Bích Hà
8: Chỉ Nhìn Thôi


Hắn đè trên người cô hồi lâu, đột nhiên đứng dậy nói phải đi tắm.

Cô ngồi dậy, không rõ tại sao tự nhiên hắn đi.

Hắn nhễ nhại mồ hôi, dường như nóng không chịu nổi.
Hắn là bạn trai cô rồi đấy.
Cô nhìn bóng lưng hắn, cắn môi.

Hắn đã nhìn thấy chỗ bí mật nhất trên người cô, bọn họ chính là người thân mật nhất trên thế giới này.

Bởi vì cô thích hắn, cho dù biết như thế này là không đúng, cô vẫn bằng lòng làm.

Có lẽ đây chính là phấn đấu quên mình vì yêu chăng.
Hắn tắm rửa xong đi ra đã thay một bộ quần áo khác.

Hắn đứng ở xa xa, dường như không muốn tới gần cô.
Cô có phần hoang mang, cho rằng mình đã làm sai điều gì.
“Lương Bích Hà…” Hắn cười với cô từ xa: “Buổi chiều chúng ta cứ học bài thôi.”
“Ừm.” Cô gật đầu, vốn dĩ bọn họ hẹn học bài mà.

Cuối tuần lúc cô lại đến, hắn ôm lấy cô, hôn cô, kéo quần áo của cô ra liếm ngực cô, cô đều ngồi ngoan ngoãn.
“Tôi biết cậu là gì rồi.” Hắn xoa bóp vú nhỏ của cô, đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai cô.
“Cái gì?” Cô không kịp phản ứng.
“Tôi tra cứu tư liệu, cậu là Bạch Hổ[1] trời sinh… còn là Một sợi chỉ Trời[2].”
“Cái gì cái gì?” Cô nghe không hiểu.
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn mang nụ cười mỉm, trong mắt có cảm xúc mà cô không hiểu: “Chính là phía dưới của cậu vốn dĩ sẽ không mọc lông cũng sẽ không trưởng thành…”
“Không phải chứ?” Cô sợ tái mặt, vậy chẳng phải nói cô có bệnh sao?
“Cậu sợ cái gì.” Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn đầy vẻ điên cuồng: “Lương Bích Hà, bây giờ cậu đã trưởng thành rồi.”
Rốt cuộc hắn đang nói cái gì, làm sao cô nghe không hiểu? Lúc thì nói sẽ không trưởng thành, lúc thì nói đã trưởng thành…
Hắn đẹp tựa thiên sứ, lại như ác ma nói khẽ bên tai cô: “Trên mạng nói kiểu con gái như cậu cắm là sướng nhất.”
Hắn nói cái gì vậy.

Cô giơ tay đập hắn một cái, đỏ bừng mặt, vùi đầu vào bả vai hắn.
“Chúng ta làm đi.” Hắn nói.
“Không.”
Cô sợ.

Cô nhỏ như vậy, không thể cùng hắn làm cái này.
“Vậy cậu nằm xuống cho tôi nhìn lại.” Hô hấp của hắn có phần gấp gáp, tay vê nắn đầu ti nhỏ của cô hơi mạnh.

“Chỉ được nhìn thôi.” Cô dặn đi dặn lại, đứng dậy chuẩn bị nằm lên ghế sofa.
“Đi lên giường tôi.” Hắn kéo cô.
Vào phòng ngủ, hắn đóng cửa lại, khóa trái.
Cô nhìn hắn.
Hắn không giải thích, đi tới bắt đầu cởi đồ của cô.
“Không phải cậu chỉ nhìn phía dưới thôi sao?” Cô giữ quần áo không chịu cởi.

Trước kia hắn sờ ngực đều chỉ cởi cúc là được.
“Nhìn như vậy sướng hơn.” Khuôn mặt tuấn tú của hắn đang mỉm cười: “Dù sao hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi…”
“Đang là ban ngày đấy, sáng như thế…” Cô thẹn thùng.
Hắn đi qua kéo rèm cửa vào, trong phòng tối đi phân nửa giống như đã nhá nhem.
Hắn lại tới cởi quần áo cô, cô không tiếp tục từ chối nữa.

Lúc đang cởi quần, cô nhắc đi nhắc lại: “Chỉ được nhìn thôi.”
“Được.” Hắn đồng ý dứt khoát.
Cô thuận theo nằm ở trên giường.

Hắn banh rộng chân cô, uốn gối đè ở trước ngực cô.
Cô cắn môi không nhúc nhích nhìn lên trần nhà, cảm giác hắn đang nhìn, sau đó sờ, sau đó liếm.

Thân thể chảy ra dịch trơn dính.[1] “Bạch Hổ nữ” ám chỉ tình trạng những người phụ nữ mà vùng mu sinh dục có lông thưa thớt hoặc không có lông.
[2] Một sợi chỉ Trời (一线天): Một thắng cảnh ở Đài Loan.

(Mấy bồ nhìn hình là biết nó ám chỉ gì rồi đấy =)))))
.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương