Bích Lạc Hoàng Tuyền
-
Chương 6
Thủy thần '' thứ ta không coi trọng, chưa bao giờ ta để vào mắt ''
Tử Liêu không nói gì, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn thủy thần, rất tức giận, thậm chí ngọn lửa trong mắt nàng bùng lên khiến người ta nghĩ nó có thể cháy lan ra bất cứ lúc nào. Trước kia nàng vẫn thường chỉ dùng cách này, nàng đã khóc rất nhiều lần hồi còn ở trần thế, nhưng cuối cùng khóc mãi nước mắt cũng cạn khô, nên từ lúc nào nàng lại có ánh nhìn hằn học như vậy với người sỉ nhục nàng thì nàng cũng không biết. Chỉ biết làm vậy để cho người đối diện biết được sự mỉa mai, khinh bỉ của nàng.
Ung Quân nhìn thấy nàng vẫn giữ trạng thái như thế một lúc lâu, chiếc quạt che mặt liền bỏ xuống, giương cao đôi mắt nhìn nàng, không phải là hứng thú chỉ là thấy thương hại và như đang chờ 1 đều gì đó rất thú vị. Nhưng nhìn vài giây cũng chợt nhận ra ánh mắt của người huynh đệ bên cạnh cũng đang nhìn nàng, đầu liền nghĩ '' hai người này đúng là điên rồ quá rồi, thời buổi nào mà còn chơi trò đấu mắt, sao không vật nhau ra mà làm 1 cuộc đọ '' sức '', như vậy có phải hơn không, chậc chậc ''
'' Tử Liêu, hay ta tiễn ngươi lên đường với con mắt chừng chừng đấy luôn? ''
Lòng vừa nghĩ ra một câu nói thì Thủy thần lập tức tiếp lời, nhưng đâu phải nói chuyện với Ung Quân. Nhưng chàng ta cũng rất nhanh bắt kịp lời nói, mà nghĩ nếu như Thủy thần ra tay tiễn liễu đẹp ngắt hoa thơm như vậy thật thì uổng phí quá, chi bằng nếu chuyện đó có xảy ra thì cũng nên cứu nàng ta ở lại bên mình, chỗ thân quen lâu năm, đâu có chuyện Thủy thần từ chối.
Nhưng vế sau của câu nói của người bạn tâm giao hoàn toàn khiến Ung Quân tiên mất hứng. Thủy thần vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ nhìn Tử Liêu, nàng đương nhiên cũng không đủ sức giương mắt suốt nên đã cụp mắt được một lúc, nhưng tay thì vẫn nắm chặt không hề thay đổi. Chàng nhìn Tử Liêu một lúc, quan sát rất kỹ, hắng giọng nói: '' rõ ràng ta muốn giết ngươi rồi, nhưng nếu không phải do ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng thì đời nào ta giữ lại kẻ ăn hại ''
Cái gì mà giá trị lợi dụng? Nàng tự đặt 1 câu hỏi lớn trong lòng mình. Nàng ở đây làm phận hèn thân kém thì lấy tư cách gì đẻ ra được giá trị lợi dụng cơ chứ?
Thủy thần và Ung Quân nhanh chóng rời khỏi hồ, sau khi chuẩn bị xong liền dùng thuật cưỡi mây lên thiên đình. Tử Liêu nhận ra mình đã ngồi lâu ở đây như một kẻ ngốc, thậm chí nhiều lúc nghĩ lại còn tự thấy bản thân mình lúc đó hành xử vừa hèn vừa nhục, không thể phản kháng thì không nói, nhưng sao còn ngồi ở đó làm gì? Để đợi ai đến dỗ dành à? Rồi tự cười khẩy bản thân một cái.
Vết bỏng rát trên tay bắt đầu phát tán đến thẳng não nàng, cơn đau khiến nàng phải vội vàng nhúng tay xuống dòng nước, nhưng nước này không hiểu sao lại có chút muối mặn làm vết thương càng thêm đau. Nàng rụt mạnh tay lại, 2 mắt đã ươn ướt. Nàng gắng sức đứng dậy, đúng lúc quay lại thì nhìn thấy Tiểu Mặc đang chạy tới, vẻ mặt rất hốt hoảng khi nhìn thấy 2 bên tay áo nàng đã rách, vết thương đỏ ửng lộ ra.
'' Tử Liêu, nàng sao đây? ''
Nàng không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay của Tiểu Mặc, để hắn đưa nàng cưỡi mây đi. Trên đường không trở về phòng, từng đợt gió lạnh như cắt lấy da thịt nàng. Nàng mệt mỏi đến độ chỉ muốn gục xuống ngay lập tức. Trong đầu đang nghĩ có khi về đến cửa phòng thì bản thân đã gục toàn tập luôn rồi. Cuối cùng trước mắt từ lờ mờ chuyển sang không còn thấy gì nữa, mọi thứ đều trở thành một màu đen kịt.
Lúc này trên thiên đình, mọi người tấp nập cùng nhau vào trong đình viện, quả nhiên là tiệc lớn có khác. Ai nấy được đích thân thiên đế mời đều là những tiên cấp cao, mang danh lâu năm, có dòng họ lâu đời, có tiếng có danh vang lừng khắp nơi, những người đó sẽ được ăn tiệc ở bên Chiêu Lạc Cung.
Còn những người có danh tiếng thấp hơn thì được thiên hậu mời tới, sẽ ăn tiệc ở bên Chiêu Dung Cung. Tiệc lần này được mở là tiệc mừng sinh thần của thiên đế, đương nhiên là sẽ được mở lớn. Nói là ăn tiệc nhưng khi chúc mừng thiên đế thì mọi người đều tập trung lại một bên để thưởng thức các màn múa, các màn biểu diễn đàn, võ nghệ hoặc kịch,..v..v..do những người chuyên về nghệ thuật được mời tới. Trước khi bữa ăn tiệc bắt đầu thiên đế thường có thói quen mời thầy tài đến để xem về vận hạn năm nay của bản thân cũng như cả thiên giới.
Tại hậu điện, chư vị thần tiên đều đã an tọa tại chỗ ngồi của mình, nhưng cả thiên đế và mọi người đều chưa ai được thưởng thức màn múa hay màn hát nào hết. Để ý liền thấy bên thiên đế vẫn còn thừa một chỗ trống che màn đỏ mỏng, dường như đã trở thành một điều lệ không thể thiếu trong các bữa tiệc của thiên giới, dù ở bất cứ đâu: tiệc ngoài trời, tiệc trong cung, v...v...thì nó đều xuất hiện.
Thiên đế có vẻ thắc mắc, liền quay sang hỏi Ung Quân - người đã xuất hiện từ lúc nào mặc dù đi cùng thủy thần.
'' Ung Quân, Thủy thần sao còn chưa tới, ta có thể đợi, nhưng như vậy là hơi lâu ''
Ung Quân không nói gì nhiều, chỉ nhún vai lắc đầu '' đệ nào biết, Thủy thần thường thích làm mấy việc chẳng ai hiểu nổi, biết đâu chừng giờ này lại đi ngắm con thỏ lông 7 màu rồi cũng nên ''
Sau đó thiên đế cũng chỉ thở dài, đang lúc phất tay ra hiệu tiệc bắt đầu thì từ đâu lướt đến làn khói trắng với mùi hương nhàn nhạt dễ chịu mà quen thuộc. Từ bầu trời cao Thủy thần hạ xuống nhẹ nhàng như ngôi sao rơi chậm trong mắt mọi người. Nhưng toàn thân không vì thế mà mất vẻ uy nghiêm, mặc dù ở trước muôn thần nhưng lại không chút e dè, thậm chí khi chân chạm đất còn không hề hành lễ với thiên đế, đi từ từ vào chỗ của mình, nằm ra thoải mái trên ghế có nệm êm, cho quả nho bóc sẵn vào miệng.
Thiên đế dường như cũng đã rất quen với việc này, không nói gì nhiều chỉ khẽ phất tay ra lệnh bắt đầu nhập tiệc nghệ.
Tử Liêu không nói gì, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn thủy thần, rất tức giận, thậm chí ngọn lửa trong mắt nàng bùng lên khiến người ta nghĩ nó có thể cháy lan ra bất cứ lúc nào. Trước kia nàng vẫn thường chỉ dùng cách này, nàng đã khóc rất nhiều lần hồi còn ở trần thế, nhưng cuối cùng khóc mãi nước mắt cũng cạn khô, nên từ lúc nào nàng lại có ánh nhìn hằn học như vậy với người sỉ nhục nàng thì nàng cũng không biết. Chỉ biết làm vậy để cho người đối diện biết được sự mỉa mai, khinh bỉ của nàng.
Ung Quân nhìn thấy nàng vẫn giữ trạng thái như thế một lúc lâu, chiếc quạt che mặt liền bỏ xuống, giương cao đôi mắt nhìn nàng, không phải là hứng thú chỉ là thấy thương hại và như đang chờ 1 đều gì đó rất thú vị. Nhưng nhìn vài giây cũng chợt nhận ra ánh mắt của người huynh đệ bên cạnh cũng đang nhìn nàng, đầu liền nghĩ '' hai người này đúng là điên rồ quá rồi, thời buổi nào mà còn chơi trò đấu mắt, sao không vật nhau ra mà làm 1 cuộc đọ '' sức '', như vậy có phải hơn không, chậc chậc ''
'' Tử Liêu, hay ta tiễn ngươi lên đường với con mắt chừng chừng đấy luôn? ''
Lòng vừa nghĩ ra một câu nói thì Thủy thần lập tức tiếp lời, nhưng đâu phải nói chuyện với Ung Quân. Nhưng chàng ta cũng rất nhanh bắt kịp lời nói, mà nghĩ nếu như Thủy thần ra tay tiễn liễu đẹp ngắt hoa thơm như vậy thật thì uổng phí quá, chi bằng nếu chuyện đó có xảy ra thì cũng nên cứu nàng ta ở lại bên mình, chỗ thân quen lâu năm, đâu có chuyện Thủy thần từ chối.
Nhưng vế sau của câu nói của người bạn tâm giao hoàn toàn khiến Ung Quân tiên mất hứng. Thủy thần vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ nhìn Tử Liêu, nàng đương nhiên cũng không đủ sức giương mắt suốt nên đã cụp mắt được một lúc, nhưng tay thì vẫn nắm chặt không hề thay đổi. Chàng nhìn Tử Liêu một lúc, quan sát rất kỹ, hắng giọng nói: '' rõ ràng ta muốn giết ngươi rồi, nhưng nếu không phải do ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng thì đời nào ta giữ lại kẻ ăn hại ''
Cái gì mà giá trị lợi dụng? Nàng tự đặt 1 câu hỏi lớn trong lòng mình. Nàng ở đây làm phận hèn thân kém thì lấy tư cách gì đẻ ra được giá trị lợi dụng cơ chứ?
Thủy thần và Ung Quân nhanh chóng rời khỏi hồ, sau khi chuẩn bị xong liền dùng thuật cưỡi mây lên thiên đình. Tử Liêu nhận ra mình đã ngồi lâu ở đây như một kẻ ngốc, thậm chí nhiều lúc nghĩ lại còn tự thấy bản thân mình lúc đó hành xử vừa hèn vừa nhục, không thể phản kháng thì không nói, nhưng sao còn ngồi ở đó làm gì? Để đợi ai đến dỗ dành à? Rồi tự cười khẩy bản thân một cái.
Vết bỏng rát trên tay bắt đầu phát tán đến thẳng não nàng, cơn đau khiến nàng phải vội vàng nhúng tay xuống dòng nước, nhưng nước này không hiểu sao lại có chút muối mặn làm vết thương càng thêm đau. Nàng rụt mạnh tay lại, 2 mắt đã ươn ướt. Nàng gắng sức đứng dậy, đúng lúc quay lại thì nhìn thấy Tiểu Mặc đang chạy tới, vẻ mặt rất hốt hoảng khi nhìn thấy 2 bên tay áo nàng đã rách, vết thương đỏ ửng lộ ra.
'' Tử Liêu, nàng sao đây? ''
Nàng không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay của Tiểu Mặc, để hắn đưa nàng cưỡi mây đi. Trên đường không trở về phòng, từng đợt gió lạnh như cắt lấy da thịt nàng. Nàng mệt mỏi đến độ chỉ muốn gục xuống ngay lập tức. Trong đầu đang nghĩ có khi về đến cửa phòng thì bản thân đã gục toàn tập luôn rồi. Cuối cùng trước mắt từ lờ mờ chuyển sang không còn thấy gì nữa, mọi thứ đều trở thành một màu đen kịt.
Lúc này trên thiên đình, mọi người tấp nập cùng nhau vào trong đình viện, quả nhiên là tiệc lớn có khác. Ai nấy được đích thân thiên đế mời đều là những tiên cấp cao, mang danh lâu năm, có dòng họ lâu đời, có tiếng có danh vang lừng khắp nơi, những người đó sẽ được ăn tiệc ở bên Chiêu Lạc Cung.
Còn những người có danh tiếng thấp hơn thì được thiên hậu mời tới, sẽ ăn tiệc ở bên Chiêu Dung Cung. Tiệc lần này được mở là tiệc mừng sinh thần của thiên đế, đương nhiên là sẽ được mở lớn. Nói là ăn tiệc nhưng khi chúc mừng thiên đế thì mọi người đều tập trung lại một bên để thưởng thức các màn múa, các màn biểu diễn đàn, võ nghệ hoặc kịch,..v..v..do những người chuyên về nghệ thuật được mời tới. Trước khi bữa ăn tiệc bắt đầu thiên đế thường có thói quen mời thầy tài đến để xem về vận hạn năm nay của bản thân cũng như cả thiên giới.
Tại hậu điện, chư vị thần tiên đều đã an tọa tại chỗ ngồi của mình, nhưng cả thiên đế và mọi người đều chưa ai được thưởng thức màn múa hay màn hát nào hết. Để ý liền thấy bên thiên đế vẫn còn thừa một chỗ trống che màn đỏ mỏng, dường như đã trở thành một điều lệ không thể thiếu trong các bữa tiệc của thiên giới, dù ở bất cứ đâu: tiệc ngoài trời, tiệc trong cung, v...v...thì nó đều xuất hiện.
Thiên đế có vẻ thắc mắc, liền quay sang hỏi Ung Quân - người đã xuất hiện từ lúc nào mặc dù đi cùng thủy thần.
'' Ung Quân, Thủy thần sao còn chưa tới, ta có thể đợi, nhưng như vậy là hơi lâu ''
Ung Quân không nói gì nhiều, chỉ nhún vai lắc đầu '' đệ nào biết, Thủy thần thường thích làm mấy việc chẳng ai hiểu nổi, biết đâu chừng giờ này lại đi ngắm con thỏ lông 7 màu rồi cũng nên ''
Sau đó thiên đế cũng chỉ thở dài, đang lúc phất tay ra hiệu tiệc bắt đầu thì từ đâu lướt đến làn khói trắng với mùi hương nhàn nhạt dễ chịu mà quen thuộc. Từ bầu trời cao Thủy thần hạ xuống nhẹ nhàng như ngôi sao rơi chậm trong mắt mọi người. Nhưng toàn thân không vì thế mà mất vẻ uy nghiêm, mặc dù ở trước muôn thần nhưng lại không chút e dè, thậm chí khi chân chạm đất còn không hề hành lễ với thiên đế, đi từ từ vào chỗ của mình, nằm ra thoải mái trên ghế có nệm êm, cho quả nho bóc sẵn vào miệng.
Thiên đế dường như cũng đã rất quen với việc này, không nói gì nhiều chỉ khẽ phất tay ra lệnh bắt đầu nhập tiệc nghệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook