Biên Nhược Thủy thoáng xao động, nhưng không phải vì cảm kích mà vì đau khổ lẫn tức giận. Cậu nghiêng đầu lại nhìn tôi, tôi cũng không chịu thua nhìn cậu, cuối cùng Biên Nhược Thủy quay đi trước, cậu tránh ánh nhìn của tôi, thẫn thờ thả tầm mắt ngoài cửa sổ: “Tùy cậu, tớ chỉ muốn cậu tôn trọng ý tớ một lần cuối cùng, vì đây là lần đầu tiên tớ đưa ra quyết định vì chính mình.”

“Mẹ tớ đồng ý để chúng ta ở bên nhau rồi, xem ra lần này, mẹ không lo cho cậu…” Tôi cũng nói thầm một mình.

Biên Nhược Thủy như chẳng nghe thấy, tận hưởng nhìn thái dương vừa ló dạng bên ngoài. Có lẽ cậu không nói dối tôi, cậu thật sự không giận, chỉ là cậu quá thất vọng về tôi.

“Tớ có thể hỏi cậu chuyện này không?” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy gật đầu, vẫn rũ mắt nhìn ngoài cửa sổ.

“Lúc tớ đi Thanh Đảo tìm cậu, cậu nói với tớ, trên thế giới này, chẳng ai không sống được nếu thiếu một người nào đó. Chẳng phải tờ giấy kia cậu viết rõ ràng bán đứng ý nghĩ ban đầu của cậu sao, vì cái gì? Có lẽ sau này tớ không nên nói những điều này với cậu, nếu làm cậu khó chịu…”

“Không phải!” Biên Nhược Thủy ngắt lời tôi, còn có vẻ chẳng hề quan tâm, “Bây giờ cậu có nói gì với tớ, tớ cũng không khó chịu đâu, ha ha… Suy nghĩ của con người luôn thay đổi, ngày trước cảm thấy mất đi một người cũng không sao cả. Về sau thì… Có lẽ là đầu tớ nóng quá, IQ về số 0 mất rồi, ha ha…”

Nói xong, cậu cười một mình, như thể hôm nay đã bừng tỉnh ra, xem những ngốc nghếch của mình ngày trước chỉ là nhất thời nông cạn. Nhớ lại nhớ lại những lúc khờ dại, những lúc tươi đẹp, tự động loại bỏ mất những lớp đau khổ kia. Nếu chết một lần làm con người ta trở nên sáng suốt đến vậy tôi cũng tình nguyện tự sát cho xong, bởi vì ngoại trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không tôi chẳng có cách nào buông tay được.

Biên Nhược Thủy cười rồi lập tức ho khan, ho hết trận này đến trận khác rất dữ dội, mặt cũng đỏ ngộp, chẳng còn chút nào thư thái khi nãy, cả người như nước nóng đun sôi. Tôi đặt tay vỗ lưng giúp cậu, một lúc lâu sau cậu dịu đi, ý nói tôi bỏ tay xuống được rồi.

Tôi thở dài, cầm tay cậu, nắm gọn trong tay tôi. Cậu sững sờ, muốn rút tay ra, tôi nói chỉ nắm một lát thôi, không có ý gì khác, sẽ buông ra ngay.

Cậu nghe xong lời tôi cũng không cự nự nữa nhưng vẫn quay mặt ra bên ngoài cửa sổ.

“Tớ không làm khó cậu, tớ chỉ muốn cậu đừng xuất hiện sớm, để chăm sóc cậu vài ngày, thật đấy, chỉ vài ngày thôi. Nhỡ đâu cậu đi thật, tớ muốn cậu khỏe lên một chút rồi hãy đi.”

Nghe xong lời tôi, Biên Nhược Thủy cuối cùng cũng có phản ứng, cậu quay lại nhìn tôi, nét mặt vẫn kiên quyết như cũ, có khác là, mang thêm ánh thương cảm.

“Thật ra cậu rất tốt, tớ vẫn luôn nghĩ rằng gặp được cậu là phúc lớn của tớ, cậu không cần áy náy đâu. Dù tớ tự sát, cũng là tớ không thể rời xa cậu, vì tớ biết rõ, cậu là người tốt với tớ nhất.”

Tôi biết từng lời Biên Nhược Thủy nói đều là thật, đôi mắt cậu nói tôi biết cậu vẫn còn xúc động. Nhưng tôi nghe mà cứ tưởng đến ngày tận thế, không hiểu vì sao tôi còn bật cười được, còn nửa đùa nửa thật đáp lại một câu: “Thế bây giờ cậu không tiếc hay sao?”

Biên Nhược Thủy cũng cười, hơi lên giọng nói: “Ừm, không tiếc!”

Không khí liếc mắt đưa tình lại trở nên nghiêm túc, tôi gần như nghĩ cậu nói thật, sống mũi cũng cay cay. Nếu rơi nước mắt trước mặt Biên Nhược Thủy, chút dũng cảm tôi cố giữ chắc cũng sụp đổ hết. Tôi đành đứng vội lên, vươn vai một cái, nói với Biên Nhược Thủy: “Tớ đi xem nhà ăn có bữa sáng chưa, cậu ở một mình được không?”

“Được, cậu đi đi, mua nhiều nhiều một chút, tớ đói bụng quá.” Biên Nhược Thủy vui vẻ nói, vừa nói mặt đã tái đi, lại ho một hồi.

Đợi cậu đỡ hơn tôi mới đi, trước khi ra đến cửa còn quay đầu lại nhìn cậu. Biên Nhược Thủy đã núp kín trong chăn, quay ngược lại với tôi, tôi không thấy được nét mặt của cậu, chỉ cảm thấy dù cậu có kiên cường thế nào trong mắt tôi cậu vẫn thật mong manh. Có lẽ cảm giác được tôi vẫn chưa đi, cậu quay lưng về phía tôi nói:

“Tớ không đi đâu, cậu yên tâm đi!”

“Ha ha…” Tôi cười nhạt, “Tớ không nghi ngờ cậu, nếu cậu muốn đi, tớ đứng nhìn cũng đâu có cản được!”

Biên Nhược Thủy không nói gì, tôi quay đầu ra khỏi phòng bệnh, nhà ăn cách khu bệnh xá không xa lắm, tôi mua rồi bưng cháo về. Cháo vừa nấu còn bỏng rát tay, tôi vừa đi vừa đổi tay liên tục, nghĩ tới Biên Nhược Thủy ở một mình trong phòng, tôi cũng lo lo, vội vàng nhanh chân hơn.

Lúc tôi về đến phòng bệnh, Biên Nhược Thủy đang gọi điện thoại, miệng nở nụ cười, nhìn rất vui vẻ. Tôi tò mò không biết cậu gọi cho ai, nhưng lúc tôi lại gần, cậu ngắt điện thoại.

“Không sao, cậu cứ nói chuyện tiếp đi, tớ không ngại gì đâu.” Tôi mặt dày mày dạn cười cười.

Biên Nhược Thủy cũng không phản ứng trái ngược hoàn toàn với khi nãy, nụ cười đọng lại mơ hồ trên môi. Nhưng bị tôi chăm chú nhìn, cậu dần khoác vẻ lạnh nhạt như cũ. Tôi muốn nói thật ra tôi rất quan tâm, quan tâm cậu có chuyện gì mà cần gọi điện cho người ta, còn tán gẫu vui vẻ như vậy. Nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, chẳng dám mở miệng nói ra.

“Cậu không về tớ cũng không gọi nữa, những điều muốn nói đều nói xong rồi.” Biên Nhược Thủy thẳng thừng trả lời.

“Được, được, được! Tớ nghĩ không đâu ha?” Nói rồi tôi nâng bát cháo trên tay, dùng thìa quấy quấy nhẹ một lát, thấy không nóng nữa, tôi múc một thìa, đưa đến bên miệng Biên Nhược Thủy, “Ăn cháo đi đã, đói bụng lâu thế rồi.”

Biên Nhược Thủy ngẩn người nhìn chiếc thìa trong tay tôi, tôi đưa xuống miệng cậu, cứ như đang dỗ em bé ăn: “Anh Tiểu Thủy à, mở miệng ra, ăn một thìa nào.”

Biên Nhược Thủy có phần mất tự nhiên, ăn hết thìa cháo làm tràn ra đầy miệng. Tôi vừa mới quay đi lấy giấy, lúc xoay người lại đã thấy trên miệng cậu không còn gì rồi, nhưng vẫn nhận giấy từ tay tôi, lau qua lau lại.

Tôi điên tiết không cản nổi tốc độ của cậu, đành giả bộ làm ngơ, hừ hừ nói: “Đồ con nít hư, không biết sạch sẽ gì cả, ai bảo cậu lấy tay lau miệng hả?”

Biên Nhược Thủy không trả lời tôi, chép miệng một cái nói: “Rất ngon, cậu cũng ăn đi, không thì tớ ngại lắm.”

Tôi đã sớm lường trước cậu sẽ nói thế, đem cái bàn ăn nhỏ trên đầu giường xuống, cậu biết điều ngoan ngoãn ngồi đó ăn luôn. Nếu người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ thấy rất thoải mái, rất ấm áp, cậu nhóc xinh xắn, sạch sẽ đang nhẹ nhàng ăn cháo, trông thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Riêng tôi, tôi chỉ thấy lạ lẫm rồi đau đớn, từ lúc nào đến cả khi cậu cười tôi cũng không thích nhìn nữa. Tôi thật sự đã quá ích kỷ, cũng vì chính tôi cảm thấy cậu vốn không nên cười, cũng không muốn chia sẻ niềm vui với cậu.

Biên Nhược Thủy còn đang ăn thì có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa cứ tưởng là mẹ, nhưng đứng ngoài lại là một anh mang theo túi thức ăn lớn, anh ta ngẩng lên tôi lập tức nhận ra, chúng tôi đã có ấn tượng quá sâu sắc, muốn cũng chẳng quên được.

Cả hai sửng sốt trong chốc lát, rồi anh ta khách sáo hỏi: “Có phải Biên Nhược Thủy ở phòng này không?”

Tôi có thể tưởng tượng sắc mặt mình khó coi thế nào, còn chưa kịp mở miệng đáp lời, sau lưng đã truyền tới tiếng Biên Nhược Thủy. Anh kia thấy Biên Nhược Thủy gọi, lập tức gật đầu với tôi, rồi đẩy tôi qua một bên, cười hỉ hả bước lại chỗ Biên Nhược Thủy.

Tối hôm đó đã muộn, hơn nữa lúc ấy kích động mạnh quá, chỉ lo đánh đấm, cũng không để ý kỹ người này. Bây giờ thấy không giống trước lắm, ngày đó cảm thấy anh ta mang dáng vẻ mấy tay nhiều tiền giàu có, giờ nhìn lại thấy rất nhà quê. Chẳng lẽ bị tôi đánh đến nỗi điệu bộ cũng thay đổi luôn rồi?

Tôi ngồi bên cạnh, chọn lấy quả lê to nhất, không rửa đã đưa lên miệng cắn một miếng, ăn rất tự nhiên. Tôi chỉ muốn quả lê này làm tôi bớt chú ý đi, tránh gây ra mấy chuyện không cứu vãn được. Kết quả quả lê ngược lại làm tên kia chú ý đến tôi, anh ta thỉnh thoảng ngó sang nhìn vào mắt tôi, chẳng nói câu nào, rồi lại cười cười nói nói với Biên Nhược Thủy.

Nghe họ nói chuyện với nhau tôi loáng thoáng biết, anh kia tên Cường gì đó, là lái xe chỗ cơ quan Biên Nhược Thủy làm việc. Chiếc xe hôm đó tôi nhìn thấy là của sếp bọn họ, hôm nay anh ta tới thăm Biên Nhược Thủy chỉ đi xe máy, trông cũng rất bình thường, thậm chí cà tàng.

Hóa ra cũng chỉ đến thế, đầu óc tôi chợt thoáng bình tĩnh, ngẫm lại thì tôi còn không bằng anh ta, tôi đến cả xe đạp cũng không có. Tôi cũng không biết tại sao mình lại như đồ đàn bà thế này, mắt la mày lém đi so nọ sánh kia, hai người bọn họ ngồi trò chuyện như thể chẳng hề có mặt tôi ở đấy, mỗi lần thấy Biên Nhược Thủy nhoẻn cười, tôi phải mở miệng to lắm mới nuốt được miếng lê xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương