Editor: Nha Đam
Minh Diễn mãi đến trời tối mịt mới về nhà, sờ soạng cởi áo ngoài.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, mới nhớ tới Ôn Ngọc Thư, cô đã ở trong phòng hắn gần một tháng, ngủ trên giường này cũng không khỏi có chút ngại ngùng, không dám lên giường.

Hắn do dự một lúc rồi mới nằm xuống.

Không biết có phải là ảo giác của hắn không, nhưng hắn luôn cảm thấy chóp mũi mình tràn ngập một mùi hương nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào.

Không phải là hương hoa, chưa kể gần nhà hắn không có trồng hoa, thậm chí có trồng cũng không có loại nào có hương thơm đặc sắc như vậy.

Chỉ sợ là ―― đó là mùi thơm từ trên người thiếu nữ.

Nghĩ đến đây, mặt hắn lại nóng bừng.

Không dám nghĩ tiếp nữa, hắn vội vàng nhắm mắt lại muốn chìm vào giấc ngủ.

Nhưng không hiểu sao lúc trước hắn đi xe về mệt, tắm rửa xong liền lăn ra ngủ luôn, hôm nay lại không ngủ được.

Ngay khi nhắm mắt lại, lại nhớ đến thân hình trắng trẻo và mảnh mai của thiếu nữ chỉ có chiếc yếm và quần lót, cùng vẻ mặt tức giận của cô, ngay cả ánh mắt cô liếc nhìn hắn cũng hờn dỗi đa tình.

Không biết qua bao lâu, Minh Diễn mới mê mang chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô gái e thẹn và rụt rè nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ đa tình, trong miệng khẽ gọi hắn là ca ca.

Hắn vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân nóng rực, đầu óc mông lung, hạ thể cũng mơ hồ ngẩng đầu lên.


Hắn run run đưa tay lên kéo yếm của cô xuống, hai luồng trắng nõn giống như được điểm xuyết hồng mai nhảy ta
Hắn không cầm lòng được vuốt ve nơi đó, ánh mắt của cô mê ly thâm tình nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn quyến rũ như hoa đào, dần dần rơi vào vòng tay hắn.

Trời còn chưa sáng Minh Diễn đã bừng tỉnh, hắn thở gấp, nhớ lại cảnh trong mơ, toàn thân nóng bừng lên, lúc này mới phát hiện ra bên dưới nhớp nháp.

Từ bé đến giờ, đây thực sự là lần đầu tiên hắn có một giấc mơ ngọt ngào như vậy, hắn từ trước đến nay chỉ học hành chăm chỉ để đạt được danh vọng, ngay cả khi có hôn ước hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Cũng không phải không có cô nương tốt muốn làm quen với hắn, chỉ là hắn làm như không quen biết, đám bạn ở trường cũng từng chê cười hắn không hiểu phong tình.

Trong đám bạn học, không thiếu người thuộc gia đình giàu có, ngay từ nhỏ đã có nha hoàn thông phòng, thông hiểu nhân sự nên không tránh khỏi tham hoan, cũng đã nhiều lần nói cho mọi người biết cái hay của việc nam nữ hoan ái, lúc đó hắn cũng không cho là đúng, nhưng giờ cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao họ lại ham mê chuyện này như vậy.

Lại nghĩ đến cô, trong lòng lại tức giận, hai người bọn họ còn chưa quen nhau, trong mơ hắn lại xúc phạm cô như vậy, tự nhiên sinh ra cảm thấy xấu hổ và không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Thừa dịp trời chưa sáng, hắn nhanh chóng xóa sạch chứng cứ.

Khi Ôn Ngọc Thư dậy, Minh Ôn thị đã chuẩn bị xong bữa sáng, trong khi đó Minh Diễn đang cởi trần đốn củi trong sân.

Gia đình chỉ có hai người phụ nữ, không làm được việc nặng, hắn mỗi năm đều dành phần lớn thời gian trong học viện, nên mỗi khi được nghỉ ngơi vài ngày, hắn đều sửa sang và sửa chữa đồ đạc trog nhà, chuẩn bị củi lửa và những thứ khác, sau khi hắn làm xong công việc này, nương hắn cũng không phải lo lắng.

Hơn nữa, bây giờ còn thêm một người nữa, hắn nhất định phải chuẩn bị nhiều hơn.

Ôn Ngọc Thư giật mình khi nhìn thấy hắn.

Không ngờ, trông hắn gầy gò, yếu ớt nhưng cũng rất cường tráng, có cơ bụng sáu múi đẹp đẽ ngay ngắn ngang bụng, nước da trắng trẻo, vẻ ngoài đẹp trai, trông rất hấp dẫn.

Nhịp tim của cô tăng nhanh khi nhìn thấy hắn.


Minh Diễn có chút hoảng hốt khi thấy cô đi ra, cúi đầu không dám nhìn cô nhưng lại từ khóe mắt nhìn chằm chằm không chút lưu tình.

Thấy cô có chút thẹn thùng trong lòng có chút đắc ý.

Cha hắn khi còn sống đã dạy hắn luyện võ, từ đó đến nay không sa sút.

Ăn sáng xong, cô bắt đầu thu dọn quần áo đã thay ở nhà để mang ra sông giặt giũ.

Minh Ôn thị không lay chuyển được cô, còn nghĩ sau này gả cô cho con trai, không thể bảo con trai mình đi giặt quần áo được, nên cũng để cô đi.

Ôn Ngọc Thư nhìn hồi lâu không thấy quần áo của Minh Diễn, có chút khó hiểu nên hỏi hắn.

"Minh Diễn ca ca, sao hôm qua không thấy quần áo huynh vậy? Huynh để ở đâu vậy? Để muội đem đi giặt."
Những cái đó đều là bằng chứng phạm tội! Sau khi giặt sạch hắn cũng không dám phơi nó trong sân.

Hoảng sợ, nói không nên lời: "Muội tự đi giặt đồ của mình đi đồ của ta không cần muội quan tâm!" Nói xong, hắn cảm thấy không ổn, có chút hối hận, nhìn thấy ánh mắt của cô có chút ủy khuất, liền muốn mở miệng dỗ dành cô, há miệng thở dốc nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Ôn Ngọc Thư tức giận, có lòng tốt lại còn bị mắng, trong lòng liền ngột ngạt.

Cũng không thèm để ý hắn, quay người bỏ đi.

Làng Thanh Thạch ở dưới chân núi, được đặt tên như vậy là do có những dải đá xanh lớn trên núi, trong làng có hai con suối nhỏ, một là suối nước ăn và một là suối dùng cho sinh hoạt trong gia đình.

Cô thường giặt quần áo bên con suối ở cuối phía đông của làng, cô đã đi theo Minh Ôn thị vài lần và biết đường đi.

Lúc này, rất nhiều phụ nữ đã ngồi xổm ở đó để giặt quần áo bên dòng suối, gần như tất cả những vị trí tốt hơn đã bị chiếm hết, Ôn Ngọc Thư do dự không biết nên đi đâu.


Lúc này, một cô gái xinh đẹp đến chào hỏi cô, mấy người phụ nữ bên cạnh cũng mỉm cười chào hỏi, "Ôn biểu muội cũng tới đây giặt quần áo à." Lúc trước, Minh Ôn thị giới thiệu cô là biểu muội bà con xa của Minh Diễn đến đây nhờ cậy bọn họ.

Cô cũng nói tên của mình, nhưng hầu hết người dân trong làng đều không biết chữ và họ luôn nói sai tên của cô, vì vậy chỉ đơn giản gọi là Ôn biểu muội, rất dễ nhớ và dễ nhận ra.

Khi đến gần hơn, có một cô nương đằng xa nhường chỗ cho cô, nàng hoạt bát, vui vẻ, vừa thấy người thì mỉm cười, Ôn Ngọc Thư nhìn nàng thì cảm thấy buồn bực trong lòng vơi bớt đi.

"Xuân Hạnh tỷ."
Cô đã đến đây vài lần, lần nào cũng có thể nhìn thấy Dư Xuân Hạnh, hai người đều rất hợp tính và có thể nói chuyện với nhau, họ trao đổi tên họ và qua lại với nhau.

Dư Xuân Hạnh đáp: "Hôm nay muội bị sao vậy? Có vẻ không vui."
Ôn Ngọc Thư nói chuyện vừa rồi cho nàng ấy nghe.

Dư Xuân Hạnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo lý thuyết hắn không nên phát giận như vậy, nhưng muội cũng là biểu muội của hắn, cũng nên nghi ngờ.

Quần áo của đàn ông thường được mẫu thân và thê tử giặt cho", nói đến đây cô nói nhếch mép nhìn Ôn Ngọc Thư, "Làm mẫu thân hắn thì muội không làm được rồi, chẳng lẽ muội muốn làm thê tử của hắn?"
Ôn Ngọc Thư buồn bực, tạt nước vào người nàng, "Tỷ nói bậy bạ gì thế, chúng ta mới gặp mặt nghiêm túc một ngày, làm sao có thể nghĩ vậy!"
Dư Xuân Hạnh cũng không giận, lại gần cô và nhỏ giọng hỏi: "Nói đi muội không có tình cảm gì với hắn đúng không?" Nhìn kỹ biểu hiện trên khuôn mặt của cô, thấy giữa mặt mày cô mang theo vào phần suy tư.

"Trong mắt các cô nương, hắn chính là một con rùa vàng.

Không chỉ cao ráo, tuấn lãng mà tuổi còn nhỏ đã trở thành một nhân tài.

Không biết ngày xưa có bao nhiêu cô nương ghen tị với Ninh đại nương tử đâu!"
Ôn Ngọc Thư nghi ngờ hỏi: "Ninh đại nương tử là ai? Tại sao muốn ghen tị với nàng ta?"
Dư Xuân Hạnh có chút kinh ngạc, "Ninh đại nương là vị hôn thê mà cha hắn từ nhỏ đã định cho hắn! Muội không biết sao?"
Ôn Ngọc Thư cúi đầu, trong lòng có chút buồn bực.

Dư Xuân Hạnh nói tiếp: "Nhưng một tháng trước khi muội đến, hai nhà đã hủy hôn rồi."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Vẻ mặt Dư Xuân Hạnh khinh bỉ, "Còn cần nói chuyện sao? Nhà họ Ninh muốn trèo cao, coi thường Minh đại lang."
"Nhưng không phải tỷ nói hắn rất nổi tiếng sao?"

Cô bĩu môi, "Đúng vậy, nhưng cho dù điều kiện của hắn tốt như thế nào, sau này dù trúng Trạng Nguyên thì bây giờ hắn cũng chỉ là tú tài nghèo mà thôi.

Nhà họ Ninh mới là một gia tộc lớn trong trấn mặc dù chỉ là phòng thiếp thất, nhưng cũng có thể đeo vàng bạc, ăn sung mặc sướng.

Hơn nữa lúc trước nhà họ Ninh không qua nổi đại nạn này, tự nhiên sẽ thả hắn đi để tìm chỗ khác tốt hơn, sợ là Minh đại lang sẽ rất buồn, trước đây cả hai đã có hôn ước, trước mặt hắn luôn có mấy cô nương đong đưa, tỷ còn nghe nói có một tiểu thư con nhà giàu cũng thường xuyên tỏ ra có ý tốt với hắn, nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm.

Người khác nói rằng trong lòng hắn si mê Ninh đại nương.

Hắn bây giờ không biết sẽ tiện nghi cho cô nương nhà ai.

"
Ôn Ngọc Thư đang giặt quần áo, có chút lơ đễnh.

Thấy cô không nói gì, Dư Xuân Hạnh nhanh chóng giặt quần áo.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lau mồ hôi, vô tình thấy một bóng người, hơi nhíu mày, "Nàng ta sao lại ở đây?"
Ôn Ngọc Thư tò mò hỏi: "Là ai?"
"Ninh Yên, Ninh đại nương tử."
Cô vừa nghe xong liền ngẩng đầu nhìn, Ninh Yên quả thực là một cô gái có thể mê hoặc nam nhân, nàng ta thật sự có vốn liếng, sinh ra đã trắng nõn xinh đẹp, dáng người cao gầy, bước đi lắc lư và duyên dáng.

Cô lại nghĩ đến mình ―― cô vẫn chưa trưởng thành! Trong lòng có chút chán nản, không nói gì.

Cô nhanh chóng giặt quần áo, chào Dư Xuân Hạnh rồi nói muốn đi về.

"Này..." Dư Xuân Hạnh vội vàng ngăn cô lại, "Suýt chút nữa đã quên nói, buổi chiều, tỷ và Nhị Nha Tam lên núi đào rau dại.

Muội có đi không?"
Ôn Ngọc Thư cảm thấy có chút mới lạ, nghĩ đến không có việc gì, liền đồng ý.

"Vậy lát nữa tỷ tìm muội nhé." Dư Xuân Hạnh vui vẻ nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương