Bích Đông
-
Chương 10: 10: Véo Má
Ngọc Điệm Thu phát hiện, Lục Trì Chi gần đây không phản ứng gì với cô.
Giống như thật sự tức giận.
Cũng may ngày đó sau khi bị anh bích đông, cô gặp may mắn một tuần.
Tạm thời là đủ dùng.
Nhưng bất lợi với phát triển lâu dài.
Trên đường tan tầm về nhà, cô đã ngẩn người ra, Minibus nhỏ của cô bị theo đuôi, gặp báo ứng.
Phần đuôi xe móp thành khối lớn, biển số AWC6666 bị hất tung, chỉ còn hai chữ WC rõ ràng thấy được.
“Mẹ kiếp… 666.”
“Chiếc xe Minibus này được đấy, vậy mà không tan thành từng mảnh.
Tài xế gây chuyện là chủ xe BMW, nhìn thấy Ngọc Điệm Thu ghé vào đuôi xe chụp ảnh, muốn nói chuyện với cô, xoay quanh nửa phút, chỉ thấy được chùm tóc ở trên đầu cô bay trong gió thu.
Biểu tình của anh ta xấu hổ, dạo qua một vòng mới chuyển đến trước mặt cô: “Xin chào, hay là chúng ta giải quyết riêng?”
Ngữ khí của đối phương rất thành khẩn.
“Được.” Ngọc Điệm Thu cũng sảng khoái vô cùng: “Nhưng tôi không rõ ràng phải thao tác như thế nào lắm, anh đến sắp xếp, xong việc có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Cô ngẩng đầu: “Số điện thoại của tôi là 1366463…” Đối phương dường như rất ngoài ý muốn khi biết cô là nữ sinh, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mặt cô: “Người anh em, anh không lưu lại một chút à?”
Người đàn ông ngẩn người, vội vàng dùng di động ghi lại: “Tốt, tốt.”
Người đàn ông nói xin lỗi: “Biển số xe của cô không nhìn rõ, cũng không thể lên đường, tôi giúp cô gọi xe tải, phí dụng tôi trả.
À đúng rồi, là lỗi của tôi, tôi phụ trách hoàn toàn.”
Ngọc Điệm Thu vốn nghĩ rằng lại bị lừa tiền, không nghĩ đến gặp được người tốt, có chút không thể tin được: “Anh thật sự nghĩ như vậy?”
“Đụng phải xe của người đẹp, đương nhiên phải phụ trách.” Người đàn ông đưa danh thiếp ra: “Trên đó có phương thức liên hệ của tôi.”
“Lâm Biệt Mộng?”
“Có phải cảm thấy giống tên một nữ sinh hay không? Mọi người đều nói như vậy.”
Ngọc Điệm Thu cười nhẹ: “Trùng hợp quá, tên anh giống nữ sinh, giới tính của tôi thường xuyên bị nhầm lẫn, hai người chúng ta cũng coi như là có duyên.” Đút danh thiếp vào trong túi: “Đến lúc đó liên hệ nhé.”
Cô gái này lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, cười rộ lên hai chiếc răng nanh đặc biệt đáng yêu.
Lâm Biệt Mộng đuổi theo sau: “Nhà cô ở đâu? Hiện tại là thời gian tan tầm không tiện gọi xe, tôi chở cô về đi.”
Ngọc Điệm Thu xua tay: “Không cần, tôi ngồi tàu điện ngầm là được.”
“Vậy tôi đưa cô đến trạm điện ngầm gần nhất.” Lâm Biệt Mộng kéo cửa xe ra, cười khẽ: “Cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội nhé?”
“Được thôi.”
Tới giao lộ của tàu điện ngầm, Ngọc Điệm Thu phất tay tạm biệt Lâm Biệt Mộng.
Cô quay đầu, thấy xe của Lục Trì Chi.
Đèn neon sơn trên thân xe rực rỡ lung linh, xe của anh đặc biệt có thể nhìn rõ ràng với các xe ở bên cạnh, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy được.
Điều khiển đẩy cửa xe ra, Lục Trì Chi xuống xe.
Sau khi nhập thu nhiệt độ không khí giảm sâu, anh mặc một chiếc áo hoodie rắn chắc, vẫn là một thân cool ngầu màu đen như cũ.
Mũ gắn ở trên đầu, trên mặt đeo khẩu trang, đôi mắt câu nhân của anh dường như được đặc tả, hấp dẫn những ánh mắt của người khác.
Lục Trì Chi là một nam sinh chỉ cần dùng một nửa khuôn mặt là có thể dễ dàng mê đảo người khác, nữ sinh đi ngang qua quay đầu nhìn anh liên tiếp.
“Chị em à, mình gặp được trai đẹp!!”
“Đeo khẩu trang, tỉ lệ dáng người cực tốt, đôi mắt đẹp vô cùng…”
Các nữ sinh không chút nào che giấu tâm tình kích động, lòng yêu cái đẹp không cần che giấu.
Nơi này cùng với quý khí của anh không hợp nhau.
Trong cảm nhận của Ngọc Điệm Thu Lục thiếu gia nên ngồi trong siêu xe yên tĩnh, không nên hạ phàm đến ga tàu điện ngầm.
Lục Trì Chi gặp cô thoáng qua.
Ngọc Điệm Thu: “…”
Không để ý đến một chút à?
Cô không để ý tới tiền tài, tiền tài không để ý tới cô.
Cô chủ động đuổi kịp bước chân của Thần Tài.
Lục Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô, đuôi mắt phượng hơi hơi nhếch lên, mí mắt hơi mỏng rũ xuống: “Cậu theo dõi tôi?”
Không phải, cô còn đến sớm hơn so với anh, làm sao lại thành kẻ cuồng theo dõi chứ?
“Tôi bảo vệ cậu.” Ngọc Điệm Thu cợt nhả: “Rất ít khi đi tàu điện ngầm đi? Quen tuyến đường không? Chúng ta ngồi tuyến thứ 2.”
Cô chủ động cầu hoà.
“Việc hôm đó, là tôi đã mạo phạm rồi.” Ngọc Điệm Thu ngoan ngoãn mà thừa nhận sai lầm: “Tôi bảo đảm, về sau không tìm loạn nữ nhân cho cậu.
Cậu có thể tha thứ cho tôi hay không?”
Lục Trì Chi tải xong APP đi nhờ tàu điện ngầm, ấn vào nạp phí.
“Biết rồi.
Tạm thời không thể.” Anh đồng thời trả lời cô hai vấn đề.
Nói xong, lập tức đi vào bên trong.
Biết đường còn đi ngược…
Ngọc Điệm Thu đứng ở cửa kiểm tra an toàn chờ anh quay lại.
Thị lực của Lục thiếu gia chẳng ra gì, bản lĩnh nhận đường thật ra rất mạnh, không đến hai phút đã trở lại bên người cô.
Anh lấy lại bình tĩnh, hỏi cô ngược lại: “Cậu lạc đường à?”
Ngọc Điệm Thu: “?”
Ngọc Điệm Thu nghiêm trang phối hợp: “Ừm, đúng.
Chờ cậu đến dẫn tôi đi.”
“Có thể.”
“Xe cậu không lái à?”
“Hỏng rồi.”
Ngọc Điệm Thu tháo balo xuống đi qua cửa kiểm tra, kinh ngạc cảm thán vận khí của anh: “Chạy đến cửa tàu điện ngầm vừa vặn cũng hỏng rồi?”
Lục Cầm Chi bỏ mũ xuống: “Chính là khéo như vậy.” Qua được cửa kiểm tra, anh vuốt vuốt sợi tóc, tóc mái nhỏ vụn dừng ở đuôi mắt, ngọn tóc mềm xốp.
Ngọc Điệm Thu sờ sờ tóc của chính mình, đội mũ vào sẽ sụp, anh làm sao lại xoã tung được như vậy.
“Nhìn cái gì.” Biểu tình của Lục Trì Chi có chút cau có: “Tôi so với người đàn ông già vừa nãy ai đẹp hơn?”
Ngọc Điệm Thu không có cách nào lý giải nổi, một trai đẹp đang tốt vì sao lại muốn so sánh với người đàn ông già: “Đương nhiên là cậu đẹp!” Lời nói là lời nói thật, cảm xúc như thừa là nịnh nọt.
Lục Trì Chi “ồ” một tiếng: “Tôi còn nghĩ cậu coi trọng người ta đấy.”
Từ từ, anh nói đến không phải là Lâm Biệt Mộng chứ? “Cậu thấy rồi à? Chính là anh ta theo đuôi xe tôi.” Cô tại sao phải giải thích? Cô gái váy đỏ kia anh cũng không giải thích.
Cô đút tay vào túi áo, nhấp miệng không hé răng.
Xe còn chưa đến, Lục Trì Chi xếp ở phía sau cô: “Có chuyện này, tôi cũng giải thích với cậu một chút.”
Không đợi cô mở miệng nói, anh cứ nói chuyện của mình: “Đó là bạn học cấp ba của tôi, số điện thoại của tôi là cô ta tìm người mua.
Không quen, đã block.”
Ngọc Điệm Thu ngoài ý muốn nhấc mắt nhìn anh.
“Xe đến rồi.” Lục Trì Chi che chở cô: “Lên đi.”
Đời này cô chưa từng được bảo hộ như vậy, trái tim giống như bị đồ vật nhẹ nhàng nào đó đụng vào một chút, tự nhiên rung động.
Thời gian cao điểm tan tầm, trong thùng xe tàu điện ngầm người người chen chúc, còn chưa lên các vị trí đã bị chiếm hết.
Ngọc Điệm Thu đã sớm luyện được bản lĩnh không cần dựa vào bất cứ cái gì mà đứng ổn định vững chắc.
Ngược lại Lục Trì Chi ở phía sau cô, không ngừng ngã trái ngã phải.
Ngọc Điệm Thu đổi tay cầm điện thoại, đỡ lấy eo của anh.
“Người anh em, cậu dựa vào tôi một chút.”
Lục Trì Chi: “…”
Không muốn từ chối, cũng không thể không từ chối.
Tay cô bị kéo ra, ánh mắt kiêu ngạo của Lục thiếu gia đảo tới, biểu tình viết rõ ràng “Bổn thiếu gia cần cậu đỡ”?
Tôn nghiêm đáng chết của thiếu niên này.
Ngọc Điệm Thu xoay tay lại, điều chỉnh vị trí, yên lặng đứng sau lưng anh, cùng anh đứng lưng tựa lưng.
Lục Trì Chi quay đầu nhìn cô.
Tất cả các biểu tình đều bị giấu dưới lớp khẩu trang, Ngọc Điệm Thu cũng phân không rõ ánh mắt của anh là ghét bỏ hay là cảm kích.
Thế nào cô cũng cười.
Sóng này cọ đến rồi.
Buổi tối lướt video ngắn, Ngọc Điệm Thu lướt đến chính mình.
Một màn lúc chạng vạng trên xe điện ngầm bị người yêu hội hoạ vẽ ra, lượt like của video cũng rất nhiều.
Ngọc Điệm Thu tùy ý quét mắt nhìn dòng chữ: Tuyến tàu điện ngầm số 2 ngẫu nhiên gặp được một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc cao, vẽ xong mới phát hiện bọn họ đã đi rồi, một nhóm người khác đến.
Thiếu niên trong tranh như là đi ra từ truyện tranh, mặt mày dịu dàng mà nhìn nữ sinh ở phía sau.
Mà nữ sinh này không hề phát hiện, chỉ lo cúi đầu nghịch điện thoại.
Hai người đều mặc áo hoodie màu đen, mũ của nữ sinh phình phình đè trên lưng nam sinh.
Áo hoodie cùng loại, giày thể thao cùng loại, vừa nhìn đã biết là áo đôi.
Giang cư mận hô hào: Quá ngọt!!
Giày và áo hoodie của Ngọc Điệm Thu rất đại chúng, không thể so sánh được với một thân quần áo đắt thái quá của Lục Trì Chi, đây là hoạ sĩ ngay tại hiện trường phát huy sức tưởng tượng vẽ thành cùng loại.
Cô ấn like, nằm trên giường ấm ủ cơn buồn ngủ.
Gần đây thức khuya nhiều, chất lượng giấc ngủ giảm xuống rất lớn.
Ngọc Điệm Thu ấn vào trang chủ của Dĩ Hằng nghe lén video mới cập nhật.
Động thái của anh mọi người đều có thể nhìn thấy.
Ngọc Điệm Thu nhìn một cái, anh vậy mà cũng like cho vị hoạ sĩ kia.
Buổi sáng, Ngọc Điệm Thu nhận được điện thoại của Lâm Biệt Mộng, nói là vì chuyện ngày hôm qua cảm thấy áy náy, muốn đưa cô đến công ty.
Ngọc Điệm Thu không muốn phiền anh: “Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm là được.”
Lúc này, Lục Trì Chi đi ra từ phòng ngủ, cũng đang nghe điện thoại.
Lâm Bỉ Khâu vừa tan ca đêm, báo cáo cho anh mấy trọng điểm, chuyện vừa nói: “Tần suất cập nhật gần đây của cậu, có chút cao quá mức nhé? Quyết Dâng Hương cũng từ tháng cập nhật một lần biến thành tuần cập nhật một lần.
Làm sao thế, trọng tâm thiên về phối âm kia à?”
Lục Trì Chi nhìn về phía bàn ăn.
Ngọc Điệm Thu đang ăn bữa sáng, cô hôm nay mặc một thân đơn giản như cũ, tóc dài hơn một chút, tóc mái từ thái dương đã che đến khuôn mặt.
Cô ăn đến mức khuôn mặt phình phình, đầu đặt lên chiếc điện thoại đã cố định ổn, một bên xé bánh quẩy ra.
Lục Trì Chi trở về phong thay đổi một thân quần áo, đi đến trước mặt cô: “Này, dao cạo râu của tôi cậu để ở đâu.”
“Trong ngăn tủ.” Ngọc Điệm Thu lập tức đứng dậy dẫn đường, xấu hổ cười nhẹ: “Lúc cha mẹ tôi tới bị tôi giấu đi rồi.”
Trên mặt Lục Trì Chi không có biểu tình gì: “Ừm.”
Cơn ngái ngủ đáng sợ này.
Chú ý đến áo hoodie hôm nay của anh không hề đen thuần, tay áo bên trai có mấy cái sọc màu trắng.
Ngọc Điệm Thu cúi đầu nhìn nhìn tay áo của chính mình, cô cũng có sọc, ở bên phải.
Cô một lần nữa nhận điện thoại: “Thật ngại quá, vừa rồi đi cầm đồ vật.”
Lâm Biệt Mộng hỏi: “Bạn trai à?”
Ngọc Điệm Thu: “Bạn cùng phòng.”
Cô ấn mở loa, để điện thoại ở bên cạnh để dọn bàn: “Xe anh không cần phải sửa sao?”
Lâm Biệt Mộng nói: “Trong nhà có một chiếc để đó không dùng.
Cô ở đâu?” Anh ta cười nói: “Không cần từ chối tôi.
Vốn là tôi tạo thành bối rối cho cô, đưa cô đi cũng là đương nhiên.”
Lục Trì Chi gọi điện thoại, xoang mũi nhảy ra một tiếng cười lạnh: “Thời buổi này, còn có người dùng loại cũ kỹ lộ liễu như vậy mà lừa cô gái nhỏ.”
Lâm Bỉ Khâu: “Gì?”
Lục Trì Chi cười nhạo một tiếng: “Kẻ ngốc mới mắc bẫy.”
“Được.” Ngọc Điệm Thu báo địa chỉ.
Lục Trì Chi: “…”
Ngọc Điệm Thu nhận được điện thoại của Lâm Biệt Mộng lần nữa là hai mươi phút sau.
Nói thật, có công phu này cô đều ngồi trên tàu điện ngầm đi thẳng đến công ty.
Nhưng cô trời sinh không quá biết cách từ chối người khác, ai gặp nạn mở miệng cô sẽ ra tay tương trợ, huống chi đối phương còn là ngữ khí hèn mọn thỉnh cầu như thế này.
Đang lúc cô chờ đến nôn nóng, một chiếc Audi màu lam đi đến đây, ngừng ở bên cạnh cô.
Lâm Biệt Mộng mặt đầy xin lỗi: “Vừa nãy lên nhầm cao tốc, chậm trễ một chút thời gian.”
“Không sao cả.” Tiếng của Lục Trì Chi vang lên: “Hai chúng tôi cũng không chờ bao lâu.”
Ngọc Điệm Thu: “?”
Thần Tài cũng phải đi nhờ xe hay sao.
“Lên xe.” Gương mặt tuấn tú của Lục thiếu gia mang ý cười, vô cùng hiền hoà: “Cậu ngồi bên trong hay bên ngoài?”
Ngọc Điệm Thu vội vàng đi công ty điểm danh, chui vào ghế sau, ngồi vào bên trong.
Lục Trì Chi ngồi vào, ngữ điệu tản mạn: “Bác tài, đi đến tổ Khai phá phần mềm của công ty Ất Trí, cảm ơn.”
Đột nhiên nhảy ra một người đàn ông, còn bị coi là tài xế, trong lòng Lâm Biệt Mộng không thoải mái, nhưng ngại người này là bạn cùng phòng của Ngọc Điệm Thu, không thể không nể tình: “Người anh em ở tổ Phần mềm công ty Ất Trí? Nghe nói lập trình viên các cậu thường xuyên tăng ca, cũng không có thời gian ở bên cạnh bạn gái.”
Lục Trì Chi: “Còn ổn.
Ở chung nhà, buổi tối là có thể bên cạnh.”
“Người anh em vẫn nên nỗ lực mua căn phòng lớn hơn.
Giống loại chung cư cũ như thế này, hướng dẫn cũng không quá chuẩn xác.”
Lục Trì Chi: “Căn phòng lớn quá đắt, không mua nổi.”
Chiến hoả giữa hai người quá rõ ràng.
Ngọc Điệm Thu lại trì động không nghe ra ý coi khinh trong lời nói của Lâm Biệt Mộng với Lục Trì Chi.
Cô chen vào nói: “Anh ấy không phải công nhân của Ất Trí.” Cô không làm lộ ra sự thật Lục thiếu gia là dân thất nghiệp lang thang, thay anh hoà giải: “Chức nghiệp chủ yếu là diễn viên lồng tiếng, rất có danh tiếng.”
Lục Trì Chi cong môi, băng tuyết trong mắt hoà tan.
“Khó trách, vừa rồi tôi cảm thấy âm thanh của người anh em này quen tai.
Ngành này rất nhiều tiền nhỉ? Nghe nói fans rất hào phóng, một lần livestream được tặng lên đến vài vạn.”
Lục Trì Chi: “Ừm, phú bà rất nhiều.”
Ngọc Điệm Thu: “…”
Cô thay anh giải thích: “Anh ấy không livestream, chỉ tùy tiện lồng tiếng, tính chất không giống với các Blogger khác.”
Lâm Biệt Mộng dùng miệng lưỡi nói giỡn: “Các cô gái nhỏ giống cô dường như đều thích âm thanh dễ nghe, đẹp trai, không chú ý năng lực các mặt khác.”
“Cô ấy không phải cô gái nhỏ.” Lời nói kinh người phát ra từ Lục Trì Chi.
Ngọc Điệm Thu bị đánh gục: “… Đúng, tôi không phải cô gái nhỏ.”
Xe phanh gấp một cái.
Lâm Biệt Mộng hoảng sợ quay đầu lại, biểu tình không thể tin, nụ cười trở nên cứng đờ: “Đừng nói đùa kiểu này.”
“Không nói đùa với anh.” Lục Trì Chi chầm chậm nhấc mí mắt lên, khoác lấy vai của Ngọc Điệm Thu.
Ngọc Điệm Thu: “…”
Không dám động.
Sắc mặt Lục Trì Chi thong dong, bình tĩnh nói: “Người anh em này của tôi, lớn lên thanh tú, thích mặc nữ trang, vô cùng bướng bỉnh.”
Anh thân mật mà nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô: “Đơn giản là một nam sinh lớn lên giống…” anh dừng một chút, cường điệu trọng điểm: “Nữ sinh.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook