Bích Hà
-
25: Một Trăm Triệu Đô La Mỹ
“Không có cảm giác nên chia tay.” Lâm Trí Viễn cười.
“Con ấy, bao giờ mới có thể chuyên tâm.
Nhắc mới nhớ…” Bà Lâm nhớ ra việc gì đó: “Lần trước Bí thư Tần còn khen con không tệ với bố con, nói ông ấy có một cô con gái, nhưng mà lúc đó con lại không ở trong nước…”
“Bí thư Tần nào?” Lâm Trí Viễn hỏi.
Bà Lâm nói ra một cái tên.
Bí thư Tỉnh ủy à? Lâm Trí Viễn cười híp mắt: “Kiểu đại tiểu thư này thì thôi, cưới vào nhà thì con chăm sóc cô ta hay là cô ta chăm sóc con? Con vẫn muốn tìm một người dịu dàng ngoan ngoãn về chăm sóc cụ đây…”
Bà Lâm cười xấu hổ: “Mẹ già chỗ nào mà cần người chăm sóc? Mẹ cũng nói là không với cao nổi thiên kim nhà quan.
Những chuyện này tự con quyết định là được.
Gia cảnh trong sạch, nhân phẩm đoan chính là được rồi.”
Những điều kiện này Bích Hà hoàn toàn thỏa mãn – Lâm Trí Viễn nghĩ.
Đây chính là đo ni đóng giày cho cô, cô đã nên là con dâu nhà bọn họ từ lâu.
Mặc dù hắn lăn lộn ở Mỹ lên như diều gặp gió, nhưng trong nhà chỉ có một đứa con là hắn, gia nghiệp trong nước sớm muộn cũng phải cho hắn.
Lâm Trí Viễn về nước, đương nhiên Chủ tịch Lâm muốn dẫn hắn đi xã giao tiệc rượu khắp nơi, tạo dựng mối quan hệ.
Tối hôm đó ăn cơm với quản lý cấp cao của công ty.
Trong bữa tiệc, mọi người thi nhau khen nếp nhà Chủ tịch Lâm xuất sắc, sếp Lâm cũng có năng lực hơn người, hổ phụ không sinh khuyển tử.
Mọi người đều rất mong chờ hắn có thể sớm ngày kế nghiệp cha, dẫn dắt mọi người hướng về tương lai mới.
Lâm Trí Viễn thấy bố quay đầu mỉm cười nhìn mình, hắn hiểu ý ông, bèn cười nói: “Bố đang tuổi trẻ khỏe, dẫn dắt Thiên Thịnh thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Thiên Thịnh có được ngày hôm nay không thể thiếu sự trợ giúp của các vị đang ngồi đây, tôi kính mọi người một ly…”
Bố hắn cười lắc đầu, vờ than phiền với mọi người: “Nhà người ta đều là lo lắng con cái không có tiền đồ, không tìm được người nối nghiệp.
Tôi thì ngược lại, con cái giỏi giang quá cũng là vấn đề…”
Cả bàn cười xòa, rồi lại có người tiếp chuyện một hồi.
Tiệc rượu tan hết, hai bố con cùng ngồi ở hàng ghế sau xe, lái xe và trợ lý yên lặng ngồi phía trước.
“A Viễn, con định bao giờ trở vể?” Bố hắn hỏi hắn: “Con ở Mỹ cũng mười năm rồi, tuổi tác không còn nhỏ nữa, trước sau gia nghiệp cũng phải giao cho con…”
“Bố.” Lâm Trí Viễn nói: “Trong thời gian ngắn con không dứt bỏ được bên kia, bố bận thêm mấy năm nữa vậy.”
Bố hắn im lặng một lúc, lại chợt hỏi: “Bố nhớ lúc con học đại học xin bố một trăm triệu đô la Mỹ, bây giờ còn lại bao nhiêu?”
Khi đó Thiên Thịnh vừa mới vào quỹ đạo chưa bao lâu, đang là thời điểm phát triển nhanh chóng, bố hắn nhận được điện thoại xin tiền của con trai.
Con trai luôn rất ngoan ngoãn ưu tú, bình thường tiền sinh hoạt đều là mẹ hắn cho.
Lần này tìm trực tiếp ông, xem ra không phải là con số nhỏ.
Bố hắn hỏi: “Bao nhiêu?”
Con trai ở đầu bên kia nói: “Càng nhiều càng tốt.
Bố có thể cho con bao nhiêu? Con muốn lập quỹ phòng hộ với bạn học.”
Mặc dù không biết quỹ phòng hộ là cái gì, nhưng người làm cha không muốn từ chối đòi hỏi của con.
Con trai đã quá ưu tú, bản thân ông cũng không theo kịp nữa.
Kiếm nhiều tiền chẳng phải cũng để cho hắn? Huống chi con trai ông luôn luôn xuất sắc, gia đình không thể ngáng chân hắn.
“Con nói một con số đi.”
Con trai ở bên kia do dự một chút, báo một con số: “Một trăm triệu đô la Mỹ.”
Giờ phút đó, Chủ tịch Lâm cảm thấy may mắn vì mình ra đời lập nghiệp từ sớm, vất vả phấn đấu hơn mười năm, kiếm được không ít tài sản, hiện giờ mới có thể miễn cưỡng theo kịp bước chân con.
Nếu trong nhà không bỏ ra được tiền, vậy chẳng phải là làm lỡ dở tiền đồ của hắn?
Bố hắn nghĩ ngợi, trả lời: “Chắc chắn không thể rút nhiều như vậy một lúc cho con.
Trước tiên bố về liên hệ xuống tài vụ, xem có thể chia ra gửi mấy lần cho con không.”
Xem ra mấy hạng mục gần đây phải tạm hoãn khởi công rồi – Ông nghĩ.
Cho dù Thiên Thịnh phát triển chậm lại vì lần rút máu này thì cũng đáng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook