Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba
Chương 17: 17: Đêm Triền Miên


Giọng nói yếu ớt của Bạch Uyển Đình mang theo một hương rượu ngào ngạt, đắm mà ngây dại.

Thân thể của Bạch Uyển Đình yếu ớt, không còn sức lực, ngoan ngoãn vâng lời theo đôi tay của Hàn Vũ Hi, bàn tay anh từ từ lướt trên làn da mịn màng của cô, dần dần xuống giữa hai chân mang theo cảm giác tê dại, một lần nữa dễ dàng cởi bỏ chiếc quần lót mỏng manh không lấy chút khó khăn.

Hàn Vũ Hi đôi môi bắt đầu rời bầu ngực, từng nụ hôn nhẹ nhàng di chuyển xuống bụng, rồi dần tách hai chân của Bạch Uyển Đình ra, không biết do rượu hay cơ thể thành thật của mình, Bạch Uyển Đình nhắm nghiền mắt, ngoan ngoãn không chút chống cự, một khoái cảm hoàn toàn lạ lẫm nhưng cực kỳ kích thích.

Trong không khí yên tĩnh có thể dễ dàng nghe thấy được hơi thở của Hàn Vũ Hi bắt đầu gấp gáp dần, anh ngước mắt nhìn Bạch Uyển Đình không ngừng khó chịu uốn éo thân thể, ánh mắt anh đục ngầu.

Bạch Uyển Đình nhắm nghiền mắt, miệng bắt đầu không kìm chế được nữa, từ cổ họng khẽ phát ra tiếng: “Vũ Hi… Em…” Giọng nói yếu ớt, một cảm giác trống rỗng cần được lấp đầy ngay lập tức.

Đầu óc Bạch Uyển bắt đầu quay, cô muốn xác định đây không phải là sự thật nên cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, hình ảnh Hàn Vũ Hi mờ ảo trước mắt, thân thể rắn chắc của anh đang chạm với thân thể trần trụi của cô, chút ý thức còn sót lại trong đầu cô thầm nghĩ: “Uyển Đình, mày đang làm gì đây…”

Chưa kịp nghĩ xong thì đầu óc cô bắt đầu thực sự trống rỗng, cơ thể thành thật của cô không ngừng run rẩy, một cảm giác ướt át ập đến, chiếc lưỡi ấm nóng ngang ngược khiêu khích nơi bí hiểm.

Bạch Uyển Đình nắm chặt ga giường, miệng khẽ "Ưm…" Lên một tiếng.

Hàn Vũ Hi ngồi dậy, Bạch Uyển Đình cố hé đôi mi nặng trĩu nhưng chỉ thấy được một hình ảnh mờ ảo của cơ thể săn chắc của Hàn Vũ Hi trước mặt.

Trong không gian yên tĩnh, dưới tiếng thở gấp gáp của hai con người, chỉ nghe thấy tiếng Hàn Vũ Hi vứt quần áo xuống đất, rồi ngay lập tức mạnh mẽ tiến vào không chút do dự.

Hàn Vũ Hi đưa thứ đã sớm trỗi dậy kia vào giữa hai chân cô, bắt đầu điên cuồng nhấp, một cảm giác đau đớn chợt ập đến, Bạch Uyển Đinh khuôn mặt tái nhợt, không kìm được "A…" Lên một tiếng, rồi nhắm nghiền mắt.

Nhìn thấy đôi mắt Bạch Uyển Đình ứa ra giọt nước mắt, đôi mày Hàn Vũ Hi bất giác chau lại, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của cô, rồi dời xuống chiếm lấy đôi môi xinh xắn.

Động tác có chút chậm lại, ra vào nhịp nhàng như để cô làm quen.

Bạch Uyển Đình cảm thấy cơ thể căng cứng, cơn đau dần đã biến mất, thay vào đó là một khoái cảm không thể nào tả được, hô hấp của cô bắt đầu khó khăn, cô đưa tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của Hàn Vũ Hi.

Biết được cô đã ổn, anh bắt đầu nhấp nhanh hơn, điên cuồng từng cú vào sâu bên trong thân thể nõn nà, đôi tay không ngừng xoa nắn bầu ngực đã sớm ửng đỏ.

Bạch Uyển Đình từ trong cổ họng bất giác phát ra tiếng "Ưm… ư…" Cô cũng không rõ bản thân làm vậy là đúng hay sai, đầu óc mê dại của cô không nghĩ nhiều được vậy, ngay lúc này cô chỉ biết cô yêu mùi hương này, mùi của riêng anh.


Không biết đã qua bao lâu, ánh trăng bên ngoài cửa sổ đã lên tít trên cao, qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau trên chiếc giường kia, bên ngoài là tiếng gió đưa những tán cây tử đinh hương tạo ra tiếng xào xạc, còn bên trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc từng đợt của hai con người trong cơn kích tình.

Cuối cùng một ngày mới đã đến, thành phố cũng bắt đầu nhộn nhịp trở lại sau một đêm nghỉ ngơi.

Ngoài khung cửa sổ của một căn phòng sang trọng, tiếng chim hót vang lên, chú chim tinh nghịch đậu trẻn nhành tử đinh hương đón những tia nắng ấm áp của ánh mặt trời buổi sáng.

Những ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng, bao phủ lấy người con gái nằm trên chiếc giường bằng nhung màu trắng tuyết, tôn lên làn da mịn màng vốn có.

Bạch Uyển Đình bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt, cô bắt đầu hé mờ đôi mi nặng trĩu một cách khó khăn, khuôn mặt nhăn nhó luyến tiếc chiếc chăn ấm áp.

Bạch Uyển Đình bắt đầu tỉnh giấc, cô lập tức cảm thấy thân người đau nhức, kí ức về đêm điên cuồng tối qua lập tức kéo đến.

Cô hốt hoảng ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.


Bạch Uyển Đình khẽ lấy tay tự đánh vào đầu mình một cái, quả thực tối qua không phải là mơ, đây vốn là phòng của Hàn Vũ Hi, nhưng không bóng dáng của anh đâu cả.

Đầu của cô bắt đầu có chút đau nhức, nhìn xuống bản thân vốn không có lấy một tấm vải, cô đưa mắt nhìn chiếc váy được xếp gọn gàng cạnh gối nằm, khuôn mặt bất giác đỏ lên ngượng ngùng.

Bạch Uyển Đình giở chiếc chăn lên, thở dài một tiếng nhìn đóa hoa đỏ chói dưới giường, thầm trách bản thân đã quá tùy tiện, lần đầu trao đi một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa người đó còn là Hàn Vũ Hi, không biết trước được rằng hôm nay cô có được anh ban cho trò chơi nhân phẩm đó không nữa.

Cô thở dài rồi mặc chiếc váy vào người, cứ thế đứng nhìn chiếc ga giường bị dính máu không biết làm thế nào.

Đột nhiên bên có tiếng gõ cửa: "Cốc… Cốc…".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương