Bình Đạm Sinh Hoạt
-
Chương 57: Bữa cơm ngày hôm sau
“Tới a, Tiểu Hoài, ta mua đều là món con thích, ăn nhiều một chút.” Trương Thiến Nhiên cần mẫn gắp cho Giang Hoài miếng rau.
“Ân, cám ơn cô.” Giang Hoài hướng a di mới tới nhà nó hôm qua, ngọt ngào cười, tuy là sau khi cô ấy tới, cô Lí Tu vẻ mặt cực kỳ xấu nha, bất quá, a di này còn cho nó ăn kẹo nha…
(Xuyên: Tiểu Hoài a, ngươi sớm muộn cũng sẽ bị người dùng kẹo lừa bắt… = =)
“Thực ngoan a.” Vỗ vỗ đầu.
“Cha, Lí Hiên thúc thúc khi nào mới về a?” Mới ngủ dậy, nó đã lại muốn chú Lí Hiên.
“A? Ừ thì…” Không đáng yêu, thật chẳng đáng yêu chút nào…
Nó có thể thôi hỏi về Lí Hiên đi không…
“Mấy ngày nay bận lắm sao?”
“Ân…”
“Cơ mà…”
“Làm sao thế?” Trương Thiến Nhiên thấp giọng hỏi.
“Mấy ngày nữa là đại hội thể thao ở trường rồi, chú Lí Hiên nói sẽ tới xem cháu thi a.” Cậu thu chạy 50m, chú Lí Hiên nói sẽ đi cổ vũ cậu a.
“…” Quên mất mấy hôm trước Giang Hoài cao hứng cùng y nói chuyện này đi… Có điều hiện tại… “Có thể đi không được rồi…” Tuy là không muốn vì chuyện của hai người mà ảnh hưởng tới Giang Hoài, nhưng hắn hiện tại chắc sẽ không muốn nhìn thấy y đi…
Trương Thiến Nhiên tỏ ra hăng hái dạt dào, “Tiểu Hoài, trường con muốn tổ chức đại hội thể thao sao? Con đăng ký hạng mục nào thế?” Nhớ hồi trước, nàng cũng là tay đua cự phách nha!
“Chạy 50m.”
50m? Chuyện nhỏ, nàng hồi trước còn chạy đường dài cho cả khu, chạy cả ngày cơ mà… “Ân, chú Lí Hiên không thể đi, vậy để cô đi cổ vũ có được không?”
“Nhưng mà…”
“Ân?”
“Lão sư nói phải dẫn cha mẹ đi cùng…” Nàng là cô a, cũng không phải người giám hộ.
“… Nhưng chú Lí Hiên cũng có phải đâu.”
“Chú Lí Hiên không đồng dạng.”
“Sao lại không giống?”
“Ân…” Làm sao không giống a? Cậu cũng không nói được… “Dù sao, nhất định vẫn không giống…”
Ăn xong.
Bi ai a, thương tâm a, Trương Thiến Nhiên cười gượng lắc đầu, nàng thế nhưng chính đại hội thể thao con trai tham dự cũng không được có mặt trong danh sách mời đi.
“…” Trông nàng thế kia, chắc Giang Hoài lại động thương nàng rồi, “Đừng đắc ý, ngươi hôm nay muốn làm gì?”
Y còn phải đưa Giang Hoài đi học, không có thời gian tiếp nàng a.
“Đi rửa anh.” Nàng có rất nhiều ảnh chụp còn chưa đi rửa ra, vừa khéo.
Trương Thiến Nhiên thích chụp ảnh, tuy là không có kỹ thuật gì đáng nói, chỉ dùng máy ảnh, độ phân giải thế nào nàng cũng không rõ, chỉ là trong túi kia phải có tới mấy trăm cái máy… Có mới nới cũ a.
Mấy năm nay, nàng học ngoài xã hội cách đối nhân xử thế, nàng đi rất nhiều nơi, không giới hạn trong sách báo cùng máy vi tính, kiến thức của nàng rất nhiều, mỗi ngày đều trải qua nhiều điều kì lạ…
Đương nhiên, nàng cũng bỏ lỡ rất nhiều, tỷ như, thời điểm Giang Hoài lớn lên.
“Giang Duy, nếu như ta muốn tiếp tục đi du ngoạn, nhưng mang theo Giang Hoài, thì ngươi sẽ thế nào?” Trương Thiến Nhiên tự dưng hỏi.
“…” Giang Duy trầm mặc một lát, “Còn như thế nào? Tự dưng lại mẫu tính quá vậy?”
“Ngươi quản không được suy nghĩ của ta đâu, chỉ cần trả lời câu hỏi là được rồi.”
“Vấn đề khó xử ấy đừng hỏi ta, ngươi hỏi Giang Hoài đi, nếu như nó đồng ý thì ta tuyệt không ngăn cản.” Giang Hoài đã học tiểu học rồi, ít nhất khả năng phán xét cũng phải có.
Hơn nữa, mấy năm nay Giang Hoài đều sống cùng y, nếu như Trương Thiến Nhiên muốn dẫn nó đi, y cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì, Trương Thiến Nhiên là mẹ đẻ của Giang Hoài.
Lí Tu nói gì, y đều hiểu, mấy năm nay tuy Thiến Nhiên một chút trách nhiệm làm mẹ cũng không có, nhưng cũng thể nói nàng cùng Giang Hoài không có quan hệ gì.
Mười tháng hoài thai, y như nào cướp đoạt được đặc quyền đó?
“… = = Vậy ngươi ném vấn đề này cho Giang Hoài là được rồi?” Thật là, “Kia nếu như… Ta muốn lưu lại thành một vợ hiền, mẹ đảm thì sao?”
Nàng lần thứ hai thăm dò, hỏi.
“Ngươi muốn lưu lại sao?”
“Có lẽ vậy, nơi này rất tốt.” Non xanh nước biếc, thật thích hợp cho những người già muốn dưỡng lão.
Trước kia cũng thấy Giang Duy nói quê y xinh đẹp như thế này, kỳ thật, mấy năm nay Trương Thiến Nhiên nơi nào có cảnh sắc đẹp, nàng đều đi qua cả rồi, Đông trấn mà nói, chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu “Không tồi” mà thôi.
“Hoan nghênh a,” Nếu như nàng thực sự muốn trụ lại chỗ này, “Ta có thể giới thiệu phòng trọ cho.”
“Nga?” Giới thiệu nhà? Không phải nàng sẽ ở đây luôn sao…
“Thiến Nhiên.”
“Ân?”
“Ta muốn cùng em ly hôn.”
“…” Xem đi, “Bởi vì tên kia?”
“Hahaha…” Giang Duy không đáp trực tiếp, chỉ cười cười giải thích, “Mặc kệ ngươi có lưu lại hay không, chúng ta đều phải ly hôn.” Tờ giấy ly hôn trong hòm kia, bỏ phí mấy năm, rốt cục cũng có thể phát huy tác dụng rồi.
Chuyện này không thể kéo dài.
Bằng không, đối với Trương Thiến Nhiên không công bằng, mà đối với Lí Hiên, cũng rất thiên vị.
“Cho dù ta là mẹ Giang Hoài?”
“Ta có thể nói ngươi là mẹ Giang Hoài, cái đó và chuyện chúng ta ly hôn không liên quan.”
Chỉ vì một tờ giấy ly hôn, mà khiến Lí Hiên rời nhà ra đi… TT
Được rồi, được rồi, này không phải là do lỗi y sơ sẩy sao…
Oán niệm, cái tên nam nhân đáng ghét kia còn trừng lại y nữa chứ…
╮(╯▽╰)╭ Xem ra y cả đời này phải bám theo hắn rồi…
“Giang Duy, ngươi yêu gã đàn ông kia?”
Cái người tên Lí Hiên kia là đàn ông a.
Tuy là từng thấy qua, bất quá đã có ấn tượng sâu sắc, ấn tượng đầu tiên rất tốt, ít ra lớn lên cũng dễ nhìn, chính là khuôn mặt có vẻ cứng ngắc.
“… Là yêu sao?” Không biết, kỳ thực chữ “yêu” này có điểm nặng nề đi?
“Chính ngươi cũng không xác định được chính mình có yêu hắn không sao?”
“Hahaha, không biết a, chưa từng nói tới chữ “yêu”.”
Y, chỉ có từng “thích” qua thôi, thích Lí Tu, thích Dương Đằng, thích Giang Hoài, thích Trương Thiến Nhiên.
Lí Hiên, là không giống vậy sao?
“Hahaha… Được được…”
Trương Thiến Nhiên cười.
“Vốn đã rất tốt, chỉ là lúc này có chút rối loạn rồi.”
Giang Duy cố tình nhìn nàng.
“Ai ai ai,” Nhìn nàng như vậy làm gì a, “Không phải là lỗi của ta đấy chứ?” Mở to, chớp chớp đôi mắt vô tội.
“… Xem như không phải đi…” Còn không phải vì nàng tự dưng quay lại đấy sao… Dù sao thì sớm hay muộn, rồi một ngày nào đó, Lí Hiên cũng sẽ phát hiện ra, trên pháp luật, y vẫn là trai có vợ thôi…
Với lại, hơn hai năm, cũng là thời điểm cần một cái danh phận rồi sao.
Tuy là vẫn thỏa mãn với cuộc sống bình thường hiện tại, bất quá, từng ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa suy nghĩ gì cho tương lai, cho tới bây giờ, vẫn chỉ là quan hệ sống chung mà thôi.
Mà đối với y mà nói, thuận theo tự nhiên, từng bước từng bước di chuyển, đã không còn đủ thỏa mãn nữa rồi.
Con người quả là lòng tham không đáy, phải không… Cho dù là khi đó nói, sẽ tiêu sái mà buông tay, nhưng thời gian trôi qua, tình cảm dần đậm sâu, giờ luyến tiếc, muốn bỏ chẳng được.
“Hahaha, như này thì ta an tâm rồi,” Trợn mắt nói dối, “Giang Duy, bất luận các ngươi sau này muốn thế nào, lúc này đừng để Lí Hiên trở lại ở trong nhà.”
Nàng bị nói là ích kỷ cũng chẳng phải chuyện ngày mọt ngày hai, vậy để nàng ích kỷ thêm một lần nữa đi, ích kỷ với người này thôi.
“Ít nhất trước lúc ta ròi đi, đừng để ta nhìn thấy hai người thân mật trong phòng.”
Nữ nhân trả thù thực sự rất kinh khủng, xem như là phục thù lần trước Lí Hiên nhìn nàng khinh thường đi
“Ân, cám ơn cô.” Giang Hoài hướng a di mới tới nhà nó hôm qua, ngọt ngào cười, tuy là sau khi cô ấy tới, cô Lí Tu vẻ mặt cực kỳ xấu nha, bất quá, a di này còn cho nó ăn kẹo nha…
(Xuyên: Tiểu Hoài a, ngươi sớm muộn cũng sẽ bị người dùng kẹo lừa bắt… = =)
“Thực ngoan a.” Vỗ vỗ đầu.
“Cha, Lí Hiên thúc thúc khi nào mới về a?” Mới ngủ dậy, nó đã lại muốn chú Lí Hiên.
“A? Ừ thì…” Không đáng yêu, thật chẳng đáng yêu chút nào…
Nó có thể thôi hỏi về Lí Hiên đi không…
“Mấy ngày nay bận lắm sao?”
“Ân…”
“Cơ mà…”
“Làm sao thế?” Trương Thiến Nhiên thấp giọng hỏi.
“Mấy ngày nữa là đại hội thể thao ở trường rồi, chú Lí Hiên nói sẽ tới xem cháu thi a.” Cậu thu chạy 50m, chú Lí Hiên nói sẽ đi cổ vũ cậu a.
“…” Quên mất mấy hôm trước Giang Hoài cao hứng cùng y nói chuyện này đi… Có điều hiện tại… “Có thể đi không được rồi…” Tuy là không muốn vì chuyện của hai người mà ảnh hưởng tới Giang Hoài, nhưng hắn hiện tại chắc sẽ không muốn nhìn thấy y đi…
Trương Thiến Nhiên tỏ ra hăng hái dạt dào, “Tiểu Hoài, trường con muốn tổ chức đại hội thể thao sao? Con đăng ký hạng mục nào thế?” Nhớ hồi trước, nàng cũng là tay đua cự phách nha!
“Chạy 50m.”
50m? Chuyện nhỏ, nàng hồi trước còn chạy đường dài cho cả khu, chạy cả ngày cơ mà… “Ân, chú Lí Hiên không thể đi, vậy để cô đi cổ vũ có được không?”
“Nhưng mà…”
“Ân?”
“Lão sư nói phải dẫn cha mẹ đi cùng…” Nàng là cô a, cũng không phải người giám hộ.
“… Nhưng chú Lí Hiên cũng có phải đâu.”
“Chú Lí Hiên không đồng dạng.”
“Sao lại không giống?”
“Ân…” Làm sao không giống a? Cậu cũng không nói được… “Dù sao, nhất định vẫn không giống…”
Ăn xong.
Bi ai a, thương tâm a, Trương Thiến Nhiên cười gượng lắc đầu, nàng thế nhưng chính đại hội thể thao con trai tham dự cũng không được có mặt trong danh sách mời đi.
“…” Trông nàng thế kia, chắc Giang Hoài lại động thương nàng rồi, “Đừng đắc ý, ngươi hôm nay muốn làm gì?”
Y còn phải đưa Giang Hoài đi học, không có thời gian tiếp nàng a.
“Đi rửa anh.” Nàng có rất nhiều ảnh chụp còn chưa đi rửa ra, vừa khéo.
Trương Thiến Nhiên thích chụp ảnh, tuy là không có kỹ thuật gì đáng nói, chỉ dùng máy ảnh, độ phân giải thế nào nàng cũng không rõ, chỉ là trong túi kia phải có tới mấy trăm cái máy… Có mới nới cũ a.
Mấy năm nay, nàng học ngoài xã hội cách đối nhân xử thế, nàng đi rất nhiều nơi, không giới hạn trong sách báo cùng máy vi tính, kiến thức của nàng rất nhiều, mỗi ngày đều trải qua nhiều điều kì lạ…
Đương nhiên, nàng cũng bỏ lỡ rất nhiều, tỷ như, thời điểm Giang Hoài lớn lên.
“Giang Duy, nếu như ta muốn tiếp tục đi du ngoạn, nhưng mang theo Giang Hoài, thì ngươi sẽ thế nào?” Trương Thiến Nhiên tự dưng hỏi.
“…” Giang Duy trầm mặc một lát, “Còn như thế nào? Tự dưng lại mẫu tính quá vậy?”
“Ngươi quản không được suy nghĩ của ta đâu, chỉ cần trả lời câu hỏi là được rồi.”
“Vấn đề khó xử ấy đừng hỏi ta, ngươi hỏi Giang Hoài đi, nếu như nó đồng ý thì ta tuyệt không ngăn cản.” Giang Hoài đã học tiểu học rồi, ít nhất khả năng phán xét cũng phải có.
Hơn nữa, mấy năm nay Giang Hoài đều sống cùng y, nếu như Trương Thiến Nhiên muốn dẫn nó đi, y cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì, Trương Thiến Nhiên là mẹ đẻ của Giang Hoài.
Lí Tu nói gì, y đều hiểu, mấy năm nay tuy Thiến Nhiên một chút trách nhiệm làm mẹ cũng không có, nhưng cũng thể nói nàng cùng Giang Hoài không có quan hệ gì.
Mười tháng hoài thai, y như nào cướp đoạt được đặc quyền đó?
“… = = Vậy ngươi ném vấn đề này cho Giang Hoài là được rồi?” Thật là, “Kia nếu như… Ta muốn lưu lại thành một vợ hiền, mẹ đảm thì sao?”
Nàng lần thứ hai thăm dò, hỏi.
“Ngươi muốn lưu lại sao?”
“Có lẽ vậy, nơi này rất tốt.” Non xanh nước biếc, thật thích hợp cho những người già muốn dưỡng lão.
Trước kia cũng thấy Giang Duy nói quê y xinh đẹp như thế này, kỳ thật, mấy năm nay Trương Thiến Nhiên nơi nào có cảnh sắc đẹp, nàng đều đi qua cả rồi, Đông trấn mà nói, chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu “Không tồi” mà thôi.
“Hoan nghênh a,” Nếu như nàng thực sự muốn trụ lại chỗ này, “Ta có thể giới thiệu phòng trọ cho.”
“Nga?” Giới thiệu nhà? Không phải nàng sẽ ở đây luôn sao…
“Thiến Nhiên.”
“Ân?”
“Ta muốn cùng em ly hôn.”
“…” Xem đi, “Bởi vì tên kia?”
“Hahaha…” Giang Duy không đáp trực tiếp, chỉ cười cười giải thích, “Mặc kệ ngươi có lưu lại hay không, chúng ta đều phải ly hôn.” Tờ giấy ly hôn trong hòm kia, bỏ phí mấy năm, rốt cục cũng có thể phát huy tác dụng rồi.
Chuyện này không thể kéo dài.
Bằng không, đối với Trương Thiến Nhiên không công bằng, mà đối với Lí Hiên, cũng rất thiên vị.
“Cho dù ta là mẹ Giang Hoài?”
“Ta có thể nói ngươi là mẹ Giang Hoài, cái đó và chuyện chúng ta ly hôn không liên quan.”
Chỉ vì một tờ giấy ly hôn, mà khiến Lí Hiên rời nhà ra đi… TT
Được rồi, được rồi, này không phải là do lỗi y sơ sẩy sao…
Oán niệm, cái tên nam nhân đáng ghét kia còn trừng lại y nữa chứ…
╮(╯▽╰)╭ Xem ra y cả đời này phải bám theo hắn rồi…
“Giang Duy, ngươi yêu gã đàn ông kia?”
Cái người tên Lí Hiên kia là đàn ông a.
Tuy là từng thấy qua, bất quá đã có ấn tượng sâu sắc, ấn tượng đầu tiên rất tốt, ít ra lớn lên cũng dễ nhìn, chính là khuôn mặt có vẻ cứng ngắc.
“… Là yêu sao?” Không biết, kỳ thực chữ “yêu” này có điểm nặng nề đi?
“Chính ngươi cũng không xác định được chính mình có yêu hắn không sao?”
“Hahaha, không biết a, chưa từng nói tới chữ “yêu”.”
Y, chỉ có từng “thích” qua thôi, thích Lí Tu, thích Dương Đằng, thích Giang Hoài, thích Trương Thiến Nhiên.
Lí Hiên, là không giống vậy sao?
“Hahaha… Được được…”
Trương Thiến Nhiên cười.
“Vốn đã rất tốt, chỉ là lúc này có chút rối loạn rồi.”
Giang Duy cố tình nhìn nàng.
“Ai ai ai,” Nhìn nàng như vậy làm gì a, “Không phải là lỗi của ta đấy chứ?” Mở to, chớp chớp đôi mắt vô tội.
“… Xem như không phải đi…” Còn không phải vì nàng tự dưng quay lại đấy sao… Dù sao thì sớm hay muộn, rồi một ngày nào đó, Lí Hiên cũng sẽ phát hiện ra, trên pháp luật, y vẫn là trai có vợ thôi…
Với lại, hơn hai năm, cũng là thời điểm cần một cái danh phận rồi sao.
Tuy là vẫn thỏa mãn với cuộc sống bình thường hiện tại, bất quá, từng ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa suy nghĩ gì cho tương lai, cho tới bây giờ, vẫn chỉ là quan hệ sống chung mà thôi.
Mà đối với y mà nói, thuận theo tự nhiên, từng bước từng bước di chuyển, đã không còn đủ thỏa mãn nữa rồi.
Con người quả là lòng tham không đáy, phải không… Cho dù là khi đó nói, sẽ tiêu sái mà buông tay, nhưng thời gian trôi qua, tình cảm dần đậm sâu, giờ luyến tiếc, muốn bỏ chẳng được.
“Hahaha, như này thì ta an tâm rồi,” Trợn mắt nói dối, “Giang Duy, bất luận các ngươi sau này muốn thế nào, lúc này đừng để Lí Hiên trở lại ở trong nhà.”
Nàng bị nói là ích kỷ cũng chẳng phải chuyện ngày mọt ngày hai, vậy để nàng ích kỷ thêm một lần nữa đi, ích kỷ với người này thôi.
“Ít nhất trước lúc ta ròi đi, đừng để ta nhìn thấy hai người thân mật trong phòng.”
Nữ nhân trả thù thực sự rất kinh khủng, xem như là phục thù lần trước Lí Hiên nhìn nàng khinh thường đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook