Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi
-
C55: Ước Pháp Tam Chương
Edit: Phộn
————————
Lần này Lý Diệu có 10 ngày nghỉ.
Lâm Hân và hắn không biết xấu hổ mà blum dum trong phòng ngủ hai ngày, đến ngày thứ ba cậu kiên quyết đòi lập ước pháp tam chương.
1
Không được vào ban ngày, không được làm quá ba lần mỗi ngày, mỗi lần chỉ được làm một giờ.
1
Lý Diệu nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, vẫn chưa hết thòm thèm mà liếm khóe môi, miễn cưỡng đáp ứng.
Trừ cái ban ngày có thể đồng ý thì hai cái còn lại có thể linh hoạt lách luật được. Khi người ta động tình, ba lần năm lần, một giờ hay hai giờ đều không thể khống chế được, cuối cùng cũng phải xem thiếu niên có nguyện ý dừng lại hay không.
Lâm Hân nằm sấp trong chăn, để lộ cái đầu xù xù, không hề có một chút tự tin nào đối với yêu cầu của mình. Cậu thích được nam nhân ôm, khó mà kìm lòng nổi, tới thời khắc mấu chốt, đối phương nói cái gì cậu cũng ngoan ngoãn đồng ý, thậm chí còn chủ động phối hợp với hắn.
Tuy rằng ấy ấy có thể xúc tiến tình cảm, nhưng con người không thể để mình say mê trong đó, còn có rất nhiều việc phải hoàn thành.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Đã hai ngày cậu không vào Thế giới Cơ giáp, Lý Úc gửi cậu cả trăm cái tin nhắn, cậu cũng không có thời gian trả lời, nếu không mau login thì cậu sẽ thành người mất tích mất.
Lý Diệu thò tay vào chăn, săn sóc xoa bóp cơ bắp đau nhức cho cậu, chịu trách nhiệm hậu quả do mình gây ra.
"Ngủ thêm một chút nhé?" Hắn hỏi một cách trầm thấp.
Lâm Hân phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, đưa tay ôm lấy cái gối mềm mại, tiếp tục nhắm mắt.
Lý Diệu nằm cạnh, vừa xoa vừa nhìn chăm chú cậu, giống như nhìn mãi cũng không đủ, khắc sâu ngũ quan tinh xảo của cậu vào trong tâm trí.
Chờ thiếu niên ngủ say, hắn rón rén xuống giường, nhặt cái quần bị ném ở dưới giường lên, khoác thêm một cái áo sơ mi, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, mở thiết bị nhận dạng ra.
Hình ảnh 3D của một người xuất hiện trong không trung, Phó Côn – một thân quân trang đột nhiên nhìn thấy hình ảnh Nguyên soái với bộ quần áo không chỉnh tề, thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
"Nói." Lý Diệu chậm rãi cài nút áo, không thèm để ý tới ánh mắt khiếp sợ của sĩ quan phụ tá.
Phó Côn xấu hổ dời mắt ra khỏi lồng ngực đầy vết cào của Nguyên soái, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Từ Hải vượt ngục!"
Động tác của Lý Diệu khựng lại, đột nhiên đôi mắt vàng trở nên lạnh như băng.
*****
Lâm Hân ngủ thẳng cẳng tới trưa, tràn đầy tinh thần mà thức giấc.
Trong phòng ngủ chỉ còn một mình cậu, tin tức tố linh sam và hoa lan linh động trong không khí.
Cậu xuống giường, chân trần giẫm lên thảm, lấy quần áo mới ở trong tủ ra, che một thân toàn dấu đỏ của mình. Kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng chiếu vào, cậu tiếp tục mở cửa sổ để tản bớt không khí kiều diễm ở trong phòng đi.
Bên ngoài là vườn hoa, dị thực đua nhau khoe sắc, hương hoa tỏa bốn phía, thấm vào ruột gan.
Lâm Hân hơi híp mắt, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.
Đột nhiên có bóng người quen thuộc in vào mắt, cậu ngẩn người, xoay người mở cửa sổ sát đất ở ban công, vận tinh thần lực, liều lĩnh nhảy từ lầu hai xuống.
Phảng phất có một đôi cánh trong suốt ở sau lưng thiếu niên, thân thể dẻo dai bay lượn trên không trung, mái tóc đen tung bay, vạt áo sơ mi phất lên làm lộ một đoạn eo thon trắng muốt.
Lý Diệu vừa trở về từ bên ngoài đã thấy thiếu niên nhảy lầu, nhướn mày nhanh chân bước lên, vươn hai tay chuẩn xác đỡ lấy cậu, một tay nâng mông, một tay nâng lưng, trách cứ nói: "Giày cũng không mang, nhảy xuống lỡ bị trẹo chân thì làm sao?"
Lâm Hân ôm cổ hắn, tỉ mỉ đánh giá mái tóc bạc cùng với bộ âu phục cao cấp màu mực của hắn, xem nhẹ lời nói của hắn, thắc mắc hỏi: "Anh vừa mới ra cửa sao?"
Cơ giáp cao tới 10m mà cậu nhảy lên nhảy xuống buồng lái vẫn bình an vô sự, huống chi lầu hai chỉ cách mặt đất 3-4m thì vẫn cứ là vô tư, cộng thêm cậu học khinh công từ quản gia, thân nhẹ như yến, bay lượn dễ dàng.
Lý Diệu sờ đôi chân trần của Lâm Hân, ôm cậu đi vào trong phòng.
"Ừ, ra ngoài làm chút việc."
"Ò." Lâm Hân dãy hai cái, muốn hắn thả cậu xuống.
"Đừng nhúc nhích, mặt đất bẩn." Lý Diệu ngăn lại, chờ vào cửa, bước đến phòng khách mới thả cậu xuống sofa.
Không biết Bạch Húc đã đứng cạnh sofa từ khi nào, cầm một đôi dép đi trong nhà đặt ở dưới chân Lâm Hân.
"Phu nhân, tôi dạy ngài khinh công, không phải là để nhảy lầu." Lão nhân gia nghiêm túc nói.
Lâm Hân đỏ mặt, cọng tóc ngố xìu xuống, cúi đầu nhận sai: "Con xin lỗi...Lần sau sẽ không vậy nữa."
Tại cậu nóng lòng muốn gặp huấn luyện viên quá nên mới nhịn không được trực tiếp nhảy xuống ban công.
Lý Diệu xoa xoa đầu cậu.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Kỳ thật cái này cũng không thể trách thiếu niên, trời sinh Omega đã có cảm giác ỷ lại đối với Alpha của mình, đặc biệt là trong thời gian yêu đương nồng nhiệt, một phút cũng không nỡ tách ra, đồng thời Alpha cũng có dục vọng chiếm hữu đối với Omega của mình, khi cả hai người ở cùng một chỗ, họ sẽ không thể kiềm chế hành vi muốn đánh dấu của mình.
Trước mắt hai người chỉ mới tiến hành đánh dấu tạm thời, cùng với tiếp xúc ngày càng sâu sắc, bản năng luôn khát vọng đánh dấu vĩnh viễn.
Dục vọng không được thỏa mãn, đương nhiên sẽ làm thêm trầm trọng sự ỷ lại cùng với dục vọng chiếm hữu.
"Em rửa mặt chưa?" Hắn hỏi.
"Dạ chưa." Lâm Hân nhanh mang giày vào rồi lạch cạch chạy ra khỏi phòng khách.
Lý Diệu nhìn bóng dáng như thỏ nhỏ của thiếu niên, bật cười.
Vẻ mặt Bạch Húc hiền từ, chờ người ra khỏi phòng khách mới thu hồi tầm mắt, ngưng trọng hỏi: "Nguyên soái, tình huống như thế nào?"
Ánh mắt Lý Diệu lạnh lùng, ngón tay thon dài kéo cà vạt. "Đã tra được, là ký sinh trùng."
Bạch Húc giật mình.
Ký sinh trùng?
Ngục giam vững chắc nhất của Đế quốc Huyền Vũ, thế mà lại ẩn giấu ký sinh trùng!
Lý Diệu nói: "Không phải trong tù, là luật sư đến từ bên ngoài."
Con ký sinh trùng ngụy trang thành luật sư, cầm giấy ủy quyền của người nhà của một kẻ giết người nào đó, trà trộn vào ngục giam, lợi dụng năng lực dị thú, thôi miên quản ngục, giúp Từ Hải vượt ngục.
Quả nhiên tinh tặc giống hệt con rết trăm chân, chết mà không cứng.
Ngoại trừ ẩn nấp ở tinh vực Ám Hải, bọn chúng còn có một bộ phận người trà trộn vào bốn quốc gia, giống như người bình thường mà ngày ngày học tập, đi làm, khi tinh tặc cần, bọn chúng sẽ trở thành những quân cờ có giá trị lợi dụng nhất.
Lý Diệu vẫn luôn phòng bị sau khi trở về từ đợt viễn chinh, chỉ là hắn không ngờ tới, tinh tặc còn cấu kết với dị thú, bị dị thú ký sinh trùng bắt lấy sơ hở.
Cuộc chiến giữa con người và dị thú ngoài hành tinh vẫn luôn kéo dài từ thời viễn cổ cho đến hiện tại, dù khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển nhanh chóng, nhưng vẫn không thể phòng bị ký sinh trùng. Bọn chúng có một số là viên chức cấp cao, có người là ngôi sao có hàng triệu fan hâm mộ, có người là kỹ thuật viên khiêm tốn, trà trộn vào các tầng lớp của xã hội, tạo không ít phiền toái cho tinh tế.
Hư Nhật Tinh là hành tinh thủ đô của Đế quốc Huyền Vũ, đương nhiên cũng có dị thú ký sinh trùng lẩn trốn ở trong đó.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Những dị thú cấp 6 ký sinh vào con người này hoàn toàn bất đồng so với dị thú chưa từng tiếp xúc với con người ở hành tinh Hull.
Chúng xảo quyệt, khôn ngoan, tàn nhẫn, mưu mô, là những kẻ tội phạm trời sinh.
Để chống lại những con ký sinh trùng này, tứ đại quốc gia đã thành lập một tổ chức chuyên môn để loại trừ những con ký sinh trùng này – Tổ Trọng án DK.
Hôm nay nhận được điện thoại của Phó Côn, hắn lập tức đi tới Tổ Trọng án DK một chuyến để tìm hiểu tình huống.
Từ những manh mối trước mắt mà họ có, Từ Hải và ký sinh trùng đang đi chung với nhau và đang ẩn nấp ở một nơi nào của Hư Nhật Tinh, chờ thời cơ chạy thoát.
Quân bộ và Tổ Trọng án DK hợp tác, âm thầm giám sát tất cả các trạm vũ trụ, một khi phát hiện ai khả nghi sẽ bắt giữ ngay lập tức, sau khi khám xét qua ba lần mới được thả ra.
Kỳ nghỉ của hắn có vẻ phải kết thúc sớm rồi.
"Cộp cộp cộp—" Thiếu niên quay trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã rửa sạch sẽ, tóc hơi ướt, lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp.
Sắc bén trong đôi mắt của Lý Diệu tản đi, ôm lấy thiếu niên, chụt một cái lên đôi môi phấn nộn của cậu.
Lâm Hân ngượng ngùng chui vào ngực hắn, nhìn trộm quản gia đang đứng ở một bên mỉm cười.
"Hẳn là Mai Lâm đã chuẩn bị cơm trưa xong, phu nhân và Nguyên soái có thể dời bước tới nhà ăn rồi ạ." Bạch Húc vô cùng thích xem hai người thân mật nói chuyện với nhau. Làm quản gia hơn 100 năm rồi, có chuyện gì mà ông chưa từng nghe qua?
So với lão gia và lão phu nhân thì trình độ ôm ôm hôn hôn này của Nguyên soái và phu nhân vẫn còn non lắm.
1
***
Ăn trưa xong, Lý Diệu nắm tay Lâm Hân tản bộ dưới bóng cây trong vườn hoa, nửa giờ sau mới để cậu vào Thế giới Cơ giáp.
Trong thế giới Cơ giáp, Lý Úc đang ngồi mòn đít chờ cậu.
"Thiếu gia Úc, cậu nghĩ hôm nay Phá Quân có online không?" Mị Mị mút một cây kẹo ngồi ở cạnh hỏi cậu.
"Tất nhiên là có!" Lý Úc nói, "Tôi đã gửi cậu ấy cả trăm tin nhắn đó."
Ngoài miệng Lý Úc nói vậy, nhưng trong lòng cậu quả thật không ổn chút nào.
Gần đây hình như anh họ đang nghỉ phép, hai ngày nay anh dâu họ cũng không online, nhất định là đang ở bên anh họ, cơ mà qua hai ngày rồi, cũng nên dừng chim chuột rồi chứ hả?
Mị Mị lo lắng thở dài: "Một lát sau người của Chiến Đội Hồng Hồ sẽ tới, hẹn nhau để tập luyện mà kết quả chúng ta lại không đủ người, ăn nói với bọn họ thế nào đây?"
Vì để tăng thực lực của chiến đội, chỉ huấn luyện nội bộ thôi chưa đủ, cần phải tìm các chiến đội khác cùng nhau tập luyện. Hôm trước bọn họ hẹn với Chiến đội Hồng Hồ sẽ tập luyện vào chiều nay, kết quả gần tới giờ rồi mà vẫn chưa thấy Phá Quân đâu.
Thành viên đánh solo của Chiến đội Hồng Hồ chỉ mặt điểm danh muốn đánh một trận với Phá Quân, nhưng Phá Quân không online, hay cho anh ta leo cây nhỉ?
"Tiểu Úc, không phải cậu nói cậu và Phá Quân có quen nhau ở ngoài đời sao? Nếu nhắn tin vô dụng rồi thì gọi điện trực tiếp đi, hoặc là cậu chạy tới nhà của cậu ấy một chuyến, nhất định phải làm cho cậu ấy online." Mông Trạch Thành đi tới nói với Lý Úc.
Nếu Phá Quân trở thành một thành viên của Chiến đội Đồ Lang thì cậu ta phải tuân theo quy tắc của chiến đội. Giải đấu Cơ giáp toàn khu sắp tới rồi, bọn họ phải tranh thủ thời gian huấn luyện, vì ngôi vị quán quân mà cố gắng hết mình.
Mặt Lý Úc khó xử.
Gọi à?
Nếu cậu có lá gan đó thì ai rảnh mà đi nhắn tin? Chưa kể đến việc chạy tới lâu đài để tìm người! Lỡ cậu mà tới đúng lúc anh họ với anh dâu họ đang làm chuyện kích thích thì...haha...nhẹ thì lột da, nặng thì tan xương nát thịt.
Cậu cũng có phải thằng ngu đâu, chê mình sống lâu quá sao?
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Chờ chút đi, em tin tưởng thái độ làm người của Phá Quân." Lý Úc mở giao diện bạn bè lên, nhìn chằm chằm vào cái tên Phá Quân, không ngừng niệm trong lòng, "Online đi, online đi, online đi".
Không biết là do cậu cầu nguyện có tác dụng hay là do tin nhắn, tóm lại là chấm xám dưới tên Phá Quân đã sáng lên rồi.
"Tinh, bạn tốt Phá Quân của bạn đã online."
Âm thanh tuyệt cmn vời của hệ thống vang lên, Lý Úc nhảy cao ba thước, hưng phấn nói: "Phá Quân online rồi! Ha ha ha! Tôi đã nói mà!"
Địa điểm Lâm Hân login là chỗ lôi đài lần trước mà cậu logout, chung quanh không có người, theo thói quen lấy mặt nạ ra đeo lên mặt.
"Tinh—"
Giao diện trò chuyện nhảy lên trước mặt, một đống tin nhắn của Lý Úc xuất hiện.
Cậu xem đại một vài cái rồi nhắn lại: Tới ngay.
Chính vì biết chiến đội có hoạt động nên cậu mới lập ước pháp tam chương với huấn luyện viên, nếu không thì còn lâu cậu mới được ra khỏi phòng ngủ.
Nơi chiến đội tập hợp là lôi đài thi đấu lớn ở tầng ba khu A5, khi Lâm Hân đến, mọi người đã sớm tụ tập đầy đủ bên trong, khoảng hơn 20 người.
Lý Úc tinh mắt, vẫy mạnh tay với cậu: "Phá Quân, chỗ này, chỗ này!"
Cậu vừa hô, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, Lâm Hân lập tức trở thành tâm điểm.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Khi Lý Diệu ôm Lâm Hân rời khỏi sân huấn luyện, Huyền Minh và Thiên cơ bị bỏ quên đứng nhìn nhau.
Thiên Cơ: Hu hu, chúng ta bị vứt bỏ rồi sao?
Huyền Minh: Không, bây giờ là thời gian chúng ta được hoạt động tự do, tới tới, biến thành quả cầu cơ giáp đi, anh trai mang cưng đi dạo hết cái lâu đài này với trang viên ở bên ngoài.
Thiên Cơ: Woa, dạ được! Cảm ơn anh Huyền Minh~
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
——————
Buổi tối, Lâm Hân mệt đến mức ngủ mê mệt, nhưng túm lại vẫn thấy mình quên cái gì đó.
Ngoài cửa sổ, có hai cục cơ giáp lén la lén lút.
Thiên Cơ: Anh Huyền Minh ơi, sao chúng ta hong đi vào?
Huyền Minh: Ngoan, không quấy rầy anh quay lén nào.
Thiên Cơ: ???
————————
Hôm sau, Lý Diệu vuốt ve bụng Huyền Minh, ôn nhu nói: "Tự mình xóa hay muốn ta động thủ?"
1
Huyền Minh: T__T em xóa ngay, hức~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook