Vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng và thờ ơ ngày thường của Thẩm Thính Trúc không còn nữa, ánh mắt khi nhìn nàng càng thêm tùy ý, tầng tầng áp bức và xâm lược giăng ra như một cái lưới, từng chút từng chút, chậm rãi quấn chặt, làm cho Lâm Khinh Nhiễm không còn chỗ trốn.
Lâm Khinh Nhiễm đã quên mất chất vấn, trước tiên ánh mắt lập tức tránh né, chiếc cằm lại bị ngón tay lạnh lẽo nắm chặt, Thẩm Thính Trúc để nàng nhìn thẳng vào mình.

Sự xuất hiện của Tạ Hoài làm cho hắn cảm giác được nguy cơ, khát vọng ban đầu có thể che giấu, lại dâng lên một cách mất kiểm soát, hắn biết bây giờ còn chưa phải lúc, nhưng lại không thể kiềm chế mở miệng: “Nàng cũng biết vì sao ta không muốn để nàng đi.”
Sâu trong mắt Thẩm Thính Trúc là ngọn lửa nóng bỏng và ý nghĩ sâu xa, làm cho tinh thần Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn luống cuống, hắn lúc này so với ngày thường còn nguy hiểm hơn, giống như mãnh thú ngủ đông đã lâu đột nhiên giương răng nanh ra, lúc trước chẳng qua chỉ là chơi đùa con mồi mà thôi.
Thân thể Lâm Khinh Nhiễm run rẩy: “Huynh là cảm thấy ta dễ khi dễ, trêu chọc… cho nên mới giữ ta lại để giày vò.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày, hắn đối với nàng không tệ, thậm chí muốn đem mọi thứ tốt đẹp đều dâng đến trước mặt nàng.

Khi dễ… ban đầu hắn hù dọa nàng, nhưng dọc đường đi hắn đều nhẹ nhàng với nàng, nếu như nói giày vò, tuyệt đối không có khả năng, trái lại, chính hắn mới là người bị nàng ầm ĩ vài lần đến tinh thần không yên.
Thừa dịp hắn ngây người, Lâm Khinh Nhiễm vùng khỏi bàn tay hắn, một khoảnh khắc cũng không dám ở lại, hoảng sợ mà chạy trốn ra ngoài.
Nghiêng ngả từ Viễn Tùng Cư chạy ra, đầu óc Lâm Khinh Nhiễm đều là ánh mắt khi Thẩm Thính Trúc nhìn mình, là chiếm giữ mê luyến… Thẩm Thính Trúc thật sự động lòng với nàng.
Nàng cố hết sức giả vờ không hiểu ý của hắn, nếu không mới vừa rồi chỉ sợ nàng nuốt cả xương mất.

Tinh thần Lâm Khinh Nhiễm không yên, chỉ mê man đi về phía trước, căn bản không chú ý đến người đối diện đang đi tới.
Thẩm Kỳ thấy Lâm Khinh Nhiễm sắp đụng vào người mình, đưa tay vội vàng đỡ lấy cánh tay nàng, nhắc nhở nói: “Biểu muội.”
Lâm Khinh Nhiễm hoảng hốt ngẩng đầu, vẻ mặt giật mình, Thẩm Kỳ nhận ra nàng không ổn, quan tâm hỏi: “Biểu muội có chỗ nào không thoải mái sao.”
Sự dịu dàng và điềm tĩnh của Thẩm Kỳ có thể làm cho người khác cảm thấy tin cậy và an tâm, Lâm Khinh Nhiễm dần dần bình tĩnh lại, cố gắng không đề bản thân biểu hiện ra sự khác thường, mỉm cười nói: “Muội chỉ là có chút vội vàng thôi.”
Thẩm Kỳ thấy nàng không muốn nói nhiều, thì cũng không có hỏi tiếp: “Không sao là tốt rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm vén tóc mai hỗn loạn ra sau tai, vẫn còn chút không yên lòng hỏi: “Đại biểu ca muốn đi đâu vậy?”

Thẩm Kỳ cười nói: “Đi đến viện của nhị đệ ngồi.”
Thẩm Kỳ cẩn thận phát hiện, thời điểm Lâm Khinh Nhiễm nghe hắn nhắc đến nhị đệ, rõ ràng trong mắt xuất hiện vẻ bối rối và lo sợ, hắn lại nhìn ra hướng phía sau Lâm Khinh Nhiễm, nàng hẳn là mời đi từ Viễn Tùng Cư ra.
Là nhị đệ làm nàng khó xử?
“Đúng rồi, ngày đó nhận quà của biểu muội, ta cũng có một món quà muốn tặng muội, hay là biểu muội theo ta đi gác sách một chuyến.”
Hiện tại đầu óc Lâm Khinh Nhiễm đang rối tung lên, nàng thầm nghĩ muốn chạy nhanh về phòng, vẻ mặt của nàng khó xử: “Nhưng mà cô cô còn đang chờ muội.”
Thẩm Kỳ nói: “Vậy ngày khác cũng được.”
Sau khi Lâm Khinh Nhiễm tạm biệt hắn thì vội vàng rời đi.
Thẩm Kỳ nhìn theo bóng dáng của nàng, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Viễn Tùng Cư.
Ánh mắt Thẩm Thính Trúc sâu thẳm suy nghĩ hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không rõ tại sao Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy hắn đang dằn vặt nàng.
Trà trong tay cứ liên tục rót, hắn lại nhấc ấm trà một lần nữa, thoáng nhìn Thẩm Kỳ còn chưa đi, nhàn nhạt nói: “Sao đại ca đến đây lâu như vậy mà vẫn không nói gì?”
Thẩm Kỳ nói: “Ta thấy đệ hình như có tâm sự.”
Trái lại Thẩm Thính Trúc không có che giấu, mà lại nở nụ cười: “Đại ca lại muốn dạy dỗ ta?”
Những năm đầu, hắn từng trải qua một đoạn thời gian tinh thần sa sút, chính là Thẩm Kỳ không ngại phiền mà ngồi chờ hắn mở miệng.
Đầu ngón tay của Thẩm Thính Trúc gõ nhẹ lên tay ghế, chuyển ánh mắt sang Tuyết Đoàn đang nằm sấp trên bệ cửa: “Vậy đại ca nói xem, tại sao nó lại không thích ta chứ.”
Thẩm Kỳ nghe vậy cũng nhìn qua: “Đương nhiên là do đệ khi dễ nó làm cho nó sợ.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày, sao lại là từ này nữa: “Ta cho nó ăn ngon, cũng chưa từng bạc đãi, sao lại khi dễ nó được.”
Thẩm Kỳ cười nhẹ ra tiếng: “Đệ thật sự quên chuyện mình đã đem Tuyết Đoàn đặt trên gỗ nổi, để cho nó trôi nhẹ trong nước hay sao.”
Đương nhiên Thẩm Thính Trúc không quên: “Ta thấy nó cũng không có chuyện gì, huống chi nó chỉ kêu một tiếng, ta lập tức ôm nó lên rồi.”

Thẩm Kỳ tiếp tục kể ra: “Còn có bậc thang cao như vậy, nó thật vất vả mới leo lên được, đệ lại bắt nó thả xuống, một hơi cũng không cho nó kịp thở, đây không gọi là khi dễ?”
Thật ra hắn vẫn nghĩ không ra, vì sao Thẩm Thính Trúc thích gây khó dễ cho con mèo nhỏ, bây giờ lại gây sự với một tiểu cô nương.
Thẩm Thính Trúc mím chặt môi mỏng, đôi mắt đào hoa nhẹ buông xuống, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút yếu ớt: “Ta chỉ là muốn nghe nó kêu thôi.”
Tất cả mọi người đều thương xót hắn, xem hắn như phế nhân, chỉ có Tuyết Đoàn mềm mại hướng về phía hắn mà kêu, cần hắn che chở, tiểu cô nương cũng vậy, sẽ đưa tay ra, điềm đạm đáng yêu mà xin hắn giúp nàng.
Thẩm Kỳ trầm ngâm một chút, rất nhanh hắn đã hiểu được nguyên nhân, hắn không lên tiếng, lặng im một lúc lâu.

Ánh trăng đã treo trên cành từ lâu, trong Thanh Ngọc Các lặng yên tĩnh mịch, đây cũng không biết là lần thứ mấy Lâm Khinh Nhiễm mở mắt xoay người trong đêm nay.

Trong đầu nàng không ngừng nghĩ về những lời nói hôm nay của Thẩm Thính Trúc, nghĩ thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng hắn thật tâm thích mình, chỉ đơn giản là muốn đổi biện pháp khác để khi dễ nàng thôi, nhất định là như vậy.
Về phần biện pháp gì… Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ vài lần cũng không biết được, nàng bối rối cắn môi, chỉ hận thứ mình cắn không phải là cổ hắn.
Nhưng áo lót của nàng còn ở trong tay hắn, nhớ đến thời điểm hắn nhìn mình, sự tối tăm trong mắt đó làm Lâm Khinh Nhiễm càng thêm bất an, kéo chiếc chăn bông lên che mặt, nếu như hắn thật sự không chịu buông tha cho nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ.
Mãi đến rạng sáng, Lâm Khinh Nhiễm mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đầu óc vẫn mê man.
Sáng sớm Thẩm Thính Trúc đã lệnh cho Mạc Từ đi mời người tới.
Lâm Khinh Nhiễm ngay cả gặp cũng không gặp, chờ người vừa đi lập tức trốn trong viện của Lâm thị, nàng không tin Thẩm Thính Trúc còn có thể tìm được đến đây.
Dùng xong ngọ thiện, Lâm Khinh Nhiễm còn có ý dính lấy bà không đi, Lâm thị hỏi: “Hôm qua không phải con nói, Tạ Hoài mời con đi du hồ sao?”
Lâm Khinh Nhiễm ngẩn người, đúng vậy, sao nàng lại quên chứ, đều trách Thẩm Thính Trúc hại mình tâm thần không yên.
Sau khi oán giận trong lòng xong, Lâm Khinh Nhiễm bèn tranh thủ thời gian rời phủ, nàng cố ý không để cho Nguyệt Ảnh biết việc này, chỉ chọn một tiểu nha hoàn theo nàng từ chỗ Lâm thị.

Lâm Khinh Nhiễm từ trên ngựa bước xuống, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc thuyền đang dừng bên bờ sông.


Tuy nói vẫn đang độ vào đông, nhưng trên mặt hồ vẫn xuất hiện những ánh nắng ban mai chói lóa, tia sáng trôi nổi vừa ý vị lại xinh đẹp vô cùng.

Trên ngọn cây ven bờ còn vương lại những vết tuyết trắng xóa vẫn chưa tan, chiếu rọi trên mặt sông, vẻ đẹp làm người khác say mê.
Trong đình nghỉ chân bên bến thuyền, Tạ Hoài đứng khoanh tay, tựa hồ đã chờ đợi từ lâu.
Lâm Khinh Nhiễm bước nhanh về phía y, Tạ Hoài cũng đi ra khỏi đình.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn về phía người trước mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Ta đến muộn.”
Tạ Hoài thấy nàng th ở dốc, vẫn ngây thơ động lòng người như trước kia, không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Không muộn, ta cũng vừa mới đến.”
Y nâng tay ý bảo Lâm Khinh Nhiễm lên thuyền, còn mình thì đi phía sau.
Trong khoang thuyền bố trí tinh xảo lại tao nhã, bốn phía đều đặt lò lửa, mở cửa sổ ra cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Lâm Khinh Nhiễm uống xong trà nóng, không khí thở ra từ miệng cũng lượn lờ như khói, nàng nhìn về phía mặt hồ: “Du hồ mùa đông, ta cũng là đi lần đầu tiên.”
Tạ Hoài nhìn khuôn mặt trong veo như đang phát sáng của nàng, nói: “Khi đó không phải muội cứ hỏi ta mãi, tuyết ở Kinh thành có hình dạng gì hay sao, từ nơi này có thể nhìn thấy núi tuyết ở phía xa.”
Thuở nhỏ Lâm Khinh Nhiễm là một cô nhóc rắc rối, nếu trả lời nàng không tốt, nàng có thể quấn lấy rất lâu, ở bên tai ngươi líu ríu không ngừng.

Cũng rất kỳ lạ, y luôn luôn thích yên tĩnh, chỉ duy nhất không cảm thấy khó chịu vì sự ầm ĩ của nàng.
Lâm Khinh Nhiễm hơi nghiêng đầu suy nghĩ: “Ta cũng không còn nhớ rõ đã từng nói cái gì.”
Ánh mặt Tạ Hoài chợt lóe lên, cười hỏi: “Vậy muội còn nhớ những gì?”
Y vừa hỏi như vậy, Lâm Khinh Nhiễm không thể không vận động đầu óc nhớ lại, đôi mắt nàng hơi phát sáng, kéo dài tiếng nói: “À… ta nhớ rõ đầu bếp trong phủ của huynh làm bánh bột ấu sữa vô cùng ngon, hoa sen trong hồ cá chép gấm cũng lớn nữa.”
Tạ Hoài thuận theo mà mỉm cười, xem ra những lời ngày xưa kia, nàng đã sớm quên mất.
Y trêu ghẹo nói: “Nhớ rõ những điều không có liên quan tới ta, khó trách muội không nhận ra ta.”
Trên mặt Lâm Khinh Nhiễm nóng bừng, khi đó nàng còn nhỏ như vậy, huống hồ Tạ Hoài lại thay đổi lớn như vậy, nàng không nhận ra cũng là bình thường.
Những bông tuyết lay động rơi trên mặt hồ, cách thuyền hoa một khoảng không xa không gần, theo sau là một chiếc thuyền nhỏ hơn một chút.
Thẩm Thính Trúc đứng ở đầu thuyền, lặng lặng nhìn về phía thuyền hoa, hai người ngồi dựa vào cửa sổ, bên môi tiểu cô nương hàm chứa ý cười, mặt cũng ửng hồng trông như rất vui vẻ.

Thật sự rất chói mắt.
Đương nhiên Mạc Từ cũng nhìn thấy tình hình trên thuyền, y trộm nhìn thần sắc Thẩm Thính Trúc, thấy Thế tử không chỉ không tức giận, trái lại còn kéo môi mỉm cười.
Mạc Từ kinh hồn táng đảm cúi đầu, tận lực chịu đựng mới không đưa tay lên lau mồ hôi.
“Đâm vào đi.”
Mạc Từ trợn mắt, nghĩ là mình nghe lầm, y chần chờ nói: “Thế tử…”
Thanh âm của Thẩm Thính Trúc lúc này so với tuyết còn muốn lạnh băng hơn: “Ta nói, đâm vào đi.”

Nhìn thấy tuyết dồn dập rơi xuống, Lâm Khinh Nhiễm vui vẻ nói: “Tuyết rơi!”
Tạ Hoài quay đầu, thấy nàng vươn tay đón tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào cũng đưa tay thăm dò.
“Rầm ——”
Tiếng vang kịch liệt thình lình xảy ra, đánh vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này.
Con thuyền theo đó mà lắc lư, cơ thể Lâm Khinh Nhiễm mất thăng bằng, kinh hãi nắm chặt bệ cửa sổ, Tạ Hoài nhẹ nhàng đỡ bả vai nàng, để tránh nàng té ngã.
Cũng may rất nhanh đã khôi phục sự vững vàng, Tạ Hoài buông tay ra, nhìn nàng hỏi: “Có sao không?”
Lâm Khinh Nhiễm chậm rãi lắc đầu, khiếp sợ trong chớp mắt, bàn tay khẽ vỗ về trái tim đang đập kịch liệt trong lòng ngực, lòng còn sợ hãi mà hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người theo hộ vệ đi đến đầu thuyền, sau khi Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy người trên chiếc thuyền kia, thân thể trong nháy mắt cứng đờ.
Thẩm Thính Trúc đứng trong gió tuyết mênh mông, trên áo choàng cũng phủ đầy tuyết, dải lụa buộc tóc cũng tung bay trong gió.

Đối diện với đôi mắt mỉm cười của hắn, trái tim vất vả mới đập ổn định của Lâm Khinh Nhiễm lại sợ hãi đến run rẩy mãnh liệt, sao hắn lại đến nơi này…
Người chèo thuyền đứng bên cạnh Mạc Từ thấy người đi ra, lập tức nơm nớp lo sợ nói: “Tiểu nhân vốn muốn chuyển hướng cập vào bờ, nào biết tuyết lớn quá, nhất thời mắt không nhìn rõ…” Nói xong hắn ta quỳ xuống: “Thỉnh Thế tử, Tạ đại nhân thứ tội.”
Hiển nhiên tạ Hoài không nghĩ lại va chạm với thuyền của Thẩm Thính Trúc, nhưng mà cũng chỉ là kinh ngạc trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục bình thường, “Không ai có việc gì là được.”
Thẩm Thính Trúc khẽ mỉm cười, nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm cẩn thận từng chút dịch chuyển chân về phía sau Tạ Hoài, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, chỉ là không ngờ tới lại đụng phải Tạ đại nhân và… biểu muội.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương