Biếu Tặng Cơ Duyên, Bạo Kích Bồi Thường! ( Dịch)
Chương 56: Thượng Tông, Đến Phiên Các Ngươi!

Editor: Kingofbattle

Nguồn: truyenyy.vip

Nửa nén hương sau đó.

Phanh!

Một đạo nhân ảnh bị đánh bay, nặng nề rơi xuống đất, làm bụi đất bay lên.

Chính là tên thanh niên Mộc Tộc.

Khóe miệng hắn tràn máu, hai mắt hiện lên một chút không cam lòng.

"Đa tạ."

Thanh niên Mộ dung thị tộc hai tay thành quyền, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý.

Trận chiến mở màn đã thắng, làm cho hắn trong nội tâm rất vui vẻ.

về sau ở trong tộc danh vọng của mình cũng có thể tăng lên rất nhiều.

Mấu chốt nhất là, đại tiểu thư cũng đã nhìn thấy.

Chắp tay sau lưng, hắn thản nhiên về tới trận doanh của mộ dung thị tộc .

"Đánh tốt lắm."

Mộ Dung Bác khẽ nhấp một ngụm trà, vui mừng nói ra.

Lập tức hắn nhìn về phía Mộc Cô Hàn.

Hắn vốn tưởng rằng Mộc Cô Hàn sắc mặt sẽ đen lại, rất khó nhìn.

Nhưng lại làm cho hắn cảm thấy sự tình kỳ quái , Mộc Cô Hàn ngoại trừ hơi nhíu mi, còn lại cái gì cũng không có biểu hiện ra.

"Ngươi cứ giả bộ Trấn định đi!"

Mộ Dung Bác trong lòng cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay áo lên, ý muốn người thứ hai lên sân khấu.

Phía sau lại có một người đi ra.

Bên kia Mộc Tộc cũng là như vậy.

"Mộc Tộc Mộc Thương."

"Mộ dung thị tộc Mộ Dung Thanh."

Hai người vừa chắp tay hành lễ, lập tức trực tiếp xuất thủ, chiến đấu.

"Cái mộ dung thị tộc này không hổ là chi nhánh cổ Tộc Mộ Dung Phủ, kiếm pháp xác thực sắc bén."

Thu Nam Tình vừa xem vừa nói .



"Mộ Dung Phủ sao."

Lục Huyền hơi nhíu mày.

Hắn nhớ tới bên trong thư tịch đã đọc qua, thấy qua tin tức ghi chép liên quan tới Mộ Dung Phủ.

Ở Đông Châu, là một thế gia nội tình đầy đủ thâm hậu, lịch sử đầy đủ lâu đời, thời điểm lúc thực lực cường đại , liền tự xưng là cổ Tộc.

Mà Cổ Tộc, dù là Đạo Vực cũng sẽ không hề xem nhẹ .

Mộ Dung Phủ chính là một cái trong số đó.

Đồng thời ở bên trong Cổ tộc, Mộ Dung Phủ cũng là một cái tồn tại đỉnh cấp.

Lúc Thực lực ở đỉnh phong, mặc dù là đối mặt Thiên Địa Kiếm Tông cũng không kém bao nhiêu!

Ngày xưa Phủ chủ Mộ Dung Phủ cùng tông chủ kiếm tông từng có đánh qua một trận kinh thiên, vết kiếm của trận đấu như trước vẫn còn tồn tại ở Đạo Vực, Giữ lại cho đệ tử hậu bối tìm hiểu!

Chỉ là sau đó lại không biết tại sao, Mộ Dung Phủ đột nhiên liền lựa chọn lánh đời, bỏ qua tất cả chi nhánh sở hữu, tan biến không còn dấu tích, đã mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện.

Nên mọi người cũng không cách nào xác định được bọn họ bây giờ có hay không còn tồn tại.

"Nữ nhân Mộ Dung Băng Lam kia tương lai nhất định sẽ trở thành Kiếm Khách rất cường đại, chỉ cần trên đường trưởng thành không chết non. "

Thu Nam Tình hướng về phía mộ dung thị tộc bên kia nhếch miệng, " kiếm thuật Mộ Dung Phủ, cộng thêm kiếm thuật kiếm tông, hai bên hợp nhất, không biết nàng biết tu luyện tới độ cao như thế nào?"

Lục Huyền theo ánh mắt nàng nhìn qua.

Chỉ thấy bên cạnh Mộ Dung Bác một nữ tử đứng cạnh vóc người thon thả.

Da thịt trắng Như Ngọc, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều.

Dùng trâm ghim lên tóc, chỉ chừa lại hai sợi tóc đen từ bên mai rũ xuống, khẽ lay động trong gió.

"Vẻ bề ngoài ngược lại là rất xinh, đáng tiếc khí chất quá lạnh lẽo."

Lục Huyền bỗng nhiên nghĩ tới sư muội Khương Dao Ca.

Lúc hắn mới gặp gỡ Khương Dao Ca, Khương Dao Ca cũng là khí chất như vậy, chỉ bất quá gần đây thay đổi không ít , đương nhiên sự thay đổi này cũng vỏn vẹn đối với hắn thôi.

Thời gian từng giờ trôi qua,

Kết quả cũng dần dần rõ ràng.

Trận này, Người bên Mộc Tộc chiếm thượng phong.

Cuối cùng dùng một cái thuật pháp Mộc Hệ tinh xảo, đem Mộ Dung Thanh đánh bay ra ngoài.

Thanh niên Mộc Tộc , Mộc Thương chắp tay, gì cũng không nói, trực tiếp xoay người đi xuống.

Chỉ còn tên thanh niên Mộ Dung Thanh sắc mặt khó coi trở về trong đám người.

"Cái này tính cách của người bên Mộc Tộc cũng không khỏi quá âm trầm chứ ?"

Lục Huyền khẽ nhíu mày.



Theo lý thuyết, sau khi tộc nhân của bên mình đánh thắng , ít nhất cũng phải hoan hô, hoặc là nói cái gì ăn mừng chứ.

Nhưng, hiện tại không có...

Trước sau như một đều yên lặng.

Mọi người đều im lặng nhìn như vậy, không nói được một lời.

"Đây cùng pháp quyết bọn họ tu luyện có quan hệ ah."

Thu Nam Tình suy nghĩ một chút, giải thích, "Mộc Tộc, tu luyện thuật pháp Mộc Hệ, quanh năm bế quan, giống như đầu gỗ."

Tuy là nàng cũng hiểu được rất lạ, rất kỳ quái.

Nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.

"Được chưa."

Thu hồi ánh mắt, Lục Huyền đặt tay ở sau lưng hơi nắm chặt.

Không biết là tại sao, tâm thần của hắn hôm nay không cách nào hoàn toàn an tĩnh, luôn có cảm giác sắp phát sinh chuyện gì đó.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, có thể xảy ra cái gì chứ ?

Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thôi.

Bất quá trong lòng, vẫn giữ lấy một tia cảnh giác.

Giống như là phát giác ra, Mộ Dung Băng Lam cũng nhìn về phía Lục Huyền bên này.

Ánh mắt của nàng trước tiên rơi vào trên người Thu Nam Tình, lại chuyển qua nơi Lục Huyền.

Liên quan tới bỗng nhiên có một nam nhân tuấn tú bên người Thu Nam Tình , nàng hiểu biết không nhiều lắm.

Ở trong tin tức phụ thân tìm hiểu, người này tựa hồ là tiểu bạch kiểm được Thu Nam Tình bao dưỡng, không đáng giá nhắc tới.

Nghĩ vậy, Mộ Dung Băng Lam liền không còn quan tâm.

"Chư vị thượng tông, đến phiên các ngươi."

Mộc Cô Hàn xoay người, đối với Thu Nam Tình mỉm cười.

"ừm, "

Thu Nam Tình gật đầu, nói, "Trần Sương, ván này tới lượt ngươi ."

"Vâng sư tỷ!"

Trần Sương chắp tay phóng tới, lập tức rơi xuống trên đài.

Tỷ đấu giữa thị tộc đã kết thúc, hiện tại đến phiên thượng tông.

So sánh với thị tộc, chiến đấu giữa thượng tông, càng làm cho người ta chú ý thêm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương