Lâm Thanh Yến không bao giờ ngờ rằng Lục Vũ Kỳ sẽ đột nhiên làm như vậy.

Cậu mở to mắt, đầy sợ hãi và bối rối, sững sờ một lúc mới kịp phản ứng và đẩy Lục Vũ Kỳ ra, tuy nhiên, chưa kịp giơ tay lên, Lục Vũ Kỳ đã bị một lực bất ngờ đá ngã xuống đất.

Lực mạnh đến mức Lục Vũ Kỳ ngã xuống đập vào bàn, mọi thứ trên đó đều rơi xuống đất, phát ra một tiếng động lớn, Lâm Thanh Yến giật mình, đôi mắt bối rối vẫn mở to.

Cho đến khi cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó xuất hiện trong tầm mắt, vẫn là khuôn mặt tuấn tú thành thục quen thuộc, nhưng khí tức trên người lại rất xa lạ, không phải lạnh lùng ôn hòa mà mang theo khí tức âm trầm và hung bạo.

Giống như một loài thú ăn thịt bị xâm phạm lãnh thổ.

Lâm Thanh Yến cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không rét mà run.

Cố Phi im lặng không nói gì, chỉ nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Yến, vẻ mặt u ám bước nhanh ra ngoài, động tác gần như thô lỗ rất không phù hợp với hình tượng của hắn.

Lục Vũ Kỳ có chút chật vật ngồi trên mặt đất, xoa xoa bên sườn bị đá đau nhức, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc thắng.

Chậc chậc...

Cố Phi ra tay không chút thương xót nào hết.

Tốt xấu gì y cũng là em họ của hắn đấy.

...

Sức lực trong tay người đàn ông không thể kiểm soát được, cổ tay Lâm Thanh Yến bị nắm đến hơi tê, nếu cậu cảm nhận được cơn đau chắc chắn sẽ la đau.

Lâm Thanh Yến biết Cố Phi tức giận vì nhìn thấy Lục Vũ Kỳ hôn mình, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy Cố Phi như thế này, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, cậu không dám nói gì nữa, trong lòng vừa hoảng loạn vừa sợ, lại ngoan ngoãn đi theo người đàn ông.

"Cố tổng? Ngài muốn đi đâu vậy, Cố tổng..."

"Thật kỳ lạ..." Đạo diễn nhìn hai bóng người nhanh chóng lướt qua trước mặt mà không biết chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc mở miệng. Người Cố Phi nắm tay... hình như là thực tập sinh ở đây? Vẫn còn đang mặc quần áo tập luyện?


Vừa rồi đạo diễn còn thắc mắc tại sao đã tối rồi mà kim chủ baba lại đột nhiên đến thăm, còn tưởng là đến để kiểm tra, oong còn ở bên cạnh để giới thiệu này nọ.

Nhưng hình như... không phải vậy?

Cố Phi chân dài đi rất nhanh, Lâm Thanh Yến phải chạy bộ mới bắt kịp động tác của hắn, may mắn dọc đường không gặp người nào, hai người rất nhanh từ ký túc xá đi xuống.

Bầu trời bên ngoài đã tối sầm, bầu trời u ám, mây dày gần như che khuất hoàn toàn mặt trăng, chỉ lộ ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của nhau, những ngọn đèn đường màu vàng ấm áp vẫn bật sáng, kéo dài bóng của hai người.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, nhưng không thể tiêu tán nhiệt cùng xung động trong cơ thể, nóng lòng tìm cách trút bỏ nó.

Bên ngoài là xe của Cố Phi, tài xế không biết đã đi đâu, Cố Phi trực tiếp mở cửa ghế sau, nhẹ nhàng đẩy thiếu niên vào trong, sau đó hắn cũng ngồi vào, dùng sức đóng sầm cửa xe lại.

Một thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Yến, đôi mắt người đàn ông thâm thúy, đôi môi mỏng mím chặt, tựa hồ đang tức giận vô cùng, toàn thân tản ra một loại cảm giác áp bức khiến người ta khó thở.

Lâm Thanh Yến ngơ ngác, rụt rè nhìn hắn, "Cố..."

Lời còn chưa dứt, cái ót đã bị một bàn tay to lớn ôm lấy, vòng eo thon gọn bị cánh tay rắn chắc ôm chặt, đôi môi khô và nóng áp vào cậu một cách không thương tiếc, chặn đứng hoàn toàn lời nói của cậu.

"Ừm..."

Lâm Thanh Yến một lần nữa mở to mắt kinh hãi và bối rối, nhưng không giống như khi đối mặt với Lục Vũ Kỳ, cậu không hề phản kháng, thậm chí còn mơ hồ kích động, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn gần như bạo lực và thô bạo của người đàn ông.

Lý trí của Cố Phi đã bị sự tức giận và xúc động xâm chiếm, bình thường đối mặt với chuyện gì cũng bình tĩnh thong thả, nhưng giờ đây vì một thiếu niên mười chín tuổi, hắn đã hoàn toàn mất đi sự đúng mực và lý trí.

Hắn ôm chặt Lâm Thanh Yến, giống như một kẻ xâm lược không rõ phải trải, cho đến khi gần như hết oxy.

Người trong ngực hắn rất ngoan ngoãn, cho dù đột nhiên bị đối xử như vậy, cũng không hề phản kháng, ngược lại chủ động ôm eo Cố Phi, ngốc nghếch đến mức quên cả thở, cho đến khi khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì thiếu oxy.


Lý trí Cố Phi trở lại, hắn đành phải rời môi, lòng bàn tay đang ôm sau đầu Lâm Thanh Yến di chuyển xuống, nhẹ nhàng véo gáy cậu, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn nhắc nhở:"Thở."

Hai má của Lâm Thanh Yến bị vì thiếu oxy, lại thêm kích động và xấu hổ trở nên hồng như một quả đào chín. Sau khi nghe điều này, mới phản ứng và hít thở không khí trong xe một cách dữ dội để tránh ngất xỉu vì thiếu oxy khi hôn.

Chuyện này xấu hổ quá trời.

Lâm Thanh Yến xấu hổ đến đỏ cả tai.

Cố Phi nhìn thẳng vào người trong ngực, lông mi có chút run rẩy, đôi mắt cụp xuống, gò má ửng hồng...

Sắc mặt hắn vẫn khó coi, giọng điệu trầm thấp, lạnh lùng và mãnh liệt, nụ hôn mãnh liệt vừa rồi cũng không thể kìm nén được sự tức giận của hắn, “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, hắn không thể kìm nén sự tức giận và xúc động trong lòng, giống như núi lửa phun trào.

Làm sao Yến Yến của hắn có thể làm những việc thân mật như vậy với người khác?

Lâm Thanh Yến biết Cố Phi nhất định đã hiểu lầm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong gang tấc, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, nói lắp bắp:

"Không, không phải như anh nghĩ đâu, Lục Vũ Kỳ không hề hôn em cậu ấy... ngón tay cái của cậu ấy ở giữa, cậu ấy hôn ngón tay cái của mình, cậu ấy làm vậy là để cho anh thấy. "

Lục Vũ Kỳ lúc đó đang ở đối diện cửa, chắc chắn là đã nhìn thấy Cố Phi tới, cho nên cố ý làm như vậy, chỉ có y mới có dũng khí làm ra loại chuyện này... Lâm Thanh Yến không biết có nên cảm ơn hay không.

Cố Phi không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu, không biết hắn có tin hay không, Lâm Thanh Yến lập tức lo lắng, cậu không muốn Cố Phi hiểu lầm nên miệng phản ứng nhanh hơn não:

"Anh Phi, em chỉ thích anh, cho nên... cho nên em sẽ không hôn ai khác ngoài anh."

Lời nói của cậu thẳng thắn và chân thành, giọng nói trong trẻo dịu dàng, đôi mắt đào hoa ẩm ướt đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông, bên trong có sự ngượng ngùng và lo lắng, cũng không che giấu sự yêu thích của mình.


Ánh sáng trong xe mờ mịt nhưng đôi mắt đào hoa ẩm ướt đó lại sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nó được thể hiện một cách thẳng thắn trước mắt Cố Phi.

Trong phút chốc, trái tim Cố Phi như được rót mật vào, ngọt ngào đến nỗi đầu tim rung lên, mềm mại đến nỗi hầu kết của hắn cuộn tròn, sau đó hắn nhích tới, nâng cằm Lâm Thanh Yến lên, một lần nữa chặn kín đôi môi mềm mại kia.

Động tác lần này nhẹ nhàng và kiềm chế hơn trước một chút, nhưng vẫn mang ý nghĩa cưỡng ép khiến người ta không thể phản kháng, Lâm Thanh Yến đương nhiên không có ý định phản kháng, kinh nghiệm hôn của cậu có hạn, chỉ có thể ở thế bị động.

Cậu thích Cố Phi, cho nên mới nguyện ý cùng hắn làm loại chuyện này.

Xấu hổ nhưng cũng kích động và vui sướng, cơ thể như bị một dòng điện xuyên qua, cảm giác tê dại xâm chiếm toàn thân, khiến đại não ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ.

Cái chạm ấm áp trên môi giống như một giấc mơ.

Tim đập nhanh đến mức như sắp bay ra khỏi cơ thể.



Sau khi nụ hôn kết thúc, Cố Phi lại một lần nữa buông người không thở được trong ngực mình ra, tay chân Lâm Thanh Yến mềm nhũn, đầu ong ong, đừng nói đến gò má, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, không còn chút sức lực nào ngã vào vai người đàn ông, hô hấp dồn dập.

Có lẽ vì ngượng ngùng, Lâm Thanh Yến vùi đầu vào vai Cố Phi, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, ngón tay vẫn căng thẳng nắm chặt vạt áo của hắn, chỉ để lại cho Cố Phi thấy được cái tai đỏ như muốn nhỏ máu.

Khóe môi Cố Phi hơi nhếch lên, trên mặt viết rõ ràng hai chữ vui mừng, cảm xúc u ám lạnh lẽo hoàn toàn biến mất.

Hắn siết chặt cánh tay, ôm người vào lòng, ngực kề ngực, nhịp thở của nhau đan xen, thân mật đến mức tưởng chừng như không thể tách rời.

"Vừa rồi khi nói những lời này, Yến Yến không hề xấu hổ chút nào." Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai Lâm Thanh Yến, giọng điệu của người đàn ông tràn ngập niềm vui và sự dịu dàng, người đàn ông cách rất gần hơi thở nóng bỏng thổi vào tai cậu khiến nơi đó càng nóng thêm.

Cơ thể An Thanh Yến khẽ run lên, nhưng vẫn không có dũng khí ngẩng đầu lên, do dự một lát mới mở miệng, giọng nói vừa run rẩy vừa ngượng ngùng: "Anh Phi... Anh cũng thích em sao?

" Yến Yến, ngẩng đầu nhìn anh."

Cố Phi dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Thanh Yến, buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau. Trời sinh đôi mắt của người đàn ông rất sâu và sắc bén, nhưng lúc này, đuôi lông mà khóe mày lại tràn ra sự dịu dàng, như băng tuyết đang tan chảy.

Hắn cười khẽ, ánh mắt dịu dàng và thâm tình.


Tim Lâm Thanh Yến đập nhanh.

"Vốn dĩ anh muốn đợi buổi diễn kết thúc rồi mới tỏ tình với em."

"Nhưng anh Phi không thể đợi được nữa, quá nhiều thích em."

"Dù sao sớm muộn gì Yến Yến cũng thuộc về anh, sớm một chút cũng không sao."

Lâm Thanh Yến chỉ muốn chết chìm trong sự dịu dàng của hắn.

Người đàn ông thật sự quá phạm quy, quá phạm quy.

Lâm Thanh Yến buộc mình phải rời mắt đi, nếu không sẽ xấu hổ như kẻ ngốc nhìn chằm chằm vào người khác, ánh mắt chớp chớp, không tự tin thì thầm: "Anh còn chưa hỏi em có đồng ý không."

Cố Phi kiên nhẫn nói, dỗ dành cậu, "Vậy Yến Yến đồng ý hay không đồng ý, hửm?"

Lâm Thanh Yến: "... Em đồng ý."

Cậu chính là như vậy không có nguyên tắc không có cốt khí*.

*Cả nhà ai biết từ nào có thể thay thế nó thì giúp mình vs.

Cố Phi vui vẻ cong môi, trìu mến xoa đầu đứa nhỏ, cúi đầu hôn lên trán cậu rồi nói: "Yến Yến thật ngoan."

Lâm Thanh Yến xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.

Không phải… hình như cậu đã quên điều gì đó?

Gần hai ngày rồi cậu không tắm, cúi đầu xuống là ngửi được mùi chua chua, mà Cố Phi lại ôm hôn cậu lôi thôi nhếch nhác...

Lâm Thanh Yến: "..."

Sao mà tiếp tục nói chuyện được đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương