Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
-
8: Ếch Phải Luộc Nước Nóng Mới Ngon
Hôm sau tỉnh lại, chỉ có một mình Phàn Quỳnh trên giường.
Chỗ bên cạnh gọn gàng ngăn nắp không có dấu hiệu cho thấy ai đó từng nằm ngủ, cả đêm qua Thẩm Tư Niên không về sao?Phàn Quỳnh thấy vô cùng may mắn, đồng thời cũng cảm thấy thật kỳ lạ.
Thẩm Tư Niên thu cô làm người của hắn, tuy tối qua hắn đã làm loại chuyện xấu hổ đó với cô nhưng lại không hề tiến xa hơn.
Theo lý thuyết mà nói, cho dù hắn thật sự muốn bá vương ngạnh thượng cung thì cô cũng chẳng phản kháng được, còn nếu nói Thẩm Tư Niên trân quý cô! Không! Không thể nào!Phàn Quỳnh thầm phủ định ý nghĩ này, nếu hắn thật sự trân quý cô thì đã không làm ra chuyện đó, huống hồ ở thời đại này có ai lại quý trọng một tình nhân được bao nuôi?Không đoán được suy nghĩ của Thẩm Tư Niên, Phàn Quỳnh quyết định quẳng nó ra sau đầu.
Trong bụng vang lên tiếng ục ục, Phàn Quỳnh xoa bụng, từ tối hôm qua đến giờ không một giọt nước vào bụng, cô đói sắp ngất rồi.
Lúc đi xuống lầu thì thấy Thẩm Tư Niên đang ngồi trên sô pha đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân, hắn nghiêng đầu về phía Phàn Quỳnh, nói: “Đói chưa? Tôi bảo phòng bếp để dành cháo cho em đấy, vẫn còn nóng.
”Hôm nay Thẩm Tư Niên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt thêu trúc xanh, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn vô cùng hào hoa phong nhã.
Nghĩ đến những hành động đêm qua, lại nhìn dáng vẻ mặt người dạ chó lúc này của hắn, quả thực y hệt câu nói “mặt người dạ thú”.
Bây giờ Phàn Quỳnh nhìn thấy Thẩm Tư Niên vẫn còn cảm giác khó chịu nên cô dứt khoát chọn một chỗ quay lưng về phía hắn rồi ngồi xuống.
Đương nhiên, suy nghĩ nhỏ nhen này của cô không thể thoát khỏi con mắt Thẩm Tư Niên, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, không thèm so đo với cô.
Thím Lý bưng cho Phàn Quỳnh một bát cháo thịt nạc, hương thơm lan ra khắp phòng, Phàn Quỳnh thử ăn một miếng, cảm thấy ngon đến mức cô muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào bụng, bàn tay liên tục múc từng thìa đưa vào miệng, cuối cùng lại làm đầu lưỡi bị bỏng.
“Phù phù phù!” Phàn Quỳnh lè lưỡi ra hít lấy hít để, hai tay quạt liên tục để đầu lưỡi chóng hạ nhiệt.
Đột nhiên bát cháo bị bưng đi, Phàn Quỳnh vội vàng xoay người sang xem là ai muốn cướp đồ ăn của cô.
Chỉ thấy Thẩm Tư Niên đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, trên tay hắn đang cầm bát cháo nóng của cô, mắt nhìn chằm chằm đầu lưỡi hồng phấn của Phàn Quỳnh.
“Đồ ngốc, ăn bát cháo mà cũng bị bỏng.
”Hắn múc một thìa cháo đặt bên miệng thổi mấy hơi rồi mới đưa tới trước mặt cô.
Hắn đang bón cho cô sao? Phàn Quỳnh cảnh giác mà nhìn Thẩm Tư Niên, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ, bàn tay kiên trì giơ ra như thể hắn sẽ dây dưa mãi nếu cô không chịu ăn.
Phàn Quỳnh há miệng ngậm thìa cháo hắn đưa tới, nhiệt độ vừa vặn.
Thẩm Tư Niên nhìn Phàn Quỳnh nuốt cháo xuống, ánh mắt hắn tối sầm, lại múc thêm một thìa nữa, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cô.
Cứ như vậy, chỉ một lát Phàn Quỳnh đã ăn hết bát cháo do hắn bón cho.
Thẩm Tư Niên rút khăn ra lau tay, sau đó cẩn thận lau miệng cho Phàn Quỳnh, vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến cô thất thần, giống như! Giống cái quái gì! Tên đàn ông trước mặt là một tên biến thái!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook