Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ
Chương 30: Ngoại truyện: Cuộc sống ngọt ngào của Đường Thiên Trọng và Ninh Thanh Vũ

Thời gian: Khoảng hơn ba năm rưỡi sau khi câu chuyện này xảy ra, đúng vào thời kỳ hoa sen nở rực rỡ, thơm ngát.

Địa điểm: Phủ Tĩnh Hải Vương, Hoa Ly.

Tấm rèm cửa thêu hình hoa sen rực rỡ vừa được mở ra, gió lùa vào mang theo hương hoa thơm ngan ngát, khiến người ta phải ngất ngây, say đắm.

Ninh Thanh Vũ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vội vã nhỏm dậy nói với Vô Song: “Mau đi xem lại có chuyện gì thế? Ta đã nói là để cho nhũ nương chăm sóc không ổn mà, vương gia vẫn cứ mời hai người về, bây giờ để cho trẻ con khóc đến mức này”.

Vô Song tuân lệnh, vội vã chạy ra ngoài.

Thanh Vũ vốn rất thính ngủ, vừa nghe thấy tiếng đứa con gái bé bỏng khóc là chẳng còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa, liền ngồi dậy khỏi chiếc giường trúc, khoác tấm áo mỏng lên người rồi cầm theo chiếc quạt ra ngoài xem tình hình ra sao.

Vô Song lúc này đang đứng ngoài hành lang trách mắng nhũ nương: “Tiểu quận chúa vốn dĩ ngoan lành, tại sao hai ngày nay cứ khóc quấy mãi thế? Rốt cuộc nhũ nương có tận tâm không vậy?”

Nhũ nương nhăn nhó mặt mày đáp lại: “Cô nương, ta nào dám lơ là, chỉ có điều… chỉ có điều…”

“Chỉ có điều làm sao?”

“Chỉ có điều tiểu thế tử thỉnh thoảng lại chạy tới chọc tiểu quận chúa, toàn chọc ghẹo đến lúc nào tiểu quận chúa khóc mới chịu thôi”.

“Tiểu thế tử… ở đâu rồi?”

Vô Song bắt đầu mỉm cười khổ sở.

Thanh Vũ liền bước ra ngoài hành lang, tựa bên thành cửa cất tiếng gọi: “Liên Nhi”. Lùm hoa trà ven hành lang khẽ rung rinh, sau đó một cậu bé trai mặt mày lanh lợi, nghịch ngợm chập choạng bước ra ngoài, trên đầu vương đầy hoa lá, tiếp đó trèo qua lan can màu đỏ, lên tiếng gọi: “Mẫu thân, mẫu thân”.

Vô Song vội vã kéo cậu bé lên, dắt vào trong hành lang, rồi phủi hết mọi bụi bặm và hoa lá vương đầy trên đầu. Thanh Vũ bước lại gần, cốc nhẹ lên chiếc trán rộng của con trai rồi trách: “Không phải mẫu thân đã bảo con đừng có nghịch ngợm khắp nơi rồi sao? Tại sao còn chui vào trong vườn chẳng khác nào con mèo hoang thế? Trời nắng nóng thế này, để cho sâu bọ rắn độc cắn, rồi con lại khóc bù lu bù loa lên cho mà xem”.

Chú nhóc con ngẩng khuôn mặt lem luốc của mình lên, nhoẻn miệng cười rồi nói: “Con còn lâu mới sợ nhé. Lúc nãy con đã dùng gậy gỗ đánh chết một con rắn nhỏ đấy”.

Thanh Vũ ngước mắt lên nhìn, tuy rằng không thấy con rắn nhỏ con trai mình đánh chết ở đâu, những nghe vậy là nàng đã dựng cả tóc gáy lên, quay đầu sang hỏi: “Hôm nay ai chăm sóc tiểu thế tử? Không phải ta đã dặn dò kỹ lưỡng là phải cho tiểu thế tử ngủ trưa sao? Tại sao bây giờ ra ngoài chơi lại không thấy ai đi theo thế này?”

Lúc này, hai người hầu nữ đang đứng một bên liền run rẩy quỳ xuống đáp lại: “Hồi bẩm vương phi, bọn nô tì là người trông tiểu thế tử, đã tận mắt nhìn thấy tiểu thế tử ngủ say rồi, mới dám chợp mắt một chút. Ai ngờ vừa thoắt cái đã không nhìn thấy bóng dáng tiểu thế tử đâu cả. Bọn nô tì đi tìm tiểu thế tử nãy giờ…”

Thanh Vũ vỗ nhẹ lên khuôn mặt lem luốc của con trai rồi nói: “Vừa nãy con lại qua chọc ghẹo muội muội sao?”

Liên Nhi ôm lấy chân của mẫu thân rồi cười hỉ hả đáp lại: “Muội muội chẳng cười gì cả”.

Thanh Vũ liền nói: “Muội muội còn đang ngủ mà”.

“Đâu có, hai mắt muội muội mở to, còn lườm con nữa”.

Thanh Vũ quay lại nhìn đứa con gái mới được tầm hai tháng đang nằm trong nôi, quả nhiên đôi mắt ngấn lệ, mở to trông đến là đáng thương, vừa thấy Liên Nhi thò đầu ra, miệng lại há ra “oa oa” khóc lớn.

Liên Nhi liền dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vuốt lên mặt tiểu muội muội, miệng chu lên nói: “Đấy mẫu thân nhìn xem, muội muội đã chẳng cười với con lại còn khóc nữa. Muội muội còn khóc nữa là con sẽ đem con rắn chết đến đây dọa muội muội luôn”.

Thanh Vũ liền nhéo lấy tai con trai, kéo qua một bên rồi nghiêm nghị dạy bảo: “Muội muội vẫn còn nhỏ lắm, con mau quay về phòng tắm rửa thay y phục, còn dám chọc ghẹo muội muội, cẩn thận mẫu thân mách phụ thân, sẽ trừng trị con đến nơi đến chốn đấy”.

Liên Nhi làm mặt xấu, rồi nhõng nhẽo lay tay mẫu thân, hai người hầu kia vội vã lại gần bế tiểu thế tử quay về tắm rửa thay y phục.

Thanh Vũ lắc đầu, quay lại bế đứa con gái đang nằm khóc trong nôi lên, dỗ dành một lúc, liền nhìn thấy con bé nhoẻn miệng mỉm cười tươi tắn.

Vô Song mỉm cười nói: “Tiểu quận chúa đúng là giống hệt vương phi, ôm vào trong lòng là im lặng ngay, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng”.

Thanh Vũ liền cau mày nói: “Ta không thấy nó im lặng mấy, đâu giống như lúc ngủ cạnh bên ta, bây giờ cứ hơi tí là lại khóc”.

Vô Song đưa tay lên che miệng mỉm cười: “Thì tiểu quận chúa vốn dĩ được vương phi đích thân chăm sóc, nên bây giờ mới khóc quấy đòi được bế. E là để cho nhũ nương mang đi rồi, vương phi lại cảm thấy không an tâm đúng không?”

Thanh Vũ không nói gì, ôm con gái đi lại trong hành lang, nhìn thấy chiếc miệng xinh xinh chu lên, biết là con đói, nàng liền đưa lại cho nhũ nương.

Lúc nhũ nương cho tiểu quận chúa bú sữa, đứa bé liền đặt bàn tay bé nhỏ, xinh xinh lên bầu ngực của nhũ nương, bú hăng đến mức đầu đầy mồ hôi, không ngừng vừa bú sữa vừa thở. Người hầu đứng bên cạnh thận trọng đưa quạt, chỉ sợ gió lớn sẽ khiến cho tiểu quận chúa lạnh, lại sợ gió bé quá, quận chúa sẽ nóng.

Thanh Vũ đứng bên nhìn một lúc liền cảm thấy chạnh lòng, dặn dò thêm vài câu rồi quay người đi vào trong phòng mình.

Vô Song đi theo sau nàng, mỉm cười nói: “Vương phi, người cũng nên thay đồ đi”.

Thanh Vũ cúi đầu xuống nhìn, thì ra khi nãy Liên Nhi nũng nịu đã để lại mấy vệt tay đen, không biết nghịch cái gì mà bẩn đến thế.

Nàng lại bất giác bật cười nói: “Đứa trẻ này không biết giống ai nữa? Lẽ nào vương gia khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm vậy sao?”

“Nô tì nghe những người lớn tuổi trong phủ nói, hồi còn nhỏ vương gia cũng rất nghịch ngợm, nhưng chắc không nghịch đến mức độ này đâu”. Vô Song nhanh tay nhanh chân lấy y phục cho Thanh Vũ thay, đôi mắt chuyển động lanh lợi rồi nói thêm: “Nếu vương phi cảm thấy chán thì có thể ra phía trước thăm vương gia một lúc? Lúc này chắc vương gia đang nghỉ ngơi ở trong thư phòng! Trời buổi trưa nắng gay gắt quá, nếu không chắc ngài đã quay về đây nghỉ ngơi rồi”.

Thanh Vũ không nói gì, ngồi trên chiếc giường trúc lấy cuốn sách thơ ra lật giở vài trang rồi lại cất về giá, sau đó ngây người nhìn vào tấm rèm thêu trước mặt.

Vô Song nhìn thấy biểu hiện của vương phi liền dâng trà đến rồi nói: “Vương gia tìm nhũ nương tới, không để vương phi cho tiểu quận chúa bú cũng là sợ vương phi quá vất vả. Trước đây, khi vương phi cho tiểu thế tử bú, suốt thời gian một năm trời, người đã gầy đến mức nào? Huống hồ vương phi đặt hết tâm tư vào con cái, khó tránh khỏi việc lơ là vương gia. Khi đó ngài chịu khổ quá đủ rồi, lần này đương nhiên không chịu cho vương phi chăm sóc tiểu quận chúa nữa”.

Thanh Vũ lườm Vô Song một cái rồi mắng: “Con nha đầu này lúc nào cũng đùa cợt! Ta khiến ngài chịu khổ lúc nào chứ? Ngài vừa nói một câu, Liên Nhi khóc khiến ngài không ngủ được, ta mới cùng Liên Nhi dọn ra ngoài”.

Vô Song liền bật cười thêm: “Thế mà còn không bắt ngài phải chịu khổ sao? Vương gia chỉ vừa mới than thở có mỗi một câu mà vương phi đã để cho ngài phòng không quạnh quẽ suốt nửa năm trời, thế thì làm sao mà ngài chịu nổi?”

Thanh Vũ bất giác đỏ bừng mặt, nạt lại Vô Song: “Có gì mà chịu nổi với không chịu nổi, đó cũng là cốt nhục của mình còn gì, không phải nên chăm sóc cẩn thận, tận tình hay sao? Chỉ có ngươi là hay suy diễn lung tung, có phải trưởng thành rồi, cũng bắt đầu biết tương tư, nên suốt ngày nghĩ đến điều này không?”

Tuy rằng mặt đỏ tía tai nhưng Vô Song vẫn cứng miệng giải thích: “Tuy chưa ăn thịt heo thì cũng đã từng nhìn thấy heo sống. Vương gia đang độ tuổi sức khỏe dồi dào, cường tráng khỏe mạnh, trong lòng lại chỉ có mỗi mình vương phi, nếu vương phi không quan tâm đến ngài thì ngài sao có thể nhẫn nhịn được?Chuyện sáng nay… thứ lỗi nô tì nói thẳng, e là vương phi đã làm tổn thương trái tim của ngài rồi”.

“Ta làm tổn thương trái tim của ngài lúc nào chứ? Nghe thấy tiểu quận chúa khóc, lẽ nào ta không nên dậy sớm đôi chút hay sao?”

“Đương nhiên… là được. Thế những vương phi cũng nên xem thời gian chứ… đã thế lúc đi, mặt vương phi còn sầm lại, khiến cho vương gia tức giận đùng đùng”.

Thanh Vũ nghe thấy Vô Song nói thẳng quá, lại càng thẹn thùng, quay mặt sang một bên không nói thêm gì.

Vô Song vốn dĩ là nha đầu hầu cận bên cạnh hai người, lại được cái thông minh lanh lợi, nhiều chuyện dù không tận mắt chứng kiến nhưng vẫn có thể đoán ra tận tường sự việc.

Sáng sớm nay, Thanh Vũ quả thực đang giận dỗi Đường Thiên Trọng.

Đầu năm thứ hai, sau khi tới Hoa Ly, Thanh Vũ đã sinh đứa con đầu tiên của hai người.

Nhớ đến thai nhi đầu tiên chết đi một cách oan uổng, hai người vẫn đặt tên con trai là Liên Nhi, yêu thương chẳng khác gì bảo bối hiếm thấy.

Thanh Vũ yêu thương con mình, chăm sóc, cho bú quyết không để người dưới động vào, tất cả mọi việc đều đích thân động tay. Chính vì đặt hết mọi tâm tư tình cảm vào con cái, nên khó tránh được việc lơ là, lạnh nhạt với Đường Thiên Trọng, ngay cả chuyện giường chiếu cũng không còn hứng thú gì nữa, đến lúc nào không chối từ được mới tiến hành một lần.

Đường Thiên Trọng không hề có thê thiếp nào khác, tất cả tình cảm đều đặt hết nơi nàng, đương nhiên điều đó khiến ngài bực bội, lại cộng thêm việc chính sự mệt mỏi, nửa đêm thi thoảng thức giấc vì tiếng con khóc, nên mới oán thán có vài câu.

Thanh Vũ lại là người thấu hiểu lòng người, sợ rằng ngài ngủ không ngon, nên ngay hôm sau đã mang theo Liên Nhi dọn ra ngoài, lại gọi người hầu ở lại trong phòng tiện cho việc chăm sóc Liên Nhi cùng mình. Kể từ đó, Đường Thiên Trọng muốn tìm Thanh Vũ ân ái một chút cũng bất tiện, nên lại càng ảo não, bực bội.

Đến ngày Liên Nhi được đầy một tuổi, ngài quyết không cho nàng đích thân chăm sóc Liên Nhi nữa, liền sai người tìm nhũ nương về, sống ở một căn phòng khác trong phủ rồi kéo Thanh Vũ về căn phòng của hai người, từ đó ngày đêm quấn quýt bên nhau, vui vẻ, hạnh phúc, lúc này ngài mới cảm thấy mãn nguyện, hài lòng.

Chưa đầy một năm sau, Thanh Vũ lại mang thai, đến đầu xuân năm nay liền sinh thêm một tiểu quận chúa.

Lần này, Đường Thiên Trọng không dại dột như lần trước, tìm nhũ nương đến từ rất sớm, đợi đến khi con gái tròn một tháng tuổi, liền lệnh thái y đến khám rồi phán nàng bị nhiễm phong hàn, tiếp tục cho bú sẽ không có lợi cho sức khỏe của con trẻ, sau đó lấy tiểu quận chúa từ vòng tay mẹ chuyển giao lại cho nhũ nương.

Thanh Vũ cảm thấy nghi ngờ, đương nhiên là không vui lòng, đột nhiên lại thấy Đường Thiên Trọng vứt hết chuyện chính sự sang một bên, thường xuyên ở bên cạnh dỗ dành nàng vui vẻ. Đợi sau khoảng thời gian dỗ dành, nàng hết sữa, nửa đêm cũng không thể nào đích thân chăm sóc con gái được nữa, lúc này ngài mới an tâm tiếp tục công việc của mình.

Tuy nhũ nương và con gái ở ngay căn phòng bên cạnh, thế nhưng xưa nay cốt nhục tình thâm, Thanh Vũ lại không thể đích thân chăm sóc nên chẳng thể nào an tâm được, mỗi đêm nghe thấy con gái khóc là lại thức dậy qua xem tình hình thế nào.

Sáng sớm hôm nay, Đường Thiên Trọng đang định thức dậy, thấy mỹ nhân trong lòng khẽ động đậy, làn da mịn màng, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bên mũi, bất giác động tình, đưa tay vào trong áo của nàng.

Mắt nhìn thấy khuôn mặt Thanh Vũ đỏ ửng lên vì bị ngài trêu chọc tỉnh khỏi giấc mộng, nhịp thở thất thường, cuộn người gọn trong vòng tay của ngài, đúng lúc đang định vào “câu chuyện” thì phòng bên cạnh lại vang lên tiếng trẻ con khóc.

Xem ra khả năng dỗ dành con trẻ của vị nhũ nương này vẫn còn kém cỏi, để con trẻ khóc vài tiếng đã đành, đây khóc mãi mà vẫn chẳng ngưng lại.

Thanh Vũ vừa mới thức dậy, lúc đầu còn định chiều lòng ngài đôi lát, sau đó nghe thấy tiếng khóc của con gái khóc mãi không thôi, e là con mình bị ốm, hoặc bị đói mà nhũ nương không để tâm, nên lập tức rời khỏi vòng tay của Đường Thiên Trọng, khoác y phục vào sang thăm con.

Hậu quả sau cùng chính là người nào đó không được đáp ứng đầy đủ còn khó chịu hơn cả tiểu quận chúa mấy lần liền.

Ngài chẳng thèm ăn sáng, mặt mày sầm sì đi ra ngoài. Buổi trưa, tuy ngài quay về nhưng chỉ vào thư phòng như mọi khi tiếp đãi thần tử dưới trướng chứ không thèm về đây thăm nàng.

Nghĩ cho kỹ càng thì sáng hôm nay nàng đã lo lắng quá mức. Với tính cách kiêu ngạo của Đường Thiên Trọng, bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy bảo ngài giữ thể diện thế nào đây?

Đúng lúc Thanh Vũ còn đang trầm ngâm thì người hầu đã đưa Liên Nhi sau khi tắm giặt, thay y phục sang. Liên Nhi sán lại gần, ôm lấy chân mẫu thân, cười hớn hở rồi nói: “Con muốn ăn dưa hấu, mấy cô cô này đều không cho con ăn”.

“Ồ”.

Thanh Vũ liền đưa mắt sang nhìn người hầu nữ bên cạnh, người hầu nữ này vội vã đáp lời: “Tiểu thế tử đòi ăn dưa hấu ngâm qua nước đá”. Thanh Vũ liền đanh mặt lại mắng: “Con còn bé thế, ăn đồ lạnh vào sẽ bị đau bụng đấy”.

Vô Song đứng bên cạnh liền bật cười nói: “Đúng là cha nào con nấy. Vương gia cũng ít khi ăn hoa quả, thế nhưng đến mùa hè thì thích ăn dưa hấu ngâm qua nước đá, ngài nói ăn thế giải nhiệt”.

Vô Song liền quay sang nói với Thanh Vũ: “Nô tì đang định mang dưa hấu ngâm qua nước đá cho vương gia, chi bằng… vương phi cùng với tiểu thế tử qua đó luôn một thể? Tiểu thế tử đi bộ tới thư phòng nhất định sẽ toát mồ hôi, khi đó ăn một vài miếng chắc không sao đâu”.

Thanh Vũ mỉm cười không nói gì.

Vô Song biết rằng vương phi đã đồng ý liền kêu đám tiểu nha đầu đi chuẩn bị mọi thứ.

Một lát sau, Vô Song bê hộp đựng dưa hấu đi cạnh bên Thanh Vũ rồi tiến thẳng ra bên ngoài.

Hoa Ly tuy cách xa Trung Nguyên nhưng khí hậu cũng khá dễ chịu, cộng thêm việc Đường Thiên Trọng đặc biệt thiết kế, âm thầm chuyển rất nhiều đá ở Thái Hồ tới đây, xây dựng kì công khiến cả phủ Tĩnh Hải vương chẳng khác biệt so với Giang Nam là mấy.

Sau khi ra khỏi viện Thanh Liên mà họ vẫn ở, họ liền nhìn thấy một hồ nước lớn, trồng rất nhiều hoa sen, lúc này đúng vào mùa sen nở rực rỡ, khắp hồ đầy những đóa sen hồng thắm, lá xanh nhụy vàng, khiến người ngắm phải ngây ngất tâm hồn.

Đi về phía trước là đến tiền viện của vương phủ, đi trong hành lang, mùa mưa không sợ ướt đầu, còn vào những ngày nắng gắt thế này thì không sợ bị say nắng, mỏi mệt.

Liên Nhi sinh ra giống y như phụ thân, đôi mày rậm rạp, hai mắt sâu, lớn mà có thần, thân người rắn chắc lạ thường, thông minh hiếu động, suốt dọc đường đi chẳng cần người bế, lại còn chạy ra khóm cây ven hành lang bắt ve đuổi bướm, chẳng hề sợ nóng sợ mệt gì cả.

Thanh Vũ lau mồ hôi cho Liên Nhi, đang đi ven theo hành lang định tiến vào trong thì cận vệ thân tín của Đường Thiên Trọng đứng ngoài canh liền do dự tiến lại gần chặn đường, đưa tay lên hồi bẩm: “Dạ thưa vương phi, vương gia đang tiếp khách”.

“Tiếp khách? Khách từ đâu tới thế?”

“Nghe nói… là sứ giả do Tín Vương sai tới”.

“Tín Vương? Là vị Tín Vương của Nam Sở trước kia?”

“Đúng vậy, cũng chính là em ruột của Thái hậu Bắc Hách, vương phi… chắc là cũng biết điều này”.

Thanh Vũ cau mày lại nói: “Đương nhiên là có nghe nói. Nhưng ta đã quên mất dáng vẻ của Tín Vương rồi… Nói ra thì ta với Tín Vương cũng có quan hệ thân thích. Có điều…”

Nàng vốn dĩ là cháu gái của Đỗ thái hậu, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Thái hậu. Tín Vương có thể coi là người xuất sắc trong số những người huynh đệ của Sở Đế, những lúc đến thỉnh an Đỗ thái hậu, nàng cũng gặp mặt mấy lần. Biết rõ ngài là người thân mang chí lớn, sau khi Nam Sở diệt vong liền đem theo thuộc hạ thân tín đến Bắc Hách, nhưng vẫn không hề quên đi mối thù diệt nước năm xưa. Năm đó, Đường Thiên Tiêu bị hạ độc, mọi người vẫn nghi ngờ là do Đường Thiên Trọng làm, chứ không ai ngờ chính do Tín Vương sai người làm.

Năm xưa, Đường Thiên Trọng là người đầu tiên công phá Thụy Đô, tiêu diệt nhà Nam Sở, đáng lẽ Tín Vương phải hận ngài thấu xương mới đúng. Thế nhưng ngày nay, hai người có chung kẻ địch, Hoa Ly và Bắc Hách liên minh thành bạn hữu cũng có lợi là điều hoàn toàn có thể dự đoán.

Thế nhưng, ngày nay Trung Nguyên tình hình ổn định thái bình, bách tính ở Hoa Ly cũng đã an cư lạc nghiệp, thật sự không nên vì hùng tâm tráng chí của riêng một ai đó mà động can qua lần nữa để cho cả thiên hạ này lại máu chảy thành sông, biết bao người vô tội phải mất tính mạng nữa.

Nàng bất giác sầm mặt lại, càng nhanh chóng tiến vào bên trong. Người trên kẻ dưới trong phủ Tĩnh Hải Vương đều biết vương phi tính tình nhu mì, hiền hậu, trước nay không hỏi chuyện chính sự bao giờ. Chính vì lẽ ấy mà người cận vệ này cố tình nhắc đến sứ giả Bắc Hách thăm viếng, mong rằng nàng nghe thấy vương gia đang xử lý chính sự thì sẽ tự động quay về hậu viện. Ai ngờ, Ninh Thanh Vũ chẳng những không tránh đi mà còn bước thẳng vào trong, khiến cho người cận vệ mặt mày hoảng hốt, đánh mắt ra hiệu cho Vô Song.

Vô Song chớp chớp mắt đầy nghi hoặc. Người cận vệ nhanh chóng tiến sát lại, ghé tai thì thầm điều gì đó. Thanh Vũ bước đi trước, cảm thấy bộ dạng hai người kia có điều gì đó dị thường cho nên quay đầu lại xem. Vô Song liền sát lại gần, mỉm cười thì thầm: “Vương phi, vương gia đang tiếp khách từ xa tới, hơn nữa lại là chuyện quốc gia đại sự, không phải là việc mà phụ nữ chúng ta nên can dự vào, chi bằng lát nữa chúng ta quay lại vẫn hơn”

Thanh Vũ vốn dĩ chẳng nghi ngờ điều gì, có điều lúc này thấy thái độ lảng tránh của họ, đột nhiên lại cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nàng liền mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, những việc thế này, quả thực không nên quấy rầy. Vô Song, ngươi đưa tiểu thế tử qua phòng bên ngồi chờ đó ăn dưa hấu đi, ta vào trong xem thếnào”.

“Á…”

“Tín Vương cũng có quan hệ thân thích với ta, chẳng phải người ngoài, ta vào trong gặp một lát, không ảnh hưởng gì đâu”.

Thanh Vũ vừa nói vừa lấy một đĩa dưa hấu lớn đưa cho Vô Song rồi lại nói thêm: “Số còn lại ta sẽ mang vào cho vương gia, khách đường xa tới cũng nên nếm thử mùi vị món này chứ”.

“Thế nhưng…”

Thanh Vũ cúi đầu nhìn con trai mình, mỉm cười dặn dò: “Liên Nhi, còn không mau đi theo Vô Song vào phòng bên ăn dưa hấu đi. Nếu đến gặp phụ thân thể nào cũng bắt con đọc Tam tự kinh trước mặt khách đấy”.

Liên Nhi nghe thấy vậy liền kéo tay áo của Vô Song đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Con không đọc thuộc Tam tự kinh, con muốn ăn dưa hấu, con muốn ăn dưa hấu”.

Vô Song liền kêu lên: “Tiểu thế tử, này… đợi chút đã…”

“Mau đi đi”.

Thanh Vũ cảm thấy mất hết nhẫn nại, liền lên tiếng thúc giục.

Vô Song quay đầu lại nhìn, nhưng đã bị Liên Nhi kéo ra đến mấy bước liền, lại còn nghe thấy tiếng Thanh Vũ thúc giục mau đi, chập chà chập choạng bước ra ngoài, nhìn chủ nhân bằng đôi mắt bối rối.

Người cận vệ đứng bên ngoài cửa tuy sắc mặt bàng hoàng nhưng cũng không dám chặn Thanh Vũ lại, nhìn vương phi rồi cúi đầu không nói thêm gì. Thanh Vũ lại càng cảm thấy khó hiểu, liền xách hộp đựng đồ ăn bước vào trong căn phòng nghị sự uy nghi tráng lệ.

Lại bước đến gần cửa, Thanh Vũ cố giữ im lặng lắng nghe, chẳng hề thấy bất cứ tiếng bàn luận chính sự nào cả.

Nàng liền cau chặt đôi mày, tiếp tục bước lại gần, đến khi đứng trước cánh cửa điêu khắc rồng phượng, đúng lúc định gõ cửa thì nghe thấy tiếng phụ nữ nũng nịu than thở bên trong truyền ra: “Thiếp đã nói rồi, làm sao vương gia lại có thể chọn thiếp được chứ”.

Tiếp đó là tiếng cười và tiếng nói của Đường Thiên Trọng vang lên: “Ta cũng rất thích nàng. Người phụ nữ giống như nàng, không có người đàn ông nào có thể từ chối được”.

Người phụ nữ kia liền bật cười nói: “Không từ chối, cũng đâu có nghĩa là yêu”.

“Nếu như trái tim đã có chủ thì làm được đến mức không từ chối đã là giỏi lắm rồi. Nếu như nàng ngốc hơn chút nữa, thì trú ngụ lâu dài trong tim người đàn ông cũng không khó đâu”.

“Ngốc?”

“Đúng, ngốc… đàn ông thích người phụ nữ ngốc nghếch một chút. Giống như Thanh Vũ của ta…” Ngài hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Thiển muội, làn da của muội còn đẹp hơn cả của Thanh Vũ…”

Thanh Vũ ngây người ra, hộp đựng đồ ăn bất giác tuột khỏi tay, rơi xuống đất, gây ra tiếng động lớn, dưa hấu bắn ra ngoài, dây cả vào đôi giày của nàng.

“Ai thế?”

Người ở bên trong thét lên đầy cảnh giác. Người phụ nữ kia phản ứng còn nhanh hơn cả Đường Thiên Trọng, hơn nữa cũng ra tay nhanh hơn ngài. Thanh Vũ vừa nghe thấy tiếng bước chân trong phòng truyền ra, theo bản năng muốn trốn vào một chỗ, nhưng đột nhiên nàng khựng lại.

Tại sao nàng lại phải trốn?

Người phải trốn là người phụ nữ kia mới đúng.

Thế là, khi cánh cửa mở ra, Đường Thiên Trọng nhìn thấy Ninh Thanh Vũ đứng ngoài cửa, mặt mày lạnh băng, nheo mắt lại nhìn ngài chăm chăm, ảo não có, buồn bã có, nhưng nhiều hơn cả vẫn là nỗi thất vọng và đau đớn tột cùng, khó lòng che giấu được.

Thấy ngài đang nhìn về phía mình, nàng mới đưa đôi mắt đỏ vằn vì tức giận chuyển sang người phụ nữ bên cạnh được ngài gọi là “Thiển muội”.

Đó là một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, đang đưa tay ôm lấy vai, nhìn nàng bằng đôi mắt lanh lợi, sáng trong. Người thiếu nữ này trông vô cùng xinh đẹp, thân hình gợi cảm, quả nhiên có làn da mịn màng, nõn nà, trắng trẻo mà người phương Bắc ít có. Đôi mắt thiếu nữ long lanh như đá quý, quyến rũ, lay động lòng người.

Quả nhiên là khuynh nước khuynh thành, hiếm có người đàn ông nào có thể từ chối trước nàng. Hơn nữa, thiếu nữ này gợi cho Thanh Vũ một cảm giác rất kì quái. Nàng cảm thấy thiếu nữ này vô cùng quen mặt, hơn nữa còn là cảm giác quen mặt như thể thường ngày chặm mặt nhau vậy.

Còn chưa kịp nhớ ra xem người thiếu nữ này là ai mà trông lại quen mặt thế, thì người thiếu nữ kia đã mỉm cười lên tiếng: “Thanh Vũ tỷ tỷ? Tỷ là Thanh Vũ tỷ tỷ sao?”

Thanh Vũ không đáp lại, quay sang nhìn Đường Thiên Trọng bằng đôi mắt lạnh lùng như băng.

Đường Thiên Trọng cả người phát lạnh, quay sang nói với thiếu nữ nọ: “Thiển muội, nàng ra ngoài trước đi”.

Người thiếu nữ kia một tay ôm cánh tay của ngài, tay còn lại ôm lấy thắt lưng, bật cười đắc ý rồi nói: “Ồ, cũng có người khiến ngài sợ hãi cơ à? Thế nhưng lúc nãy ngài còn nói là thích thiếp đấy nhé! Còn nữa, ngài còn nói là Thanh Vũ tỷ tỷ ngốc nghếch, nói là làn da của thiếp còn đẹp hơn làn da của tỷ tỷ…”

Đường Thiên Trọng vẫn nhìn Thanh Vũ chăm chăm, đẩy thiếu nữ nọ sang một bên rồi nói: “Con ranh này, đừng có gây rắc rối thêm cho ta nữa. Cẩn thận không ta vứt ra khỏi vương phủ, ném xuống dưới biển nuôi cá bây giờ”.

Võ công của ngài rất cao cường, chỉ một cái đẩy tay thôi sức dùng không hề nhỏ, may mà Thanh Vũ kịp đỡ lấy người thiếu nữ nọ để tránh bị thương. Cô thiếu nữ này cũng nhanh nhẹn như chim yến, lui lại phía sau, tránh khỏi sự tấn công của Đường Thiên Trọng, nghiêng đầu sang một bên mỉm cười nói với ngài: “Được rồi, muội đi đây, có điều Thiên Trọng đại ca, cho muội cái này nhé”.

Đường Thiên Trọng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người thiếu nữ lấy một thanh bảo kiếm trong số mấy thứ binh khí được ngài giữ trong căn phòng. Thiếu nữ đưa mắt nhìn chăm chăm vào bảo kiếm trên tay mình, mỉm cười hỉ hả rồi nhanh chóng bước ra bên ngoài.

“Thiểm muội, đó là kiếm Ngư Tràng của ta…”

Đường Thiên Trọng cau chặt đôi mày, định ra ngăn lại thì người thiếu nữ kia đã chạy vút ra bên ngoài chẳng khác nào lắp thêm đôi cánh.

Trốn thoát khỏi một cao thủ võ công như Đường Thiên Trọng, vậy mà thiếu nữ này vẫn còn thảnh thơi, rảnh rỗi, mỉm cười tươi tắn đứng cạnh Thanh Vũ. Nàng lắc lắc thanh bảo kiếm trong tay rồi lém lỉnh nói: “Thiên Trọng đại ca, kiếm đeo bên thắt lưng của huynh không phải cũng là bảo kiếm sao? Mau tặng cái này cho muội đi. Muội sẽ giúp huynh lấy đi thủ cấp của Đường Thiên Tiêu được không?”

Đường Thiên Trọng nhìn thấy sắc mặt của Ninh Thanh Vũ càng lúc càng thêm khó coi, liền xua xua tay nói: “Muội mau đi đi, đừng có chạy lung tung đấy”.

“Yên tâm đi, muội không dỡ cả phủ Tĩnh Hải Vương này xuống đâu”. Người thiếu nữ nhấc chân nhảy qua chỗ hộp dưa hấu rơi dưới đất rồi nói: “Cái này chắc chắn huynh không ăn nữa đâu? Muội đang rất khát, muội nhấc đi giải quyết luôn nhé”.

Đường Thiên Trọng còn chưa kịp thở phào một tiếng thì đã nghe thấy tiếng người thiếu nữ này hớn hở lên tiếng: “Này này, tiểu đệ đệ con cái nhà ai mà trông đẹp trai thế! Mau lại đây ăn dưa hấu với tỷ tỷ nào”.

Đường Thiên Trọng ngước đầu ra nhìn, bực bội lên tiếng: “Thiển muội, đó là con trai của ta đấy”.

Người thiếu nữ liền quay đầu lại nói: “Những ngày tháng sau này muội sắp phải vất vả rồi đây. Hôm nay muội phải thư giãn một chút, thử xem thế tử của Tĩnh Hải Vương, tiểu nam tử hán này liệu có từ chối muội không đây”.

Nàng nói xong, liền dùng khinh công bay về phía Liên Nhi đang mồm miệng nhồm nhoàm nhai dưa hấu ở căn phòng bên cạnh.

Đúng là thứ khinh công thiên hạ hiếm thấy.

Thanh Vũ lo lắng, nhất thời chẳng còn tâm trạng nào tính sổ cùng Đường Thiên Trọng, định chạy sang phòng bên bảo vệ lấy đứa con trai bé bỏng của mình.

Lúc này, tay nàng bị nắm chặt lại. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nàng đã bị lôi vào trong phòng, nằm gọn trong vòng tay của Đường Thiên Trọng.

Nàng hốt hoảng lên tiếng: “Liên Nhi”.

Đường Thiên Trọng sợ nàng cũng sẽ giống như thiếu nữ vừa nãy, bỏ chạy đi ngay tức khắc, nên tiện tay cài luôn then cửa lại, rồi cúi đầu xuống nói: “Muội ấy không gây tổn thương cho Liên Nhi đâu”.

“Đường Thiên Trọng, ngài mau cút sang một bên đi”.

Thanh Vũ chẳng thể nào thoát khỏi đôi cánh tay chắc khỏe như sắt của Đường Thiên Trọng, tức giận quá đỗi, liền cắn mạnh một cái vào cánh tay ngài.

Đường Thiên Trọng khẽ kêu một tiếng, cúi đầu mỉm cười nhìn nàng rồi nói: “Nàng ghen rồi sao?”

“Ai thèm ghen với ngài chứ? Ngài thích ai thì cứ việc thích người ấy. Ngày mai, ta cùng với Liên Nhi và tiểu quận chúa sẽ dọn ra ngoài, để cho ngài cùng vị muội muội thân thiết với làn da đẹp hơn ta sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau”.

Trong miệng có mùi vị máu tanh, Thanh Vũ nhìn vào vết răng của mình in trên cánh tay ngài, đôi mắt long lanh, ngấn lệ.

Đường Thiên Trọng không nói gì, cũng chẳng còn biết miệng nàng có vị máu tanh không, liền cúi đầu hôn nàng một cách say đắm.

Thanh Vũ xưa nay là người điềm đạm, hiền lành, dù thế nào đi nữa cũng không nhẫn tâm cắn vào chiếc lưỡi của Đường Thiên Trọng đang hoành hành trong miệng mình, chỉ biết dùng đôi tay cật lực đẩy ngài ra.

Đường Thiên Trọng dễ dàng nắm chặt tay nàng, rồi đưa bàn tay còn lại quàng ra phía sau lưng mình, nắm chặt lại, khiến nàng chẳng thể nào vùng vẫy được, sau đó liền mỉm cười đưa tay cởi dây buộc eo của nàng ra.

Lúc này đang là giữa mùa hè, thời tiết vô cùng nóng nực. Thanh Vũ tuy không hề sợ nóng, những y phục mặc trên người cũng chỉ là y phục lụa mỏng mà thôi, vậy nên, chỉ một hành động thuần thục của Đường Thiên Trọng, y phục đã tuột khỏi người rơi xuống dưới. Lúc y phục rơi xuống đất, Thanh Vũ hoảng hốt kêu lên nhưng Đường Thiên Trọng đã nhanh chóng đưa môi chặn lại. Đợi đến khi nàng không kêu la nữa, ngài mới chịu đưa môi ra, đôi mày nhếch lên hân hoan nói: “Nàng định gọi người trong cả vương phủ này đến xem chuyện phu thê của hai chúng ta sao?”

Thanh Vũ tức giận nói: “Chỗ này là nơi xử lý chính sự của ngài”.

Đường Thiên Trọng bình thản như không đáp lại: “Nàng không để cho ta giải quyết việc tư ở chỗ nên giải quyết việc tư, vậy nên ta chỉ có thể giải quyết việc này ở nơi xử lý việc công thôi”.

Thanh Vũ tức giận quát lên: “Ngài đi tìm người khác mà giải quyết! Ta không muốn nhìn thấy ngài nữa… á…”

Kèm theo tiếng thét là chiếc hôn tiếp theo của ngài ập tới như vũ bão.

Đường Thiên Trọng tựa đầu trước khuôn ngực của nàng, đặt lên đó nụ hôn. Cùng lúc đó, ngài cũng đưa bàn tay lướt qua làn da mịn màng của nàng, lúc nhẹ nhàng, dịu dàng, lúc mạnh mẽ, lúc cứng cỏi, không ngừng quyến luyến ân ái trong sự bất mãn của Thanh Vũ, ngài thuần thục hạ tấm rèm hai bên xuống.

Phu thê bao năm, phương thức gì có thể khiến cho thê tử cảm thấu vui sướng nhất, khó lòng chống đỡ nhất thì ngài đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Quả nhiên, Thanh Vũ trở nên ngoan ngoãn, im lặng không phản kháng thêm gì. Đường Thiên Trọng cũng không cho nàng cơ hội để liên tiếng, nhanh chóng bế nàng ra chiếc giường trúc, để nàng nằm trong vòng tay mình, rồi đưa ngón tay đùa nghịch trên là da của nàng.

Ngài đã buông hai tay Thanh Vũ ra, nhưng đôi mắt của nàng vẫn còn đắm say, mơ màng.

Thế nhưng nói cho cùng nàng vẫn cảm thấy không cam nguyện, đưa tay đẩy ngài rồi bực bội lên tiếng: “Đừng có động vào ta. Đi mà động vào làn da của Thiển muội muội thương yêu kia đi”.

Đường Thiên Trọng bật cười hớn hở đáp lại: “Cái gì mà Thiển muội muội, Thâm muội muội chứ? Ta chỉ một lòng một dạ thương yêu Thanh Vũ của ta, một lòng một dạ mà thôi…”

Ngài hôn nàng đắm đuối, cũng dần dần thâm nhập vào cơ thể của nàng… Thanh Vũ khẽ kêu lên một tiếng, sau đó chẳng thể nào nói thêm được lời nào. Đường Thiên Trọng lại càng hứng thú, đưa tay vòng qua eo ôm sát nàng lại thân thể mình, động tác càng lúc càng mạnh mẽ.

Dưới thế công kích mạnh mẽ, Ninh Thanh Vũ run run rên rỉ, mong muốn trốn thoát, nhưng lại bất giác đưa tay vòng qua thắt lưng của phu quân, cố gắng nâng người lên để hồi đáp, cảm giác vui sướng, hạnh phúc lan tỏa trên cơ thể nàng, giống như thể một cơn sóng lớn hết lần này đến lần khác đẩy nàng lên đỉnh cao nhất, tiếp sau đó lại là những đỉnh cao hơn nữa.

Thân người nơi đầu sóng, tâm hồn chín tầng mây, dù làm cách nào cũng chẳng thể tìm được nơi hạ chân xuống an toàn.

Thân thể của Thanh Vũ lúc này nhẹ bẫng, như thể không còn là của bản thân mình nữa… Niềm dục vọng trào dâng trong lòng cắt đoạn hết thảy mọi tư duy, suy ngẫm, bản năng duy nhất lúc này chính là “chìm nổi, trôi dạt” theo người đàn ông đang điều khiển mọi cảm xúc của bản thân.

“Thiên Trọng, Thiên Trọng…”

Hơi thở của nàng khấp khởi bất thường, cũng giống như ánh mắt mơ màng, hàm hồ của nàng lúc này vậy.

Mơ mơ màng màng, rõ ràng trong đó chỉ in lại mỗi hình ảnh của một mình Đường Thiên Trọng mà thôi.

Đường Thiên Trọng thì đã gỡ bỏ dáng vẻ oai phong, nghiêm nghị ngày thường, đôi mày anh tuấn, cương nghị lúc này dường như cũng giãn ra nhiều, đôi mắt thì dịu dàng, ấm áp, sáng trong chẳng khác nào bầu trời vào xuân.

Ngài thì thầm cất tiếng: “Thanh Vũ, ta vẫn luôn ở… ở nơi có nàng”. Ngài hạ người xuống, đặt lên môi nàng nụ hôn nồng cháy, dịu dàng quyến luyến cùng nàng mãi không chịu thôi.

Thân người Thanh Vũ càng lúc càng nóng rực lên, đôi bàn tay lạnh buốt, run rẩy đang quàng qua phần thắt lưng của Đường Thiên Trọng càng lúc càng ôm chặt hơn.

Mạnh mẽ mà luyến lưu.

Không thể chịu được nhưng càng chẳng thể chối từ.

Không thể nào chối từ niềm khoái lạc cực độ dường như không thuộc về chốn trần gian này.

“Thiên… Thiên Trọng…”

Thanh Vũ khẽ kêu tên ngài, ngửa chiếc cổ trắng ngần, cả thân người run rẩy dưới thân hình của Đường Thiên Trọng, trên trán nàng cũng lấm tấm đầy mồ hôi.

Đường Thiên Trọng khẽ rên lên đáp lại, để cho bản thân càng lúc càng tiến sâu hơn, hòa hợp hơn với cơ thể của người phụ nữ mà ngài vô cùng yêu thích, sau đó nhìn vào khuôn mặt tú lệ, tuyệt sắc của nàng, mỉm cười dịu dàng, tình cảm chan chứa. Phải một lúc lâu sau, Thanh Vũ mới dần dần lấy lại lý trí, nàng từ từ ngồi dậy, tựa người vào thân thể ngài.

Đường Thiên Trọng khẽ nhếch đôi mày rậm rạp của mình lên, nhìn nàng nhoẻn miệng cười: “Ta đã nói là nàng không thể nào trốn thoát được mà! Xem nàng lần sau có trốn được không”.

Thanh Vũ đương nhiên biết ngài đang ám chỉ việc sáng nay, đôi má đỏ ửng lên, thì thầm lên tiếng: “Ta có trốn hay không thì có quan hệ gì chứ? Ngài lúc nào chẳng có Thiển muội muội gì đó hầu hạ rồi còn gì”.

Đường Thiên Trọng nhìn đôi má của nàng dần đỏ hồng lên, vừa không nỡ lòng lại vừa cảm thấy đắc ý, lấy hai bức họa từ trên thư án xuống rồi nói: “Nàng nhìn xem”.

Thanh Vũ mặc lại y phục, khi ngước mắt lên nhìn thì ra đó là hai bức họa về phụ nữ.

Một người là nàng, một người nữa nhìn thoáng qua trông giống như nàng, nhưng chăm chú nhìn lâu sẽ phát hiện khí chất, nội lực đều thua xa bản thân nàng. Đây rõ ràng là người thiếu nữ ban nãy được Đường Thiên Trọng gọi là “Thiển muội” mà.

Cuối cùng, nàng cũng hiểu tại sao lúc nãy bản thân nàng lại thấy người thiếu nữ ấy quen mặt như vậy.

Dung mạo của người thiếu nữ ấy có đến bảy, tám phần tương tự như nàng: “Muội ấy vốn là quận chúa của tộc Khả Chúc ở nước Bắc Hách, sau đó được Lý thái hậu nước Bắc Hách nhận làm nghĩa nữ. Trước nụ cười mỉm tú lệ, đôi mắt trong sáng vô song của muội ấy, Tín Vương cảm khái mà đặt cho muội ấy cái tên Thiển My, từ đó trở đi, muội ấy mang tên Thiển My”. Đôi mắt Đường Thiên Trọng sáng rực, mỉm cười đắc ý quay sang nhìn Thanh Vũ rồi nói tiếp: “Ý đồ của việc này là để khi đem tặng cho Đường Thiên Tiêu với mục đích cầu thân có được một cái tên người Hán ấn tượng, chứ không phải là Thiển muội muội, Thiển tỷ tỷ của ai đó đâu”.

Thanh Vũ vô cùng kinh ngạc, đương nhiên hiểu ngay ra bọn họ đang dự định làm điều gì tiếp theo.

“Mỹ nhân kế?”

“Mỹ nhân kế”.

“Đường Thiên Tiêu?”

“Đường Thiên Tiêu”.

Thanh Vũ buồn chán than dài một tiếng: “Thật sự nhất thiết phải đại động binh đao nữa sao?”

Đường Thiên Trọng trước tiên cau chặt lông mày, sau bỗng bật cười xán lạn: “Hoa Ly cách Trung Nguyên rất xa, dù cho ta nhất thời có hứng thú đại động binh đao cũng chẳng thể nào làm gì được. Ta chỉ đồng ý trước yêu cầu của Lý thái hậu với Tín Vương là cho Thiển My tới đây sống một thời gian thôi”.

“Tín Vương hy vọng Thiển My có thể học từ nàng những quy tắc, lễ nghi của con gái vùng Trung Nguyên mà thôi”.

“Quy tắc, lễ nghi? Muội ấy sao?”

“Hoặc giả, họ hy vọng có thể học được nhiều hơn thế cũng nên”. Ngài rất thích nét lanh lợi pha lẫn dịu dàng, điềm đạm toát lên từ tính cách của nàng.

Thanh Vũ lặng người suy ngẫm một hồi, sau đó nhanh chóng hiểu ra mọi thứ.

Bọn họ đều biết Đường Thiên Tiêu có tình cảm với nàng, cho dù biết nàng đã trở thành tê tử của Đường Thiên Trọng mà ngài vẫn dành cho nàng tình cảm đặc biệt mà nồng thắm, thiết tha.

Lần này Tín Vương đưa Thiển My tới đây, đương nhiên là muốn nàng ấy học được vài phần tính cách mà Đường Thiên Tiêu yêu thích ở nàng.

Nói cho cùng thì Đường Thiên Trọng vẫn chẳng thể nào cam tâm để yên mọi chuyện!

Thanh Vũ chán nản cúi đầu xuống, nhìn lướt qua bức họa của Thiển My rồi nói: “Muội ấy đích thực xinh đẹp hơn thiếp khi còn trẻ”.

Đường Thiên Trọng hiểu được ý tứ ẩn chứa bên trong lời nói của nàng, mỉm cười nói: “Nghĩ đến việc con tiểu nha đầu này dám tới Đại Chu và ở bên cạnh Đường Thiên Tiêu, ta quả thực rất thích muội ấy. Muội ấy lúc nào cũng mỉm cười tươi tắn, còn nàng lúc nào cũng mặt mày sa sầm, nên đương nhiên là làn da của muội ấy đẹp hơn của nàng rồi. Thanh Vũ, nàng cảm thấy sao hả?”

Ngài vừa giải thích lại vừa muốn chọc ghẹo nàng, đôi mắt thâm sâu lấp lánh, chứa đầy thái độ đắc ý và giảo hoạt.

Thanh Vũ vừa thẹn thùng lại vừa tức giận: “Ngài… ngài đã biết người ta hiểu lầm từ trước đó, còn cố ý trêu chọc người ta”.

Đường Thiên Trọng không nhịn được bật cười thành tiếng rồi nói: “Làm phu thê mấy năm rồi, lần đầu tiên ta mới nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng. Dáng vẻ của nàng lúc ghen tuông… quả thực là rất thú vị, làm cho ta vui sướng trong lòng, thực tình ta rất thích dáng vẻ ấy… Ừm, ta cũng rất thích chỗ này của nàng, thú vị hơn nữa…”

Bàn tay của ngài lại không chịu an phận, luồn vào cổ áo của nàng rồi di chuyển xuống phía dưới. Thanh Vũ sớm đoán biết được điều này, hoang mang đẩy ngài ra, vội vã cầu khẩn, định trốn tránh: “Không được, không được… thiếp phải quay về phòng rồi…”

Đường Thiên Trọng ghé sát tai nàng rồi thì thầm: “Ai bảo nàng tới đây? Tới rồi thì đừng mong chạy thoát”.

“Thiếp, thiếp mệt rồi…”

“Không sao, nàng ngồi lên người ta, nào lại đây…”

“Đừng…”

Nàng sắp sửa bật khóc thành tiếng, Đường Thiên Trọng liền đặt môi hôn nàng thắm thiết, không bao giờ chịu từ bỏ bất cứ cơ hội nào được gần gũi bên nàng nữa.

“Thanh Vũ, nghe lời ta, Thanh Vũ…”

Ngài vừa thì thầm đưa lời cám đỗ, vừa đưa tay luồn vào bên trong y phục của nàng, điều chỉnh lại tư thế của hai người, từ từ để cho Thanh Vũ ngồi lên phía trên người mình.

“Ư…”

Tiếng rên rỉ của phụ nữ không biết vì hân hoan hay vì đau đớn dần dần vang lên, động hồn, quyến rũ vô ngần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương