Cuối cùng tôi vẫn không nói gì, múc một thìa bột vào cốc uống nước của Biên Nhược Thủy, rót nước lưng chừng cốc rồi khuấy đều rồi đưa lên miệng nếm thử.

Chẳng có cảm giác mấy, không có vị, hình như có mùi nhè nhẹ, chắc nhắm mắt nhắm mũi là uống được. Tôi đưa Biên Nhược Thủy, bảo cậu uống một hơi hết luôn.

“Đây là cái gì?” Biên Nhược Thủy thắc mắc.

“Cậu không cần biết, cứ uống đi, mai ba ba đó, không phải chỗ nào cũng bán đâu.” Tôi trả lời, uống ngụm nước cho hết cái vị trong miệng đi.

Nhìn Biên Nhược Thủy còn đang ngơ ngác, tôi sốt ruột giục: “Nhanh lên, nhân lúc nóng uống đi, tí nữa nguội thì tanh lắm.” Nói xong, tôi đưa cậu luôn một cốc nước trái cây.

Biên Nhược Thủy gật đầu, cũng không bịt mũi lại, đưa lên miệng uống liền tù tì, còn hơi ngả người ra sau. Tôi đứng sau lưng cuống quít nhắc: “Cậu ngốc à, uống không được thì cứ nôn ra! Nếu cậu đói tớ mua đồ ăn cho, đâu cần nâng niu như đang uống thuốc quý vậy.”

Một lúc lâu sau cậu cũng không đáp, tôi lại không kìm được mà nói: “Sau này nhìn người cũng thế, thấy người tốt hẵng tin tưởng, nhỡ chẳng may gặp phải người như tớ, không phải uổng công sao!”

“Chẳng gặp người thứ hai như cậu đâu.” Biên Nhược Thủy lẩm bẩm, cúi đầu nhìn thuốc, rồi lại đưa miệng gần mép cốc uống tiếp.

Nhìn cậu đau thương tôi thật muốn mắng cậu một trận, nếu như không nỡ rời bỏ tôi, thì ở lại luôn đi. Nếu đã định đi thì đừng nhìn tôi mới ánh mắt đau lòng ấy, cậu làm thế chỉ khiến tôi càng thêm ảo tưởng thôi. Nhưng, tôi cũng không muốn cậu thờ ơ với tôi, nếu cậu làm thế, chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.

Biên Nhược Thủy uống xong, tôi đến chỗ cậu lấy cái cốc, lúc tới bên cạnh bỗng nhiên cậu ấy túm lấy tay tôi, hỏi: “Cậu đi làm thuê ở đâu đúng không? Sao tay lại bị thế này?”

Tôi vội rụt tay ra, nói: “Đúng, đúng là tớ đi làm thuê, tớ đi khuân vác xi măng cho người ta lấy tiền mua thuốc đấy, cậu có tin không? Cả ngày tớ ở cạnh cậu, đào đâu ra thời gian đi làm thuê. Cậu tâng bốc tớ quá, tớ chẳng tốt thế đâu, ngay cả tiền ăn cũng là ba mẹ cho, gì cũng dựa dẫm ba mẹ hết, cậu bỏ tớ đi là sáng suốt lắm.”

Biên Nhược Thủy nghe tôi nói xong, cúi đầu nhìn chằm chằm tay tôi rồi lại nhìn cái hộp bột mai ba ba kia, vẻ không tin. Cậu đúng là lúc ngốc ơi là ngốc, lúc lại rõ thông minh, như thể mọi chuyện xảy ra với cậu đã biến đi đâu mất.

Hôm nay, tôi cố gắng chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận, khi cậu truyền nước biển tôi ngồi cạnh trông chừng, cậu đi WC tôi giúp cậu nâng chai truyền. Lúc cậu ngủ tôi giúp cậu đắp chăn, cậu tỉnh tôi lau mặt cho cậu, cậu không nhờ tôi cũng gọt trái cây cho cậu ăn, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nhau.

Hai chúng tôi đều không nghĩ đến ngày mai, một ngày hòa thuận vui vẻ. Không so đo cũng không cãi nhau, đều tự giác không đề cập tới chuyện đó, trời ngả tối hai đứa vẫn êm đềm như thế, Biên Nhược Thủy trước khi đi cũng nên được thoải mái. Tôi thở dài, nếu trước đây ngày nào cũng thế này thì tốt rồi, có lẽ bây giờ chúng tôi đã cùng nhau đi vào đại học cũng nên, còn ở đây mà trị bệnh, ngửi mùi thuốc sao.

Buổi tối, tôi hỏi Biên Nhược Thủy hai người ngủ cùng nhau có được không, Biên Nhược Thủy lập tức từ chối, có lẽ cậu không muốn phải nuối tiếc điều gì. Tôi những tưởng sẽ có đủ thời gian bù đắp cho cậu, nếu hai ngày sau Vương Trung Cường mới tới, biết đâu tôi lại cảm hóa được Biên Nhược Thủy, đến giờ phút này, tôi chỉ biết nằm đây mộng tưởng thôi.

Trời gần sáng tôi vẫn không chợp mắt được, đèn cũng không tắt, tôi nằm im bên cạnh chăm chú nhìn cậu, chẳng muốn làm gì hơn. Thuốc mỡ trong ngăn tủ cũng không còn nữa, có lẽ cuối cùng Biên Nhược Thủy quyết định cho Vương Trung Cường, cho hắn ta là tốt nhất, để lại chỉ làm tôi áy náy.

Không biết Biên Nhược Thủy đang nghĩ gì, cậu vẫn quay lưng về phía tôi, hình như có gì đó là lạ, không giống suy nghĩ của tôi. Hình như cậu vẫn đang ngủ, tôi nghe tiếng mũi cậu thở nhẹ, cái đó sao giả vờ được.

Khi mặt trời lên, tôi chạy vào phòng vệ sinh, chẳng may nước văng vào mắt, tiện thể rửa mặt luôn. Lau rửa sạch sẽ nhìn mặt mũi cũng đâu đến nỗi nào, dù hai mắt thâm nổi quầng đen, râu ria vài ngày không cạo, tôi vẫn ưa nhìn hơn tay Vương Trung Cường kia chán. (=”=)

Buổi sáng, tôi lo lắng mà chờ đợi, Vương Trung Cường lại không thấy đâu, tôi như ngồi trên đống lửa, quay qua giục Biên Nhược Thủy: “Cậu mau gọi điện hỏi anh ta có đến không đi, trò gì đây không biết, rèn luyện kiên nhẫn cho tớ hay sao? Cứ chờ thế này chẳng mấy chốc mắc bệnh tim.”

Tôi chộp lấy di động, Biên Nhược Thủy thoáng cản lại, nói: “Đừng gọi, có thể anh ấy đang bận, anh ấy là tài xế, khi lái xe gọi điện cho anh ấy không an toàn… ”

Tôi thở mạnh trút giận, còn chưa xảy ra chuyện, đã quan tâm chu đáo như thế. Biên Nhược Thủy nhìn nét mặt tôi, lại nhoẻn miệng cười, còn cười ra tiếng nữa chứ. Nhìn cậu cười tôi càng thêm bực, buột miệng nói khích: “Người ta không nhớ tới cậu sao? Tớ còn chờ không được, người ta coi bộ đâu có để tâm đến cậu đâu.”

Biên Nhược Thủy nghe tôi nói xong có vẻ ấm ức, nhưng cũng không phản bác lại, như thể xem thường không thèm đôi co. Tôi biết nói ra những lời này chỉ để đầu óc thoải mái hơn. Thực sự tôi không dám ảo tưởng, vì tôi biết khi ôm nhiều hy vọng, sẽ có nhiều hơn tuyệt vọng chờ tôi ở phía trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương