Biến Dị Nhờ Virus
Chương 6: Thi Đấu (2)

Ngựa non rất háu đá, tuổi trẻ thì nóng tính, An rất nhanh đã sa vào tròng do Quốc Bảo bày ra, lướt nhanh tới tấn công đối thủ. Bàn tay phải của nó nắm lại thành đấm, một đốm lửa đỏ bất ngờ xuất hiện bao bọc lấy toàn bộ nắm đấm của An, như một quả cầu lửa lao thẳng tới trước mặt Quốc Bảo.

Diễn tả thì lâu chứ thực chất thằng An nó vừa ra tay không quá 5 giây, nắm đấm lửa đã xuất hiện cách mặt Quốc Bảo chừng nửa mét, nếu nó không né tránh hay chống đỡ thì hẳn sẽ bị đấm trúng mặt.

- Hừ, để lộ quá nhiều sơ hở, đây là sự tiến bộ trong một năm qua của mày sao, chả được cái gì ngoài việc hỏa thuộc tính hơi tinh thuần một chút!

Quốc Bảo hừ lạnh xem thường, nó nhanh dóng dạng chân ra, đứng vào một thế tấn ảo diệu, ngã người ra sau né cú đấm của An, ngay sau đó tay trái của nó nhanh như chớp nắm chặt lại, tung một cú đấm mạnh mẽ vào đúng bệ sườn của thằng An, vị trí nằm giữa nách và eo.

Bụp!

Tiếng trầm đục nho nhỏ phát ra khi nắm đấm của Quốc Bảo nện vào bệ sườn An, đoán chắc gì thằng nhóc cũng phải gãy vài cọng xương sườn. Thằng An trúng chiêu chí mạng ngay điểm yếu liền phun ra một ngụm máu, bay khỏi sàn thi đấu, nặng nề đập cơ thể lên mặt nền bê tông, hôn mê bất tỉnh.

- Wow! Nốc ao Bảo An chỉ với một cú đấm, đã vậy chỉ đơn giản là một cú đấm bình thường, hoàn toàn không hề sử dụng đến năng lực đặc biệt, quá lợi hại!

- Quốc Bảo thật là lợi hại, hoan hô!

...

Trang nhanh chóng tiến tới kiểm tra thương thế cho học viên vừa bị đánh bay khỏi sàn đấu, rất may là thằng bé chỉ bị nội thương nhẹ, ngay sau đó liền có một đội cấp cứu với hai nam y tá chạy đến, đặt Bảo An lên cán rồi khiêng đi.

- Quốc Bảo hạ đối thủ trong vòng 8 phút (8 phút này là đứng im nghe thằng An lải nhải nè, chứ không chưa tới một phút là đã xong rồi), qua môn, tuy nhiên em dư sức để đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, lần sau không nên mạnh tay như vậy nữa. Hiện tại em về chỗ, nghỉ ngơi đi, thành tích của em đã được xác nhận, mặt khác em có thể tùy ý lựa chọn đồng học trong lớp làm đối thủ để thách đấu, nâng cao thêm kinh nghiệm thực chiến cho bản thân.

Trang điềm nhiên nhận xét khi nhìn thấy ba con số 369 màu vàng kim hiện ra ở nơi ngực trái của Quốc Bảo khi nó cởi trần ra, thằng bé tuy chỉ mới có mười tuổi nhưng lại có một thân hình thật săn chắc, căng nét.

Quốc Bảo nhếch môi, mặc lại cái áo sơ mi trắng vào người rồi rời khỏi sàn đấu, tiến tới một chỗ trống cách sàn đấu một khoảng, đặt mông ngồi xuống, ánh mắt hờ hững quán sát các đồng học còn lại.

...

- Hừm, 369 ư? Kiểu này thì hơi khó nhai nè, bảo sao thằng An lại thua thảm như vậy! Thật không biết cái thằng Quốc Bảo luôn tỏ vẻ ta đây, cợt nhả hàng ngày, bằng cách nào mà lại có thể nâng chỉ số lên một mức cao như thế, đúng là con nhà giàu ở thị xã thì có khác!

Bình Bò nhỏ giọng xì xào với Nam và Bảo Nhái, đôi mắt nó dè chừng nhìn Quốc Bảo, đây có lẽ là một đối thủ nặng ký đối với nó. Dường như cảm nhận được ánh mắt địch ý của Bình, Quốc Bảo quay đầu nhìn lại, mắt đối mắt với Bình, thái độ không ai nhường ai.

...

- Và sau đây là hai em tiếp theo, Phương Hoài Bảo và Phạm Huy Bính, mời hai em bước lên sàn đấu, ở bên dưới trật tự, Phùng Tấn Bình cùng Lê Quốc Cường chuẩn bị.

Cô Trang lại tiếp tục đọc tên từng học viên lên thi đấu.

- Hehe, tao đi đây, hai thằng bây ở dưới đây mở to mắt ra nhìn cho kĩ, anh chỉ thể hiện một lần thôi nhá, hahaha, còn Bình Bò lo chuẩn bị tinh thần đi, mày số 5 đó!

- Biết rồi, lo đi lên ăn hành kìa!

- Hì, cẩn thận tối về lại húp cháo nha mậy!

Nam, Bình vội vàng xua tay, đuổi cổ thằng Bảo Nhái cho nó đi nhanh một chút.

- Được, chiều nay về ra mé sông giải quyết, tao sẽ cho hai thằng bây biết tay!

Bảo Nhái quay lại đe dọa hai thằng bạn một câu, sau đó lon ton bước lên sàn đấu, nhìn cái thân mình ốm gầy của nó, lại còn đi tướng hai hàng, trông không khác gì mấy thằng nghiện ngập! Thằng Bính xem ra rất đầy đặn, mập mạp, tuy không có mập ú như Bình, Bính thuộc loại vừa người, cao lớn, chắc thịt.

..............................

- Bắt đầu!

Ngay khi tiếng quát lớn của cô Trang vừa dứt, Bảo Nhái và thằng Bính tức thì lao vào nhau, không thèm chào hỏi tiếng nào. Xem ra tụi nó rất nóng lòng đây, nhưng mà đấu như thế thì mới đáng mặt thanh thiếu niên, nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Bang!!!

Chân của thằng Bảo Nhái đưa lên, dùng đầu gối chặn lại cú đấm của thằng Bính, gây ra một tiếng vang thật lớn. Tuy nhiên cả hai chỉ là thuần túy dùng tay chân bình thường so với nhau, vẫn chưa hề dùng đến thuộc tính của bản thân.

Phựt!!!

Cả hai tách ra rồi lại lao vào nhau, thi triển đủ mọi động tác, tư thế, tiếng quyền cước va chạm vào nhau nghe binh binh rất đã tai.

...

- Ê Bình, thằng Bảo dạo này có tiến bộ hơn trước rất nhiều nha, lại có thể đánh ngang tay với đối thủ có chỉ số 277!

Nam bình tĩnh quan dát trận đấu, hờ hững nói nhỏ với Bình Bò đang đứng sát bên cạnh. Đôi mắt lấp lánh như sao trời của nó nhìn kỹ vào vùng chân mày trái, nơi in chỉ số 277 màu nâu đầy tràn vết nứt như đất sét khô ở trên trán của thằng Bính.

- Hà hà, mấy hôm trước nó kể với tao về sự tiến bộ khủng khiếp ấy nhưng mà tao cũng không có để ý lắm, mới nãy nó còn nhắc tao với mày mở to mắt ra mà nhìn, giờ thì quả nhiên là sự thật, thằng Bảo không có nói xạo a! Đoán chừng chỉ số của nó cũng không thấp hơn thằng Bính đâu!

Bình Bò đáp, nó khoanh tay trước ngực, cười cợt đánh giá thằng bạn thân. Ánh mắt nghiêm túc theo dõi trận đấu. Những học viên trong lớp hứng thú quan sát cuộc giữa Bảo và Bính, chia làm hai phe cổ vũ tinh thần cho hai đồng học.

- Hừm, coi bộ hai thằng này có vẻ ngon cơm hơn thằng An nhiều, hahaha, nhưng mà tao sẽ thách đấu hết những thằng con trai trong lớp 5B1 này!

Đằng xa ở chỗ dành cho những học viên đã qua môn, Quốc Bảo cười lạnh thì thầm.

...

Bộp...bộp!!!

Trên sàn đấu, hai đối thủ lại một lần nữa va mạnh vào nhau, sau đó đều bật người ra, Bảo Nhái thụt lùi bốn bước còn thằng Bính chỉ lùi lại hai bước, cho thấy Bính nhỉnh hơn một chút so với Bảo Nhái.

Rẹt!

Bính tiện tay xé luôn cái áo trắng đã nát tùm lum ra, vứt ra bên ngoài sàn đấu, khoe toàn bộ phần trên của cơ thể, từ đầu xuống tới lưng quần. Cơ thể săn chắc, vừa vặn với làn da nâu rám nắng, có vài dấu chân đỏ đỏ ở vùng, bụng, eo chắc là do bị thằng Bảo đá trúng. Nửa thân trên trần trụi của Bính tức thì đập vào mắt những học viên nữ bên dưới, làm cho đám nữ đỏ mặt hết lên, có mấy đứa thì hoảng hốt vội lấy tay bịt hai mắt.

- Khà, năm phút trôi qua, vậy là đã hết một phần ba thời gian rồi! Nghiêm túc đánh một trận đi người anh em!

Bính nhìn xuống chỗ bàn đặt cái đồng hồ điện tử, trầm giọng nói với Bảo, sau đó điều chỉnh thân hình cho thẳng tắp, gồng người, cơ bắp cuồn cuộn cùng với những đường gân xanh nổi lên trên khắp làn da của nó, thân hình cao 1m4 nhanh chóng phình ra, lớn hơn lúc trước một vòng. Màu da bỗng chốc cũng đổi màu, từ nâu rám nắng chuyển sang màu vàng đậm, tương tự màu của đất sét. Ba con số 277 ở phía bên trái trán Bính lúc này chợt lóe sáng hào quang chói lóa. Thổ thuộc tính nồng đậm từ bên trong cơ thể Bính toát ra, hóa thành đám sương mù hoàng sắc trôi nổi quanh người nó.

Bảo Nhái thu hết mọi sự chuyển biến của thằng Bính vào sâu trong hai mắt, hai đầu chân mày nó khẽ chau lại, trên gương mặt non nớt hiện ra sự ngưng trọng hiếm thấy.

- Thổ thuộc tính thật tinh thuần, hèn gì sức phòng ngự của mày mạnh đến vậy, dù cho không có sự tác động của năng lực đặc biệt. Hiện tại đã kích phát thổ thuộc tính, hẳn là còn mạnh hơn nữa nha?

Bảo Nhái hứng phấn nói, đồng thời nó cũng cởi bỏ chiếc áo sơ mi rách rưới ra, vứt xuống nền bê tông. Trong hai mắt phát ra chiến ý mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào cơ thể màu đất sét của Bính.

- Haha, lực phòng ngự của tao cũng không có mạnh lắm đâu, nào, dùng thực lực thật sự của mày đi Bảo, một kẻ sở hữu thuộc tính hiếm thì không nên sà quoằn như gà mắc đẻ a!

Bính cười đầy tự tin, sẵn sàng để đánh một trận thỏa sức với Bảo.

- Được thôi, như mày mong muốn!

Bảo Nhái gồng người, hai cánh tay chắp lại hình chữ “X”, sau lưng nó ngay lập tức phát ra ánh sáng màu trắng xanh chói mắt, độ sáng ngang ngửa với tia sáng trắng của máy hàn điện vậy. Từng tia điện hai màu trắng xanh trộn lẫn vào nhau, chặy ngoằn ngoèo trên tấm lưng đầy xương xóc của thằng Bảo Nhái, những tia điện chậm rãi trườn, bò như đang vẽ tranh, họa trên lưng thằng Bảo con số 321 màu trắng xanh, đường nét cong cong quẹo quẹo y hệt những luồng điện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương