? Không cần hải sâm bong bóng cá gì đâu, chỉ cần… tôm hùm cỡ nhỏ, giò heo, thịt khô ngũ vị hương gì đó tôi cũng không chê đâu, mỗi loại vài cân là được.”

Giản Minh bật cười, “Cô nhìn thấy ông chủ mà chỉ nghĩ tới đồ ăn thôi hả? Anh đây là phiếu cơm của cô chắc?” Nói xong mới nhận ra, “phiếu cơm” đôi lúc còn có thể hiểu là “bạn trai” hay “chồng” nữa.

Anh thấy hơi mất tự nhiên, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, chỉ sợ thời khắc quan trọng này Châu Tiểu Đao lại đột nhiên xuất hiện, chọc cho anh một dao. Đáng tiếc cô nhóc ham ăn đó bây giờ chỉ nhớ mỗi đồ ăn, làm gì để ý đến lời anh nói, thay  vào đó là không hề khách khí kéo cửa xe, chui vào trong lúc mấy cái túi giấy to đùng chất ở hàng ghế sau.

Cô mò ra được một túi đồ ăn, reo lên một tiếng, vui vẻ như trẻ nhỏ mừng Tết, “… Anh Minh, anh Minh, anh đúng là ông chủ tốt, mấy hôm trước tôi vừa mơ đến thịt bò khô của hãng này xong, a a a a đây là vị thì là Ai Cập với vị nguyên bản mà tôi thích nè! Anh Minh, anh cứu tôi qua cơn nước lửa, về sau tôi nhất định sẽ không nói năng lung tung về anh nữa đâu…”

Giản Minh đứng ngoài cửa xe cười cười, nghe thấy cô nàng mò đồ trong xe như chuột, lòng lại thấy mãn nguyện. Quả nhiên nuôi lâu rồi là thành sở thích, lâu không nuôi là toàn thân khó chịu.

“Xin hỏi… anh với Tiểu Ngữ là…?”

Lúc này Lâm Tịnh đang đứng trong sân trường thì thấy một chiếc xe đỗ trước cổng, có một người đàn ông đi xuống ngó vào trong nên mới lại gần hỏi dăm câu, ai ngờ vừa gọi được Châu Hiểu Ngữ ra cái là ban thân bị lơ tịt.

Có điều nhìn động tác và cách nói chuyện thân mật của người đàn ông này với Châu Hiểu Ngữ, bà nhất thời có dự cảm “Ngụy Thần chắc hết đất diễn rồi”.

Giản Minh cười đáp lời, “Tôi là ông chủ của Tiểu Ngữ, đến đón cô ấy về.” Nếu Mập Mập đã nói công việc bên này xong rồi, vừa vặn con heo Tôn Kỳ kia đã bị anh đuổi đi, thì để Mập Mập về làm việc tiếp thôi.

Lâm Tịnh hơi hồ nghi, “Trước nay tôi chưa từng thấy ông chủ nào chu đáo như thế cả, không ngại đường xa vạn dặm đến đưa đồ ăn cho nhân viên.”

Giản Minh nháy mắt, vẻ mặt “nhận ra rồi cũng đừng nói ra nhé”, ôm quyền với bà, còn lướt mắt về phía trong xe, “Ai đó chậm hiểu quá, ông chủ muốn đổi chức cũng khó ghê.”

Ông chủ muốn đổi sang chức bạn trau, anh đã tính toán hết cả rồi, kết quả trợ lý mập lại trốn mất… Thật không còn việc gì bi đát hơn nữa cả.

Lâm Tinh phì cười, trong lòng cũng đã hiểu rõ.

Xem ra bị này mới chỉ là người theo đuổi thôi, chưa phải bạn trai chính thức.

Bà đừng bên cạnh tán chuyện đôi câu với Giản Minh, không tránh khỏi việc hỏi anh làm nghề gì, cứ thấy hình như đã gặp anh chàng này ở đâu rồi, mặt quen quen.

Người làm công tác tình nguyện bình thường cũng bận rộn,vốn chẳng có thời gian rảnh ngồi xuống xem phim thần tượng nên hoàn toàn chẳng biết nam thần tượng nổi tiếng Giản Minh.

Giản Minh lúc trước luôn có ấn tượng rằng mình nổi tiếng toàn quốc, nhưng từ lúc gặp được trợ lý mập thì tự tin bị đánh sập cái rầm, sớm đã quen rồi. Người làm cộng sự với trợ lý mập, nói không chừng cũng chẳng khác cô nàng là bao.

Lần này anh ngại không dám nói mình là người nổi tiếng, chỉ uyển chuyển đáp lời, “Thì… bình thường chụp ảnh thôi.”

Lâm Tinh còn tưởng anh là nhiếp ảnh gia, đã làm nghề chụp ảnh mà con thuê nhân viên, hay là mở tiệm ảnh cưới hoặc mở phòng làm việc riêng?

Hai người đang tán chuyện thì Ngụy Mẫn Chi và Ngụy Thần cũng xong việc đi ra, thấy người và xe trước cổng cũng tự động đi đến.

Mặc dù đang tiếp chuyện Lâm Tịnh nhưng Giản Minh vẫn tranh thủ đánh giá trường tiểu học Cung Gia Trang. Lúc nhìn thấy Ngụy Thần đi tới, con ngươi thu lại rồi lập tức về bình thường, đứng thẳng người đợi cậu ta đi đến với phong độ chuyên dùng lúc đi trên thảm đỏ.

Lâm Tịnh chỉ cảm thấy thái độ chàng thanh niên này vừa rồi còn rất tự nhiên thoải mái, đến khi nhìn thấy Ngụy thần đi qua thì cứ như đổi thành người khác.

Châu Hiểu Ngữ lục một vòng trong khoang xe xong thì thò đầu ra ngoài, lập tức cảm thấy bất thường.

Giản Minh với Ngụy Thần cứ như đang trong buổi gặp mặt đại biểu quốc hội, bắt tay chào hỏi vô cùng trịnh trọng, người trước dáng vẻ hoàn hảo không chỗ chê, người sau thì tư thế quân đội cũng cực kỳ tiêu chuẩn.

“Ngụy Thần.”

“Giản Minh.”

Cô ôm một đống đồ ăn vặt trong lòng, thấy bất thường lắm, mãi đến khi phát hết chỗ đồ ăn cho mấy đứa nhỏ đứng xung quanh rồi mới nghĩ ra, “Anh Minh, Ngụy Thần, hai người có phải đang phỏng vấn xin việc đâu, nghiêm túc thế làm gì?”

Lâm Tịnh xua đám trẻ con về lại lớp, Châu Hiểu Ngữ giới thiệu Giản Minh với Ngụy Mẫn Chi, Ngụy Thần, Lâm Tịnh, sau đó hô hoán mọi người chuyển đồ ăn vào trong, hoàn toàn không cần hỏi xin ý kiến Giản Minh.

Ngụy Thần thấy cô tự nhiên như thế, trong lòng không khỏi nặng nề, rốt cuộc không nhịn được phải mở miệng hỏi, “Tiểu Ngữ, cô không cần hỏi ý kiến Giản Minh à?”

Châu Hiểu Ngữ cười, “Ngụy Thần, anh đừng lo, anh Minh cái gì không nhiều chứ tiền thì nhiều lắm. Đồ anh ấy đưa đến đều là để mọi người ăn một bữa đại tiệc thôi.”

Ngụy Thần suy nghĩ dữ lắm, chuyển xong hai thùng đồ ăn vào văn phòng, quay đầu thấy Châu Hiểu Ngữ dẫn đường cho Giản Minh đằng sau, giọng nói có thêm nét vui vẻ hào hứng khác hẳn bình thường, “… Anh Minh, anh không biết đâu, mấy ngày này tôi đói sắp chết rồi! Chị tôi bảo Tôn Kỳ đã biến thành con lợn, tôi ghen tỵ với Tôn Kỳ quá!”

Giọng Giản Minh không cao không thấp, vừa vặn lọt vào tai Ngụy Thần, “Cô ghen tị cậu ta làm trợ lý của tôi hay ghen tị cậu ta ăn được đồ ăn ngon?”

“Làm trợ lý của anh là sẽ được ăn đồ ngon còn gì, anh Minh, bây giờ tôi mới thấy anh là công chủ tốt nhất gầm trời này luôn!”

Nịnh hót kiểu này… Giản Minh cảm nhận sâu sắc rằng, nếu có cơ hội Mập Mập vẫn nên tách khỏi anh một thời gian vừa phải. Nếu như… cô nàng không ra ngoài trêu ong ghẹo bướm thì càng tốt!

Châu Hiểu Ngữ không nghe được tiếng lòng anh, còn hỏi tình hình công việc, thắc mắc cao anh có thời gian tới đây. Giản Minh chỉ nhẹ nhàng ứng phó, “Đến làm việc, tiện đường thôi.”

Tiện đường cái con khỉ!

Phim trường Tây Bộ và Cung Gia Trang cách nhau nguyên cái tỉnh luôn á!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương