Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 5: C5: Cò Kè Mặc Cả

Edit: Phộn


Beta: JJiang

****

"Em là Lâm Hân đúng không?" Hoàng tiên sinh nở một nụ cười ưu nhã, ngữ khí thân thiết hỏi.

Lâm Hân đứng kế Lâm mẫu, không trả lời.

Lâm phụ thấy thế, không vui nhìn nhi tử, trách cứ cậu: "Còn không mau chào hỏi Hoàng tiên sinh?"

Lâm Hân nắm chặt nắm đấm, cúi đầu không tình nguyện mở miệng: "Chào ngài, Hoàng thúc thúc."

Nụ cười trên gương mặt hoàn mỹ của Hoàng tiên sinh xuất hiện một vết nứt.

Lâm phụ trợn mắt, Lâm mẫu đúng lúc mà lên tiếng hòa giải: "Con, đứa nhỏ này... Hoàng tiên sinh tuổi còn rất trẻ, mau gọi anh."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!


Lâm Hân làm như không nghe thấy lời của Lâm mẫu, bỏ qua Lâm phụ, đi tới bàn ăn, cầm lấy dịch dinh dưỡng, nhanh chóng trở về phòng.

"Ầm——"

Cửa phòng bị dùng sức đóng lại, người trong phòng khách đều chấn động.

Gương mặt Lâm phụ trở nên tối tăm, giận tím người, muốn đi lôi nhi tử ra để giáo huấn, Lâm mẫu kéo lại ông, áy náy nói với Hoàng tiên sinh: "Tiểu Hân chỉ là xấu hổ thôi... mong Hoàng tiên sinh không để ý."

Hoàng tiên sinh dường như không hề tức giận, hiền lành mà nói: "Thiếu niên ở tuổi này đều có một chút phản nghịch ấy mà."

"Phải phải phải." Lâm mẫu nói tiếp, " Thằng bé khi còn nhỏ cười rất đáng yêu, miệng cũng rất ngọt, càng lớn tính tình càng trầm, nhưng mà cũng rất ngoan, hiếu thuận."

Lâm mẫu khen lấy khen để, cố gắng để Hoàn tiên sinh lưu lại một ấn tượng tốt, bà trong góc khuất bấm vào cánh tay của Lâm phụ. Lâm phụ hiểu ý, nhịn xuống giận dữ, mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng: " Mẹ nó nói rất đúng."

Mắt Hoàng tiên sinh sáng lên, nói: "Tính tình ít nói cũng không sao, đẹp là được."

Đối với nhan sắc của con trai, hai vợ chồng luôn tự tin, xem thái độ Hoàng tiên sinh, liền biết hắn rất hài lòng.

Thỏa mãn thì tốt, thỏa mãn rồi thì có thể thương lượng giá.

"Mời Hoàng tiên sinh ngồi, tôi đi pha trà." Lâm mẫu nhiệt tình chiêu đãi.

Lâm phụ dẫn Hoàng tiên sinh ngồi vào sofa, chà chà bàn tay: "Hoàng tiên sinh, tôi là người thô thiển, nói chuyện có chút thẳng thắn, có gì không vừa ý, hy vọng ngài bỏ qua."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!


"Không sao, không sao, tôi cũng cũng không thích dài dòng." Hoàng tiên sinh sau khi ngồi xuống, mỉm cười nói, "Nhị thúc cũng đã nói tình hình của nhà ngài với tôi, đúng là làm người ta sốt ruột."

"Còn không phải sao?" Lâm phụ than thở, "Xác suất một phần vạn mà gia đình chúng tôi cũng gặp được. Sớm biết là Omega, căn bản cũng sẽ không nháo thành như vậy, giờ thì hay rồi, một phát thiếu bệnh viện hai triệu."

Lâm mẫu để trà xuống, ngồi vào bên cạnh. Nhớ tới việc này, mũi không nhịn được cay cay, bà lấy khăn tay, lau khóe mắt. "Chúng ta chỉ là công nhân viên chức bình thường, vì bồi dưỡng hài tử, căn bản không có tích trữ gì cả, đột nhiên nợ hai triệu, đã nghèo còn xui xẻo."

Hoàng tiên sinh đồng tình nói: "Đây là do sự cố, đáng lý hai người không cần chịu trách nhiệm."

Lâm phụ lắc đầu: "Tôi đã tư vấn qua luật sư, mặc dù là do sự cố chữa bệnh, nhưng chúng ta cũng có sai lầm, không tránh được phải bồi thường."

Bệnh viện như vậy là đã nể tình, nếu như hầu tòa, trở mặt, tiền bồi thường còn tăng gấp đôi.


"Như vậy a..." Hoàng tiên sinh nâng tách trà lên, thổi thổi, ung dung thong thả nhấp hai ngụm.

Lâm mẫu dựa vào động tác lau nước mắt, ra hiệu cho Lâm phụ.

Lâm phụ ho nhẹ hai tiếng: "Ây... Hoàng tiên sinh nếu vừa ý Tiểu Hân nhà chúng ta, hôm nay... có thể đưa tiền làm sính lễ trước, được chứ?"

Hoàng tiên sinh đặt chén trà xuống, hướng cửa phòng đang đóng chặt của Lâm Hân xem xét liếc mắt một cái, nhếch miệng hỏi: "Các người muốn bao nhiêu?"

Lâm phụ cùng Lâm mẫu liếc mắt nhìn nhau, thốt lên: "Năm triệu, chốt giá."

Lâm mẫu hồi hộp vặn vặn tay, tim đập thình thịch.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!


Hoàng tiên sinh nhướn mày: "Hai người không phải thiếu nợ chỉ có hai triệu thôi sao?"

Lâm phụ nói: "Tiền nợ là tiền nợ, tiền cưới là tiền cưới, không thể gộp chung. Mọi người đều biết, O nam trên toàn tinh tế chỉ có thể đếm trên được đầu ngón tay, đồ càng ít thì càng quý."

Lâm mẫu gật đầu phụ họa: "Tiểu Hân nhà chúng ta vừa ngoan vừa đẹp, cưới nó không hề lỗ."

Hoàng tiên sinh nói: "Tâm tình của hai người tôi hiểu được, nhưng mà..."

Hắn chỉ nói một nửa, tim Lâm mẫu cùng Lâm phụ liền treo lên, nhìn chằm chằm hắn.

Hoàng tiên sinh cười cười nói: "Dù sao kết hôn cũng là việc lớn, tôi về củng người nhà thương lượng qua, có quyết định thì sẽ liên lạc với hai người."

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Lâm phụ ngẩn người, cực lực giữ lại: "Lúc trước không phải đã nói rõ rồi sao?"

Hoàng tiên sinh nói: "Tôi tưởng ngài chỉ muốn hai triệu."

Lâm phụ ấp úng: "Đó là tiền nợ..."

Lâm mẫu nóng lòng, không nhịn được thương lượng: " Bốn... Bốn trăm vạn, bốn trăm vạn được không?

Hoàng tiên sinh lắc đầu, bước về phía cửa.

Lâm phụ thấy Hoàng tiên sinh vẫn không đồng ý, quyết tâm cắn răng nói: "Ba triệu, không thể ít hơn nữa!"

Hoàng tiên sinh đứng cạnh cửa, tao nhã lễ phép nói: "Lâm tiên sinh, hôn nhân không phải buôn bán, kỳ thật tôi càng hi vọng có thể cùng cậu ấy tìm hiểu một thời gian, nếu hợp nhau, bàn lại sính lễ cũng không muộn."

Lâm phụ cùng Lâm mẫu lộ ra vẻ khó khăn, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Nhìn mãi cho đến khi người ra tới thang máy, hai vợ chồng ủ rũ trở lại phòng khách, Lâm phụ nhìn qua chén trà trên bàn, liền cầm lên tàn nhẫn đập xuống đất.

"Quỷ nghèo!"

Người có tiền gì chứ? Năm triệu tiền cưới mà cũng không có!

Trong phòng, Lâm Hân hai chân núp ở trên ghế, thả xuống bịch dịch dinh dưỡng đã sớm uống xong, mặt không đổi sắc đội mũ giả lập vào, tiến vào thế giới cơ giáp.

Hôm qua đấu lôi đài chỉ thắng được vài trận, hôm nay nhất định phải thắng nhiều hơn.

Đứng ở khu vực xếp hàng, cậu dự định đánh hai mươi trận.

"Tít tít, ngài có thông báo bạn tốt muốn nhắn tin trò chuyện."


Tiếng thông báo vang lên bên tai, Lâm Hân từ máy phân loại số lấy ra thẻ cơ giáp đi tới bên cạnh, nhắm vào không khí, liền xuất hiện một cái khung chat chỉ có mình cậu nhìn thấy.

Là bạn học của Lâm Hân, tên Lý Liền.

[Liên tục xem: Lâm Hân, cậu đang ở đâu?]

[Liên tục xem: Tớ nghe người ta nói cậu nghỉ học? Thật sao?]

[Liên tục xem: Tiếc thật á! Cậu rõ ràng mạnh như vậy...]

Lâm Hân nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng, môi mím thành một đường.

Cậu mạnh sao?

Không!

Cậu không mạnh chút nào cả!

Tại khu A5 bị người ngược lên ngược xuống,

Ngón tay dừng lại ở khung chat, đánh vài chữ, rồi lại xóa đi.

Cậu đóng lại khung chat, thẳng lưng đi đến hướng khu A5.

Cậu không cần đồng tình, chỉ có trở nên mạnh hơn, mới có thể nắm giữ được vận mệnh của bản thân.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!


Đứng trên võ đài, ý chí chiến đấu của cậu sôi sục chờ đợi người khiêu chiến.

Ồ? Thật là đúng dịp."

Giọng nam nhân quen thuộc vang lên, nam nhân cao lớn nhảy lên võ đài, tóc bạc tung bay.

Lâm Hân nhìn người tới, cả người ngốc luôn.

Lý Diệu mắt nhìn ý chí chiến đấu của đứa nhỏ héo đi, tiến lên sờ sờ đầu của cậu.

"Còn muốn học kỹ thuật đánh lộn không?"

Lâm Hân chớp mắt, cả người ủ rũ liền phấn chấn.

"Có!"

Giọng điệu chắc nịch.

Lý Diệu nhìn thời gian nói: "Hôm nay học hai giờ đi."

Hôm qua hắn tâm huyết trào dâng đi vào thế giới cơ giáp, không nghĩ tại khu A5 lại đụng phải đứa nhỏ có thiên phú cực cao, không đành lòng đả kích tự tin của đứa nhỏ liền dạy mấy chiêu.

Đứa nhỏ học thật sự nghiêm túc, hai giờ ngắn ngủi cũng có thể học tới ra ngô ra khoai phết, so với đám thuộc hạ của hắn còn thông minh hơn.

Hôm nay login, tiện tay làm vài trận, không nghĩ tới gặp lại đứa nhỏ.

Đây chắc là duyên phận đi?


"Trước tiên nên thêm bạn tốt, ok không?" Lý Diệu hỏi.

Lâm Hân ngẩn ra.

"Không muốn?" Lý Diệu kiên nhẫn giải thích, "Mấy ngày nay tôi có thời gian rảnh, nếu cậu đồng ý, chúng ta mỗi ngày sẽ tập ở sân huấn luyện hai giờ. Thêm bạn tốt thuận tiện liên hệ."

Lâm Hân lập tức gửi lời mời thêm bạn tốt,

"Cám ơn anh." Cậu cảm kích nói.

Đại thần kỹ thuật đánh lộn so với HLV học viện Hoa Đông còn lợi hại hơn, không chỉ dốc sức dạy dỗ, mà còn lại miễn phí.

Đôi mắt đứa nhỏ quá sáng, nước long lanh như hai viên hắc diệu thạch bị nước tẩy qua, óng ánh long lanh.

Khóe miệng dưới mặt nạ Lý Diệu hơi giương lên, nhấn [Chấp nhận].

Thêm bạn tốt, khoảng cách giữa hai người tựa hồ gần thêm một bước.

"Bây giờ bắt đầu sao?" Lâm Hân hưng phấn hỏi.

Lý Diệu lại muốn vò vò mái tóc mềm mại của cậu.

Thiếu niên cùng với con mèo Ragdoll có huyết thống viễn cổ của hắn thật giống nhau, lúc yên tĩnh thì cao lãnh, chỉ thích ở một chỗ, muốn sờ nó thì phải cẩn thận móng vuốt sắc bén, chỉ có lấy ra cá khô nhỏ, tiểu tử mới hạ thấp kiêu ngạo, làm nũng mà "Meow" một tiếng, chủ động co lại móng.

"Được." Hắn động tay, ra chiêu.

***

Trên huyền phù xa hoa ở phía xa xa, Hoàng tiên sinh áo mũ chỉnh tề lười biếng dựa vào ghế sofa, để xe tự động lái đến nơi mình cần đến.

"Bức ảnh tôi gửi cho anh, thấy thế nào?"

Người bên kia điện thoại nói.

"Vô cùng đẹp!" Đối phương tràn đầy phấn khích mà tán thưởng, "Quả thực là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khó trách Đế quốc Huyền Vũ đối với Omega nam bảo vệ rất kĩ, nếu cậu ta xuất hiện trong buổi đấu giá của Ám Tinh, nhất định sẽ làm bọn nhà giàu quan chức phấn khích, điên cuồng!"

Hoàng tiên sinh cười híp mắt nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Giá cả thế nào?" Đối phương dứt khoát hỏi.

Hoàng tiên sinh sờ sờ cằm bóng loáng, bình chân như vại nói: "Một trăm triệu."

Đối phương suýt bị sặc nước miếng, kinh ngạc thốt lên: "Sao cậu không đi cướp ngân hàng luôn?!"

Hoàng tiên sinh nói: "Đồ càng hiếm càng quý."

Đối phương trầm mặc.

Hoàng tiên sinh rót cho mình ly rượu, chậm rãi uống, mười phần kiên trì.

Qua một lúc, đối phương trả lời: "50 triệu."

"90 triệu." Hoàng tiên sinh mím môi rượu, hưởng thụ mà nheo mắt lại.

"60 triệu."

"80 triệu."

"70 triệu! Không thể nhiều hơn!"

"Thành giao."

Hoàng tiên sinh lắc lắc ly rượu, lộ ra nụ cười cổ quái.

Bỏ vài triệu "cưới" một nam O, bán 70 triệu, rất có lời.

***


Lâm Hân khó khăn đánh xong hai mươi trận võ đài, mệt bở hơi tai.

Bỏ mũ giả lập xuống, sắc mặt hơi tái nhợt mà ngồi phịch lên ghế dựa, ồ ồ th.ở dốc.

Đây là biểu hiện của việc tiêu hao hết tinh thần lực.

Điều khiển cơ giáp tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, chiến đấu càng kịch liệt, tinh thần lực tiêu hao càng nhiều. Hai mươi trận võ đài, đánh tới cuối cùng cậu cơ hồ bị người khiêu chiến miểu sát, đã thế còn bị châm chọc khiêu khích.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!


Lâm Hân ngoài mặt không phản bác, nhưng tâm lý lại hồi hộp.

Ngày hôm nay thắng ba trận, kiếm được 60 ngàn.

Đại thần thật là lợi hại, dạy cậu kỹ thuật đánh lộn tinh diệu tuyệt luân, đúng như hắn nói, nâng cao tỉ lệ thắng của cậu.

Cơ giáp bây giờ so với quá khứ có nhiều khác biệt, khớp tinh xảo nhạy bén, có thể làm bất kì độc tác nào mà em muốn, khi suy nghĩ của em và cơ giáp dung hợp, em chính là cơ giáp, cơ giáp chính là em, cho nên, trình độ đánh lộn của phi công quyết định ở sức chiến đấu của cơ giáp chiến đấu. Em muốn thắng lôi đài, trước hết phải tăng kỹ năng vật lộn lên cao nhất có thể.

Lâm Hân thông qua thực tiễn, hoàn mỹ chứng minh lời của đại thần.

"Ùng ục ùng ục——"

Buổi trưa không ăn cơm, bụng liền kháng nghị.

Lâm Hân dùng hết sức, tay chống lên bàn đứng dậy.

"Tiểu Hân, mở cửa." Lâm mẫu gõ cửa, "Buổi tối rồi, nên ăn thôi, đừng để đói."

"Nó không ăn thì kệ nó! Cả ngày trốn trong phòng thì còn ra cái thể thống gì? Omega nào mà không phải lập gia đình sinh con? Omega cũng không ngoại lệ!" Lâm phụ to tiếng mắng.

Lâm mẫu không đồng ý nói: "Ông bớt nói một tí, con nó cũng không ngờ tới, tâm lý không tiếp thu được cũng rất bình thường."

Lâm phụ tức giận nói : "Nó không ngờ tới? Chả lẽ tôi ngờ được sao?"

"Cạch——"

Cửa mở, Lâm Hân không tiếng động bước ra.

Bữa tối hôm nay không phải dịch dinh dưỡng, Lâm mẫu hiếm thấy mới làm một bàn đồ ăn, tuy rằng đều là những món bình thường nhưng so với dịch dinh dưỡng khó ăn thì tốt hơn rất nhiều.

Mọi người trong nhà ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Lâm phụ trợn mắt giận dữ nhìn Lâm Hân: "Bày cái mặt đó cho ai xem?"

Lâm Hân ngừng ăn, để đũa xuống.

Lâm mẫu gắp đồ ăn cho Lâm phụ, ôn nhu động viên: "Tiểu Hân rất hiểu chuyện, sáng sớm đã chuyển cho tôi hơn 6 vạn tinh tệ."

Lâm phụ cau mày: "Nó lấy tiền ở đâu ra?"

Lâm mẫu nói: "Thằng bé đem mô hình cơ giáp bán, còn kiếm lời 20 ngàn ở thế giới cơ giáp."

Lâm phụ nhìn về phía thiết bị nhận dạng của nhi tử đang cúi đầu, nghiêm mặt nói: "Coi như còn có chút lương tâm, biết vì cha mẹ mà giải ưu."

"Tít—— đã chuyển 60 ngàn tinh tệ." Thiết bị nhận dạng của Lâm mẫu phát thông báo.

Lâm mẫu giật mình: "Đây là chuyện gì?"

Lâm mẫu nhìn về phía Lâm Hân.

Lâm Hân ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn cha mẹ: "Đây là tiền hôm nay con kiếm được ở thế giới cơ giáp, ngày mai sẽ kiếm nhiều hơn nữa."

Lâm phụ cùng Lâm mẫu hai mặt nhìn nhau.

Lâm Hân nắm chặt hai tay dưới bàn, gương mặt lộ ra sự khẩn cầu: "Cho nên... Baba, con không lấy chồng có được không?"

****

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương