Biểu Tượng Thất Truyền
-
Chương 122
Bí mật là chết như thế nào.
Mal’akh biết tất cả đều đã đi sai hướng. Không có ánh sáng rực rỡ.
Không có sự đón nhận tuyệt vời. Chỉ tuyền bóng tối và cơn đau nhức nhối. Thậm chí cả trong mắt gã.
Mal’akh không nhìn được nữa, nhưng vẫn cảm nhận được chuyển động xung quanh mình. Có tiếng nói… tiếng người… lạ thay, một trong số đó chính là tiếng Robert Langdon. Làm sao lại như thế được chứ?
- Cô ấy ổn rồi, - Langdon đang nhắc lại - Katherine rất ổn, Peter ạ. Em gái anh không sao.
Không. Mal’akh nghĩ. Katherine chết rồi. Nhất định phải như thế.
Mal’akh không nhìn được nữa, cũng chẳng chắc liệu mắt mình còn mở hay không, nhưng gã nghe thấy tiếng trực thăng bay đi. Bầu không khí thanh bình đột ngột lan toả trong Phòng Thánh lễ. Mal’akh nhận thấy nhịp đập trơn tru của trái đất đang trở nên rối loạn… y như thể những đợt thuỷ triều tự nhiên của đại dương bị phá vỡ bởi cơn bão đang hình thành.
Chao ab ordo.
Bấy giờ lại có những giọng nói lạ hoắc vang lên, hấp tấp trao đổi với Langdon về máy tính và tệp tin video. Quá muộn rồi, Mal’akh biết như vậy. Sự phá hoại đã thực hiện xong. Giờ này, đoạn video đang lan nhanh ra mọi ngóc ngách, làm thế giới choáng váng và phá huỷ tương lai của hội huynh đệ. Những kẻ có khả năng phổ biến trí tuệ nhất phải bị tiêu diệt. Sự ngu dốt của loài người là yếu tố giúp hỗn loạn phát triển. Sự thiếu vắng ánh sáng trên trái đất sẽ nuôi dưỡng Bóng tối, Bóng tối ấy đang chờ đợi Mal’akh.
Ta vừa lập những kỳ tích vĩ đại và ta sắp được đón nhận như một vị vua.
Mal’akh cảm thấy một người lặng lẽ tiến đến gần. Gã biết đó là ai, nhờ mùi dầu thiêng mà gã đã thoa lên cơ thể cạo nhẵn nhụi của ông.
- Ba không biết liệu con còn nghe được ba nói không, - Peter Solomon thì thầm vào tai gã - Nhưng ba muốn con biết một điều.
Ông chạm ngón tay vào vị trí thiêng liêng trên đỉnh sọ của Mal’akh.
- Những gì con viết lên đây… - ông ngập ngừng - không phải là Từ Còn Thiếu.
Nhất định là nó. Mal’akh nghĩ. Ông đã giúp tôi nhận ra, không nghi ngờ gì nữa.
Theo truyền thuyết, Từ Còn Thiếu được viết bằng một ngôn ngữ cổ và bí truyền đến mức nhân loại đều đã quên cách đọc. Ngôn ngữ bí mật này, như Peter tiết lộ, trên thực tế là thứ ngôn ngữ cổ xưa nhất trên trái đất.
Ngôn ngữ của biểu tượng.
Trong cách diễn đạt của biểu tượng học, có một biểu tượng ở vị trí tối thượng, vượt lên tất cả các biểu tượng khác. Cực kỳ lâu đời và phổ biến, biểu tượng ấy xuất hiện trong tất cả các tín ngưỡng cổ thông qua hình ảnh duy nhất tượng trưng cho sự chiếu sáng của thần mặt trời Ai Cập, cho việc tạo ra vàng giả kim, cho tri thức của Hòn đá Triết học, cho sự thuần khiết của Hoa hồng Thập tự, cho khoảnh khắc Sáng tạo cho Tất cả, cho sự thống trị của mặt trời chiêm tinh học, và thậm chí là Thấu nhãn thông linh ngự trên đỉnh Kim tự tháp Dang dở.
Bàn huyền điểm. Biểu tượng của Nguồn gốc. Lời nguyền của vạn vật.
Đây chính là điều Peter nói với gã lúc trước. Thoạt đầu Mal’akh sinh nghi, nhưng sau nhìn lại đồ hình, gã nhận ra rằng hình ảnh kim tự tháp chỉ trực tiếp tới biểu tượng duy nhất của Bàn huyền điểm - một vòng tròn với một chấm ở chính giữa. Kim tự tháp Tam điểm là một bản đồ, gã nhớ lại truyền thuyết, dẫn tới Từ Còn Thiếu. Xem ra cha gã đã nói sự thật.
Mọi chân lý vĩ đại đều rất đơn giản.
Từ Còn Thiếu không phải là một từ, nó là một biểu tượng.
Đầy háo hức. Mal’akh đã vẽ biểu tượng vĩ đại của Bàn huyền điểm lên đỉnh đầu. Trong khi vẽ, gã cảm thấy sức mạnh và sự thoả mãn trào dâng. Kiệt tác và lễ vật của ta đã hoàn tất. Các thế lực bóng tối đang chờ đợi. Gã sẽ nhận được phần thưởng cho nỗ lực của mình.
Đây là thời khắc vinh quang của gã…
Nhưng, đến phút cuối cùng, mọi sự lại chẳng đâu vào đâu.
Peter vẫn ở phía sau Mal’akh, tuôn ra những lời mà gã không tài nào hiểu nổi.
- Ba đã nói dối con - ông thú nhận - Con khiến ba không còn lựa chọn nào khác. Nếu ba tiết lộ cho con Từ Còn Thiếu đích thực, con sẽ không chịu tin, con cũng sẽ không chịu hiểu.
Từ Còn Thiếu… không phải là Bàn huyền điểm ư?
- Sự thực là - Peter nói - Từ Còn Thiếu thì ai cũng biết… nhưng rất ít người nhận ra.
Lời ông vang vọng trong tâm trí Mal’akh.
- Con vẫn chưa hoàn chỉnh, - Peter nói, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên đỉnh đầu Mal’akh - Công trình của con còn dở dang. Nhưng cho dù con sẽ đi tới đâu, xin hãy hiểu điều này… con đã từng được yêu thương.
Không rõ vì sao, cái chạm tay nhẹ nhàng của Peter lại gây cảm giác thiêu đốt khắp người Mal’akh, y như thể một chất xúc tác cực mạnh đang kích hoạt phản ứng hoá học bên trong cơ thể gã. Rất bất ngờ, Mal’akh cảm thấy một luồng năng lượng cực mạnh trào dâng khắp vỏ sinh vật của mình, tưởng chừng từng tế bào trong người gã đang phân huỷ.
Trong khoảnh khắc, mọi nỗi đớn đau đều tan biến.
Biến cải. Nó đang xảy ra.
° ° °
Ta đang đăm đăm nhìn xuống chính mình, một đống da thịt đẫm máu trên khối đá hoa cương thiêng liêng. Cha quỳ phía sau, ôm lấy cái đầu vô hồn của ta bằng bàn tay còn lại.
Ta cảm thấy giận dữ… và bối rối vô cùng.
Đây không phải là lúc thương hại… đây là lúc trả thù, biến cải…nhưng cha vẫn từ chối dâng hiến, từ chối hoàn tất vai trò từ chối truyền nỗi đau và sự phẫn nộ của ông qua lưỡi dao để cắm vào tim ta.
Ta bị mắc kẹt lại đây, lơ lửng… bị buộc vào cái vỏ phàm tục này.
Cha đang nhẹ nhàng đưa bàn tay mềm mại vuốt mắt cho ta.
Dường như sự trói buộc đã được cởi bỏ.
Một tấm màn đang hiện ra quanh ta càng lúc càng dày và che mờ ánh sáng, che khuất thế giới. Đột nhiên, thời gian tăng nhanh, và ta lao vào một vực thẳm tối tăm hơn bất kỳ nơi nào ta từng hình dung.
Ở đây trong khoang trống rỗng trơ trọi, ta nghe thấy tiếng thì thào…
Ta cảm thấy có một thế lực đang tụ lại. Nó bành trướng, tăng trưởng với một tốc độ kinh ngạc, bao vây lấy ta. Hăm doạ và hùng mạnh. Tối tăm và oai vọng.
Ở đây, ta không chỉ có một mình.
Đây là thắng lợi của ta, sự tiếp nhận vĩ đại dành cho ta. Nhưng chẳng hiểu sao, ta không mảy may vui sướng, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô bờ.
Mọi sự khác hẳn điều ta kỳ vọng.
Thế lực kìa cứ trào lên xoáy tròn quanh ta với sức mạnh kinh người, đe doạ xé tan ta, đột nhiên, không hề báo trước, bóng tối tụ lại như một con thú tiền sử khủng khiếp và xông thẳng vào ta.
Ta đang đối mặt với những linh hồn tăm tối đã ra đi trước.
Ta kêu thét trong nỗi hãi hùng tột độ… khi bị bóng tối nuốt chửng lấy mình.
Mal’akh biết tất cả đều đã đi sai hướng. Không có ánh sáng rực rỡ.
Không có sự đón nhận tuyệt vời. Chỉ tuyền bóng tối và cơn đau nhức nhối. Thậm chí cả trong mắt gã.
Mal’akh không nhìn được nữa, nhưng vẫn cảm nhận được chuyển động xung quanh mình. Có tiếng nói… tiếng người… lạ thay, một trong số đó chính là tiếng Robert Langdon. Làm sao lại như thế được chứ?
- Cô ấy ổn rồi, - Langdon đang nhắc lại - Katherine rất ổn, Peter ạ. Em gái anh không sao.
Không. Mal’akh nghĩ. Katherine chết rồi. Nhất định phải như thế.
Mal’akh không nhìn được nữa, cũng chẳng chắc liệu mắt mình còn mở hay không, nhưng gã nghe thấy tiếng trực thăng bay đi. Bầu không khí thanh bình đột ngột lan toả trong Phòng Thánh lễ. Mal’akh nhận thấy nhịp đập trơn tru của trái đất đang trở nên rối loạn… y như thể những đợt thuỷ triều tự nhiên của đại dương bị phá vỡ bởi cơn bão đang hình thành.
Chao ab ordo.
Bấy giờ lại có những giọng nói lạ hoắc vang lên, hấp tấp trao đổi với Langdon về máy tính và tệp tin video. Quá muộn rồi, Mal’akh biết như vậy. Sự phá hoại đã thực hiện xong. Giờ này, đoạn video đang lan nhanh ra mọi ngóc ngách, làm thế giới choáng váng và phá huỷ tương lai của hội huynh đệ. Những kẻ có khả năng phổ biến trí tuệ nhất phải bị tiêu diệt. Sự ngu dốt của loài người là yếu tố giúp hỗn loạn phát triển. Sự thiếu vắng ánh sáng trên trái đất sẽ nuôi dưỡng Bóng tối, Bóng tối ấy đang chờ đợi Mal’akh.
Ta vừa lập những kỳ tích vĩ đại và ta sắp được đón nhận như một vị vua.
Mal’akh cảm thấy một người lặng lẽ tiến đến gần. Gã biết đó là ai, nhờ mùi dầu thiêng mà gã đã thoa lên cơ thể cạo nhẵn nhụi của ông.
- Ba không biết liệu con còn nghe được ba nói không, - Peter Solomon thì thầm vào tai gã - Nhưng ba muốn con biết một điều.
Ông chạm ngón tay vào vị trí thiêng liêng trên đỉnh sọ của Mal’akh.
- Những gì con viết lên đây… - ông ngập ngừng - không phải là Từ Còn Thiếu.
Nhất định là nó. Mal’akh nghĩ. Ông đã giúp tôi nhận ra, không nghi ngờ gì nữa.
Theo truyền thuyết, Từ Còn Thiếu được viết bằng một ngôn ngữ cổ và bí truyền đến mức nhân loại đều đã quên cách đọc. Ngôn ngữ bí mật này, như Peter tiết lộ, trên thực tế là thứ ngôn ngữ cổ xưa nhất trên trái đất.
Ngôn ngữ của biểu tượng.
Trong cách diễn đạt của biểu tượng học, có một biểu tượng ở vị trí tối thượng, vượt lên tất cả các biểu tượng khác. Cực kỳ lâu đời và phổ biến, biểu tượng ấy xuất hiện trong tất cả các tín ngưỡng cổ thông qua hình ảnh duy nhất tượng trưng cho sự chiếu sáng của thần mặt trời Ai Cập, cho việc tạo ra vàng giả kim, cho tri thức của Hòn đá Triết học, cho sự thuần khiết của Hoa hồng Thập tự, cho khoảnh khắc Sáng tạo cho Tất cả, cho sự thống trị của mặt trời chiêm tinh học, và thậm chí là Thấu nhãn thông linh ngự trên đỉnh Kim tự tháp Dang dở.
Bàn huyền điểm. Biểu tượng của Nguồn gốc. Lời nguyền của vạn vật.
Đây chính là điều Peter nói với gã lúc trước. Thoạt đầu Mal’akh sinh nghi, nhưng sau nhìn lại đồ hình, gã nhận ra rằng hình ảnh kim tự tháp chỉ trực tiếp tới biểu tượng duy nhất của Bàn huyền điểm - một vòng tròn với một chấm ở chính giữa. Kim tự tháp Tam điểm là một bản đồ, gã nhớ lại truyền thuyết, dẫn tới Từ Còn Thiếu. Xem ra cha gã đã nói sự thật.
Mọi chân lý vĩ đại đều rất đơn giản.
Từ Còn Thiếu không phải là một từ, nó là một biểu tượng.
Đầy háo hức. Mal’akh đã vẽ biểu tượng vĩ đại của Bàn huyền điểm lên đỉnh đầu. Trong khi vẽ, gã cảm thấy sức mạnh và sự thoả mãn trào dâng. Kiệt tác và lễ vật của ta đã hoàn tất. Các thế lực bóng tối đang chờ đợi. Gã sẽ nhận được phần thưởng cho nỗ lực của mình.
Đây là thời khắc vinh quang của gã…
Nhưng, đến phút cuối cùng, mọi sự lại chẳng đâu vào đâu.
Peter vẫn ở phía sau Mal’akh, tuôn ra những lời mà gã không tài nào hiểu nổi.
- Ba đã nói dối con - ông thú nhận - Con khiến ba không còn lựa chọn nào khác. Nếu ba tiết lộ cho con Từ Còn Thiếu đích thực, con sẽ không chịu tin, con cũng sẽ không chịu hiểu.
Từ Còn Thiếu… không phải là Bàn huyền điểm ư?
- Sự thực là - Peter nói - Từ Còn Thiếu thì ai cũng biết… nhưng rất ít người nhận ra.
Lời ông vang vọng trong tâm trí Mal’akh.
- Con vẫn chưa hoàn chỉnh, - Peter nói, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên đỉnh đầu Mal’akh - Công trình của con còn dở dang. Nhưng cho dù con sẽ đi tới đâu, xin hãy hiểu điều này… con đã từng được yêu thương.
Không rõ vì sao, cái chạm tay nhẹ nhàng của Peter lại gây cảm giác thiêu đốt khắp người Mal’akh, y như thể một chất xúc tác cực mạnh đang kích hoạt phản ứng hoá học bên trong cơ thể gã. Rất bất ngờ, Mal’akh cảm thấy một luồng năng lượng cực mạnh trào dâng khắp vỏ sinh vật của mình, tưởng chừng từng tế bào trong người gã đang phân huỷ.
Trong khoảnh khắc, mọi nỗi đớn đau đều tan biến.
Biến cải. Nó đang xảy ra.
° ° °
Ta đang đăm đăm nhìn xuống chính mình, một đống da thịt đẫm máu trên khối đá hoa cương thiêng liêng. Cha quỳ phía sau, ôm lấy cái đầu vô hồn của ta bằng bàn tay còn lại.
Ta cảm thấy giận dữ… và bối rối vô cùng.
Đây không phải là lúc thương hại… đây là lúc trả thù, biến cải…nhưng cha vẫn từ chối dâng hiến, từ chối hoàn tất vai trò từ chối truyền nỗi đau và sự phẫn nộ của ông qua lưỡi dao để cắm vào tim ta.
Ta bị mắc kẹt lại đây, lơ lửng… bị buộc vào cái vỏ phàm tục này.
Cha đang nhẹ nhàng đưa bàn tay mềm mại vuốt mắt cho ta.
Dường như sự trói buộc đã được cởi bỏ.
Một tấm màn đang hiện ra quanh ta càng lúc càng dày và che mờ ánh sáng, che khuất thế giới. Đột nhiên, thời gian tăng nhanh, và ta lao vào một vực thẳm tối tăm hơn bất kỳ nơi nào ta từng hình dung.
Ở đây trong khoang trống rỗng trơ trọi, ta nghe thấy tiếng thì thào…
Ta cảm thấy có một thế lực đang tụ lại. Nó bành trướng, tăng trưởng với một tốc độ kinh ngạc, bao vây lấy ta. Hăm doạ và hùng mạnh. Tối tăm và oai vọng.
Ở đây, ta không chỉ có một mình.
Đây là thắng lợi của ta, sự tiếp nhận vĩ đại dành cho ta. Nhưng chẳng hiểu sao, ta không mảy may vui sướng, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô bờ.
Mọi sự khác hẳn điều ta kỳ vọng.
Thế lực kìa cứ trào lên xoáy tròn quanh ta với sức mạnh kinh người, đe doạ xé tan ta, đột nhiên, không hề báo trước, bóng tối tụ lại như một con thú tiền sử khủng khiếp và xông thẳng vào ta.
Ta đang đối mặt với những linh hồn tăm tối đã ra đi trước.
Ta kêu thét trong nỗi hãi hùng tột độ… khi bị bóng tối nuốt chửng lấy mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook