Chương 11:
Kể từ lúc biết được tin Lâm Dịch Tâm đã đóng máy, đầu năm mới này của Thẩm Kiều lại trở nên náo động.

Đương nhiên sự náo động chỉ xảy ra ở trong lòng, giống như chú chuột nhắt, náo động chạy tới chạy lui, ôm lấy trái tim gặm nhắm.

Chú chuột nhắt Thẩm Kiều không thể khống chế, chạy ra ngoài khi gặp biển rộng trời xanh, chạy ra ngoài khi nhảy múa bên lửa trại, chú chuột nhắt cũng chạy theo khi mưa rừng xuôi dòng chảy.

Ngày thứ năm của năm mới, mẹ cô đi vào phòng cô, chỉ thuận miệng cảm thán một câu: "Khi nào thì về nước đây, bọn chị em lại hẹn nhau chơi mạt chược."
Thẩm Kiều từ trên giường nhảy cẩn lên: "Về ngay bây giờ."
Tính cách quái đản của con gái mình, muốn làm gì trước nay luôn không đoán được, bà đã quá quen rồi.

Hôm nọ, con gái bà nói muốn đi nước ngoài, hồi thì nói đi khảo sát, hồi thì nói đi du lịch, đến cận năm mới lại kéo bà đi theo, nói thế nào cũng không chịu trở về Tổ quốc thân yêu.

Bây giờ không hiểu đột nhiên bị uống nhầm uống gì, nhảy dựng lên muốn về nước, mẹ già cô ở ngoài đủ rồi, nhớ cái náo nhiệt ngày Tết ở nhà, dứt khoát theo lời cô, vừa quay lưng là soạn đồ về nước.

Cuối cùng bay về mười mấy tiếng, máy bay vừa đáp xuống ở Bắc thị, chân cô con gái đã ngứa ngáy, nói muốn đến công ty.
Mẹ già nhìn cô chằm chằm, như nhìn một đứa thiểu năng: "Đang Tết nhất thế này, mày bị gì vậy con."
"Ngày mai nữa là hết kỳ nghỉ rồi." Vẻ mặt Thẩm Kiều thâm trầm, "Đến sớm để sắp xếp mọi thứ thỏa đáng."
"Chỉ có cái công ty, làm vậy có đáng không?" Bà hỏi.

"Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn, nói sao đi nữa thì đó cũng là sự nghiệp của con." Thẩm Kiều vẫy tay chào bà, "Mẹ yêu, bái bai."
Mẹ yêu còn có thể làm gì, mẹ yêu chỉ có thể nói tạm biệt.

Tiện thể bà vào group chat của đại gia đình, nhìn như oán hận nhưng thật ra đang khoe khoang con gái: Ây da, Kiều Kiều nhà tôi thật là, suốt ngày chỉ biết ở công ty không thèm về nhà, không biết có gì mà bận bịu thế nữa...
Thật ra thì, Thẩm Kiều chẳng có bận bịu gì cả.

Coi như bận thì cũng phải là ngày mà công ty chính thức bắt đầu làm việc.

Nhưng Thẩm Kiều biết, có những công việc, cả năm suốt 24h đều không có ngày nghỉ.

Ví dụ như, nghệ sĩ dưới trướng của người đại diện Trần Tiêu, ngày Tết uống rượu lái xe được lên hot search, hay những tiếng pháo nổ điếc tai, có không ít quốc gia cấm túc,và rồi lại không biết bao nhiêu cuộc gọi báo đến.


Tất nhiên Thẩm Kiều có đủ khả năng để hiểu.

"Năm mới vui vẻ nhé, không có chuyện gì hết, hẹn chị đi ăn một buổi thôi, gặp ở dưới sảnh Thịnh Thế, không bàn chuyện công, thật sự không bàn, tôi là loại người vậy sao?"
Nửa tiếng sau, trong một quán cà phê bên trong giải trí Thịnh Thế, Trần Tiêu siết chặt con dao cắt thịt bò trong tay, hỏi: "Thẩm tổng, bây giờ chúng ta không phải nói chuyện công việc thì là gì?"
"Tâm." Thẩm Kiều mặt không đổi sắc, hết sức chân thành, "Chúng ta đang nói về tâm."
"Tâm của Lâm Dịch Tâm?" Trần Tiêu cười nhạt.
"Chị muốn nói như vậy thì cũng được." Thẩm Kiều thản nhiên nhận.
"Haiz." Trần Tiêu thở dài, "Thật sự không nỡ buông thế sao?"
"Cũng không hẳn, chỉ cảm thấy cần phải làm gì đó để bù đắp."
"Em nói em cho cô ấy tài nguyên tốt nhất, cô ấy chắc chắn sẽ nắm bắt được cơ hội, em yên tâm đi, tôi sẽ bù đắp giúp em thật tốt."
"Đưa kế hoạch cụ thể cho tôi xem." Thẩm Kiều đưa tay.
Trần Tiêu lấy điện thoại ra, theo lệnh tìm kiếm tài liệu sau đó gửi vào hòm thư của Thẩm Kiều: "Tôi thật không biết nên nói ngài là làm hết phận sự hay là người thất trách."
"Căn cứ vào khoảng cách địa vị giữa chúng ta, tốt nhất là chị đừng nói." Thẩm Kiều vào lúc này, đặc biệt giống với tư thế Tiểu Thẩm tổng của cô.

Xem xong kế hoạch công việc của Lâm Dịch Tâm, Thẩm Kiều chỉ nhận xét hai chữ: "Tạm được."
"Đây chỉ là một bản ý tưởng, cụ thể phải còn chờ ngày mai sau khi khai trương sẽ có hoạch định rõ ràng hơn."
"Chị có nghĩ đến cái kia hay không." Thẩm Kiều giơ tay chỉ chỉ lên.

Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn: "Ngài nói thẳng."
"《Thực lực diễn viên》" Thẩm Kiều nói, "Mùa hai chuẩn bị ghi hình."
"Năm ngoái đứng nhất bảng ratings các show giải trí, như một con hắc mã xuất thế, nâng một diễn viên tuyến hai trở nên nổi tiếng cả nước." Trần Tiêu nói, "Mảnh đất màu mỡ như vậy, sao lại không bị nhìn ngó, mùa hai được ghi hình, khách mời đều đã sớm được định rồi."
Thẩm Kiều: "Ờ."
Trần Tiêu đấu tranh: "Tuy hiện tại Dịch Tâm quay một tác phẩm lớn nhưng bây giờ chưa được tuyên truyền với bên ngoài.

Hiện tại trong mắt mọi người, cô ấy vẫn còn là một nữ 2 chỉ đóng phim truyền hình, một diễn viên không nhân khí và danh tiếng, vào chương trình sẽ không có ưu thế, cũng không vừa lòng người xem."
"Thế nào là không vừa lòng." Thẩm Kiều dựa vào lưng ghế, đưa mắt liếc Trần Tiêu, "Chương trình này, khán giả thích không phải thích những diễn viên từng bị mai một dùng thực lực của mình để chứng minh hay sao, chị nghĩ Lâm Dịch Tâm không có thực lực?"
Trần Tiêu bị Tiểu Thẩm tổng dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi bao che, nào dám phản bác.

"Về phần tổ chương trình bên đó, Thinh Thế chúng ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ Lâm Dịch Tâm, chính chị ấy mới là ưu thế lớn nhất." Thẩm Kiều tự mình gật đầu, "Quyết định vậy đi.

Hạng mục này chị phải nắm chặt vào, cần phải lấy về được cho tôi."

Trần Tiêu khổ không tả siết.
Thẩm Kiều cười cười: "Cố gắng lên, em tin chị."
Từ tòa nhà Thịnh Thế bước ra, tâm trạng Thẩm Kiều tốt vô cùng.

Cô một đường ngâm nga bước lên xe, cắm chìa khóa, bật nhạc yêu thích, cầm tay lái như có chút mất kiểm soát.
Đợi đến khi xe dừng lại thì xe đã đến đầu ngã tiểu khu của Lâm Dịch Tâm.

Người sống ở nơi này nói, hoàn cảnh sống ở đây không tệ, nhưng để một diễn viên ở thì có vẻ đơn sơ.

Không có an ninh nghiêm ngặt, không có cây xanh để xanh hóa khu vực sống, Thẩm Kiều đã đến đây hai lần, bởi vì không hẹn nhau trước, vì gặp nhau gấp gáp nên mới chấp nhận như vậy.
Bây giờ, ngay cả một tư cách cô cũng không có.

Thẩm Kiều suy nghĩ một hồi, đem xe đỗ vào chỗ trống ven đường.

Ngày Tết lượng người và xe ở Bắc thị giảm đi rất nhiều, bên đường vài chiếc xe, lá cây và bụi đường phủ lên, rất không hợp với chiếc siêu xe bóng loáng của Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều xuống xe, kéo chiếc mũ áo khoác lên đầu, chạy một mạch sang con phố đối diện, cuối cùng chọn vào một quán ăn nhỏ.

Quán nhỏ không người, có hai lầu, cửa sổ lầu hai đối diện với cổng nam của Kim Trì Giai Uyển.
Thẩm Kiều nhớ kỹ hai lần đó, Lâm Dịch Tâm đưa đón cô đều là từ cánh cổng này.

Gọi đồ ăn xong, Thẩm Kiểu mang đồ ăn lên lầu, ngồi gần ở cửa sổ, cứa sổ không mấy sạch sẽ, Thẩm Kiều lấy khăn ướt lau, từng chút lau cho sạch sẽ.

Sau đó cứ vừa ăn vừa thẩn thờ, vừa uống vừa thất thần.

Cánh cửa lớn treo đầy lồng đèn đỏ rực bên kia, người ra người vào, không tấp nập nên Thẩm Kiều đều nhìn thấy rõ ràng.
Ăn uống no say, máy sưởi trong quán mở hơi cao, Thẩm Kiều bị sưởi đến nóng người, kéo khóa áo khoác ra nhưng vẫn không cởi.

Bởi vì phải đội mũ, không thể cởi ra.


Cởi ra là sẽ lộ mặt, lộ mặt rồi, không may Lâm Dịch Tâm ngẩng đầu nhìn lên, bị nhận ra, rất mất mặt.

Giống như một stalker.
Một stalker vô cùng nghiệp dư.
Thẩm Kiều gục xuống bàn mơ màng tơ tưởng, rốt cuộc Lâm Dịch Tâm ở tòa nào, tầng nào, phòng nào?
Nhớ không nổi.
Thật sự quá không chuyên nghiệp.

Rốt cuộc Lâm Dịch Tâm có ra ngoài hay không? Chị ấy nghỉ ở nhà thường hay làm gì? Trời lạnh thế này, tự đặt cơm phần hay là tự nấu cơm ăn? Mê chơi game hay là thích xem TV?
Không biết.
Ngày Tết, Lâm Dịch Tâm trở về quê hay là đón cùng người nhà ở Bắc thị? Ông bà chị ấy có còn mạnh khỏe hay không, ba mẹ chị ấy làm việc gì, chị ấy có anh chị em nào không, quê của chị ấy ở đâu?
Không biết.
Cái gì cô cũng không biết, cô đi đến đây, có giống đang đợi Lâm Dịch Tâm đâu chứ.
Rõ ràng cô đến đây để tự trừng phạt mình.

Thật sự quá mức mất mặt, Thẩm Kiều kéo mũ lại kín mít, kín đến cả mắt cũng không mở được, giống như đã ngủ đi rồi.

Đến khi hai mắt lần nữa mở ra, trời đã tối đen.

Cửa lớn tiểu khu đèn lồng đỏ treo sáng rực một vùng, bây giờ nếu có người trùm kín mít đi vào Thẩm Tiểu đã không còn nhìn thấy rõ.

Cô đứng lên hoạt động cánh nay bị đè đến tê cứng, sờ sờ gương mặt vì ngủ mà có cả vết hằn, bước đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi quán, gió lạnh thổi đến, Thẩm Kiều mới nhận ra, tuyết rơi rồi.

Từng hoa tuyết nhỏ rơi xuống, soạt soạt, soạt soạt, rơi xuống rồi biến mất trên mặt đường.
Thẩm Kiều ngẩng đầu, khi ngọn đèn đường chiếu xuống, cô mới nhìn rõ được chúng, tựa như những hạt bụi.
Cô nhìn một hồi, hai mắt cay cay.
Theo đuổi không được một cô gái, dễ khiến cho con người ta trở nên đa sầu đa cảm.

Không níu kéo được một cô gái đã từng, thật đa cmn sầu cảm.
Hít hít mũi, Thẩm Kiều xoay người, sải bước đi đến chiếc xe ở trước mặt.

Vừa đi được nửa đường, xa xa trông thấy một bóng dáng, giống như bóng dáng trong trí nhớ của cô.

Thon dài, thân ảnh ấy bị ánh đèn kéo dài đi, dài như nét vẩy trong bức tranh thủy mặc.


Bước đi rất chậm, cúi đầu đi như những bông tuyết vô hình trên mặt đường.

Thẩm Kiều đuổi theo, thoắt qua mau lẹ như gió lạnh đêm đông, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Dịch Tâm.

Lâm Dịch Tâm ngẩng đầu, thấy người trước mặt, kinh ngạc khẽ mở to mắt.

"Lâm, Lâm Dịch Tâm." Giọng Thẩm Kiều khô khô khàn khàn, ngữ điệu run run như không thể khống chế.

"Thẩm tổng." Lâm Dịch Tâm bình tĩnh gọi cô, hỏi một vấn đề hết sức bình thường: "Sao ngài lại ở đây?"
Em nhớ chị, em muốn gặp chị, em nhớ chị sắp chết cmn luôn rồi!
Thẩm Kiều gào thét trong lòng.
Gào thét xong, trong đầu lại hiện lên câu nói kia "Tôi không hối hận, cô hối hận không", tôi không hối hận, cô hối hận không, dày vò cô nhiều lần như con cá nằm trên vỉ nướng.
Hai mặt đã đủ vàng, lửa nóng hôi hổi, nhưng vẫn phải nhanh tìm ra lý do, rất sợ nếu như trả lời chậm một giây, người trước mặt sẽ lách người đi mất, đến khi gặp lại, không biết sẽ là lúc nào.

"Tôi..." Thẩm Kiều nhét hao tay vào túi, "Tôi đi ngang qua."
Một lý do ngu nhất thế giới.
"Ồ, trùng hợp thật."
Nhưng Lâm Dịch Tâm lại trả lời hết sức tự nhiên, tựa như cô nói gì, nàng cũng sẽ tin, hoặc là, thật hay giả vốn cũng chẳng quan trọng.

"Đúng vậy." Thẩm Kiều giật giật khóe môi, thầm nghĩ, bông tuyết đang bay đầy trời chính là nước mắt đau khổ của cô lúc này.

"Năm mới vui vẻ." Lâm Dịch Tâm nói.
"Năm mới vui vẻ." Thẩm Kiều nhìn nàng chằm chằm, tham lam ngắm nhìn nhiều hơn
"Tôi đi nhé." Lâm Dịch Tâm cố tình nói, "Em nhớ về nhà sớm."
Trong lòng Thẩm Kiều gấp gáp, động tác tay chân, ngay cả miệng cũng không còn do não điều khiển, khi Lâm Dịch Tâm bước qua người cô, một phen nắm lấy cổ tay nàng.

Có thể nói là dùng lực rất mạnh, trực tiếp kéo người xoay một vòng, kéo đến trước mặt mình.

Lâm Dịch Tâm nhìn cô, không nói.
Thẩm Kiều: "Tôi lạc đường, không thể về."
Một lý do ngu nhất thế giới.

Thẩm Kiều lần lượt đổi mới sự đần độn của mình, thật sự cần phải xin một giải kỷ lục Guinness, trong vòng mười năm chắc chắn không ai có thể vượt mặt cô.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương