Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia
-
Chương 15: Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia.
Trong phòng có an tĩnh trong chớp mắt, Chu Niệm Nam buồn cười, vội vàng nghiêng đầu nín thở.
Thôi Tịch Quân "Ba" một tiếng chụp bàn mà đứng dậy, thân thủ chỉ vào Tạ Miểu, giận không kìm được nói: "Tạ Miểu, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa?"
Tạ Miểu căn bản không đem nàng nộ khí để vào mắt, đến liếc nhìn một cái đều không thèm, chuyển hướng Thôi Mộ Lễ nói: "Thôi biểu ca, có câu ta cần phải nói cho huynh."
"Nhị ca!" Thôi Tịch Quân tức hổn hển kêu: "Không cho huynh để ý nàng!"
Thôi Mộ Lễ chỉ nói: "Ngồi xuống."
Thôi tịch quân chung quy là vẫn sợ nàng ta nhị ca, nên chịu đựng tức giận ngồi xuống lần nữa.
Thôi Mộ Lễ nhìn lại Tạ Miểu, "Muội nói."
"Con mất dạy, là tại cha." Tạ Miểu nói: "Hiện giờ dượng không ở, biểu muội không giáo dưỡng liền là lỗi của huynh, huynh nghĩ sao?"
Thiếu nữ áo trắng đôi mắt trầm tĩnh, thần sắc thản nhiên, không thấy mảnh mai, không có gì oan ức, cùng trong trí nhớ dáng vẻ khác nhau một trời một vực.
"... đúng." Hắn nói.
Hắn một chữ này như chọc thủng trời đối với Thôi Tịch Quân, nàng méo miệng lại muốn ầm ĩ, lại bị Thôi Mộ Lễ lạnh lùng quát bảo ngưng lại: "Thôi Tịch Quân, xin lỗi."
"Nhị ca, rõ ràng là nàng "
"Ta lặp lại lần nữa, xin lỗi."
"Nhị ca, huynh vậy mà vì nàng quát ta!" Thôi Tịch Quân trong lòng biết Thôi Mộ Lễ tuy yêu thương nàng nhưng đã nổi giận thì mười phần đáng sợ. Lúc này hắn lại vì tạ miểu mà làm khó dễ nàng, nhất thời sợ hãi lại nhất thời cảm thấy oan ức, đỏ vành mắt liền muốn rơi lệ.
Tô Phán Nhạn thấy vội vàng hoà giải, "Tịch Quân, đừng giận nhị ca!" Lại quay hướng Thôi Mộ Lễ, ôn tồn nói: "Thôi nhị ca, huynh biết đấy , tính của tịch quân còn trẻ con, kỳ thật trong lòng không có ác ý, huynh đừng cùng nàng chấp nhặt."
Nàng ôn nhu giải vây, bên trái trấn an Thôi Tịch Quân, bên phải khuyên bảo Thôi Mộ Lễ, còn muốn chăm sóc Tạ Miểu, "Tạ tiểu thư, Tịch Quân nhất thời nói sai đắc tội cô, còn vọng cô thứ lỗi, ta thay nàng cùng cô nói xin lỗi, cô xem có được không?"
Thôi Tịch Ninh yên lặng nhìn sự việc đang diễn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị.
Trước không nói Thôi Tịch Quân cùng Tạ Miểu một hồi trò khôi hài, chỉ nói Tô Phán Nhạn... Nàng là Thôi Tịch Quân bạn thân không sai, nhưng nàng cũng là thê tử chưa quá môn của Ôn như bân, con trai của thái thưởng tự khanh. Nhưng trước mắt này những gì nàng biểu hiện ra, như thế nào làm người ta cảm giác nàng là nhị ca thê tử, tịch quân tẩu tử mới đúng chứ?
Chu Niệm Nam thì thần kinh thô như trăm năm cổ thụ, không phát hiện được sóng ngầm mãnh liệt. Hắn chỉ biết là Tạ Miểu vậy mà khai khiếu, không hề duy trì dáng vẻ dối trá làm người ghê tởm trước kia, lại lấy ra bộ dáng hay dùng chọc giận hắn đến đối phó người của thôi gia.
Hắn bỗng cảm thấy Cả người sảng khoái, thần hồn thông thấu, phảng phất như là ăn vào một viên thuốc thần ấy nha.
Hắn cho tạ miểu một ánh mắt hàm cổ vũ cùng khẳng định. Cố gắng lên, ta tin tưởng ngươi có thể!! Dù sao hắn là xem náo nhiệt chưa từng ngại chuyện lớn.
Trong một phòng, ngồi nhiều người, mỗi người một tâm tư.
Tạ Miểu mới lười để ý bọn họ đang nghĩ cái gì, nàng lúc này nghĩ được rất là thoáng, dựa vào cái gì cả một bàn người ngồi đây, chỉ có nàng một người chịu buồn bực vậy? Độc một người buồn bực không bằng cả đám cùng buồn bực, lúc này mới công bằng nha.
Tô Phán Nhạn đợi một hồi lâu, không đợi được Tạ Miểu đáp lại, trên mặt cười liền có chút cứng lại.
"Tô tiểu thư." Là Thôi Mộ Lễ đã mở miệng, xa cách lễ độ nói: "Tịch Quân không phải trẻ con, nàng phải tự chịu trách nhiệm cho chính mình."
Rõ ràng là một lời bình thản tự thuật, nhưng từ miệng một người đặc biệt nói ra lại có thể trở thành, đao đao ghim vào tâm khảm. Tô Phán Nhạn ngực khẽ run, quay mặt đi sau nhỏ giọng ngập ngừng: "Xin lỗi, là ta... Là ta nhiều chuyện ."
Thôi Tịch Quân đuôi mắt hơi đỏ, oán hận nói: "Phán Nhạn, ta hiểu được tỷ là vì muốn tốt cho ta cùng nhị ca, không giống như người nào đó, cố ý châm ngòi ly gián "
"Thôi Tịch Quân." Thôi Mộ Lễ dùng đầu ngón tay ở trên bàn khẽ gõ vài cái, ánh mắt lộ ra một vòng khó có thể phát giác không kiên nhẫn, "Xin lỗi, hoặc là đem ngựa trả lại, về sau mỗi tháng chỉ từ mẫu thân chỗ đó lấy bạc."
Đây cũng là trắng trợn tiền tài uy hiếp .
Thôi Tịch Quân như bị người bóp chặt cổ, tức khắc thất thanh, trố mắt nhìn chằm chằm phảng phất xa lạ đến cực điểm Nhị ca.
Tạ Miểu hảo tâm giải thích: "Thôi biểu ca là nghĩ nói cho Tịch Quân muội muội, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể làm lật thuyền."
Thường ngày không phải thích khoe khoang nhà mình thân ca ca đối với nàng biết bao yêu thương sao? Không nghĩ đến thời điểm mấu chốt, này liền trở thành tự mình mua sợi dây buộc chính mình
Nhưng là làm người a, cũng phải gặp trắc trở thì mới tiến bộ được nha. Tạ Miểu thiện ý nghĩ.
Cốc, cốc, cốc!
Ở thời khắc cuối cùng ngay tại trước khi thôi mộ lễ mất đi cuối cùng kiên nhẫn, Thôi Tịch Quân từ yết hầu bài trừ vài chữ.
"Xin lỗi."
Thôi Mộ Lễ hỏi: "Ngươi đang nói chuyện với ai?"
Thôi Tịch Quân ép mình nhìn về phía Tạ Miểu, kiềm lại chán ghét, âm thanh lạnh lùng nói: "Biểu tỷ, xin lỗi, mới vừa rồi là ta thất lễ ."
Tạ Miểu lúc này hết sức hòa ái dễ gần, "Đều là nhà mình tỷ muội, dĩ vãng mấy chuyện này, ta sẽ không cùng ngươi tính toán. Nhưng mà nha..."
Nàng lời vừa chuyển, ánh mắt đảo qua vài vị đang ngồi tại đây, bốn phần trêu chọc sáu phần thực sự nói: "Tháng trước ta ở Thanh Tâm Am té ngã, trong lúc hôn mê thì đạt được Phật tổ điểm ngộ..."
"Hứ." Chu Niệm Nam không khách khí đánh gãy, "Có lời nói thẳng, đừng giả thần giả quỷ."
Tạ Miểu không để ý, tiếp tục nói: "Phật tổ nói, ta về sau không chịu nổi ấm ức, nếu là bị tức đâu, liền muốn tìm tận biện pháp trả lại. Tóm lại là, có thù tất báo, cá chết lưới cũng nhất định phải rách."
Quy nạp trung tâm tư tưởng chính là: Ta từ lúc ngã qua một phát sau đầu liền trục trặc rồi , về sau ai dám khi dễ ta, cần phải làm tốt cá chết lưới rách chuẩn bị.
Lời này như thế nào nghe như thế nào giống chững chạc đàng hoàng nói hưu nói vượn, nhưng đương cuối cùng một chữ rơi xuống, nàng đã từ trêu đùa trở nên bình tĩnh, một đôi ánh mắt đen như mực nhìn không ra chút gì sáng bóng, đen như mực như muốn kéo người vào.
Xung quanh nhiệt độ chợt giảm xuống, Thôi Tịch Quân không khỏi rùng mình một cái, "Tạ Miểu, ngươi... Ngươi..."
"Ngươi trúng tà ?" Chu Niệm Nam bật thốt lên.
"Ngươi như vậy nói không suy nghĩ là sẽ bị Phật Tổ trách phạt đó, Chu tam công tử."
Tạ Miểu thầm nghĩ: Liền phạt ngươi kiếp này cũng không lấy được vợ đi, dù sao kiếp trước là không lấy , tuổi gần 30 tuổi vẫn như cũ là cái lão độc thân.
Đáng đời, ai kêu hắn độc miệng như vậy
"Tạ biểu muội." Thôi Mộ Lễ nói: "Sau này ta sẽ quản thúc tốt Tịch Quân."
Thôi Tịch Ninh vội nói: "Ta cũng sẽ."
Tạ Miểu hài lòng gật gật đầu, "Biểu ca cùng biểu tỷ một lời nói đáng giá ngàn vàng, ta tin được."
Ầm ĩ về ầm ĩ, cơm luôn phải dùng .
Tri Vị Lâu đầu bếp chính tổ tiên là trong cung ngự trù, trù nghệ tất nhiên là không phải bình thường.
Trân tu mỹ soạn nối đuôi nhau lên bàn: Hạnh nhân phật thủ, bánh như ý, gà bóp dưa leo, nấm mỡ xào, cá hấp, thỏ chiên giòn, đậu xào, thịt kho, bánh nướng, bún tàu…
Trân tu mỹ soạn vốn nên làm cho thôi tịch quên ăn đến răng còn lưu hương, nàng hiện tại lại giống như nhai sáp. Nàng ta thỉnh thoảng trộm ngó Tạ Miểu vài lần, thấy tạ miểu hết sức chuyên chú ăn đậu mầm nấm mỡ, cùng thường lui tới cũng không có bất đồng.
Nhưng nàng xác thật cùng dĩ vãng không giống nhau.
Quá khứ trong 3 năm, bất kể nàng như thế nào chèn ép, tạ miểu vẫn sẽ nhịn nhục, nhịn oan ức mà chịu đựng. Thôi Tịch Quân rất rõ ràng, Tạ Miểu muốn gả cho Nhị ca, tự nhiên muốn nhẫn nhục nhịn nàng, vì thế nàng liền càng không kiêng nể gì bắt nạt. Nàng đối Tạ Miểu nói năng lỗ mãng, Nhị ca đương nhiên sẽ ngăn lại, nhưng Tạ Miểu thường thường sẽ đi ra hoà giải, để cầu để lại trong lòng nhị ca ấn tượng nàng là hào phóng khoan dung..
Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, một lúc sau, Nhị ca cũng liền không nhiều can thiệp.
Mới vừa trước mặt Nhị ca, nàng vậy mà như vậy ngay thẳng nói: Ta về sau không thể chịu tức, nếu là bị tức đâu, liền muốn tìm hết biện trả lại... có thù tất báo, cá chết lưới cũng nhất định phải rách.
Tạ Miểu đầu óc chỉ sợ là thật té hư luôn rồi.
Thôi Tịch Quân đem ấm ức ném sau đầu, cười trên nỗi đau của người khác nghĩ: Té ngã tốt; trải qua một chuyện này, Nhị ca là triệt để chướng mắt nàng .
Trong tối ngoài sáng đánh giá Tạ Miểu ánh mắt có vài đạo, nàng lại bình chân như vại, nghiêm túc cùng nấm mỡ đậu mầm làm cận chiến.
Không hổ là Tri Vị Lâu, ngay cả thức ăn chay đều làm được so nơi khác ăn ngon hơn nhiều.
Một bàn mỗi người một ý nghĩ, chậm rãi dùng xong bữa, Tô Phán Nhạn sửa sang xong cảm xúc, phái người đi tính tiền, bị cho biết Thôi nhị công tử đã thanh toán hết rồi.
Tô Phán Nhạn có thật nhiều lời muốn nói, do dự sau một lúc lâu, chỉ xấu hổ rũ xuống lông mi, "Cám ơn Nhị ca."
Thôi Mộ Lễ " n" tiếng.
Thôi Tịch Ninh đứng ở một bên, bất động thanh sắc quan sát bọn họ, ngược lại là vốn nên để ý cảnh này Tạ Miểu, lại đến gần trước quầy, nhỏ giọng hỏi: "Bữa tiệc này mất bao nhiêu bạc?"
Chưởng quầy báo cái con số, nghe rất nhiều, lại ở trong Tạ Miểu dự kiến.
Bảo Xư Các cũng tốt Tri Vị Lâu cũng thế, đều là nơi kinh thành quý tộc đệ tử yêu thích ra vào, trăm ngàn lượng bạc tiện tay ném ra, lấy nàng hiện giờ thân phận đến nói, căn bản không thể đi vào tiêu phí.
Kiếp trước sau khi nàng gả cho Thôi Mộ Lễ thì không cần suy nghĩ tiền bạc vấn đề, vậy kiếp này thì sao, nàng phải tiếp tục nghèo khó như thế này sao?
Tạ Miểu không khỏi rơi vào thật sâu suy nghĩ.
"Ta muốn về Hình bộ, mọi người thì sao?" Thôi Mộ Lễ nói.
Chu Niệm Nam nói: "Ta hẹn Bách Lí Thịnh cưỡi ngựa, cùng ngươi tiện đường, ngươi dẫn ta đoạn đường."
Thôi Tịch Quân cũng không còn giận lẫy, kéo Tô Phán Nhạn tay nói: "muội cùng với Phán Nhạn hẹn đi dạo thư cục, muộn chút lại về phủ."
Thôi Mộ Lễ nhìn về phía Thôi Tịch Ninh, Thôi Tịch Ninh lại nhìn về phía Tạ Miểu, "Tạ Miểu, muội muốn đi chơi tiếp không?"
"Không được, muội có chút sự tình."
"Chúng ta đây liền trực tiếp hồi phủ."
Hai người đi chưa được mấy bước, Chu Niệm Nam nhớ tới mẫu thân nhắc nhở, bước nhanh về phía trước, nghiêng thân đối Tạ Miểu nhỏ giọng nói: "Mẫu thân ta muốn ta chuyển cáo, cám ơn muội đưa quả hồng."
Tạ Miểu nghiêng đầu, thấy hắn thần sắc nghiêm túc, đáp: " n."
Chu Niệm Nam cùng Thôi Mộ Lễ lưu lại tại chỗ, nhìn theo các nàng xe ngựa rời đi, mặt trời kéo dài hai người bóng dáng, từng tia nắng bay múa chung quanh hai người, phảng phất như tinh linh.
Thôi Mộ Lễ hai tay chắp ở sau lưng, mắt đen thâm trầm, làm người nhìn không thấu suy nghĩ.
"Thôi nhị." Chu Niệm Nam khoác tay lên vai phải của hắn, khóe miệng khẽ vểnh lên, không chịu nổi vui vẻ nói: "Ta đã sớm cùng ngươi nói qua, Tạ Miểu trước kia đều là làm bộ. Nhìn thấy không? Cái kiểu kia hung dữ, không chịu thiệt, chanh chua, mới là bản tính của nàng. Cái gì ôn nhu thiện lương, mềm mại suy yếu, khoan dung đối xử với mọi người, đều là nàng giả bộ để lừa gạt người."
"Cho nên ngươi, nhất thiết không cần lại bị nàng lừa ."
Trở lại Thôi phủ sau, Tạ Miểu liền nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Kiếp trước sau khi nàng gả cho Thôi Mộ Lễ thì nước lên thì thuyền lên, bỗng chốc nhảy lên trở thành trong kinh phu nhân. Thôi phủ nhiều đời làm quan, gia sản giàu có, Thôi Mộ Lễ trong tay càng có vô số tài sản riêng. Nàng thân là Thôi Mộ Lễ thê tử, ăn mặc chi phí đều là trân phẩm, chớ nói mấy trăm lượng bạc, mặc dù là mấy ngàn lượng bạc, nàng tiêu xài cũng không cần nương tay.
Nhưng xưa đâu bằng nay, nàng đã quyết định không hề cùng Thôi Mộ Lễ có liên quan, liền ý nghĩa mất đi không chỉ là Thôi Mộ Lễ cái này người tình trong mộng, đối tượng làm trong kinh thành chưa kết hôn nữ tử điên cuồng. còn có sau lưng của hắn mang đến vinh hoa phú quý cùng danh lợi địa vị.
Không lại có thể vung tiền như rác, không có ăn sung mặc sướng, ngay cả cái ba trăm lượng bạc món đồ chơi đều chỉ có thể trông mà thèm, viêm màng túi, vô lực gánh vác.
Không có Thôi Mộ Lễ, nàng chính là cái Bình Giang chạy tới kinh thành đầu nhập vào cô biểu tiểu thư, một cái nghèo túng thế gia, nghèo khó keo kiệt biểu tiểu thư.
Nghe vào tai tựa hồ có chút thảm, chỉ là đã sống lại một đời Tạ Miểu mười phần thản nhiên. Nàng từng có được như khói phồn hoa, cũng vô pháp thay đổi bi ai cả đời, kiếp này chi bằng thống khoái chút, làm theo ý nguyện của mình.
Nguyên bản ý tưởng của nàng rất đơn giản, chờ cô sinh ra đệ đệ, đối với nàng tâm tư từ đậm chuyển sang nhạt, mà nàng xong xuôi nhất định phải xử lý xong việc, liền đi Thanh Tâm Am cắt tóc làm ni cô. Nhưng trải qua sự việc ở Bảo Xư Các và Tri Vị Lâu, nàng khắc sâu ý thức được, nàng sai rồi, hơn nữa sai cực kì thái quá.
Làm ni cô là không cần bạc sao?
Làm ni cô cũng muốn hiếu thuận cô, yêu thương đệ đệ. Làm ni cô cũng cần quyên tiền cho Thanh Tâm Am, để cầu che chở. Làm ni cô cũng muốn ngẫu nhiên hưởng thụ cuộc sống, mang hai nha đầu ra ngoài nếm thử tửu lâu ăn chay...
Tạ Miểu rất nhanh liền kiên định tư tưởng: Nàng muốn kiếm tiền, muốn trở thành một ni cô có tiền!
Hết chương 15: .
Thôi Tịch Quân "Ba" một tiếng chụp bàn mà đứng dậy, thân thủ chỉ vào Tạ Miểu, giận không kìm được nói: "Tạ Miểu, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa?"
Tạ Miểu căn bản không đem nàng nộ khí để vào mắt, đến liếc nhìn một cái đều không thèm, chuyển hướng Thôi Mộ Lễ nói: "Thôi biểu ca, có câu ta cần phải nói cho huynh."
"Nhị ca!" Thôi Tịch Quân tức hổn hển kêu: "Không cho huynh để ý nàng!"
Thôi Mộ Lễ chỉ nói: "Ngồi xuống."
Thôi tịch quân chung quy là vẫn sợ nàng ta nhị ca, nên chịu đựng tức giận ngồi xuống lần nữa.
Thôi Mộ Lễ nhìn lại Tạ Miểu, "Muội nói."
"Con mất dạy, là tại cha." Tạ Miểu nói: "Hiện giờ dượng không ở, biểu muội không giáo dưỡng liền là lỗi của huynh, huynh nghĩ sao?"
Thiếu nữ áo trắng đôi mắt trầm tĩnh, thần sắc thản nhiên, không thấy mảnh mai, không có gì oan ức, cùng trong trí nhớ dáng vẻ khác nhau một trời một vực.
"... đúng." Hắn nói.
Hắn một chữ này như chọc thủng trời đối với Thôi Tịch Quân, nàng méo miệng lại muốn ầm ĩ, lại bị Thôi Mộ Lễ lạnh lùng quát bảo ngưng lại: "Thôi Tịch Quân, xin lỗi."
"Nhị ca, rõ ràng là nàng "
"Ta lặp lại lần nữa, xin lỗi."
"Nhị ca, huynh vậy mà vì nàng quát ta!" Thôi Tịch Quân trong lòng biết Thôi Mộ Lễ tuy yêu thương nàng nhưng đã nổi giận thì mười phần đáng sợ. Lúc này hắn lại vì tạ miểu mà làm khó dễ nàng, nhất thời sợ hãi lại nhất thời cảm thấy oan ức, đỏ vành mắt liền muốn rơi lệ.
Tô Phán Nhạn thấy vội vàng hoà giải, "Tịch Quân, đừng giận nhị ca!" Lại quay hướng Thôi Mộ Lễ, ôn tồn nói: "Thôi nhị ca, huynh biết đấy , tính của tịch quân còn trẻ con, kỳ thật trong lòng không có ác ý, huynh đừng cùng nàng chấp nhặt."
Nàng ôn nhu giải vây, bên trái trấn an Thôi Tịch Quân, bên phải khuyên bảo Thôi Mộ Lễ, còn muốn chăm sóc Tạ Miểu, "Tạ tiểu thư, Tịch Quân nhất thời nói sai đắc tội cô, còn vọng cô thứ lỗi, ta thay nàng cùng cô nói xin lỗi, cô xem có được không?"
Thôi Tịch Ninh yên lặng nhìn sự việc đang diễn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị.
Trước không nói Thôi Tịch Quân cùng Tạ Miểu một hồi trò khôi hài, chỉ nói Tô Phán Nhạn... Nàng là Thôi Tịch Quân bạn thân không sai, nhưng nàng cũng là thê tử chưa quá môn của Ôn như bân, con trai của thái thưởng tự khanh. Nhưng trước mắt này những gì nàng biểu hiện ra, như thế nào làm người ta cảm giác nàng là nhị ca thê tử, tịch quân tẩu tử mới đúng chứ?
Chu Niệm Nam thì thần kinh thô như trăm năm cổ thụ, không phát hiện được sóng ngầm mãnh liệt. Hắn chỉ biết là Tạ Miểu vậy mà khai khiếu, không hề duy trì dáng vẻ dối trá làm người ghê tởm trước kia, lại lấy ra bộ dáng hay dùng chọc giận hắn đến đối phó người của thôi gia.
Hắn bỗng cảm thấy Cả người sảng khoái, thần hồn thông thấu, phảng phất như là ăn vào một viên thuốc thần ấy nha.
Hắn cho tạ miểu một ánh mắt hàm cổ vũ cùng khẳng định. Cố gắng lên, ta tin tưởng ngươi có thể!! Dù sao hắn là xem náo nhiệt chưa từng ngại chuyện lớn.
Trong một phòng, ngồi nhiều người, mỗi người một tâm tư.
Tạ Miểu mới lười để ý bọn họ đang nghĩ cái gì, nàng lúc này nghĩ được rất là thoáng, dựa vào cái gì cả một bàn người ngồi đây, chỉ có nàng một người chịu buồn bực vậy? Độc một người buồn bực không bằng cả đám cùng buồn bực, lúc này mới công bằng nha.
Tô Phán Nhạn đợi một hồi lâu, không đợi được Tạ Miểu đáp lại, trên mặt cười liền có chút cứng lại.
"Tô tiểu thư." Là Thôi Mộ Lễ đã mở miệng, xa cách lễ độ nói: "Tịch Quân không phải trẻ con, nàng phải tự chịu trách nhiệm cho chính mình."
Rõ ràng là một lời bình thản tự thuật, nhưng từ miệng một người đặc biệt nói ra lại có thể trở thành, đao đao ghim vào tâm khảm. Tô Phán Nhạn ngực khẽ run, quay mặt đi sau nhỏ giọng ngập ngừng: "Xin lỗi, là ta... Là ta nhiều chuyện ."
Thôi Tịch Quân đuôi mắt hơi đỏ, oán hận nói: "Phán Nhạn, ta hiểu được tỷ là vì muốn tốt cho ta cùng nhị ca, không giống như người nào đó, cố ý châm ngòi ly gián "
"Thôi Tịch Quân." Thôi Mộ Lễ dùng đầu ngón tay ở trên bàn khẽ gõ vài cái, ánh mắt lộ ra một vòng khó có thể phát giác không kiên nhẫn, "Xin lỗi, hoặc là đem ngựa trả lại, về sau mỗi tháng chỉ từ mẫu thân chỗ đó lấy bạc."
Đây cũng là trắng trợn tiền tài uy hiếp .
Thôi Tịch Quân như bị người bóp chặt cổ, tức khắc thất thanh, trố mắt nhìn chằm chằm phảng phất xa lạ đến cực điểm Nhị ca.
Tạ Miểu hảo tâm giải thích: "Thôi biểu ca là nghĩ nói cho Tịch Quân muội muội, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể làm lật thuyền."
Thường ngày không phải thích khoe khoang nhà mình thân ca ca đối với nàng biết bao yêu thương sao? Không nghĩ đến thời điểm mấu chốt, này liền trở thành tự mình mua sợi dây buộc chính mình
Nhưng là làm người a, cũng phải gặp trắc trở thì mới tiến bộ được nha. Tạ Miểu thiện ý nghĩ.
Cốc, cốc, cốc!
Ở thời khắc cuối cùng ngay tại trước khi thôi mộ lễ mất đi cuối cùng kiên nhẫn, Thôi Tịch Quân từ yết hầu bài trừ vài chữ.
"Xin lỗi."
Thôi Mộ Lễ hỏi: "Ngươi đang nói chuyện với ai?"
Thôi Tịch Quân ép mình nhìn về phía Tạ Miểu, kiềm lại chán ghét, âm thanh lạnh lùng nói: "Biểu tỷ, xin lỗi, mới vừa rồi là ta thất lễ ."
Tạ Miểu lúc này hết sức hòa ái dễ gần, "Đều là nhà mình tỷ muội, dĩ vãng mấy chuyện này, ta sẽ không cùng ngươi tính toán. Nhưng mà nha..."
Nàng lời vừa chuyển, ánh mắt đảo qua vài vị đang ngồi tại đây, bốn phần trêu chọc sáu phần thực sự nói: "Tháng trước ta ở Thanh Tâm Am té ngã, trong lúc hôn mê thì đạt được Phật tổ điểm ngộ..."
"Hứ." Chu Niệm Nam không khách khí đánh gãy, "Có lời nói thẳng, đừng giả thần giả quỷ."
Tạ Miểu không để ý, tiếp tục nói: "Phật tổ nói, ta về sau không chịu nổi ấm ức, nếu là bị tức đâu, liền muốn tìm tận biện pháp trả lại. Tóm lại là, có thù tất báo, cá chết lưới cũng nhất định phải rách."
Quy nạp trung tâm tư tưởng chính là: Ta từ lúc ngã qua một phát sau đầu liền trục trặc rồi , về sau ai dám khi dễ ta, cần phải làm tốt cá chết lưới rách chuẩn bị.
Lời này như thế nào nghe như thế nào giống chững chạc đàng hoàng nói hưu nói vượn, nhưng đương cuối cùng một chữ rơi xuống, nàng đã từ trêu đùa trở nên bình tĩnh, một đôi ánh mắt đen như mực nhìn không ra chút gì sáng bóng, đen như mực như muốn kéo người vào.
Xung quanh nhiệt độ chợt giảm xuống, Thôi Tịch Quân không khỏi rùng mình một cái, "Tạ Miểu, ngươi... Ngươi..."
"Ngươi trúng tà ?" Chu Niệm Nam bật thốt lên.
"Ngươi như vậy nói không suy nghĩ là sẽ bị Phật Tổ trách phạt đó, Chu tam công tử."
Tạ Miểu thầm nghĩ: Liền phạt ngươi kiếp này cũng không lấy được vợ đi, dù sao kiếp trước là không lấy , tuổi gần 30 tuổi vẫn như cũ là cái lão độc thân.
Đáng đời, ai kêu hắn độc miệng như vậy
"Tạ biểu muội." Thôi Mộ Lễ nói: "Sau này ta sẽ quản thúc tốt Tịch Quân."
Thôi Tịch Ninh vội nói: "Ta cũng sẽ."
Tạ Miểu hài lòng gật gật đầu, "Biểu ca cùng biểu tỷ một lời nói đáng giá ngàn vàng, ta tin được."
Ầm ĩ về ầm ĩ, cơm luôn phải dùng .
Tri Vị Lâu đầu bếp chính tổ tiên là trong cung ngự trù, trù nghệ tất nhiên là không phải bình thường.
Trân tu mỹ soạn nối đuôi nhau lên bàn: Hạnh nhân phật thủ, bánh như ý, gà bóp dưa leo, nấm mỡ xào, cá hấp, thỏ chiên giòn, đậu xào, thịt kho, bánh nướng, bún tàu…
Trân tu mỹ soạn vốn nên làm cho thôi tịch quên ăn đến răng còn lưu hương, nàng hiện tại lại giống như nhai sáp. Nàng ta thỉnh thoảng trộm ngó Tạ Miểu vài lần, thấy tạ miểu hết sức chuyên chú ăn đậu mầm nấm mỡ, cùng thường lui tới cũng không có bất đồng.
Nhưng nàng xác thật cùng dĩ vãng không giống nhau.
Quá khứ trong 3 năm, bất kể nàng như thế nào chèn ép, tạ miểu vẫn sẽ nhịn nhục, nhịn oan ức mà chịu đựng. Thôi Tịch Quân rất rõ ràng, Tạ Miểu muốn gả cho Nhị ca, tự nhiên muốn nhẫn nhục nhịn nàng, vì thế nàng liền càng không kiêng nể gì bắt nạt. Nàng đối Tạ Miểu nói năng lỗ mãng, Nhị ca đương nhiên sẽ ngăn lại, nhưng Tạ Miểu thường thường sẽ đi ra hoà giải, để cầu để lại trong lòng nhị ca ấn tượng nàng là hào phóng khoan dung..
Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, một lúc sau, Nhị ca cũng liền không nhiều can thiệp.
Mới vừa trước mặt Nhị ca, nàng vậy mà như vậy ngay thẳng nói: Ta về sau không thể chịu tức, nếu là bị tức đâu, liền muốn tìm hết biện trả lại... có thù tất báo, cá chết lưới cũng nhất định phải rách.
Tạ Miểu đầu óc chỉ sợ là thật té hư luôn rồi.
Thôi Tịch Quân đem ấm ức ném sau đầu, cười trên nỗi đau của người khác nghĩ: Té ngã tốt; trải qua một chuyện này, Nhị ca là triệt để chướng mắt nàng .
Trong tối ngoài sáng đánh giá Tạ Miểu ánh mắt có vài đạo, nàng lại bình chân như vại, nghiêm túc cùng nấm mỡ đậu mầm làm cận chiến.
Không hổ là Tri Vị Lâu, ngay cả thức ăn chay đều làm được so nơi khác ăn ngon hơn nhiều.
Một bàn mỗi người một ý nghĩ, chậm rãi dùng xong bữa, Tô Phán Nhạn sửa sang xong cảm xúc, phái người đi tính tiền, bị cho biết Thôi nhị công tử đã thanh toán hết rồi.
Tô Phán Nhạn có thật nhiều lời muốn nói, do dự sau một lúc lâu, chỉ xấu hổ rũ xuống lông mi, "Cám ơn Nhị ca."
Thôi Mộ Lễ " n" tiếng.
Thôi Tịch Ninh đứng ở một bên, bất động thanh sắc quan sát bọn họ, ngược lại là vốn nên để ý cảnh này Tạ Miểu, lại đến gần trước quầy, nhỏ giọng hỏi: "Bữa tiệc này mất bao nhiêu bạc?"
Chưởng quầy báo cái con số, nghe rất nhiều, lại ở trong Tạ Miểu dự kiến.
Bảo Xư Các cũng tốt Tri Vị Lâu cũng thế, đều là nơi kinh thành quý tộc đệ tử yêu thích ra vào, trăm ngàn lượng bạc tiện tay ném ra, lấy nàng hiện giờ thân phận đến nói, căn bản không thể đi vào tiêu phí.
Kiếp trước sau khi nàng gả cho Thôi Mộ Lễ thì không cần suy nghĩ tiền bạc vấn đề, vậy kiếp này thì sao, nàng phải tiếp tục nghèo khó như thế này sao?
Tạ Miểu không khỏi rơi vào thật sâu suy nghĩ.
"Ta muốn về Hình bộ, mọi người thì sao?" Thôi Mộ Lễ nói.
Chu Niệm Nam nói: "Ta hẹn Bách Lí Thịnh cưỡi ngựa, cùng ngươi tiện đường, ngươi dẫn ta đoạn đường."
Thôi Tịch Quân cũng không còn giận lẫy, kéo Tô Phán Nhạn tay nói: "muội cùng với Phán Nhạn hẹn đi dạo thư cục, muộn chút lại về phủ."
Thôi Mộ Lễ nhìn về phía Thôi Tịch Ninh, Thôi Tịch Ninh lại nhìn về phía Tạ Miểu, "Tạ Miểu, muội muốn đi chơi tiếp không?"
"Không được, muội có chút sự tình."
"Chúng ta đây liền trực tiếp hồi phủ."
Hai người đi chưa được mấy bước, Chu Niệm Nam nhớ tới mẫu thân nhắc nhở, bước nhanh về phía trước, nghiêng thân đối Tạ Miểu nhỏ giọng nói: "Mẫu thân ta muốn ta chuyển cáo, cám ơn muội đưa quả hồng."
Tạ Miểu nghiêng đầu, thấy hắn thần sắc nghiêm túc, đáp: " n."
Chu Niệm Nam cùng Thôi Mộ Lễ lưu lại tại chỗ, nhìn theo các nàng xe ngựa rời đi, mặt trời kéo dài hai người bóng dáng, từng tia nắng bay múa chung quanh hai người, phảng phất như tinh linh.
Thôi Mộ Lễ hai tay chắp ở sau lưng, mắt đen thâm trầm, làm người nhìn không thấu suy nghĩ.
"Thôi nhị." Chu Niệm Nam khoác tay lên vai phải của hắn, khóe miệng khẽ vểnh lên, không chịu nổi vui vẻ nói: "Ta đã sớm cùng ngươi nói qua, Tạ Miểu trước kia đều là làm bộ. Nhìn thấy không? Cái kiểu kia hung dữ, không chịu thiệt, chanh chua, mới là bản tính của nàng. Cái gì ôn nhu thiện lương, mềm mại suy yếu, khoan dung đối xử với mọi người, đều là nàng giả bộ để lừa gạt người."
"Cho nên ngươi, nhất thiết không cần lại bị nàng lừa ."
Trở lại Thôi phủ sau, Tạ Miểu liền nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Kiếp trước sau khi nàng gả cho Thôi Mộ Lễ thì nước lên thì thuyền lên, bỗng chốc nhảy lên trở thành trong kinh phu nhân. Thôi phủ nhiều đời làm quan, gia sản giàu có, Thôi Mộ Lễ trong tay càng có vô số tài sản riêng. Nàng thân là Thôi Mộ Lễ thê tử, ăn mặc chi phí đều là trân phẩm, chớ nói mấy trăm lượng bạc, mặc dù là mấy ngàn lượng bạc, nàng tiêu xài cũng không cần nương tay.
Nhưng xưa đâu bằng nay, nàng đã quyết định không hề cùng Thôi Mộ Lễ có liên quan, liền ý nghĩa mất đi không chỉ là Thôi Mộ Lễ cái này người tình trong mộng, đối tượng làm trong kinh thành chưa kết hôn nữ tử điên cuồng. còn có sau lưng của hắn mang đến vinh hoa phú quý cùng danh lợi địa vị.
Không lại có thể vung tiền như rác, không có ăn sung mặc sướng, ngay cả cái ba trăm lượng bạc món đồ chơi đều chỉ có thể trông mà thèm, viêm màng túi, vô lực gánh vác.
Không có Thôi Mộ Lễ, nàng chính là cái Bình Giang chạy tới kinh thành đầu nhập vào cô biểu tiểu thư, một cái nghèo túng thế gia, nghèo khó keo kiệt biểu tiểu thư.
Nghe vào tai tựa hồ có chút thảm, chỉ là đã sống lại một đời Tạ Miểu mười phần thản nhiên. Nàng từng có được như khói phồn hoa, cũng vô pháp thay đổi bi ai cả đời, kiếp này chi bằng thống khoái chút, làm theo ý nguyện của mình.
Nguyên bản ý tưởng của nàng rất đơn giản, chờ cô sinh ra đệ đệ, đối với nàng tâm tư từ đậm chuyển sang nhạt, mà nàng xong xuôi nhất định phải xử lý xong việc, liền đi Thanh Tâm Am cắt tóc làm ni cô. Nhưng trải qua sự việc ở Bảo Xư Các và Tri Vị Lâu, nàng khắc sâu ý thức được, nàng sai rồi, hơn nữa sai cực kì thái quá.
Làm ni cô là không cần bạc sao?
Làm ni cô cũng muốn hiếu thuận cô, yêu thương đệ đệ. Làm ni cô cũng cần quyên tiền cho Thanh Tâm Am, để cầu che chở. Làm ni cô cũng muốn ngẫu nhiên hưởng thụ cuộc sống, mang hai nha đầu ra ngoài nếm thử tửu lâu ăn chay...
Tạ Miểu rất nhanh liền kiên định tư tưởng: Nàng muốn kiếm tiền, muốn trở thành một ni cô có tiền!
Hết chương 15: .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook