Bích Thủy Tình Thiên
-
Chương 3
Trầm Bích ngồi trên chiếc giường màu đỏ thẫm trong Phượng Triêu cung, hôn phục tầng tầng lớp lớp trên người khiến hắn cảm thấu hít thở không thông. Nhưng dù sao trải qua những ngày được dạy dỗ tới nay, vị thiếu gia luôn tùy hứng đã không còn nữa. Hắn ngồi an tĩnh, hồng voan che giấu đi tâm tình của hắn.
Thùy mi nhẹ khóc, hắn cúi đầu, cảm thấy không cam lòng. Hắn biết, lúc này, hoàng đế sẽ không tới.
Cung nhân cứ cách một khoảng thời gian lại tới mang cho hắn chút nước.
Không sợ hắn đi ngoài sao?Trầm Bích tiếp nhận nước chỉ đủ để hắn nhuận thần. Là hắn đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
Không biết đã tới giờ nào, mặt trời dần hạ xuống, mỗi lần cung nhân tới, ánh sáng ngoài cửa lại dần hạ.
“Bây giờ là giờ nào?” Trầm Bích hỏi.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, đã là giờ Dậu rồi.” Cung nhân cung kính trả lời.
Hoàng hậu? Nương nương? Trầm Bích có chút buồn cười. Tay nắm vào mép giương rồi ngồi xuống, lặng lẽ ngẩng đầu lên, cách đó không xxa là một bàn đầy thức ăn. Hảo đói nha ~ ~ ~
“Nương nương, khăn voan trăm triệu lần không được gỡ ra a.” Một cung nhân tiến lên kéo tay của Trầm Bích.
“Đừng gọi ta nương nương…”, Trầm Bích cắn cắn môi, “Gọi công tử hay cái gì đó đều được.” Hắn cũng chẳng phải nữ nhân, tại sai lại dùng ái sưng hào của nữ nhân mà đi gọi hắn.
“Nô tỳ đã biết.” Cung nhân cẩn thận chỉnh lý lại trang phục cho Trầm Bích xong liền lui ra ngoài.
Giờ Dậu vừa qua khỏi, ngọn đèn chập chờn vụt sáng. Đồ trsng sức bén nhọn đã được gỡ xuống, Trần Bích ngồi an tĩnh. Hoàng đế Cố Nam Dương đi vào, một thân toàn mùi rượu đi tới trước mặt Trầm Bích.
“Mệt mỏi sao?” Nam nhân quay hướng Trầm Bích hỏi.
“Hoàn hảo” Trần Bích trả lời, có chút run run.
“Ngươi sợ ta?” Cố Nam Dương khẽ nhếch môi, nhẹ tay câu dẫn cằm người nọ phía dưới khăn voan.
Cảm giác thật là áp bách, Trầm Bích cố gắng tránh né. Lúc Cố Nam Dương muốn xốc lên khăn voan, hắn nói: “Đừng, chúng ta làm trong bóng tối là được rồi.”
(Thực ra đoạn này trong QT mình cũng chẳng rõ ai là người đã nói câu này. Nhưng mình đoán là Trầm Bích đã nói. Tại sao? Mời các bạn đọc tiếp)
Hoàng đế trẻ tuổi vung tay lên, chớp mắt một cái, căn phòng đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trầm Bích cố gắng rót rượu giao bôi trong bóng tối đưa cho Cố Nam Dương, vị đạo cay nồng, Trầm Bích ho khan một hồi lâu. Cởi ra y phục, Trầm Bích làm bộ trấn định, thế nhưng mi tâm siết lại tiết lộ hắn đang chột dạ.
Chống chọi lại đôi môi mỏng, sau đó là đầu lưỡi tinh xảo.
…
Hắn là hoàng hậu. Trầm Bích nhớ kĩ phụ thân từng nói qua, sau này tương lai thi đậu công danh, cũng phải làm một người dưới một người trên vạn người. Nghĩ đến mà buồn cười, không ngờ cái tư thái ấy lại là cái dạng này đây.
Không nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng trên mặt Trầm Bích, Trầm Bích vẫn còn bình tĩnh.
Cố Nam Dương quan sát Trầm Bích từ trên xuống dưới, chậm rãi tới xương quai xanh, sau đó tới hai khảo châu hồng. Cho tới bây giờ đều là phi tần hoặc nam sủng hầu hạ hắn, hầu hạ người khác như vậy đối hắn chính là lần đầu tiên. Cố Nam Dương lắc đầu. Hoàng hậu của hắn vẫn còn ít tuổi, đây là lần lần đầu tiên, có lẽ phu quân đây nên từ từ chỉ dẫn a.
Dưới ánh trăng, da thịt Trầm Bích tựa như ngọc mà phát sáng. Cố Nam Dương cảm thấy hạ phúc một trận sưng trướng, liền đem Trầm Bích kéo lên giường.
Trầm Bích nhớ kĩ, đó là hỉ sàng màu đỏ thẫm, đồ án hình long phượng khá là đẹp mắt. Cố Nam Dương đi đến phía trước, an vị trước móng vuốt của rồng (?????), nương theo ngọn đèn cúi xuống, thấy cái thêu đệm kim long. Tơ vàng kim tuyến, tốn không ít công phu.Bàn tay to xao lên lưng của Trầm Bích, Trầm Bích cảm thấy trên bàn tay ấy có những vế chai nhỏ lưu lại do thời gian dài luyện võ. Tóc hai người như quấn vào nhau, một thân run rẩy. Trầm Bích cố gắng giúp Cố Nam Dương thoát đi y phục như lời Phàm Minh công công đã nhắc hắn, thế nhưng bàn tay bé nhỏ vô thức đụng chạm vào ngực người nào đó, người nọ liền điên cuồng hôn trụ.
“Bảo bối nhi, ngươi gấp như vậy a ~ ~ ” Cố Nam Dương buông Trầm Bích ra, tự mình thoát y phục.
“…” Trầm Bích không nói gì.
Lần tứ hai xâm chiếm đôi môi Trầm Bích, hắn ngồi phịch trong lòng Cố Nam Dương.
Nam nam phong tình, đối vấn đề này Cố Nam Dương là một tay già đời, mặc dù hạ thân đã sưng tới không chịu nổi thế nhưng người trong lòng lại chỉ là một tiểu dương non nớt. Tay khẽ xoa nắn hạ thân Trầm Bích, hưởng thụ cảm giác hơi nhếch lên.
Vài cái liền tiết ra trên tay Cố Nam Dương. Trầm Bích xấu hổ vạn phần bắt chước đà điểu oa trong lòng Cố Nam Dương.
“Bọn họ cho ngươi uống dược?” Cố Nam Dương hỏi.
“…Ân” Thanh âm lí nhí.Lợi dụng lượng dịch Trầm Bích vừa tiết ra, ngón tay Cố Nam Dương vói vào trong hậu đình của Trầm Bích. Nghe Phàm Minh công công nói hắn đã dùng ngóc thế, tại sao vẫn chặt như vậy?
“…Ân…Đừng…” Trầm Bích nức nở khóc.
Da thịt trơn nhẵn, đôi chân thon dài, con mắt nhỏ hẹp, Cố Nam Dương tìm kiếm trong bóng tối. Hắn biết, trầm Bích là một mỹ nhân, thế nưng y không dám nhìn, y sợ nhìn rồi sẽ không thể kìm được. Mẫu hậu nói đúng, phong lưu nơi chốn, giờ nên dừng lại thôi. Có lẽ, thiên hạ dưới thân y chính là người duy nhất của y.
“A…” Trầm Bích kêu lên sợ hãi.
Cố Nam Dương đã sơn vận sức chờ phát động, khi vói được vào ba ngón tay, hắn giơ lên hai chân của Trầm Bích, bắt đầu tiến nhập.
Cảm thụ người dưới thân có vẻ đã thích ứng, Cố Nam Dương bắt đầu chuyển động thân thể, mãnh liệt tiến công. Trầm Bích dùng tư thế quỳ gối, người phía sau tiền nhập rất nhanh, rong ruổi trên người hắn, nước bọt trong miệng vô thức chảy ra, nước mắt rơi xuống sàn đang. Cơ hồ cảm tháy thân thể không còn như trước, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra. (chém mãnh liệt)
Không biết người phía sau đã tiết ra mấy lần trong người mình, thế nhưng lúc này, Trầm Bích vẫn cảm thấy được hạ thể của đối phương trong cơ thể mình vẫn còn kiên đĩnh.
“Đủ…Được rồi…Đi ra ngoài…” Trầm Bích ôm cổ của Cố Nam Dương, thân thể dán chặt lấy y, hai chân vô thúc vòng quanh thắt lưng người nọ.
“Đây là muốn ra đi ra ngoài sao?”
“…” Cúi đầu không nói được gì, chỉ có thể tiếp tục rên rỉ.
…
“Hoàng thượng, chủ tử ở Cảnh Dương cung đang vừa khóc vừa nháo, đã quăng vỡ ba khối ngọc Nam Dương do ngài ban tặng.” Phàm Minh công công thức thời đứng bên ngoài giường bẩm báo.
“Ân, đã biết!” Với tay lấy cái khăn voan, Cố Nam Dương phủ lại trên đầu Trầm Bích, sau đó mới thắp lên đèn, “Hầu hạ cẩn thận, đừng để hắn sinh bệnh.” Đẩy ra sa trướng, Cố Nam Dương mang thân thể tráng kiện đi ra ngoài.
Lúc này đã có người thay y dùng cái khăn ấm áp lau đi dịch thể còn dính trên người, sau đó mới mặc vào quần áo.
Cố Nam Dương quay đầu lại nhìn Trầm Bích, cánh tay trắng nõn, thân thể gầy yếu, khắp người đều là dấu hồng ngân. Nhìn tấm khăn phủ trên mặt, vài lần y muốn xốc nó lên. Thế nhưng y nhớ kỹ y đã đáp ứng Trầm Bích không để hắn nhìn thấy mặt y.Cần gì phải như vậy? Cố Nam Dương cười khổ. Ngực không hiểu sao có chút ẩn ẩn đau. Nhẹ nhàng giúp Trầm Bích đắp lại chăn, nhìn những ngón tay xanh xao của hắn. Chỉ một câu thôi.
“Ta chưa từng đáp ứng bất kì ai, ngươi chính là người đầu tiên.” Cố Nam Dương khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ người có cái vẻ mặt ôn như kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Bãi giá Cảnh Dương cung” Cố Nam Dương nói.
Thùy mi nhẹ khóc, hắn cúi đầu, cảm thấy không cam lòng. Hắn biết, lúc này, hoàng đế sẽ không tới.
Cung nhân cứ cách một khoảng thời gian lại tới mang cho hắn chút nước.
Không sợ hắn đi ngoài sao?Trầm Bích tiếp nhận nước chỉ đủ để hắn nhuận thần. Là hắn đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
Không biết đã tới giờ nào, mặt trời dần hạ xuống, mỗi lần cung nhân tới, ánh sáng ngoài cửa lại dần hạ.
“Bây giờ là giờ nào?” Trầm Bích hỏi.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, đã là giờ Dậu rồi.” Cung nhân cung kính trả lời.
Hoàng hậu? Nương nương? Trầm Bích có chút buồn cười. Tay nắm vào mép giương rồi ngồi xuống, lặng lẽ ngẩng đầu lên, cách đó không xxa là một bàn đầy thức ăn. Hảo đói nha ~ ~ ~
“Nương nương, khăn voan trăm triệu lần không được gỡ ra a.” Một cung nhân tiến lên kéo tay của Trầm Bích.
“Đừng gọi ta nương nương…”, Trầm Bích cắn cắn môi, “Gọi công tử hay cái gì đó đều được.” Hắn cũng chẳng phải nữ nhân, tại sai lại dùng ái sưng hào của nữ nhân mà đi gọi hắn.
“Nô tỳ đã biết.” Cung nhân cẩn thận chỉnh lý lại trang phục cho Trầm Bích xong liền lui ra ngoài.
Giờ Dậu vừa qua khỏi, ngọn đèn chập chờn vụt sáng. Đồ trsng sức bén nhọn đã được gỡ xuống, Trần Bích ngồi an tĩnh. Hoàng đế Cố Nam Dương đi vào, một thân toàn mùi rượu đi tới trước mặt Trầm Bích.
“Mệt mỏi sao?” Nam nhân quay hướng Trầm Bích hỏi.
“Hoàn hảo” Trần Bích trả lời, có chút run run.
“Ngươi sợ ta?” Cố Nam Dương khẽ nhếch môi, nhẹ tay câu dẫn cằm người nọ phía dưới khăn voan.
Cảm giác thật là áp bách, Trầm Bích cố gắng tránh né. Lúc Cố Nam Dương muốn xốc lên khăn voan, hắn nói: “Đừng, chúng ta làm trong bóng tối là được rồi.”
(Thực ra đoạn này trong QT mình cũng chẳng rõ ai là người đã nói câu này. Nhưng mình đoán là Trầm Bích đã nói. Tại sao? Mời các bạn đọc tiếp)
Hoàng đế trẻ tuổi vung tay lên, chớp mắt một cái, căn phòng đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trầm Bích cố gắng rót rượu giao bôi trong bóng tối đưa cho Cố Nam Dương, vị đạo cay nồng, Trầm Bích ho khan một hồi lâu. Cởi ra y phục, Trầm Bích làm bộ trấn định, thế nhưng mi tâm siết lại tiết lộ hắn đang chột dạ.
Chống chọi lại đôi môi mỏng, sau đó là đầu lưỡi tinh xảo.
…
Hắn là hoàng hậu. Trầm Bích nhớ kĩ phụ thân từng nói qua, sau này tương lai thi đậu công danh, cũng phải làm một người dưới một người trên vạn người. Nghĩ đến mà buồn cười, không ngờ cái tư thái ấy lại là cái dạng này đây.
Không nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng trên mặt Trầm Bích, Trầm Bích vẫn còn bình tĩnh.
Cố Nam Dương quan sát Trầm Bích từ trên xuống dưới, chậm rãi tới xương quai xanh, sau đó tới hai khảo châu hồng. Cho tới bây giờ đều là phi tần hoặc nam sủng hầu hạ hắn, hầu hạ người khác như vậy đối hắn chính là lần đầu tiên. Cố Nam Dương lắc đầu. Hoàng hậu của hắn vẫn còn ít tuổi, đây là lần lần đầu tiên, có lẽ phu quân đây nên từ từ chỉ dẫn a.
Dưới ánh trăng, da thịt Trầm Bích tựa như ngọc mà phát sáng. Cố Nam Dương cảm thấy hạ phúc một trận sưng trướng, liền đem Trầm Bích kéo lên giường.
Trầm Bích nhớ kĩ, đó là hỉ sàng màu đỏ thẫm, đồ án hình long phượng khá là đẹp mắt. Cố Nam Dương đi đến phía trước, an vị trước móng vuốt của rồng (?????), nương theo ngọn đèn cúi xuống, thấy cái thêu đệm kim long. Tơ vàng kim tuyến, tốn không ít công phu.Bàn tay to xao lên lưng của Trầm Bích, Trầm Bích cảm thấy trên bàn tay ấy có những vế chai nhỏ lưu lại do thời gian dài luyện võ. Tóc hai người như quấn vào nhau, một thân run rẩy. Trầm Bích cố gắng giúp Cố Nam Dương thoát đi y phục như lời Phàm Minh công công đã nhắc hắn, thế nhưng bàn tay bé nhỏ vô thức đụng chạm vào ngực người nào đó, người nọ liền điên cuồng hôn trụ.
“Bảo bối nhi, ngươi gấp như vậy a ~ ~ ” Cố Nam Dương buông Trầm Bích ra, tự mình thoát y phục.
“…” Trầm Bích không nói gì.
Lần tứ hai xâm chiếm đôi môi Trầm Bích, hắn ngồi phịch trong lòng Cố Nam Dương.
Nam nam phong tình, đối vấn đề này Cố Nam Dương là một tay già đời, mặc dù hạ thân đã sưng tới không chịu nổi thế nhưng người trong lòng lại chỉ là một tiểu dương non nớt. Tay khẽ xoa nắn hạ thân Trầm Bích, hưởng thụ cảm giác hơi nhếch lên.
Vài cái liền tiết ra trên tay Cố Nam Dương. Trầm Bích xấu hổ vạn phần bắt chước đà điểu oa trong lòng Cố Nam Dương.
“Bọn họ cho ngươi uống dược?” Cố Nam Dương hỏi.
“…Ân” Thanh âm lí nhí.Lợi dụng lượng dịch Trầm Bích vừa tiết ra, ngón tay Cố Nam Dương vói vào trong hậu đình của Trầm Bích. Nghe Phàm Minh công công nói hắn đã dùng ngóc thế, tại sao vẫn chặt như vậy?
“…Ân…Đừng…” Trầm Bích nức nở khóc.
Da thịt trơn nhẵn, đôi chân thon dài, con mắt nhỏ hẹp, Cố Nam Dương tìm kiếm trong bóng tối. Hắn biết, trầm Bích là một mỹ nhân, thế nưng y không dám nhìn, y sợ nhìn rồi sẽ không thể kìm được. Mẫu hậu nói đúng, phong lưu nơi chốn, giờ nên dừng lại thôi. Có lẽ, thiên hạ dưới thân y chính là người duy nhất của y.
“A…” Trầm Bích kêu lên sợ hãi.
Cố Nam Dương đã sơn vận sức chờ phát động, khi vói được vào ba ngón tay, hắn giơ lên hai chân của Trầm Bích, bắt đầu tiến nhập.
Cảm thụ người dưới thân có vẻ đã thích ứng, Cố Nam Dương bắt đầu chuyển động thân thể, mãnh liệt tiến công. Trầm Bích dùng tư thế quỳ gối, người phía sau tiền nhập rất nhanh, rong ruổi trên người hắn, nước bọt trong miệng vô thức chảy ra, nước mắt rơi xuống sàn đang. Cơ hồ cảm tháy thân thể không còn như trước, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra. (chém mãnh liệt)
Không biết người phía sau đã tiết ra mấy lần trong người mình, thế nhưng lúc này, Trầm Bích vẫn cảm thấy được hạ thể của đối phương trong cơ thể mình vẫn còn kiên đĩnh.
“Đủ…Được rồi…Đi ra ngoài…” Trầm Bích ôm cổ của Cố Nam Dương, thân thể dán chặt lấy y, hai chân vô thúc vòng quanh thắt lưng người nọ.
“Đây là muốn ra đi ra ngoài sao?”
“…” Cúi đầu không nói được gì, chỉ có thể tiếp tục rên rỉ.
…
“Hoàng thượng, chủ tử ở Cảnh Dương cung đang vừa khóc vừa nháo, đã quăng vỡ ba khối ngọc Nam Dương do ngài ban tặng.” Phàm Minh công công thức thời đứng bên ngoài giường bẩm báo.
“Ân, đã biết!” Với tay lấy cái khăn voan, Cố Nam Dương phủ lại trên đầu Trầm Bích, sau đó mới thắp lên đèn, “Hầu hạ cẩn thận, đừng để hắn sinh bệnh.” Đẩy ra sa trướng, Cố Nam Dương mang thân thể tráng kiện đi ra ngoài.
Lúc này đã có người thay y dùng cái khăn ấm áp lau đi dịch thể còn dính trên người, sau đó mới mặc vào quần áo.
Cố Nam Dương quay đầu lại nhìn Trầm Bích, cánh tay trắng nõn, thân thể gầy yếu, khắp người đều là dấu hồng ngân. Nhìn tấm khăn phủ trên mặt, vài lần y muốn xốc nó lên. Thế nhưng y nhớ kỹ y đã đáp ứng Trầm Bích không để hắn nhìn thấy mặt y.Cần gì phải như vậy? Cố Nam Dương cười khổ. Ngực không hiểu sao có chút ẩn ẩn đau. Nhẹ nhàng giúp Trầm Bích đắp lại chăn, nhìn những ngón tay xanh xao của hắn. Chỉ một câu thôi.
“Ta chưa từng đáp ứng bất kì ai, ngươi chính là người đầu tiên.” Cố Nam Dương khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ người có cái vẻ mặt ôn như kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Bãi giá Cảnh Dương cung” Cố Nam Dương nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook