Kang Dae đặc biệt chuẩn bị cho cậu một tang lễ lớn ở nghĩa trang. Có rất nhiều người tới, nhưng chẳng ai là người thân của cậu cả. Ánh mắt anh nặng trĩu nhìn di ảnh của cậu ở trung tâm rồi quay đầu đi. Những tiếng nói, tiếng xì xào văng vẳng bên tai khiến trong lòng anh càng thêm não nề. Đến khi đưa cậu trở về từ nhà xác, đến khi cơ thể cậu lạnh ngắt mà anh vẫn không thể tin. Kang Dae thở dài rồi ngồi xuống khoảng trống. Danbi thì cứ lắc đuôi bên cạnh cái xác của cậu rồi cắn ngậu lên. Sau đó nó đi tới cạnh anh, anh thuận tay vuốt ve nó:

- Ba nhỏ không còn đâu, mày có sủa thì ba cũng không tỉnh lại. Sau này chỉ còn hai cha con mình, tệ thật

Nó như nghe hiểu mà dụi vào lòng anh rồi cũng ngoan ngoãn ngồi nghiêm cạnh quan tài trải đầy hoa.

Anh mỉm cười nhìn lên:

- Không còn nỗi đau nào cho em nữa, giờ thì chỉ còn đau đớn cho mình tôi thôi…

Những tên đàn em trước kia của Kang Dae cũng tới. Chúng thận trọng dâng hương và cầu nguyện cho cậu. Biết được chuyện hai người là người yêu, lại còn yêu lâu năm càng khiến bọn chúng bàng hoàng. Chúng ngậm ngùi, tiếc nuối ngồi vây quanh anh và cứ im lặng như thế. Kang Dae đột nhiên lên tiếng:


- Đứa nào tát tao một cái để tao tin vào sự thật đi

- Anh không cần làm thế đâu, cũng đừng tự lừa dối về cái chết của cậu ấy. Nỗi đau nào cũng đi qua thôi, anh cố lên nhé

Anh nhìn chúng với ánh mắt rũ xuống:

- An ủi như thế thì thôi đừng mở mồm ra nữa

- Ơ kìa, tại bọn em cũng khô khan như anh thôi, anh đâu thể trách bọn em

Vào ngày cuối cùng trước khi cậu được hỏa táng, bà ta cũng tới. Vừa nhìn thấy, ánh mắt anh đã đục ngàu:

- Tại sao lại tới đây?

Bà ta cúi đầu thận trọng nói:

- Dù sao thì đó cũng là con mà tôi đẻ ra, không tới thì không được

- Cậu ấy không cần bà tới, về đi

- Cho tôi vào một chút, chỉ muốn thắp cho thằng bé một nén hương thôi


Anh cười trừ rồi quay đi:

- Bao nhiêu năm bỏ rơi không quan tâm tới sống chết của em ấy vậy mà bà nay cũng dám vác mặt tới. Tôi tự hỏi cái lòng tự trọng, à không, cái đạo đức giả của bà bây giờ còn ý nghĩa gì nữa

- Tôi nhận ra lỗi của mình rồi, tôi biết rằng nó quá muộn nhưng tôi hết cách rồi…

Sau cuộc trò chuyện cuối cùng với Tae Yang, bà ta cứ dằn vặt mãi. Cậu không trách, cũng tha thứ cho những gì bà ta đã làm nhưng chính cái sự bao dung ấy mới là thứ khiến bà ta ân hận. Vì bà mà một gia đình đang hạnh phúc tan vỡ, bà đánh mất đi người chồng yêu thương bà hết mực và cả đứa con trai bị bà hủy hoại cả tuổi thơ lẫn tương lai. Mặt dây chuyền vàng của bố vẫn là hình ảnh gia đình họ, nụ cười của Tae Yang thì vẫn nhẹ nhàng trước lúc rời đi. Bà ta đã suy nghĩ mãi, rốt cuộc thì bà đang đánh đổi tất cả những người yêu thương mình để nhận lại điều gì. Chỉ vì một chút danh vọng và tiền bạc ư? Thật sự là chẳng đáng chút nào…

Đứng trước di ảnh của cậu, trong lòng bà ta nặng trĩu. Một lúc sau thì bà ta đi tới cạnh anh, rút sợi dây chuyền trong túi đặt lên tay anh:

- Món đồ duy nhất mà Tae Yang muốn tôi cất giữ. Nhưng tôi không chắc sẽ giữ nó thêm được nữa, tôi muốn đưa nó cho cậu, hãy cất giữ thay tôi

Bà ta cắm cúi lấy ra một bọc tiền:


- Cái này là tiền tôi dành dụm, cảm ơn vì đã lo hậu sự cho thằng bé. Nó thích biển nhưng thích ở bên cạnh ai đó hơn. Sau khi hỏa táng hãy đem thằng bé về nhà giúp tôi nhé

Bà tay cứ vậy mà lên xe rời đi. Kang Dae thở dài vì những lời lẽ vô nghĩa mà bà ta để lại. Tại sao khi con người ta chết đi rồi thì mới nhận lại được những tình yêu mà họ vốn khao khát. Anh cười khổ mà nhìn về phía xa:

- Haaa, chúng mình sẽ ra biển lần cuối rồi anh sẽ đưa em về nhà…

Hũ tro của cậu nằm gọn trong lòng anh. Những cơn gió man mát kéo theo hơi thở của bùn đấy xộc thẳng lên mũi. Mắt anh đỏ dại mà run rẩy, anh từ từ ngồi xuống:

- Anh chợt nghĩ về kỉ niệm trước đây của bọn mình, tất cả anh đều nhớ. Anh có phải quá ngu ngốc khi nhận ra quá muộn không? Anh vẫn còn yêu em, yêu em nhiều hơn sinh mạng của mình. Nhưng em nhìn xem, em đang trả thù anh bằng cách không để anh đi theo em đúng không? Mạng sống của anh mà anh cũng phải hèn mọn cầu xin em nữa. Nhưng dù sao thì anh cũng hứa rồi, anh sẽ sống tốt và chăm sóc Danbi nữa. Mà dạo này Danbi kén ăn lắm, trong suốt tang lễ của em nó đã không ăn gì cả…

Đến khi gió lạnh thổi đến, anh mới đứng dậy đặt hũ tro vào trong lòng rồi kéo áo che chắn. Những bước đi trên bờ cát như thể đang lún sâu và kéo anh lại, những bước đi thật nặng nề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương