Biển Cấm FULL
10: Chương 9


Trong biển không có chim, cũng giống như Nhân tộc sẽ nuôi cá để bản thân giải trí, Hải tộc cũng sẽ nuôi chim để làm sủng vật.
Chúng sinh hoạt ở trong kết giới được tạo thành từ pháp lực, ăn uống tiêu tiểu đều ở trong đó, kết giới lớn hay nhỏ, còn phải dựa vào tài năng cùng năng lực để định ra
Kết giới loài chim của Bắc Hải Vương Cung, trong đó cây xanh hoa tươi, chim bay thú chạy, bò sát côn trùng*, chủng loại đa dạng, đừng nói Bắc Hải, ngay cả trong bốn biển đều hiếm thấy.
(*飞蝶走兽, 鸟禽爬虫.)
Một vườn hoa dưới đáy biển hiếm thấy như vậy, Linh Trạch tặng nó cho ta, ngay sau ngày ta hầu ngủ.

(*侍寝: thị tẩm, hầu hạ giấc ngủ.)
Hầu ngủ…
Ta ôm trứng rồng trong ngực, nằm ngửa trên tháp, bên tai là tiếng chim hít, tâm tình lại không thể nói là thoải mái.
Kỳ quái, quá kỳ quái…
Dù gì Linh Trạch cũng là vua của Bắc Hải, đấng chí tôn của Hải tộc, sao lại vừa ý ta?
Còn trăm phương ngàn kế muốn ngủ ta.
Đêm đó chắc chắn là hắn giở mị thuật gì đó với ta, làm cho ta chỉ có thể ngây ngốc nghe lệnh của hắn.

Còn gạt ta nói là làm chuyện giống như lần trước, hỏi ta có đồng ý không?
Rõ ràng không phải cùng một dạng!
Ta ảo não cắn cắn môi, càng ôm chặt trứng rồng trong ngực.
“Phụ vương các ngươi quá xấu rồi, các ngươi lớn lên cũng không thể giống như hắn.”
Ánh mắt ta rơi xuống trên người một con chim bói cá* đậu ở đầu cành cách đó không xa.

Lông của chim bói cá lộng lẫy tươi đẹp, tư thái nhàn nhã.

Ở trong tòa kết giới này, nó chỉ cần rửa mặt chải lông, không lo ăn uống, cũng không cần lo lắng thiên địch làm hại.
(*翠鸟)
Nhưng rõ ràng nó nên sống ở trên bầu trời, mà không phải dưới đáy biển.
Ta cũng giống như nó, không thuộc về nơi này.
Chim bói cá vỗ cánh mà bay, biến mất ở trước mặt ta.
Thật mau, Mạnh Chương Tế đúng hạn mà tới, khắp nơi trong Bắc Hải đều trở nên náo nhiệt.
Có lẽ Linh Trạch sợ ta ở một mình buồn bực nhàm chán, đặc biệt để cho Tử Vân Anh cùng Mặc Tước dẫn ta ra cung dạo chơi ở đêm tổ chức Mạnh Chương Tế.
Hai người chờ ta ở cửa cung, vừa thấy ta, Tử Vân Anh liền nhướng một bên mày, cười đến sâu xa.

“Chúc mừng Công tử, chúc mừng Công tử.”
Ta bị nàng cười đến không được tự nhiên, giả bộ như không hiểu ý tứ của nàng, ta tùy ý “ừ” một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Sau lưng sột sột soạt soạt truyền tới tiếng hỏi nhỏ của Mặc Tước: “Chuyện gì phải chúc mừng y? Bệ hạ phong y làm Hậu rồi?”
Tử Vân Anh mắng nàng: “Đồ ngốc…” Sau đó hạ giọng không biết nói gì đó, lấy được một tiếng “a” bừng tỉnh đại ngộ thật dài của Mặc Tước.
Ta quay lại trừng mắt với bọn họ: “Có thể dẫn ta đi dạo lễ tế không a?”
Mặc Tước cố gắng không để cho tươi cười bên môi quá lộ liễu, đè ý cười xuống đi đến bên cạnh ta, kéo tay ta đi về phía trước: “Huynh trưởng nhận được Đế sủng, là kiêu ngạo của Dạ Giao Tộc ta, không có gì phải xấu hổ.”
Tử Vân Anh không phải bạch tuộc sao, như thế nào còn sinh ra mũi chó? Chẳng lẽ dựa vào ngửi là có thể ngửi ra ta đã bị ngủ hay chưa?
“Câm miệng!” Ta cắn răng, ném ánh mắt hình mũi đao về phía Mặc Tước,
Mặc Tước lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Trong thành náo nhiệt, trên đường đèn đuốc sáng trưng, Hải tộc như dệt, không ít quầy hàng hiếm lạ cổ quái làm cho người nhịn không được muốn ngừng chân.
Lần đầu tiên ta ra cung, nhìn gì đều thấy náo nhiệt, lúc xe hoa diễu hành dựa có chút gần, nhất thời không để ý đã đi xa khỏi Tử Vân Anh cùng Mặc Tước.
Ta tìm bọn họ đến đầu óc choáng váng, chợt nghe thấy một giọng nói già nua gọi ta, đồng thời có người vỗ vỗ vai ta.
“Tiểu huynh đệ, có muốn tính mệnh hay không?”
Ta quay đầu nhìn, một lão giả râu bạc trắng đứng sau lưng ta, người kia mặc một đạo bào màu xanh lam đã giặt đến trắng bệch, dựng một cái cờ cách đó không xa, phía trên ghi bốn chữ to “Tính quẻ xem mệnh”.
Lão giả vuốt râu, mỉm cười: “Tại hạ Lữ Chi Lương, thầy là Hạc Thanh Chân Nhân của chùa Linh Quan núi Long Sơn, là người.”
Ta cảm thấy kỳ quái: “Ông vậy mà chạy đến Bắc Hải tìm Hải tộc để đoán mệnh?”
Lữ Chi Lương nói: “Lão đạo bắt đầu du lịch thiên hạ từ năm tám mươi tuổi, tìm kiếm kỷ đạo (*己道).

Mười lăm năm như thế, trên mặt đất đã không còn nơi ta chưa đi qua, lúc này mới xuống biển, tiếp tục tìm tòi đạo pháp.”
Nhân tộc trong biển tuy rằng thưa thớt, nhưng cũng không phải không có tu sĩ tu vi cao thâm.
Ta gật gật đầu, xem như đã tiếp nhận lý do của lão.

Đang muốn đi, lão lại kéo ta, nhất định muốn ta ngồi xuống đoán mệnh.
“Ta còn muốn tìm bạn của ta, bọn họ và ta bị lạc nhau.”
Lữ lão đạo vẫy vẫy tay, kéo ta ngồi xuống: “Không quan trọng không quan trọng, ta tính tính cho ngươi, thật mau là có thể biết bọn họ ở chỗ nào.”
Ta bị lão giữ không thể thoát thân, đành phải không tình nguyện mà ngồi xuống, lại để cho lão tính.
Có thể tới đô thành của Bắc Hải để bày quán đoán mệnh, cho dù không phải nhân vật lợi hại gì, cũng sẽ không phải là kẻ lừa đảo.

Mà thôi, xem như đi không nổi nữa nghỉ chân một chút.
“Ông nhanh lên, ta đang rất vội a.”

Lữ lão đạo hỏi ta ngày sinh tháng đẻ, bấm ngón tay tính tính, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, miệng còn lẩm bẩm.

Một chốc thì “Không nên a”, một chốc thì “Làm sao sẽ”.
Ta dần dần mất kiên nhẫn, cảm thấy lão cố làm ra vẻ huyền bí: “Ông không tính ra thì ta đi đây.”
Lữ Chi Lương vội vàng giữ ta: “Không có không có không có, không phải không tính ra, chỉ là có chút kỳ quái.

Ngươi ngồi xuống, ta nói tỉ mỉ với ngươi.”
Ta chờ xem lão nhả ra được cái rắm gì, kết quả lão do dự nửa ngày, lại duỗi ba ngón tay ra hỏi ta: “Đây là mấy?”
Có phải đầu óc lão có bệnh không??
Ta hất tay lão ra, lần này cho dù thế nào cũng phải đi.
“Ài ngươi đừng đi, ta còn chưa từng thấy loại mệnh cách giống như ngươi vậy, ngươi nghe ta giải thích!” Lão muốn sống muốn chết lôi kéo ta, miệng nói thật nhanh, “Mạng ngươi thiếu một thức thần, phải là đồ ngốc, tuy không làm được gì, cả đời cũng có thể bình yên đến già.

Nhưng hiện tại ngươi đủ cả ba hồn, thần trí rõ ràng, mệnh đã không phải là mệnh vốn có!”
Ta bất động: “Ta thiếu thức thần? Phải là một tên ngốc?”
Lão vuốt vuốt chòm râu, thẳng lưng nói: “Vạn vật đầu có ba hồn bảy vía, ba hồn chia là Nguyên thần, Thức thần, Dục thần.

Nguyên thần chính là tính ngây thơ*, Thức thần chính là ngọn nguồn của trí tuệ, Dục thần chính là căn bản của tinh khí, ba cái tạo thành ‘Hồn* của vạn vật.”
(*天真性 thiên chân tính.)
“Trên hồn, bảy phách đại biểu cho hỉ nộ ai sợ ái ác dục, là thuộc về ký ức của hồn.

Sinh linh khi chết, bảy phách tan trước, ba hồn tan sau, bởi vì có người trước khi chết luôn nhớ lại đủ loại đã qua, này chính là biểu hiện của bảy phách đã tan.”
Ta thì ra là thế mà gật gật đầu, một chớp mắt sau đó ta hất bàn đứng dậy, đập phá sạp hàng của lão.
“Nói ta ngốc? Ông mới là đồ ngốc.” Ta kéo cờ lão muốn xé, làm thế nào cũng không xé được, đành phải ném trả lại cho lão, “Gặp một đồ ngốc thông minh như vậy chưa?”
Lữ Chi Lương ôm cờ co rúm người: “Ngươi, ngươi cũng đừng thẹn quá thành giận nha.”
Ta cười nhạo một tiếng, xoay người muốn đi, sau lưng truyền tới giọng nói bám riết không tha của lão.
“Tình kiếp gian nan.

Ngươi đã có thức thần, trong mệnh liền nhiều một tình kiếp, chính ngươi coi chừng, chớ có bị người lừa.”
Ta vô cùng khinh thường, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, lòng đã nhận định lão là nhân tu sức sẹo học không đến đâu.

Trên đường đi tiếng người huyên náo, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Tử Vân Anh và Mặc Tước.
Nói không chừng hai người bọn họ là ở sau lưng ta đi chỗ nào tiêu dao sung sướng rồi, nếu như tách ra, ta tự mình trở về là được.
Ta xoay người liền đi về phía Long cung, xuyên phố qua hẻm, ở một ngõ hẻm chật hẹp hẻo lánh bỗng nghe được tiếng bước chân đến từ sau lưng.
Nơi này ít người lui tới, tiếng la của đường phố náo nhiệt cũng như ẩn như hiện, cách khá xa.

Bỗng nghe được tiếng bước chân tới gần, lòng của ta khẽ động, muốn xoay người nhìn xem, tiếng bước chân kia đột nhiên trở nên dồn dập, một chớp mắt tiếp theo lồng ngực ta đau nhói.
Không dám tin cúi đầu, ngực đã nhiều ra một đoạn đao dài, đầu đao nhỏ máu tươi, thân đao nhỏ hẹp hiện ra ánh đỏ yêu dị.
Ta nắm lấy thân đao, thân thể không thể khống chế mà ngã xuống, quỵ ở dưới mặt đất lạnh như băng.
Tầm mắt dần mơ hồ, ý thức cuối cùng, dường như trong tay có thứ gì biến thành từng điểm sáng.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, ta mở mắt ra, liền thấy mình đang ở trong một đại điện xa hoa.

Cách đó không xa có một đôi nam nữ đang ngồi đối diện, một chung trà nát nằm dưới sàn nhà màu đen, âm thanh ta nghe được chính là tiếng gào thảm của nó phát ra trước khi “chết”.
“Ngươi biết hôm nay Linh Trạch nói gì với ta không? Hắn nói hắn không thể lấy ta, muốn hủy bỏ hôn ước của hai ta.” Thiếu nữ tóc xanh đôi mắt lạnh lẽo, dung mạo có chút tương tự công chúa Ngọc Lưu, chỉ là khí tràng trên người mạnh hơn nhiều, so với kiều mị của Ngọc Lưu, nàng càng xinh đẹp vài phần, “Hắn đây là muốn ta trở thành trò cười của toàn bộ Hải tộc!”
Ta chậm rãi đi vào, thiếu niên đưa lưng về phía kia dùng ngón tay gõ gõ bàn, trái ngược với bộ dạng tức hộc máu của thiếu nữ, gã rất bình tĩnh, trong giọng nói cũng có vui vẻ nhàn nhạt.
“Cửu công chúa bình tĩnh một chút, đều giao cho ta, ta đi khuyên hắn.”
Cửu công chúa? Cửu công chúa nơi nào?
Xưng hô này cộng thêm vẻ ngoài quen mắt của nữ tử, một cái tên dần hiện lên trong lòng.
Ta đè khiếp sợ xuống, lại đến gần vài bước.

Không biết vì sao, đối với thiếu niên trước mắt ta lại có loại quen thuộc không thể diễn tả được bằng lời, rõ ràng hai ta nên là xưa nay không quen biết, nhưng ta luôn có loại cảm giác, bản thân cùng mỗi một bộ phận của gã gắn kết với nhau, có loại quan hệ không thể cắt bỏ được.
Thị giác chậm rãi chuyển tới chính diện thiếu niên, lúc thấy rõ mặt gã, ta không khỏi có chút kinh ngạc —— đôi mắt của gã là màu đỏ.
Giọng nói của đối phương phong lưu, tướng mạo lại càng là phong lưu vô song.

Mày dài nhập tóc*, đôi mắt như sao, khóe môi ngậm cười, cả người đầy sức sống lại nhẹ nhàng khoan khoái.

Tựa như ném một vệt dương quang xuống dưới đáy biển tối tăm, sạch sẽ, đơn thuần.
(*长眉入鬓 trường mi nhập tấn: lông mày kéo dài đến tóc.)
“Hắn nói với ta hắn đã có người trong lòng, bởi vậy không thể cưới ta.

Buồn cười, ta và hắn đã định việc hôn nhân từ lúc nhỏ, có Tiên Vương Ấn làm chứng, trừ phi người trong lòng hắn là vị Long vương nào trong ba hiển khác, bằng không thì hắn chính là quỳ cũng phải kết thân!” Giữa lông mày Cửu công chúa nổi lên sát khí, trong mắt đều phải bắn ra đao kiếm.
Đầu ngón tay thiếu niên ngừng lại, cười khẽ: “Hắn nói hắn có người trong lòng? Ca ca kia của ta a, bình thường bất hiện sơn bất lộ thủy*, thật là nhìn không ra, giấu sâu như vậy.”
(*不显山 不露水: k lộ ra ng oài.)
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng: “Ta hoài nghi người liền ở trong cung, không chừng là tiện tỳ nào đó.”
“Biết rồi, ta đây liền thay ngươi đi thử hư thật.” Thiếu niên đứng dậy, thứ gì bên hông đụng phải tháp, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Gã quý trọng mà cầm trong tay, nhẹ nhàng mơn trớn, dường như là sợ nó đụng đau.

Đó là một hoành đao* dài khoảng hai thước, thân đao chỉ rộng cỡ hai ngón tay, vỏ đao lửa đỏ.

Gã đẩy vỏ ra không tốn chút sức nào, thân đao màu đỏ yêu dị chậm rãi xuất hiện trước mắt, phía trên giống như được tắm máu hàng năm, rửa cũng rửa không sạch.
(*横刀.)
Ta che lại lồng ngực của mình, chỉ cảm thấy chỗ đó nóng hổi không thôi.
Này là cây đao… vừa rồi đâm ta sao?
Ta chỉ hoảng hốt một lát, cảnh tượng quanh thân liền xảy ra thay đổi.
Sắc trời đã tối, trên tường khảm dạ minh châu, lang kiều* trước đình viện** đặt một cái bàn nhỏ, phía trên bày rượu và thức ăn.

Giống như vừa rồi, vẫn là hai người ngồi đối diện, một người vẫn là thiếu niên vừa rồi, còn một người… ta ngồi xổm, hai mắt không xê dịch nhìn chằm chằm vào gương mặt ôn nhu không ít non nớt kia.

Đôi mắt đối phương khép hờ, lộ ra đôi con ngươi màu lam tựa như sắc trời vạn dặm không mây, đúng là Bắc Hải Vương Linh Trạch thuở thiếu thời.
(*廊桥 là những chiếc cầu sang sông được lợp ngói, thoáng trông giống những căn nhà bắc ngang sông.)
(**庭院: sân tron g nhà.)
“Xu Châu nói huynh muốn hủy hôn.” Thiếu niên mắt đỏ nâng ly rượu lên bên môi, cười đến cà lơ cà phất, “Làm sao vậy, tốt xấu gì cũng là việc hôn nhân Phụ vương định ra cho huynh, sao có thể nói hủy liền hủy?”
Linh Trạch im lặng, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, nói: “Trong lòng ta đã có người khác, không muốn làm chậm trễ Xu Châu.”
Thiếu niên mắt đỏ sững sờ, không thèm để ý mà cười ra tiếng: “Chậm trễ hay không chậm trễ cái gì? Nàng gả cho huynh cũng không cầu huynh nhất sinh nhất thế nhất song nhân, huynh vẫn có thể nạp phi a, sao lại cứ chuyện tình như vậy?”
“Quả thật...” Khóe môi Linh Trạch hơi nhấc lên, nâng ly rượu trước mặt ngửa đầu uống cạn.
Ly rượu đập lên bàn, giống như đập ở trong lòng ta.
Đôi mắt Linh Trạch sóng nước dập dờn*, ôn nhu nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt: “Nhưng ta chỉ muốn một mình người đó.

Giáng Phong, đệ không hiểu.”
(*潋滟 liễm diễm: mắt long lanh xinh đẹp, dập dờn như sóng nước.)
Thiếu niên nhíu mày, dường như có chuyện muốn nói, rốt cuộc lại đè xuống: “Được rồi, tùy huynh.” Gã đứng dậy đi về phía đình viện, đưa lưng về phía Linh Trạch giãn gân cốt.
“Gần đây đệ vừa tìm ra một bộ huyễn pháp đao thuật, luyện cho huynh xem một chút đi?”
Ánh mắt Linh Trạch đuổi theo gã, ôn nhu trong mắt chậm rãi xảy ra thay đổi, trở nên vô cùng tham lam.
“Đệ không hiếu kỳ đối phương là người nào sao?”
Ta đặt mông ngồi xuống đất, ngón tay theo bản năng nắm chặt lớp áo trước ngực, dường như muốn dựa vào nó để có được chút sức lực.
Lưng toát mồ hôi lạnh, ta cẩn thận quan sát mỗi một biểu tình trên mặt Linh Trạch, sợ mình hiểu sai.

Nhưng tình ý không lừa được người, ánh mắt cũng không lừa được.
Trong mắt Linh Trạch đựng đầy các loại tình tự sinh động*, nó khi thì mừng rỡ như điên, khi thì ưu sầu đau thương, đều như kể ra nỗi lòng đối với thiếu niên trước mắt.
(*呼之欲出 hô chi xuất dục: miêu tả sinh động; nét vẽ sống động; vẽ giống như thật.)
Giáng Phong rút trường đao, nhét vỏ đao vào hiên cửa, cũng không quay đầu lại nói: “Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương