Biệt Thự Của Người Đã Khuất
-
Chương 9: Những tin đồn độc địa
phòng khách của vợ chồng bà Willow là một cơn ác mộng tiểu thị dân.
Lớp vải bọc ghế sofa lòe loẹt sặc sỡ đến mức kể cả cô Mathilda chắc cũng phải dựng tóc gáy lên - mà cô Mathilda của Justus Jones vốn không phải là người phụ nữ có khiếu thẩm mỹ tinh tế, nhất là đối với chuyện trang trí nội thất. Justus gắng không để chạm ánh mắt phải những chiếc khăn phủ nhỏ được móc bằng tay, những bộ sừng hươu treo trên tường cũng như không biết bao nhiêu những bó hoa khô để rải rác khắp mọi ngóc ngách. Trong một chiếc tủ buýp-phê được đánh bóng sáng trưng có để một cây súng săn - cho biết câu doạ dẫm của bà Willow tối hôm trước về khẩu súng săn của người chồng không phải là lời doạ suông.
Để kích cho bà Willow lên tiếng thật không phải khó khăn gì. Sau khi Justus đã ngầm ý cho bà hiểu rằng cậu ta hoàn toàn ở phía bà, thì hầu như không ai có thể phanh nổi người đàn bà đó nữa. Bà Willow hối hả phun ra tất cả những gì mà cậu ta cần đến - thậm chí còn nhiều hơn thế nữa - bà Willow vốn rất căm ghét người hàng xóm Dora Mastratonio của mình. Giọng hát của cô, danh tiếng của cô, khoảng vườn hoa hồng, những ngưới hâm mộ thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đoạn phố, đấy là chưa nói đến hàng đàn hàng đàn nhà báo - tất cả những thứ đó chỉ khiến cho bà Willow thấy ghê tởm và căm ghét.
- Một con người khủng khiếp! Cái trò tru tréo uốn éo từng chữ một suốt từ sáng tới đêm! Đố rê mí lên rối lại đồ rê mí xuống! Mà cậu tưởng cô ta thèm để ý đến hàng xóm và đóng cửa sổ lại chắc? Không đâu! Người đứng ở ngoài ven biển còn nghe được giọng cô ta kia! Dẫu sao thì cô ta là ngôi sao mà! Lúc nào cũng một cái trò uốn éo ra vẻ quan trọng! Cô ta làm chúng tôi phát điên! Rồi lúc nào cũng khoa trương, son phấn, lòe loẹt trưng diện đến mức không chịu đựng nỗi. Chẳng phải chỉ những lúc cô ta đi biểu diễn thôi đâu, không đâu Lúc nào cũng thế! Ngày nào cũng vậy! mà cũng phải thôi, với cái kiểu sống hư hỏng của cô ta.
- Bà Willow hất thẳng chỏm mũi lên cao.
- Hư hỏng sao?
- Đàn ông mà! Tôi nói cho cậu nghe, không bao giờ ngớt kẻ đến người đi! A rồi B rồi C, hết cả cuốn từ điển luôn! Đúng là bê bối! Cứ thế suốt nữa tiếng đồng hồ, cho tới khi Justus dẫn được sang chủ đề khác. Bà willow nói ngắn gọn là đã rất căm ghét cô Mastratonio, nhưng bà cô hàng xóm mới thì còn bị bà căm ghét nhiều hơn nữa.
- Nhưng họ mới sống ở đây vài ngày nay thôi mà.
- Chỉ riêng cái việc lũ người kia kéo vào trong đó đã đủ để bực bội rồi!
Ngoài ra, tôi biết cả nhóm đó từ hồi xưa, suốt ngày cứ kéo tới thăm Mastratonio! Cả đời tôi chưa gặp ai kêu ngạo bằng ba mụ đàn bà đó. Dặc biệt là con dê cái Jones. Ô, xin lỗi, dĩ nhiên là tôi muốn nói đến bà tiến sĩ Jones! Nó tự cho nó là dạng cao sang hơn người khác. Tính tình nó như thế, chơi với Mastratonio là hợp lắm rồi. Còn O Donnell nữa chứ, a ha! Bao giờ nó cũng ra vẻ dễ thương, vui vẻ và suốt ngày lảm nhảm những câu ngớ ngẩn! Thật là cũng khiếp! Cái kiểu cách ra vẻ ân cần của nó làm người ta phát điên! Trong khi sự thật là nó chẳng biết gì về tôi, và tôi cũng chẳng biết gì về nó. Trước đây chỉ phải chịu đựng một bà hàng xóm, còn bây giờ thì chúng tôi cũng phải chịu cùng một lúc đến ba ả! Tôi nói cho cậu nghe, thật sự là người ta phải cân nhắc xem liệu có nên chuyển đi nơi khác mà sống hay không. Nhưng làm như thế thì bọn bên kia vui lắm đấy! Hà!
- Thế còn bà Adams thì sao ạ? - Justus hỏi.
- Bà Adams hả? Adams có thể khiến người ta thương thật đấy. Một con người bất lực, lệ thuộc. Từ thời trước bà ta đã vạ ở đây suốt ngày, người ta đồn rằng bà ta là người bạn gái thân nhất của ngôi sao Ô-pê-ra. Nhưng nếu cậu hỏi tôi thật, thì tôi cho rằng bà ta là nô lệ của cô ta mới đúng! Bà ta làm tất cả cho cô nàng kia, theo đuôi cô nàng đến khắp mọi nơi như một con chó con. Dora ở đây, Dora ở kia. Mặc dù trước đây 20 năm, cô nàng Mastratonio đã có thời dính dáng đến chồng của bà Adams đấy! - Bà Willow nhìn Justus bằng vẻ hể hả chiến thắng. - Cha, cậu ngạc nhiên phải không? Tôi nói cho cậu nghe, đó là một câu chuyện không ai tin nổi! Cô nàng Mastratonio đã ngoại tình với ông Adams.
Thế còn chuyện gì xảy ra? Người ta cứ tưởng hai con đàn bà đó phải móc mắt nhau ra mới đúng, khi cái tin đó lộ ra. Nhưng mà không, họ trở thành đôi bạn nữ thân nhất! Thật sự thân nhau như chị em ruột đấy! Người ta thậm chí thỉnh thoảng còn phải có cảm giác họ thân nhau như một đôi tình nhân! Toi đã nói rồi mà, một đống lộn tùng phèo, nhưng mà ai biết được, cũng có thể nàng Adams của chúng ta chỉ lợi dụng ngôi sao Ô-pê-ra thôi. Tôi thật sự không ngạc nhiên, nếu nàng ta đã giúp đỡ thêm một chút trong cú ngã cầu thang kia. Để trả thù.
Hay vì tham tiền. Ai mà biết được.
- Bà Willow! - Justus giận dữ kêu lên. - Đó là một lời buộc tội hết sức nặng nề!
- Phì, tôi chẳng thèm quan tâm! Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Những người hàng xóm khác quanh đây không dám nói thành lời, nhưng thật ra ai cũng nghĩ như thế cả. Bà Adams hoặc là một con người rất đáng thương, lệ thuộc hoàn toàn và mù quáng tôn thờ cô nàng Mastratonio - hay đó là một con quái vật cực kỳ tinh ranh, đã nhắm đến toà biệt thự nầy ngay từ đầu - và cuối cùng cũng đã tóm lấy được nó! Cho những trò lộn tùng phèo xảy ra ở ngôi biệt thự bẹn kia, dùng từ "kỳ quặc" vẫn còn là qúa ít đấy!
Đến chiều tối, ba thám tử gặp nhau bên bãi biển Rocky Beach. Peter khăng khăng đòi tiến hành cuộc họp không phải trong Bộ tham mưu chật chội và ẩm thấp mà là dưới bầu trời rộng thoáng. Mặt trời đã sa xuống gần đường chân trời đỏ như máu, vẽ những dãi sáng rực rỡ xuống Thái Bình Dương. Bob và Justus lười biếng nằm ườn oài trên lớp cát ấm áp và duỗi thẳng chân thẳng tay. Peter, người đến sớm hơn cả và đã kịp thời chạy bộ một vòng dọc theo bờ đê bãi biển trong khi chờ hai bạn tới, giờ đây xoay sang tập một vài bài tập thể dục tay không, trong khi tai vẫn lắng nghe bản báo cáo của hai anh bạn mình.
- Thế cậu đã kể cho bà Willow nghe những gì về lý do khiến cậu quen bà cô trong toà biệt thự và lý do khiến cậu quan tâm đến tất cả những chuyện đó? - câu hỏi sau khi Justus kết thúc bản báo cáo.
Thám tử trưởng cười.
- Chẳng phải nói gì hết. Bà ấy lên cơn kể lể đến mức về cuối bà ấy quên khuấy đi luôn, và không thèm hỏi mình về chuyện đó. Mình nói cho mà nghe, các bạn đồng nghiệp, nếu chúng ta còn cần thêm thông tin nữa, thì bà Willow thật sự là một mỏ vàng. Nhưng người ta không được phép quên rằng, trong bản báo cáo của bà ấy phải trừ đi 80% phần phóng đại.
Bob gật đầu.
- Thế còn cậu, Thám tử phó? Cậu có kết qủa gì không?
Peter kết thúc bài tập và ngồi xuống bên hai anh bạn trên nền cát ấm.
- Mình đã đến thăm bà giúp việc, Anna Maria Gomez.
- Rồi sao nữa?
- Một người đàn bà căng thẳng khủng khiếp. Chỉ cần mình nêu ra cái tên Mastratonio là bà ấy khóc ngất lên từng cơn. Bà ấy đập cả hai bàn tay lên che mặt và than vãn rên rỉ suốt nữa giờ bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó mới bình tĩnh lại được một chút.
Justus thoáng mỉm cười. Cậu hầu như có thể tưởng tượng rất sinh động ra cái cảnh Peter bị dày vò bởi tính nóng nảy bẩm sinh.
- Đáng tiếc là sau đó tình hình cũng chẳng tốt hơn. Bà ấy kể ho mình nghe thật chi tiết chuyện đã xảy ra. Đáng tiếc là không chỉ kể có một lần, mà 20 lần liền. Và cứ mỗi lần kể lại căng thẳng, bi kịch hơn lần kể trước. Giờ thì mình thuộc câu chuyện đó đến từng dấu phẩy.
- Thế thì kể cho bọn mình nghe đi, - Bob nói.
- Nhưng làm ơn trong một phiên bản hiện thực, - Thám tử trưởng nhanh lẹ thêm vào.
Peter hắng giọng và gắng uốn giọng nói của cậu thành khách quan và chuẩn xác như giọng của một phát thanh viên chương trình thời sự.
- Vào buổi chiều của ngày 15 tháng 3, Anna Maria Gomez bước vào toà biệt thự của ngôi sao Ôpê- ra Dora Mastratonio, vẫn đúng từng giờ từng phút như mọi khi. Thời điểm đó chính xác là 4 giờ chiều. Người phụ nữ luôn coi trọng thói quen đúng giờ của mình. Bà đã kể cho tôi nghe ít nhất một trăm lần rằng trong suốt tám năm trời bà làm việc cho cô Mastratonio, bà chưa bao giờ một lần đến muộn. Bà có chìa khoá riêng của mình. Vậy là bà phát hiện ra thân hình bất động của Dora Mastratonio bên dưới chân cầu thang. Bà thét lên, chạy về phía cô chủ, không tìm thấy một dấu hiệu nào của sự sống và ngay lập tức gọi điện cho cảnh sát bằng chiếc điện thoại treo trong hành lang. Chỉ hai phút sau, xe cứu thương đã tới, nhưng bác sĩ chỉ còn có thể, chứng nhận cái chết của cô Mastratonio. Sau đó, cảnh sát tới và hỏi cung không phải chỉ bà Gomez, mà kể cả bà Adams, bà O Donnell và tiến sĩ Jones, những người sau đó đã dần dần tụ họp về toà biệt thự. Cuối cùng, họ hỏi cung cả đôi vợ chồng Willow. Nhưng vì tất cả đều có chứng cứ vắng mặt vững như thành và không hề có dấu vết của sự việc sử dụng bạo lực, nên công tác điều tra đã thật nhanh chóng được khép lại. Ở phía trên của khoảng hành lang, người ta tìm thấy một vị trí, nơi thảm bị cuộn lên gập lại thành một nếp nhăn. Chắc là cô Mastratonio đã vấp phải một vết nhăn trên thảm nầy và ngã dọc cầu thang xuống.
- Peter lại đeo cặp kính râm của cậu lên.
- Đó là những dữ liệu.
- Làm việc tốt đấy, Thám tử phó, - Justus khen ngợi.
- Vậy là chúng ta đã thu nhập được một khối lượng lớn thông tin. Nhưng vẫn chưa đủ. Mình sẽ xin chú thanh tra Cotta cho mình xem tập hồ sơ của cảnh sát trong vụ nầy.
Thế cậu nghĩ là chú ấy cho phép sao? - Bob nghi ngờ.
Justus nhún vai.
- Ít nhất thì mình cũng có thể đề nghị. Có một điều chắc chắn là với những gì mà chúng ta biết cho tới nay, ta chẳng thể làm được gì nhiều. Những thông tin về cuộc sống của cô ca sĩ Dora Mastratonio cũng là một thứ hay và tốt đấy, nhưng chừng nào chúng ta chưa biết điều gì đã thật sự xảy ra vào cái buổi chiều ngày 15 tháng ba đó, thì tất cả những thông tin kia chẳng giúp gì được cho ta.
- Vậy thì bọn mình chúc cậu thành công trong việc thuyết phục ngài thanh tra!
Mãi rồi ba thám tử cũng lên đường trở về nhà, về với bãi đồ cũ của chú
Justus, vừa bàn bạc suy nghĩ về những việc cần làm tới đây. Nhưng không một ai thật sự có một sáng kiến hay. Cảnh sát đã điều tra trong vụ nầy và đã khép hồ sơ lại - Dora Mastratonio đã gặp tai nạn, chứ không phải bị giết. Bộ ba thám tử đâu có lý do gì để đến với kết luận khác?
Cuối cùng, khi về đến Bộ tham mưu, họ thấy ngọn đèn nho nhỏ bên chiếc máy tự động đang nhấp nháy. Justus bật máy, nghe tin.
- Chào bộ ba các cậu, tôi là bà O Donnell đây! Tôi rất mong các cậu gọi lại cho tôi, có tin mới đấy!
- Cha, minh đang hồi hộp đây, - Justus vừa nói vừa nhấc ống nghe lên, chọn số của toà biệt thự Mastratonio.
- Chắc là họ muốn mượn ta cái bảng gỗ Ouija - Peter nói khẽ.
- Lúc đó họ có thể hỏi cô Dora tất cả những gì mà họ muốn hỏi.
- Vâng, ai đấy? - bà O Donnell lên tiếng ở phía bên kia.
- Chào cô O Donnell, tôi là Justus Jonas đây.
- Justus! Hay quá, cậu gọi lại nhanh thật đấy!
Cô Adams đã khỏe chưa ạ?
- Ô, tốt hơn rồi, tốt hơn rất nhiều! Sáng nay cô ấy rời viện rồi. Hiện thời, cô ấy đang nằm tại một trong những phòng khách và nghỉ ngơi. Thật ra thì cô ấy không muốn quay trở lại ngôi nhà nầy nhưng sẽ tốt hơn nếu có Cecilia và tôi chăm sóc cho cố ấy. Các cậu đã tiến được bước nào trong công việc điều tra chưa?
- Một chút thôi ạ. Nhưng chúng tôi vẫn chưa có kết qủa cụ thể.
- Thôi được, - bà O Donnell chần chừ một lúc rồi nói tiếp.
- Cecilia và tôi đã cân nhắc một chuyện. Nếu thật sự là Dora đã bị giết - thì chắc cô ấy cũng phải biết mặt kẻ giết mình, đúng không?
- Cô muốn nói tới chuyện gì, cô O Donnell?
- Chúng ta có thể thử nghiệm một lần nữa. Và lần nầy chúng ta sẽ hỏi thẳng Dora xem ai đã giết cô ấy.
Justus hắng giọng.
- Tôi chỉ mong cô ý thức rõ rằng, lời khai có được với sự trợ giúp của một hồn ma và một bảng gỗ Ouija chỉ khiến cho cảnh sát nở một nụ cườ64.92165 1i mỏi mệt mà thôi.
- Dĩ nhiên rồi. Nhưng sau đó thì các cậu có thể tiến hành điều tra một cách nhanh chóng và tập trung hơn, đúng không nào? Nói cho chính xác ra, lần nầy tôi cũng chẳng nghĩ đến cái bảng gỗ Ouija đâu.
- Không cần bảng gỗ?
- Không. Elouise rõ ràng là quá nhạy cảm, không thể tiếp tục tham gia một lần cầu hồn nữa. Chúng ta không thể bắt cô ấy chịu đựng quá sức mình. Thay vào đó, chúng tôi đã nghĩ là nên tạo một mối giao tiếp trực tiếp hơn, chúng ta hãy để cho Dora tự lên tiếng. Không cần bảng gỗ.
Một thoáng, đến cả Thám tử phó cũng ngỡ ngàng không nói nên lời.
- Thế các cô muốn làm điều đó ra sao ạ, nếu tôi được phép hỏi?
- Bằng cách chúng ta thu giọng nói của cô ấy vào cuộn băng.
Lớp vải bọc ghế sofa lòe loẹt sặc sỡ đến mức kể cả cô Mathilda chắc cũng phải dựng tóc gáy lên - mà cô Mathilda của Justus Jones vốn không phải là người phụ nữ có khiếu thẩm mỹ tinh tế, nhất là đối với chuyện trang trí nội thất. Justus gắng không để chạm ánh mắt phải những chiếc khăn phủ nhỏ được móc bằng tay, những bộ sừng hươu treo trên tường cũng như không biết bao nhiêu những bó hoa khô để rải rác khắp mọi ngóc ngách. Trong một chiếc tủ buýp-phê được đánh bóng sáng trưng có để một cây súng săn - cho biết câu doạ dẫm của bà Willow tối hôm trước về khẩu súng săn của người chồng không phải là lời doạ suông.
Để kích cho bà Willow lên tiếng thật không phải khó khăn gì. Sau khi Justus đã ngầm ý cho bà hiểu rằng cậu ta hoàn toàn ở phía bà, thì hầu như không ai có thể phanh nổi người đàn bà đó nữa. Bà Willow hối hả phun ra tất cả những gì mà cậu ta cần đến - thậm chí còn nhiều hơn thế nữa - bà Willow vốn rất căm ghét người hàng xóm Dora Mastratonio của mình. Giọng hát của cô, danh tiếng của cô, khoảng vườn hoa hồng, những ngưới hâm mộ thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đoạn phố, đấy là chưa nói đến hàng đàn hàng đàn nhà báo - tất cả những thứ đó chỉ khiến cho bà Willow thấy ghê tởm và căm ghét.
- Một con người khủng khiếp! Cái trò tru tréo uốn éo từng chữ một suốt từ sáng tới đêm! Đố rê mí lên rối lại đồ rê mí xuống! Mà cậu tưởng cô ta thèm để ý đến hàng xóm và đóng cửa sổ lại chắc? Không đâu! Người đứng ở ngoài ven biển còn nghe được giọng cô ta kia! Dẫu sao thì cô ta là ngôi sao mà! Lúc nào cũng một cái trò uốn éo ra vẻ quan trọng! Cô ta làm chúng tôi phát điên! Rồi lúc nào cũng khoa trương, son phấn, lòe loẹt trưng diện đến mức không chịu đựng nỗi. Chẳng phải chỉ những lúc cô ta đi biểu diễn thôi đâu, không đâu Lúc nào cũng thế! Ngày nào cũng vậy! mà cũng phải thôi, với cái kiểu sống hư hỏng của cô ta.
- Bà Willow hất thẳng chỏm mũi lên cao.
- Hư hỏng sao?
- Đàn ông mà! Tôi nói cho cậu nghe, không bao giờ ngớt kẻ đến người đi! A rồi B rồi C, hết cả cuốn từ điển luôn! Đúng là bê bối! Cứ thế suốt nữa tiếng đồng hồ, cho tới khi Justus dẫn được sang chủ đề khác. Bà willow nói ngắn gọn là đã rất căm ghét cô Mastratonio, nhưng bà cô hàng xóm mới thì còn bị bà căm ghét nhiều hơn nữa.
- Nhưng họ mới sống ở đây vài ngày nay thôi mà.
- Chỉ riêng cái việc lũ người kia kéo vào trong đó đã đủ để bực bội rồi!
Ngoài ra, tôi biết cả nhóm đó từ hồi xưa, suốt ngày cứ kéo tới thăm Mastratonio! Cả đời tôi chưa gặp ai kêu ngạo bằng ba mụ đàn bà đó. Dặc biệt là con dê cái Jones. Ô, xin lỗi, dĩ nhiên là tôi muốn nói đến bà tiến sĩ Jones! Nó tự cho nó là dạng cao sang hơn người khác. Tính tình nó như thế, chơi với Mastratonio là hợp lắm rồi. Còn O Donnell nữa chứ, a ha! Bao giờ nó cũng ra vẻ dễ thương, vui vẻ và suốt ngày lảm nhảm những câu ngớ ngẩn! Thật là cũng khiếp! Cái kiểu cách ra vẻ ân cần của nó làm người ta phát điên! Trong khi sự thật là nó chẳng biết gì về tôi, và tôi cũng chẳng biết gì về nó. Trước đây chỉ phải chịu đựng một bà hàng xóm, còn bây giờ thì chúng tôi cũng phải chịu cùng một lúc đến ba ả! Tôi nói cho cậu nghe, thật sự là người ta phải cân nhắc xem liệu có nên chuyển đi nơi khác mà sống hay không. Nhưng làm như thế thì bọn bên kia vui lắm đấy! Hà!
- Thế còn bà Adams thì sao ạ? - Justus hỏi.
- Bà Adams hả? Adams có thể khiến người ta thương thật đấy. Một con người bất lực, lệ thuộc. Từ thời trước bà ta đã vạ ở đây suốt ngày, người ta đồn rằng bà ta là người bạn gái thân nhất của ngôi sao Ô-pê-ra. Nhưng nếu cậu hỏi tôi thật, thì tôi cho rằng bà ta là nô lệ của cô ta mới đúng! Bà ta làm tất cả cho cô nàng kia, theo đuôi cô nàng đến khắp mọi nơi như một con chó con. Dora ở đây, Dora ở kia. Mặc dù trước đây 20 năm, cô nàng Mastratonio đã có thời dính dáng đến chồng của bà Adams đấy! - Bà Willow nhìn Justus bằng vẻ hể hả chiến thắng. - Cha, cậu ngạc nhiên phải không? Tôi nói cho cậu nghe, đó là một câu chuyện không ai tin nổi! Cô nàng Mastratonio đã ngoại tình với ông Adams.
Thế còn chuyện gì xảy ra? Người ta cứ tưởng hai con đàn bà đó phải móc mắt nhau ra mới đúng, khi cái tin đó lộ ra. Nhưng mà không, họ trở thành đôi bạn nữ thân nhất! Thật sự thân nhau như chị em ruột đấy! Người ta thậm chí thỉnh thoảng còn phải có cảm giác họ thân nhau như một đôi tình nhân! Toi đã nói rồi mà, một đống lộn tùng phèo, nhưng mà ai biết được, cũng có thể nàng Adams của chúng ta chỉ lợi dụng ngôi sao Ô-pê-ra thôi. Tôi thật sự không ngạc nhiên, nếu nàng ta đã giúp đỡ thêm một chút trong cú ngã cầu thang kia. Để trả thù.
Hay vì tham tiền. Ai mà biết được.
- Bà Willow! - Justus giận dữ kêu lên. - Đó là một lời buộc tội hết sức nặng nề!
- Phì, tôi chẳng thèm quan tâm! Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Những người hàng xóm khác quanh đây không dám nói thành lời, nhưng thật ra ai cũng nghĩ như thế cả. Bà Adams hoặc là một con người rất đáng thương, lệ thuộc hoàn toàn và mù quáng tôn thờ cô nàng Mastratonio - hay đó là một con quái vật cực kỳ tinh ranh, đã nhắm đến toà biệt thự nầy ngay từ đầu - và cuối cùng cũng đã tóm lấy được nó! Cho những trò lộn tùng phèo xảy ra ở ngôi biệt thự bẹn kia, dùng từ "kỳ quặc" vẫn còn là qúa ít đấy!
Đến chiều tối, ba thám tử gặp nhau bên bãi biển Rocky Beach. Peter khăng khăng đòi tiến hành cuộc họp không phải trong Bộ tham mưu chật chội và ẩm thấp mà là dưới bầu trời rộng thoáng. Mặt trời đã sa xuống gần đường chân trời đỏ như máu, vẽ những dãi sáng rực rỡ xuống Thái Bình Dương. Bob và Justus lười biếng nằm ườn oài trên lớp cát ấm áp và duỗi thẳng chân thẳng tay. Peter, người đến sớm hơn cả và đã kịp thời chạy bộ một vòng dọc theo bờ đê bãi biển trong khi chờ hai bạn tới, giờ đây xoay sang tập một vài bài tập thể dục tay không, trong khi tai vẫn lắng nghe bản báo cáo của hai anh bạn mình.
- Thế cậu đã kể cho bà Willow nghe những gì về lý do khiến cậu quen bà cô trong toà biệt thự và lý do khiến cậu quan tâm đến tất cả những chuyện đó? - câu hỏi sau khi Justus kết thúc bản báo cáo.
Thám tử trưởng cười.
- Chẳng phải nói gì hết. Bà ấy lên cơn kể lể đến mức về cuối bà ấy quên khuấy đi luôn, và không thèm hỏi mình về chuyện đó. Mình nói cho mà nghe, các bạn đồng nghiệp, nếu chúng ta còn cần thêm thông tin nữa, thì bà Willow thật sự là một mỏ vàng. Nhưng người ta không được phép quên rằng, trong bản báo cáo của bà ấy phải trừ đi 80% phần phóng đại.
Bob gật đầu.
- Thế còn cậu, Thám tử phó? Cậu có kết qủa gì không?
Peter kết thúc bài tập và ngồi xuống bên hai anh bạn trên nền cát ấm.
- Mình đã đến thăm bà giúp việc, Anna Maria Gomez.
- Rồi sao nữa?
- Một người đàn bà căng thẳng khủng khiếp. Chỉ cần mình nêu ra cái tên Mastratonio là bà ấy khóc ngất lên từng cơn. Bà ấy đập cả hai bàn tay lên che mặt và than vãn rên rỉ suốt nữa giờ bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó mới bình tĩnh lại được một chút.
Justus thoáng mỉm cười. Cậu hầu như có thể tưởng tượng rất sinh động ra cái cảnh Peter bị dày vò bởi tính nóng nảy bẩm sinh.
- Đáng tiếc là sau đó tình hình cũng chẳng tốt hơn. Bà ấy kể ho mình nghe thật chi tiết chuyện đã xảy ra. Đáng tiếc là không chỉ kể có một lần, mà 20 lần liền. Và cứ mỗi lần kể lại căng thẳng, bi kịch hơn lần kể trước. Giờ thì mình thuộc câu chuyện đó đến từng dấu phẩy.
- Thế thì kể cho bọn mình nghe đi, - Bob nói.
- Nhưng làm ơn trong một phiên bản hiện thực, - Thám tử trưởng nhanh lẹ thêm vào.
Peter hắng giọng và gắng uốn giọng nói của cậu thành khách quan và chuẩn xác như giọng của một phát thanh viên chương trình thời sự.
- Vào buổi chiều của ngày 15 tháng 3, Anna Maria Gomez bước vào toà biệt thự của ngôi sao Ôpê- ra Dora Mastratonio, vẫn đúng từng giờ từng phút như mọi khi. Thời điểm đó chính xác là 4 giờ chiều. Người phụ nữ luôn coi trọng thói quen đúng giờ của mình. Bà đã kể cho tôi nghe ít nhất một trăm lần rằng trong suốt tám năm trời bà làm việc cho cô Mastratonio, bà chưa bao giờ một lần đến muộn. Bà có chìa khoá riêng của mình. Vậy là bà phát hiện ra thân hình bất động của Dora Mastratonio bên dưới chân cầu thang. Bà thét lên, chạy về phía cô chủ, không tìm thấy một dấu hiệu nào của sự sống và ngay lập tức gọi điện cho cảnh sát bằng chiếc điện thoại treo trong hành lang. Chỉ hai phút sau, xe cứu thương đã tới, nhưng bác sĩ chỉ còn có thể, chứng nhận cái chết của cô Mastratonio. Sau đó, cảnh sát tới và hỏi cung không phải chỉ bà Gomez, mà kể cả bà Adams, bà O Donnell và tiến sĩ Jones, những người sau đó đã dần dần tụ họp về toà biệt thự. Cuối cùng, họ hỏi cung cả đôi vợ chồng Willow. Nhưng vì tất cả đều có chứng cứ vắng mặt vững như thành và không hề có dấu vết của sự việc sử dụng bạo lực, nên công tác điều tra đã thật nhanh chóng được khép lại. Ở phía trên của khoảng hành lang, người ta tìm thấy một vị trí, nơi thảm bị cuộn lên gập lại thành một nếp nhăn. Chắc là cô Mastratonio đã vấp phải một vết nhăn trên thảm nầy và ngã dọc cầu thang xuống.
- Peter lại đeo cặp kính râm của cậu lên.
- Đó là những dữ liệu.
- Làm việc tốt đấy, Thám tử phó, - Justus khen ngợi.
- Vậy là chúng ta đã thu nhập được một khối lượng lớn thông tin. Nhưng vẫn chưa đủ. Mình sẽ xin chú thanh tra Cotta cho mình xem tập hồ sơ của cảnh sát trong vụ nầy.
Thế cậu nghĩ là chú ấy cho phép sao? - Bob nghi ngờ.
Justus nhún vai.
- Ít nhất thì mình cũng có thể đề nghị. Có một điều chắc chắn là với những gì mà chúng ta biết cho tới nay, ta chẳng thể làm được gì nhiều. Những thông tin về cuộc sống của cô ca sĩ Dora Mastratonio cũng là một thứ hay và tốt đấy, nhưng chừng nào chúng ta chưa biết điều gì đã thật sự xảy ra vào cái buổi chiều ngày 15 tháng ba đó, thì tất cả những thông tin kia chẳng giúp gì được cho ta.
- Vậy thì bọn mình chúc cậu thành công trong việc thuyết phục ngài thanh tra!
Mãi rồi ba thám tử cũng lên đường trở về nhà, về với bãi đồ cũ của chú
Justus, vừa bàn bạc suy nghĩ về những việc cần làm tới đây. Nhưng không một ai thật sự có một sáng kiến hay. Cảnh sát đã điều tra trong vụ nầy và đã khép hồ sơ lại - Dora Mastratonio đã gặp tai nạn, chứ không phải bị giết. Bộ ba thám tử đâu có lý do gì để đến với kết luận khác?
Cuối cùng, khi về đến Bộ tham mưu, họ thấy ngọn đèn nho nhỏ bên chiếc máy tự động đang nhấp nháy. Justus bật máy, nghe tin.
- Chào bộ ba các cậu, tôi là bà O Donnell đây! Tôi rất mong các cậu gọi lại cho tôi, có tin mới đấy!
- Cha, minh đang hồi hộp đây, - Justus vừa nói vừa nhấc ống nghe lên, chọn số của toà biệt thự Mastratonio.
- Chắc là họ muốn mượn ta cái bảng gỗ Ouija - Peter nói khẽ.
- Lúc đó họ có thể hỏi cô Dora tất cả những gì mà họ muốn hỏi.
- Vâng, ai đấy? - bà O Donnell lên tiếng ở phía bên kia.
- Chào cô O Donnell, tôi là Justus Jonas đây.
- Justus! Hay quá, cậu gọi lại nhanh thật đấy!
Cô Adams đã khỏe chưa ạ?
- Ô, tốt hơn rồi, tốt hơn rất nhiều! Sáng nay cô ấy rời viện rồi. Hiện thời, cô ấy đang nằm tại một trong những phòng khách và nghỉ ngơi. Thật ra thì cô ấy không muốn quay trở lại ngôi nhà nầy nhưng sẽ tốt hơn nếu có Cecilia và tôi chăm sóc cho cố ấy. Các cậu đã tiến được bước nào trong công việc điều tra chưa?
- Một chút thôi ạ. Nhưng chúng tôi vẫn chưa có kết qủa cụ thể.
- Thôi được, - bà O Donnell chần chừ một lúc rồi nói tiếp.
- Cecilia và tôi đã cân nhắc một chuyện. Nếu thật sự là Dora đã bị giết - thì chắc cô ấy cũng phải biết mặt kẻ giết mình, đúng không?
- Cô muốn nói tới chuyện gì, cô O Donnell?
- Chúng ta có thể thử nghiệm một lần nữa. Và lần nầy chúng ta sẽ hỏi thẳng Dora xem ai đã giết cô ấy.
Justus hắng giọng.
- Tôi chỉ mong cô ý thức rõ rằng, lời khai có được với sự trợ giúp của một hồn ma và một bảng gỗ Ouija chỉ khiến cho cảnh sát nở một nụ cườ64.92165 1i mỏi mệt mà thôi.
- Dĩ nhiên rồi. Nhưng sau đó thì các cậu có thể tiến hành điều tra một cách nhanh chóng và tập trung hơn, đúng không nào? Nói cho chính xác ra, lần nầy tôi cũng chẳng nghĩ đến cái bảng gỗ Ouija đâu.
- Không cần bảng gỗ?
- Không. Elouise rõ ràng là quá nhạy cảm, không thể tiếp tục tham gia một lần cầu hồn nữa. Chúng ta không thể bắt cô ấy chịu đựng quá sức mình. Thay vào đó, chúng tôi đã nghĩ là nên tạo một mối giao tiếp trực tiếp hơn, chúng ta hãy để cho Dora tự lên tiếng. Không cần bảng gỗ.
Một thoáng, đến cả Thám tử phó cũng ngỡ ngàng không nói nên lời.
- Thế các cô muốn làm điều đó ra sao ạ, nếu tôi được phép hỏi?
- Bằng cách chúng ta thu giọng nói của cô ấy vào cuộn băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook