Chương 9:
Thẩm Kiều thật sự không phải loại người này.
Nhưng dạo gần đây Thẩm Kiều luôn phải nghĩ như thế.

Thẩm Kiều từ nhỏ muốn gì có nấy, không cần cũng có, cho nên đối với những món đồ cô không đặt quá nhiều chú ý.
Các món xa xỉ, thích thì mua, không có cũng sẽ không cố gắng tìm mọi cách để có bằng được.

Công ty đưa cho cô quản lý thì nhận lấy quản lý, quản lý không phát triển thì mặc cho nó phát triển tự do.

Trước kia không phải chưa từng yêu đương, nhưng vui vẻ nồng nhiệt qua rồi, người ở lại thương tâm đau khổ đều là người khác.

Thẩm Kiều sợ gặp phiền phức, sợ lòng phiền muộn, cho nên đời người, qua ngày nào hay ngày đó, vui vẻ là được rồi.
Thế nhưng hiện giờ cô không thấy vui vẻ.
Thật ra nó không nghiêm trọng, bị thương gì đau khổ gì đều không có, cho nên không kích phát cảm xúc của mình ra mặt ngoài.
Nhưng lại không cách nào bỏ qua, bên này vừa mở miệng cười ha ha ha xong, quay lại nhìn, ngay cả trăng ngoài cửa sổ cũng sinh ra vài tia ưu sầu.
Thẩm Kiều nghĩ Lâm Dịch Tâm đúng thật là trâu, có thể làm cô thành ra như vậy.

Trong đầu nghĩ vậy, lại uống thêm hai ly rượu, lúc đi ngủ, nhức đầu.

Khi nhức đầu có thể khơi dậy rất nhiều ký ức trước kia, lúc cô và Lâm Dịch Tâm sống cùng nhau, quấn lấy nhau, lăn qua lộn lại, ướt át vui sướng.

Đa phần Lâm Dịch Tâm trong trạng thái ôn hòa, chỉ khi thật sự đạt đến giới hạn không nhẫn nhịn được nữa thì chân mày mới cau lại, lông mi rung động, hàm răng nhỏ nhỏ cắn chặt môi dưới.

Thẩm Kiều thích thấy nàng như vậy, cũng thích ngắm nhìn nàng ở trên mình, tóc dài buông xuống tạo ra một không gian hẹp trói chặt, trong không gian này, Thẩm Kiều nhẹ nhàng thở dốc, âm thanh rên rỉ tràn ra, lúc này Lâm Dịch Tâm sẽ cười, khóe môi nhẹ cong lên làm cho người khác thấy dịu dàng và yên tâm.

Lúc Lâm Dịch Tâm bật cười rất dễ nhìn, khi Lâm Dịch Tâm cau mày cũng đẹp mắt nữa, thỉnh thoảng Lâm Dịch Tâm làm xong nhiệm vụ sẽ hút thuốc, điếu thuốc dài, ngón tay thon gọn tinh tế, toàn bộ như một bức tranh thủy mặc.
Lâm Dịch Tâm thật xinh cmn đẹp mà, Thẩm Kiểu mắng thầm một câu, trở mình.

Bụng cồn cào, tim cũng nhói.

Tay Thẩm Kiều không cách nào khắc chế dò tìm xuống phía dưới, đồng thời cũng hận mình không làm được gì, cầm lấy điện thoại tìm kiếm ảnh của Lâm Dịch Tâm.


Đệt, ngay cả một tấm ảnh của Lâm Dịch Tâm cũng không có.

Một người con gái tuyệt sắc như vậy mà cô chỉ lo hưởng thụ, ngay cả một tấm ảnh cũng không có.

Nếu như cô lưu lại một tấm nào đó, nói không chừng Lâm Dịch Tâm sẽ không dám cắt đứt quan hệ với cô đâu.

F*uk f*ck f*uk, lần đầu tiên trong đời Thẩm Kiều cảm thấy mình thật đáng thương.

Vân thị, căn cứ ghi hình《 Cô loài 》, một ngày mới, mặt trời ló dạng, ánh vàng bao lấy cả bầu trời, Tiểu Dĩnh vừa nhận được điện thoại của Thẩm tổng.

Trời còn rất sớm, Tiểu Dĩnh bọc áo khoác, hít lấy không khí trong lành tươi mát của núi rừng, lẩm nhẩm nói: "Chào buổi sáng Thẩm tổng."
Bởi vì đã trò chuyện nhiều lần nên hiện tại cô không còn căng thẳng khi giao tiếp với sếp nữa rồi.

"Chào buổi sáng." Thẩm Kiều hỏi cô, "Đâu rồi?"
"Phim trường." Tiểu Dĩnh đơn giản trả lời, hai chữ này không khác gì chưa nói, hỏi gì cũng không có kết quả.
Thẩm Kiều quen rồi, không hỏi nữa, chỉ cảm thán một câu: "Sớm vậy sao."
"Đúng vậy." Tiểu Dĩnh cũng cảm thán, "Mọi người ai cũng thật gấp gáp."
"Chú ý sức khỏe, đừng để bị lạnh.

Túi giữ ấm bảo em mua lần trước dùng được không?"
"Cái đó giữ ấm nhanh nhưng thời gian không dài bằng cái trước nữa."
"Hay là cứ giữ như cái trước đi, các người hoạt động ngoài trời cũng lâu."
"Dạ được." Tiểu Dĩnh nhìn về phía Lâm Dịch Tâm đang chuẩn bị, Lâm Dịch Tâm thoáng nhìn qua cô, Tiểu Dĩnh liền chỉ chỉ vào điện thoại.

Lâm Dịch Tâm gật đầu, xoay lại tiếp tục chăm chú nhìn xem trường quay.

Tiểu Dĩnh kéo ghế qua ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện: "Hạch quả tuần trước mua ăn rất ngon.

Chị Dịch Tâm rất thích ăn hạt dẻ cười, còn thích đem vỏ xếp lại cùng một chỗ, nói là nhìn giống như vỏ ngọc trai."
Thẩm Kiều cười cười: "Ăn hết rồi chứ?"
"Chắc là vậy, em còn phân trong túi, đem chia cho mọi người trong đoàn phim."

"Được rồi, hết thì cứ mua thêm." Thẩm Kiều nói, "Phải tạo quan hệ tốt với toàn bộ người của đoàn phim."
"Em sẽ chú ý phương diện này, khi huấn luyện cho người mới công ty cũng từng nói qua."
"Em đem kinh nghiệm làm việc của mình tổng kết lại, chờ lúc trở về, công ty cho em huấn luyện người mới."
"Cảm ơn Thẩm tổng đã cất nhắc!" Tiểu Dĩnh hết sức vui vẻ.
Hai người lại trò chuyện thêm một hồi, Thẩm tổng còn có việc vì vậy cúp máy.

Tiểu Dĩnh xách chiếc ghế ngồi gần hơn hiện trường ghi hình, xem Lâm Dịch Tâm quay phim.

Bất giác, thời gian nhập đoàn đã một tháng, Lâm Dịch Tâm hoàn toàn bắt nhịp được tiết tấu của Khương đạo, thậm chí có lúc còn hoàn thành vượt cả mong đợi của Khương đạo.
Trưa hôm qua.

Lâm Dịch Tâm còn sửa lại một câu nói trong kịch bản của Khương đạo nhưng ông không hề tức giận.

Tiểu Dĩnh thấy nghệ sĩ nhà mình thật sự là giỏi cực kỳ.

Diễn viên có thực lực, được đạo diễn ưu ái, địa vị của hai người ở đoàn phim đương nhiên không thấp.

Hơn nữa sau lưng còn có Thẩm tổng mạnh mẽ duy trì hậu cần, Tiểu Dĩnh thoải mái mua mua mua, chia ăn chia uống cho mọi người, quan tâm anh camera bị khô nứt tay, chị gái trang điểm thường hay nhức lưng, chiếm được lòng người.
Cô thường xuyên phải cảm thán, là chân tài thực học hay là chân kim bạch bạc mới tốt
Hôm nay quay sớm là vì phải chạy kịp nắng sáng.

Lâm Dịch Tâm quay ngay cảnh này, quay xong thì dọn dẹp một lát, quay về là có thể ăn bù lại bữa sáng.

Tiểu Dĩnh ôm một đống đồ cùng nhau đi về, nghĩ đến vài việc, mặc dù đã nói nhiều lần nhưng vẫn phải nói tiếp.

"Chị, Thẩm tổng gọi điện đến."
"Ừm, tôi thấy." Biểu cảm của Lâm Dịch Tâm không có thay đổi gì.
"Cô ấy nói em có thiếu gì thì cứ mua."
"Không phải lần nào cô ấy cũng nói vậy sao?"

"Dạ đúng, cho nên cô ấy là người rất tốt." Tiểu Dĩnh nhìn chăm chăm con đường phía trước, "Trước đây không quen biết, em thấy cô ấy thật cao lãnh, cao quý lãnh diễm, từ đầu đến chân đều rất đắt đỏ, là một người thượng lưu."
"Ừm." Lâm Dịch Tâm an tĩnh nghi cô nói.

"Hiện giờ em lại nghĩ." Tiểu Dĩnh liếc nhìn sang Lâm Dịch Tâm rồi nhanh chóng dời đi ánh mắt, "Cô ấy cũng chỉ là người bình thường như chúng ta, trừ việc có chút tiền, những thứ khác theo em cũng không có gì khác biệt, thích ăn, thích chơi, tính tình lại tốt vô cùng."
Lâm Dịch Tâm cười cười.
"Chị, chị cười gì chứ!" Tiểu Dĩnh thoáng cái la lên.

"Em để ý tôi cười như thế, chứng tỏ em chột dạ." Lâm Dịch Tâm nhéo nhéo mặt cô.

Tiểu Dĩnh không nói, cho đến khi hai người từ căn tin trở lại ký túc xá, xung quanh vô cùng yên tĩnh, đề tài trước đó vẫn chưa có điểm kết.

"Chị, em nói thẳng ra đây."
"Ừm, em nói đi." Lâm Dịch Tâm tựa lưng vào giường, xem kịch bản.

"Một sếp lớn, cho dù có quan tâm nghệ sĩ nhà mình đi nữa cũng không thể nào quan tâm đến mức độ như Thẩm tổng." Tiểu Dĩnh cau mày, "Một tháng nay, từ ngày chị chính thức quay cho đến bây giờ, luôn nhận được điện thoại của cô ấy, mỗi lần nói chuyện với em là mười phút đồng hồ, chị nói xem cô ấy sao lại rảnh như vậy chứ?"
Lâm Dịch Tâm suy nghĩ một chút lịch trình trước đây của Thẩm Kiều, quả thực chưa từng rảnh như vậy.
"Ừm." Nàng lên tiếng.
"Cho nên nói, cô ấy chắc chắn có ý đồ khác!" Tiểu Dĩnh bắt lấy tay của Lâm Dịch Tâm, không niệm tình vỗ vỗ, "Cô ấy gọi điện tới đều không phải tìm em, là tìm chị đó, chỉ tại chị không chịu nghe máy của người ta."
Lâm Dịch Tâm thấy Tiểu Dĩnh đang nói chuyện vô nghĩa, nhưng vẫn trẻ con nói: "Tôi bận mà."
"Thái độ của chị từ chối cô ấy, cô ấy vẫn kiên nhẫn không buông, hơn nữa bây giờ xem ra, một chút ý định dừng lại hình như cũng không có ý." Tiểu Dĩnh chìm trong suy nghĩ của mình, không cách nào kiềm chế, "Mà trước kia cô ấy nhiều lần đến tìm chị, có nhiều lần bị em bắt gặp, hai người chắc chắn đã từng gặp nhau!"
Chuyện này Lâm Dịch Tâm không cách nào phản bác, chỉ có thể im lặng.

"Chị, chị nói chị với cô ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới." Tiểu Dĩnh chỉ vào nàng, "Nhưng cô ấy không phải! Đáp án rất rõ ràng! Cô ấy có ý với chị! Cô ấy theo đuổi chị! Tuy em không muốn nói như thế..."
Tiểu Dĩnh ôm mặt, chậc một tiếng: "Em thật không nghĩ tới, Thẩm tổng, cô ấy đồng tính!!!"
Lâm Dịch Tâm nhịn không được, bật cười.
Tiểu Dĩnh tiếp tục líu ríu: "Làm sao đây, cấp trên bá đạo tổng tài bất chấp theo đuổi, trời ạ, chị, bây giờ chúng ta không chỉ có một quyển sảng văn giới giải trí nghịch tập mà còn có một quyển con đường tình yêu của bá đạo tổng tài!"
Lâm Dịch Tâm buông kịch bản, chuẩn bị uống nước.
Ly vừa đến bên miệng, Tiễu Dĩnh nhìn nàng, nét mặt u sầu: "Đây nhất định là một câu chuyện đầy bi thương, chị là loại thẳng nữ sắt thép, đến cuối cùng chỉ làm cho Thẩm tổng đau khổ, thật ra, đây mới chính là nguyên nhân chị không nghe điện thoại của cô ấy, có phải không?"
Suýt nữa Lâm Dịch Tâm đã hất nước vào mặt mình.

"Này..." Nàng không biết phải nói gì.
Tiểu Dĩnh cúi đầu, tay ôm ngực: "Không bắt đầu sẽ không có kết thúc đau khổ thấu tâm can.

Dây chính là ôn nhu lớn nhất mà chị dành cho Thẩm tổng."
Lâm Dịch Tâm thở dài, buông ly xuống: "Lần sau cô ấy gọi đến, đưa cho tôi đi."
Tiểu Dĩnh: "! ! !"
"Chị này, em vào WC cái." Tiểu Dĩnh nói.

"Cần tôi đi với em không?" Lâm Dịch Tâm nhìn cô.
"Không không không, không cần." Tiểu Dĩnh dừng bước chân, "Chị, em nhớ ra mình bỏ quên gì đó ở phim trường."
Lâm Dịch Tâm phất tay: "Đừng có cái gì cũng báo với tôi."
Tiểu Dĩnh nhấc chân chuồn mất.
Không lâu sau cô chạy trở lại, trong tay cầm điện thoại của cô, vì áp chế kích động mà nét mặt hết sức khó nhìn: "Chị, chị, Thẩm tổng điện tới.

Haiz, chị nói xem ngày nào cũng vậy, sao lại rảnh như vậy không biết, không biết có chuyện gì quan trọng hay không."
Lâm Dịch Tâm giật giật khóe miệng, lười vạch trần cô, đưa tay nhận điện thoại.

Tiểu Dĩnh mở to mắt nhìn nàng đăm đăm.
Ngón tay Lâm Dịch Tâm do dự trên màn hình điện thoại một chút, nghiêng đầu nhìn cô: "Em muốn nghe tôi cự tuyệt bá đạo tổng tài thế nào không?"
"Hi hi, hi hi." Tiểu Dĩnh quan sát nét mặt Lâm Dịch Tâm, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, "Không được đâu, mấy chuyện thế này, nghe xong dễ bị giết người diệt khẩu lắm."
Tiểu Dĩnh đi, còn rất tri kỷ đóng cửa giúp nàng.

Lâm Dịch Tâm thở hắt ra, nghe máy: "Alo."
"Chu Dĩnh, Lâm Dịch Tâm đâu?" Giọng của Thẩm Kiều có chút cứng nhắc.
Lâm Dịch Tâm cười khẽ một tiếng: "Thẩm tổng, thật không nhận ra giọng của tôi sao??"
"Nhận ra." Thẩm Kiều nói.
"Mấy ngày qua, ngài quan tâm chúng tôi như thế, thật vô cùng cảm ơn." Lâm Dịch Tâm nói, "Tôi sẽ cố gắng làm việc, trả ơn công ty."
Thẩm Kiều cười cười: "Tôi tin chị mà."
"Cảm ơn." Lâm Dịch Tâm thấy điện thoại ra khỏi bên tai, ấn lên màn hình vài cái, "Thẩm tổng, tôi vừa gửi cho cô một tấm ảnh."
Bên kia rơi vào trầm lặng.
Lâm Dịch Tâm nhìn vào giao diện wechat, trước đó cô đã xóa bỏ cuộc trò chuyện giữa hai người, cho nên trong box chat với Thẩm Kiều hiện tại không có gì, chỉ có mỗi tấm hình mà nàng vừa gửi qua.
Là một tấm ảnh, tấm ảnh có bốn chữ mà Thẩm Kiều từng diễu võ dương oai:
- Chị đừng hối hận.
1,2,3,4,5...
Lâm Dịch Tâm âm thầm đếm, đếm đến hai mươi mà Thẩm Kiều vẫn chưa lên tiếng.

Vì vậy lần nữa nàng để điện thoại bên tai, nhẹ nhàng hỏi: "Thẩm tổng, còn đó chứ?"
"Còn." Giọng nói bên kia rất nhỏ.
Lâm Dịch Tâm rũ mắt nhìn xuống sàn, cười cười: "Thẩm tổng, tôi không hối hận.

Cô hối hận không?"
o0o
Ed: Thấy cũng tội Kiều Kiều =((

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương