Định Viễn Hầu phu nhân cũng không ở tại Thanh Tâm Am quá lâu, năm ngày sau liền dẹp đường hồi phủ. Trong lúc đó vô luận Định Viễn Hầu phu nhân hoặc Chu Niệm Nam, đều không lại tìm qua Tạ Miểu.

Tạ Miểu đối với việc này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lấy thân phận của nàng, lần trước có thể được đến Định Viễn Hầu phu nhân triệu kiến đã là ngoại lệ.

Thời gian như nước, chậm ung dung xẹt qua.

Dưới mái hiên treo từng chuỗi quả hồng như đèn lồng nhỏ tại gió thu cùng ánh nắng ban ngày chiếu sáng đã bị phơi khô, cách mỗi bốn ngày, Xảo cô sẽ dẫn mấy người bóp quả hồng, sau 3 lần thì bánh quả hồng thành hình, đợi cho khoảng nửa tháng sau,, quả hồng mặt ngoài xuất hiện một tầng sương trắng, bánh quả hồng liền làm xong.

Tạ Miểu nếm một miếng, thịt quả mềm ngọt, dai dai, hương vị ngon bất ngờ.

Mấy người đều khen ngợi xảo cô và cho cô bé kết toán tiền công. Tổng cộng là 89 cái bánh quả hồng, Tạ Miểu cho nàng 300 văn đồng tiền, Xảo cô từ chối không được, liền vui vẻ nhận lấy.

Nháy mắt liền đến thời khắc phân ly.

Xảo cô niên kỷ tuy nhỏ, lại vì hoàn cảnh gia đình và xuất thân, quen thấy nhân tình ấm lạnh. Cùng Tạ Miểu chủ tớ ba người gặp nhau tựa như ánh nắng xuyên qua màn mưa dầm dề, mang đến cho thân hình gầy yếu đơn bạc của nàng sự ấm áp. Chỉ tiếc tia nắng này, giờ phút này muốn chiếu về Thôi phủ .

Xảo cô ngầm hướng trong am sư thái tìm hiểu qua, biết được Thôi phủ trong vài vị lão gia đều là mệnh quan triều đình. Miểu tỷ tỷ cùng nàng là người của hai thế giới, lần này tách ra sợ rằng khó mà lại gặp mặt.

Nghĩ đến chỗ này, nàng liền rầu rĩ không vui.

Xe ngựa mà Thôi phủ phái tới tiếp người đã tại cách đó không xa, Xảo cô nhiều lần suy nghĩ, bắt được Tạ Miểu cổ tay áo, ngước một đôi mắt tròn to như quả nho, đáng thương hỏi: "Miểu tỷ tỷ, về sau muội có thể đi Thôi phủ tìm tỷ sao?"

Tạ Miểu lộ ra mỉm cười, sờ sờ nàng đầu, "Tự nhiên có thể, tỷ nếu ra phủ liền đi trong thôn tìm muội, hoặc là muội đến Thôi phủ tìm Vương Đại thông truyền, tỷ liền biết là muội tới tìm tỷ."

Vương Đại chính là Tạ Miểu từ Bình Giang mang đến tên kia xa phu, hiện giờ tại Thôi phủ hầu việc.

Thấy nàng vẻ mặt không giống có lệ, Xảo cô mới vui vẻ trở lại, vươn ra ngón út cùng nàng ngoéo tay, "Ngoéo tay thắt cổ, 100 năm không cho biến!"

Tạ Miểu nghiêm túc hứa với Xảo Cô.

Một tháng ở chung đã làm cho nàng mười phần yêu thương Xảo cô, một cô bé thân thế đáng thương lại phấn chấn, kiên cường không thôi. Nàng muốn tại trong năng lực của mình, tận lực giúp Xảo cô, nhưng mà cụ thể phải như thế nào làm, còn phải trở về suy nghĩ thêm.

Mấy người lưu luyến chia tay, Tạ Miểu đạp lên xe ngựa phản hồi Thôi phủ.

Tạ thị sớm phái người đem Hải Hoa Uyển dọn dẹp sạch sẽ, hai tiểu nha đầu ở trong viện chờ đợi biểu tiểu thư trở về. Các nàng cũng không phải là nô tỳ của Hải Hoa Uyển, mà mỗi ngày làm xong việc thì sẽ trở về hậu viện chờ phân phó, lúc này là Tạ thị lên tiếng, rõ ràng tỏ vẻ muốn đem các nàng cho biểu tiểu thư.

Hai nha đầu tuổi tác không lớn, tâm tính còn không thành thục, khó tránh khỏi tâm sinh câu oán hận: Trong phủ ai không rõ ràng biểu tiểu thư địa vị? Nếu không phải dựa vào Tạ thị yêu thương, người khác thậm chí lười liếc nhìn nàng một cái. Theo chủ tử như vậy, có thể có cái gì tương lai chứ?

Trong lòng bất mãn, cũng không dám phản kháng chủ mẫu, chỉ phải giả cười, tâm không cam tình không nguyện hướng Tạ Miểu hành lễ.

"Nô tỳ tên Quế Viên, nô tỳ tên lệ chi, chờ đợi tiểu thư sai phái."

Tạ Miểu cũng không để ý hai nha đầu này nghĩ gì, nghỉ ngơi một chút liền đi bái kiến Tạ thị.

Tạ thị đang cùng bên người nha hoàn giao phó Thôi lão phu nhân thọ đản sự tình, gặp Tạ Miểu vào cửa, liền đem chất đống ở trước mặt sổ sách đẩy sang bên, thân thiết lôi kéo nàng ngồi xuống.

Nàng tỉ mỉ chăm chú nhìn, xem Tạ Miểu khí sắc hồng hào, ánh mắt trong suốt sau, mới vừa nhẹ nhàng thở ra.

"Ở trong am nuôi một tháng, cuối cùng cũng trở nên khá hơn. Thanh Tâm Am hương khói tràn đầy, quả nhiên là rất hợp dưỡng sinh."

Tạ Miểu nghe vậy mắt sáng lên, ánh mắt sáng quắc nói: "Cô, con thích Thanh Tâm Am." (Lại nghĩ trong lòng) Phi thường thích, rất rất thích, thích đến muốn vĩnh viễn ở tại chỗ đó.

Tạ thị mí mắt khó hiểu giật giật, ánh mắt dừng ở nàng trống trơn tóc mai cùng thanh lịch trên váy dài.

"Kiểu trang điểm này không thích hợp với con." Nàng gọi tới Yên Tử, phân phó, "Đem trong kho mới mua vòng tay hồng ngọc khảm hoa vàng, bông tai trân châu, cùng với điền Ngọc Liên hoa trâm đưa đến biểu tiểu thư trong phòng."

Tạ Miểu lắc đầu liên tục, ý đồ cự tuyệt: "Cô con không cần..."

"Mấy ngày nữa gọi người trong cử thường các đưa chút vải áo trang sức đến cửa, cho các tiểu thư lựa chọn y phục mới, đúng rồi, nhan sắc muốn tươi sáng chút ."

"Cô, con thật sự..."

"Tốt , không cho từ chối." Tạ thị vỗ vỗ tay nàng, oán trách nói: "Con gái con lứa, nên ăn mặc nhiều màu sắc tươi tắn, mặc như vậy trắng trong thuần khiết làm gì, Cũng không phải muốn xuất gia làm ni cô."

Ách.

Tạ Miểu bị nói trúng tâm sự, có chút chột dạ rủ xuống mắt, qua một lúc mới thăm dò mở miệng: "Cô, nếu là con muốn xuất gia làm ni cô..."

Tạ thị mặt mỉm cười, giọng nói lại là hoàn toàn tương phản âm trầm, "Ta đây liền đánh gãy chân của con."

"..."

Tạ Miểu bả vai run lên, nuốt nước miếng một cái.

Hiện giờ nàng vẫn là không thể trêu vào, không thể trêu vào.



Một tháng không thấy, hai cô cháu có nhiều chuyện muốn nói. Tạ thị lưu Tạ Miểu cùng nhau dùng cơm trưa, vì tâm tình tốt nàng ăn nhiều nửa chén cơm so với bình thường. Sau bữa cơm Tạ thị uống trà đặc, lại ăn một chút mứt hoa quả.

Tạ Miểu học nàng, ăn thử một quả hạnh, nhất cổ vị chua xộc thẳng lên não, nhịn nhịn mới không có phun ra.

Tạ thị cười hỏi: "Ta ngày gần đây luôn muốn ăn chua , mua thật nhiều mứt hoa quả, chút nữa con mang một ít trở về."

"Vâng, cám ơn cô." Nàng nhất quán không am hiểu cự tuyệt hảo ý của cô, gật gật đầu, một đôi minh mâu nhìn chằm chằm nhìn Tạ thị.

Tạ thị năm nay cũng chỉ 25 tuổi, mặt trứng ngỗng, cằm hơi nhọn, ngũ quan cũng không ôn nhu, ít đi vài phần tú lệ lại nhiều ra vài phần thông minh lanh lợi.

Thấy nàng thèm ăn chua, tinh thần sáng láng, Tạ Miểu trong lòng đã có suy đoán.

Cùng kiếp trước giống nhau, Tạ thị nên là có thai .

Tạ thị gả vào Thôi phủ nhiều năm, mới đầu là lo lắng Thôi Mộ Lễ cùng Thôi Tịch Quân tâm tình, liền cùng Thôi Sĩ Thạc thương lượng tốt tạm thời không sinh đứa bé. Chờ mấy năm đi qua, khi Tạ thị tại bên trong phủ đứng vững gót chân, lúc này nàng muốn có con lại chậm chạp không thấy có. Tạ thị trên mặt làm bộ như không quan trọng, trong lòng có chút ít thất lạc.

Người khác không biết, Tạ Miểu lại biết, Tạ thị sẽ có đứa bé thông minh lanh lợi. Thôi lão phu nhân 60 thọ đản ngày hôm đó, Tạ thị bị chẩn ra có thai, nhất thời song hỷ lâm môn, Thôi lão phu nhân cùng Thôi Sĩ Thạc miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Tạ Miểu cũng vui vẻ, cô tuổi nhỏ tang mẫu, thiếu niên mất huynh, gả vào Thôi phủ sau tuy có trượng phu sủng ái, nhưng cũng là nhiều năm thận trọng. Một đôi con riêng kế nữ đối với nàng tuy cung kính, nhưng mà dù sao không có quan hệ máu mủ. Trước mắt có thể có con của mình, thật là niềm viên mãn mà trời xanh ban cho.

Chẳng sợ đệ đệ sau khi sinh hội phân đi cô chăm sóc, Tạ Miểu cũng không để ý chút nào. Có đệ đệ cùng cô, nàng mới có thể an tâm làm ni cô, không phải sao?

"A Miểu?" Tạ thị gặp Tạ Miểu bỗng nhiên lặng im, vội vàng rờ cái trán của nàng, "Nơi nào không thoải mái?"

"Không có." Tạ Miểu giữ chặt tay nàng, nghiêng đầu tựa vào bả vai nàng, "Cô, A Miểu trưởng thành."

Tạ thị chế nhạo: "Tự nhiên, A Miểu lớn lên, đến có thể xuất giá tuổi tác ."

Tạ Miểu vờ không nghe thấy, nói: "Cô, trong phủ công việc bề bộn, ngài không cần mọi thứ tự thân tự lực, việc vặt giao cho quản sự cùng Yên Tử bọn họ đi làm là được."

"Ngươi tiểu nha đầu, cũng sẽ thay cô quan tâm?"

"Ngài liền chiều theo con, có được không?"

"Được, sẽ chiều theo con."

"Như là mệt thì nghỉ ngơi, thường ngày ăn ít đồ lạnh, đồ sống, ăn nhiều chút nóng hổi . Cũng chớ tham mát mẻ, mắt thấy bắt đầu mùa đông, ngài muốn mặc thêm y phục..."

Tạ thị nghe cháu gái nói liên miên cằn nhằn, phảng phất trở lại năm đó anh trai và chị dâu còn tại thời điểm.

Tẩu tẩu cũng là như vậy dặn dò quan tâm nàng .

Tạ thị chóp mũi đau xót, dùng tấm khăn chấm khóe mắt, đau buồn lại vui mừng nói: "Ta A Miểu trưởng thành."

Lúc gần đi, Tạ Miểu đem gói kỹ bánh quả hồng đưa cho Tạ thị, "Cô, đây là con tự tay làm bánh quả hồng, tuy có chút khó coi, nhưng khá ngon."

Nàng không có đem Xảo cô cùng Phất Lục làm những kia xinh đẹp bánh quả hồng mang đến, mà là đem chính mình làm kia mấy cái hình thù kỳ quái, không mấy xinh đẹp bánh quả hồng mang cho Tạ thị.

Tạ thị mở ra giấy dầu bao, kinh hỉ nói: "con tự tay làm ?"

" n, bánh quả hồng tính lạnh không thích hợp ăn nhiều, ngài cùng dượng phân ăn, nhất thiết không thể tham ăn."

"Tốt; những phòng khác con đều đưa tặng rồi chứ?"

"Đều đưa."

"Mộ Lễ chỗ đó?"

Tạ Miểu cổ họng ngưng ngưng, dường như không có việc gì nói: "Cũng đưa."

(lại lén bỏ thêm câu sau) Mới là lạ

Bánh quả hồng không đủ phân, nàng liền đương nhiên thiếu Thôi Mộ Lễ kia phần, dù sao hắn không thích, nàng cũng không bằng lòng đưa.

Ngày thứ hai sáng sớm, Tạ thị dẫn Tạ Miểu đi cho Thôi lão phu nhân thỉnh an.

Cách 60 thọ đản chỉ vẻn vẹn còn nửa tháng, Thôi lão phu nhân tâm tình rất tốt. Thôi tam lão gia đảm nhiệm chức quan ở xa kinh thành, tháng trước rốt cuộc bị triệu trở về. Lần thọ đản này, ba nhi tử của nàng đều có bên người, con dâu hiếu thuận, cháu trai có tiền đồ lớn, các cháu gái lại mỗi người nhu thuận.

Nàng cả đời sở cầu chẳng qua là con cháu cả sảnh đường, gia tộc hòa thuận.

Vì thế đối Tạ Miểu càng thêm vẻ mặt ôn hoà, cùng nàng nói chuyện phiếm rất nhiều việc vặt, nếu là Thôi Tịch Quân ở đây, tránh không được lại muốn giận dỗi.

Hôm nay cùng đi thỉnh an chỉ có Lý thị cùng Thôi Tịch Ninh, Thôi Tịch Quân và bạn thân Tô Phán Nhạn hẹn đi cưỡi ngựa, Tam phòng vì có thôi sĩ nhân trở về, toàn gia vô cùng náo nhiệt đã đi du lịch .

Tạ thị vừa vặn có chuyện muốn cùng Lý thị thương lượng, hai người rất nhanh liền kết bạn rời đi. Thôi Tịch Ninh cùng Tạ Miểu liền cùng Thôi lão phu nhân nói chuyện, tiếng nói cười nhỏ nhẹ, hài hòa yên vui.

Thôi lão phu nhân cơm trưa sau thói quen chợp mắt, Tạ Miểu cùng Thôi Tịch Ninh cùng ra viện môn.



Thôi lão phu nhân nơi ở u tĩnh, cách tiền viện có đoạn lộ trình. Hai người không nhanh không chậm sóng vai đi tới, đều trên mặt cười nhẹ, không có trò chuyện gì nhiều.

Thôi Tịch Ninh là người đoan trang nhất trong số các tiểu thư Thôi gia, ngôn hành cử chỉ mọi thứ đúng mực, làm người không có chỗ nào có thể bắt bẻ. Đối với Tạ Miểu, nàng không giống Thôi Tịch Quân như vậy khắp nơi nhằm vào, cũng không có muốn tiến thêm một bước trở thành bạn thân.

Dĩ vãng Tạ Miểu sẽ tìm cơ hội lấy lòng nàng, những lúc ấy, nàng sẽ tìm cách ứng đối có chừng mực, sẽ không để cho Tạ Miểu cảm thấy xấu hổ, cũng sẽ không làm Thôi Tịch Quân cảm thấy tức giận.

Hiện giờ...

Thôi Tịch Ninh nhìn Tạ Miểu một chút, thầm nghĩ: Sau lần té ngã Tại Thanh Tâm Am, tính tình Tạ Miểu giống như thật thay đổi. Những kia tận dụng triệt để, như có như không lấy lòng biến mất không thấy, còn dư lại là tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Thôi Tịch Ninh kinh ngạc Tạ Miểu thay đổi, Tạ Miểu cũng đang thổn thức nàng, không giống như biểu hiện bên ngoài.

Ai có thể nghĩ tới một thiên kim tiểu thư khuê các như vậy, lại sẽ vì một kẻ nghèo kiết hủ lậu tú tài, dám cùng phụ quyền cùng vận mệnh làm đấu tranh? Chẳng sợ kết cục không như nhân ý, Tạ Miểu dù có tiếc hận, vẫn là thật sâu cảm thấy kính nể.

Tạ Miểu cuộc đời này không muốn giẫm lên vết xe đổ, vậy Thôi Tịch Ninh thì sao? Nàng hay không còn giống như kiếp trước dũng cảm như vậy, vì gả cho nam tử nàng yêu, sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không tiếc?

Hai người mang khác biệt tâm tư, bước vào gần hành lang bên hồ.

Hành lang khúc chiết, như du long uốn lượn, như một nét chấm phá trong bức tranh phong cảnh của Thôi Phủ. Ra hành lang là Thượng Thanh hồ, trong hồ có đình viện, chung quanh hồ hoa của cây kim quế còn chưa hoàn toàn rụng hết, lác đác điểm xuyết trên các nhánh cây, hương khí nhẹ nhàng thoảng bay.

Từng tiếng bàn luận xôn xao, không biết từ nơi hẻo lánh nào bay đến.

"Nghe nói biểu tiểu thư hôm qua hồi phủ, cho các phòng đều đưa bánh quả hồng, khắp nơi tuyên dương là chính mình tự tay làm ."

"Cười chết người, không phải tự tay, chẳng lẽ là tự chân làm?"

"Ha ha ha ha, loại này nghèo kiết hủ lậu đồ vật cũng chỉ có nàng đưa ra được, thật là không sợ làm Nhị phu nhân mất mặt."

"Nhị phu nhân như vậy thương nàng, nàng chính là đưa tảng đá cũng phải nói là hỏa thạch từ trên bầu trời rơi xuống."

"Hừ, cũng chính là nể mặt nhị phu nhân, không thì ai thèm nhận món quà tặng rẻ tiền này của nàng."

"Chính là, nếu là ta, ta xoay người liền ném vào mương nước thối, chỉ là mấy cái bánh hồng, nàng là đang khinh thường ai vậy chứ."

Thanh âm không lớn không nhỏ, chính làm Thôi Tịch Ninh đoàn người nghe được rõ ràng.

Thôi Tịch Ninh sắc mặt trầm xuống, liếc hướng bên người nha hoàn tố trân. Tố trân hiểu ý, bận bịu đi về phía trước vài bước, thần sắc nghiêm nghị quát lớn: "Nha hoàn trong viện nào đang lười biếng, cút ra đây cho ta!"

Trong cây cối yên lặng một lát, ba đứa nha hoàn rúc đầu, xô xô đẩy đẩy đi ra. Nhìn thấy Thôi Tịch Ninh cùng Tạ Miểu sau, sắc mặt tức thì biến đổi thành màu gan heo.

Ba người kích động quỳ xuống, không biết là ngu xuẩn vẫn là ngốc, luôn miệng nói: "Nhị tiểu thư thứ tội, chúng nô tỳ làm việc thêu thùa trong Cẩm Tú Viên, sau khi làm xong việc, liền ở trong đây nghỉ ngơi một chút!"

Thôi Tịch Ninh mắt cũng không chớp, bình tĩnh nói: "Vọng nghị chủ tử vẫn không biết sai, tố trân, vả miệng cho ta."

Ba người thân hình phát run, dập đầu cầu xin tha thứ: "Nhị tiểu thư tha mạng, nô tỳ lần tới không dám , thỉnh cầu Nhị tiểu thư bỏ qua cho nô tỳ!"

Thôi Tịch Ninh không nói lời nào, tố trân liền hung hăng cho các nàng mỗi người hai bàn tay.

Ba người che mặt khóc rống, vô cùng đáng thương.

Thôi Tịch Ninh lại hỏi: "Các ngươi mới vừa nói sau lưng ai, giờ phải làm như thế nào?"

Ba người mới vừa hoàn hồn liền chuyển hướng Tạ Miểu luân phiên xin lỗi cầu xin tha thứ.

Phất lục đứng sau lưng tạ miểu, nàng có trong chớp mắt phẫn nộ, lại rất nhanh trở nên chết lặng. Ba năm trở lại, tiểu thư mặc kệ làm cái gì đều bị người châm chọc, các nàng đã thành quen .

Tiếng khóc ing ỏi đến mức Tạ Miểu đau đầu, nàng thở dài, đối Thôi Tịch Ninh nói: "Cứ như vậy đi."

Thôi Tịch Ninh đối nàng khẽ gật đầu, đối ba nha hoàn kia lại trầm mặt, "Còn chưa cút đi Bạch quản gia chỗ đó lĩnh phạt!"

Mấy người bụm mặt, khóc sướt mướt chạy đi.

Không khí nhất thời yên lặng, Thôi Tịch Ninh dừng một chút, hơi mang áy náy nói: "Xin lỗi, làm muội chịu ủy khuất ."

Kia vài nha hoàn vừa là Thôi phủ hạ nhân, lời nói và việc làm thất lễ, mạo phạm Tạ Miểu, liền là cho nàng Thôi Tịch Ninh mất mặt.

Tạ Miểu mặt không đổi sắc, cười nói: "Vài câu bàn tán mà thôi, ta không thèm để ý."

Tạ miểu thái độ hào phóng, làm Thôi Tịch Ninh càng thêm thẹn thùng. Nhưng tính cách của nàng không phải nói nhiều, lại đi về phía trước một đoạn đường, nàng bỗng nhiên mở miệng: "muội đưa bánh quả hồng rất ngon, ta rất thích."

Có hai người vừa vặn đến gần, phía trước người kia nghe vậy nói tiếp: "đúng vậy, ta cũng cảm thấy bánh quả hồng kia ăn rất ngon."

Tạ Miểu nhẹ nâng lông mi dài, chỉ thấy Thôi Sĩ Thạc nghênh diện mà đến, bên cạnh là một nam tử mặc màu lam trường bào, tuấn mi tu mắt, mặt như quan ngọc, chính là Thôi Mộ Lễ.

Hết chương 11: .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương