Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công
-
10: Xong Việc
Editor: Nha Đam
Minh Ôn thị có thói quen ngủ trưa, điều này được dưỡng thành từ hồi bà còn là khuê nữ.
Đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, hôm nay cũng giống như trước, nhưng bởi vì không có chuyện gì, bà ngủ lâu hơn bình thường.
Khi bà tỉnh dậy, chân trời đã nuộm đầy ánh hoàng hôn.
Bà giật mình tỉnh lại, không ngờ hôm nay lại ngủ lâu như vậy.
Nghĩ đến việc phải chuẩn bị bữa tối trước khi trời tối, bà vội vàng vào bếp.
Căn bếp được xây dựng đơn giản trong sân, muốn đi vào bếp, phải đi qua phòng của Minh Diễn.
Bà vừa đi tới đó liền nghe thấy một âm thanh ám muội, lúc đầu cũng không để ý tới, bà cũng là người từng trải, cũng biết thanh thiếu niên thì khi ở bên nhau cũng không tránh khỏi việc đụng chạm.
Nhưng bà cũng tin rằng con trai bà là một người đứng đắn và sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì trái đạo đức.
Nhưng càng ngày càng đến gần, âm thanh ấy càng không thể lọt tai, hai khối thân thể va chạm ở vào nhau vàng lên tiếng bạch bạch khiến bà nhịn không được đỏ bừng mặt.
Không ngờ, đứa con trai thường ngày đứng đắn của bà lại không chịu nổi dụ hoặc, cũng dám trước khi cưới làm chuyện hoang đường như vậy.
Nếu chuyện này lan ra, mọi người nghĩ thế nào về gia đình mình và con trai mình?
Giờ phút này đầu óc quay cuồng, nhưng cuối cùng vẫn nên rời khỏi đây trước, cũng không dám nghe thêm nữa.
Khi nấu cơm, bà cũng không thể không nghĩ về điều này và điều kia.
Bà cũng rất muốn tác thành hai đứa, nhưng không muốn chúng làm chuyện phu thê trước khi cưới! Bà không ngừng suy nghĩ về điều đó, suýt chút nữa đã cắt vào tay mình.
Cuối cùng sau nấu cơm xong, bà lại đến gần phòng của Minh Diễn, tự hỏi mình có nên gõ cửa và gọi hai người ra ngoài ăn tối hay không thì lúc này trong phòng không có động tĩnh gì, không biết hai người bọn họ như thế nào.
Nhưng bà không dám hấp tấp mở cửa, trước đây chỉ có một mình bà sẽ dễ dàng đẩy cửa phòng con trai mình, nhưng mà bây giờ hai người bọn họ...!
Bà đang lưỡng lự thì cửa phòng đột ngột bị mở ra từ bên trong.
Người mở là con trai bà Minh Diễn, quần áo chỉnh tề, ánh mắt đã khôi phục sự thanh minh.
Vừa mở cửa, trong phòng mơ hồ có hơi thở ái muội, Minh Ôn thị vội vàng né tránh.
Minh Diễn là một người thông minh, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Minh Ôn thị, đã biết rằng bà đã biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng hắn lại không nhanh không chậm đóng cửa lại, không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Minh Ôn thị, đi thẳng vào phòng bếp bưng một bát cơm lên ăn.
Sau khi thu thập xong mọi thứ, hắn đưa Minh Ôn thị vào phòng chính và kể cho bà nghe về chuyện này.
Hóa ra khi hắn đến địa điểm đã hẹn không thấy bạn học của mình, hắn tưởng mình đến sớm nên kiên nhẫn đợi rất lâu.
Sau một thời gian dài chờ đợi nhưng không có ai đến, hắn mới biết rằng mình đã bị cho leo cây.
Hắn đi bộ về đường cũ, nhưng lại gặp Ninh Yên trên đường.
Hắn cũng không muốn dây dưa với cô ta liền xoay người rời đi, nhưng lại bất ngờ bị chặn lại.
Vừa đến gần cô ta đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, dần dần ý thức của hắn bắt đầu mờ mịt, trong người dường như có lửa đốt.
Nhìn thấy hai má đỏ bừng cùng đôi mắt mờ mịt của hắn, Ninh Yên liền ôm lấy hắn, bắt đầu xé quần áo của hắn.
Để về nhà sớm hơn, Minh Diễn đi đường tắt trong núi, ngày thường rất ít người ra vào, bây giờ một mình cũng không có ai.
Sức lực của Ninh Yên rất lớn, nhất thời khiến hắn không tránh được, thiếu chút nữa bảo cô ta cởi quần áo ra.
Hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, cho đến khi nếm được mùi máu, hắn mới khôi phục lại chút minh mẫn, dựa vào chút minh mẫn này, hắn đẩy cô ta ra, lảo đảo chạy về nhà.
Sau đó suy nghĩ kỹ lại, hắn đoán bức thư của một người bạn cùng lớp là do Ninh Yên tự viết ra, hắn đã từng ở cùng với ca ca của Ninh Yên vài lần, cũng từng nghe hắn ta khoe khoang em gái mình viết chữ rất đẹp lại còn giỏi bắt chước người khác, suy đoán này của hắn khá chắc chắn.
Như vậy thì mùi hương mà hắn ngửi được trên người cô ta chính là một loại mị dược đặc biệt, nếu không sẽ không khiến cả người hắn nóng bừng và sinh ra dục vọng.
Bức thư giả kia chính là muốn dẫn dụ hắn đến, hạ mị dược là muốn cùng hắn làm chuyện tốt.
Cô ta làm tất cả những điều này là muốn thành thân với hắn, một khi như vậy, ngay từ đầu tại sao lại muốn từ hôn?
Theo những gì hắn biết, Ninh Yên sớm đã bị mẫu thân của cô ta dưỡng thành tính ích kỷ lại ham hư vinh, không có khả năng cô ta từ bỏ Cao Viễn vì hắn?
Chẳng lẽ đột nhiên thấy hắn có tiền đồ?
Khả năng này không lớn, thế giới này đầy rẫy tai họa, khảo thí khoa cử cũng đã bị hủy bỏ, không biết khi nào mới khôi phục lại, hắn có thể không lấy được công danh.
Tại sao cô ta muốn làm điều này? Minh Diễn khó hiểu.
Minh Ôn thị biết được lý do, cũng không trách hắn, lo lắng thuốc có tác dụng phụ, bảo hắn lên thị trấn để gặp đại phu.
Minh Diễn lắc đầu, "Hẳn là không có tác dụng phụ.
Cô ta lúc trước có tìm con vài lần, mở miệng ra là muốn quay lại với con.
Hôm nay, cô ta muốn làm chuyện phu thê với con nên tuyệt đối sẽ không thương tổn con.
"Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục," Con chỉ sợ Thư Nhi có chuyện.
"
Minh Ôn thị trầm ngâm rồi nói: "Con lên thị trấn tìm một đại phu tốt, mua một phần thuốc tránh thai.
Nó bây giờ còn quá nhỏ, nếu mang thai chỉ sợ không giữ được mạng.
Chờ hai năm nữa nó cập kê, các con liền thành hôn.
"
Minh Diễn nghe đến đây có chút đỏ mặt, nhưng vẫn vâng một tiếng đáp lại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook