Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng
-
C42: Chương 42
Hai ngày nay nhị thiếu gia An gia rất đau khổ vì anh cả An Cảnh đã trở về.
Vị đại minh tinh ở trước màn ảnh luôn dịu dàng, tao nhã và dè dặt, việc đầu tiên anh làm khi trở về là xắn tay áo, dùng dép lê đuổi chạy khắp phòng và đánh cho hắn một trận.
"An Dụ, em còn dám vác mặt về nhà à, không phải muốn đi đua xe sao? Không phải muốn lấy chức vô địch à? Không phải rất lợi hại sao? Sao không ở nước ngoài cả đời đi, đỡ phải khiến anh đây thấy càng thêm khó chịu!"
"Em đứng lại đó! Không được chạy!"
"Anh cả, em sai rồi. Em thực sự sai rồi. Anh ra tay nhẹ thôi, đừng có đánh vào mặt mà!"
Mạng với mặt mũi đương nhiên mạng quan trọng hơn, An Dụ năn nỉ mãi, tới mức muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, An Cảnh mới bỏ dép trong tay xuống, nhân tiện đá vào mông thằng em trai không biết cố gắng một cái, sau đó mới xỏ dép vào.
An Dụ gào thét một tiếng, đau khổ xoa mông, nhưng lại không dám nói lời nào chỉ có thể thầm lẩm bẩm trong lòng, ai có thể ngờ rằng tên nho nhã lễ độ trước mặt fan là giống như một hoàng tử cao quý, ở nhà lại là một tên đàn ông sinh hoạt tùy ý, tùy ý tháo dép đánh người.
Hắn tức giận nói: “Đây thực sự là đang lừa gạt người ta!”
Đôi mắt hẹp và sắc bén của An Cảnh nheo lại, trong đó lóe lên một tia nguy hiểm, “Nói cái gì đó?”
“Không… em nói anh cả rất là đẹp trai, ngài chính là thần tượng của tôi, người tôi sùng bái nhất chính là ngài!"
An Dụ chạm vào lương tâm và thầm cảm thấy có lỗi với những fan chẳng hề hay biết gì, mọi người có biết người mà mọi người thần tượng lại có đức hạnh như vậy!
Vừa bạo lực vừa không nói đạo lý!
Chỉ dựa vào vũ lực và quyền lực để trấn áp hắn!
“Tốt nhất là như vậy.” An Cảnh ngồi trên sô pha, bắt chéo chân tao nhã, liếc nhìn An Dụ đang đứng ngay ngắn bên cạnh, để hắn cứ đứng như vậy, còn mình thì lấy một quả táo trong đĩa gặm như thể không có ai đang nhìn.
Thân là một đỉnh cấp lưu lượng trong giới giải trí, ngoại hình và vóc dáng của An Cảnh đương nhiên không chê vào đâu được.
Anh lớn lên giống ba hơn, lông mày sâu, mũi cao, đường nét trên khuôn mặt có cảm giác ba chiều sắc nét, anh tuấn và anh khí*. Anh cũng có dáng người đẹp, bờ vai rộng và đôi chân dài, dù chỉ ngồi không nói chuyện nhưng vẫn toát lên khí chất bệ vệ*.
*Khí khái to lớn, hào khí.
*có bộ dạng oai nghiêm
An Vũ sợ nhất chính là anh cả và người bạn tốt của anh cả là Cố Phi, may là bình thường anh cả rất bận rộn, thường xuyên vắng nhà, nếu không thì con ngựa hoang ngang ngược trên thảo nguyên là hắn sẽ phải biến thành một con thỏ trắng ngoan ngoãn chỉ ăn cỏ.
"Còn đứng ngu người ở đó làm gì? Đợi anh mời em ngồi xuống à?"
"Vâng..."Còn ngựa hoang phóng túng không kìm chế được gục mặt xuống, giống như hoa dại bị héo queo, ủ rũ cụp đuôi rúc vào một góc sopha.
"Anh cả, anh về rồi." An Nam Ý vừa từ bên ngoài đi vào, chạy tới chỗ An Cảnh có chút kinh ngạc ngồi xuống, liếc mắt một cái liền có thể biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi: Anh cả có phải anh vừa dạy cho anh hai một bài học không?"
Thật ra thì cậu ta thấy vui khi người gặp họa hơn ấy chứ nhưng mà vẫn giấu kín trong lòng. An Dụ đã tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, vẫn còn là một tên cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng. Cậu ta khinh thường người anh thứ hai này từ tận đáy lòng.
“Nếu anh hai của em cũng hiểu chuyện và ngoan ngoãn bằng một nửa em thì anh nằm mơ cười đến tỉnh rồi.” An Cảnh giơ tay xoa đầu An Nam Ý với nụ cười trên môi: “Gần đây trường đã khai giảng rồi phải không? Nháy mắt Nam Nam nhà chúng ta đã là sinh viên năm hai rồi."
"Đúng rồi ạ, em vừa mới đi dạo phố với bạn cùng lớp."
Cậu ta đang nói thì tài xế xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào. An Nam Ý lấy một cái túi và đưa cho An Cảnh, ngọt ngào mỉm cười nói: “Anh ơi, em thấy chiếc cà vạt rất hợp với anh nên mua cho anh.”
"Nam Nam đúng là chu đáo, biết hiếu kính anh trai mình, không giống như một số người này đó chỉ muốn chọc giận anh."
An Cảnh lạnh lùng nhìn An Dụ ngồi trong góc, trìu mến xoa đầu An Nam Ý, "Nam Nam, tiền còn đủ dùng không? Không thì nói với anh."
An Nam Ý hiểu chuyện nói: “Đủ rồi, tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho hàng tháng cũng không dùng hết được. Anh cả của em kiếm tiền cũng rất vất vả..”
An Nam Ý là con út trong nhà. ăn nói ngọt ngào và ngoan ngoãn nghe lời, mọi người trong nhà đều yêu thương cậu ta, An Dụ cũng rất yêu thương người em này, cho nên cũng không cảm thấy có gì, chỉ oán giận ngoài miệng hai câu: “Anh cả, anh đừng có tiêu chuẩn kép như vậy! ”
"Em hiểu rồi, hóa ra lời mẹ nói lúc em còn nhỏ là sự thật, em chính là đứa con được nhặt từ trong thùng rác. Không phải con ruột nên không ai yêu không ai thương..." Hắn vừa nói vừa giả bộ lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
“…” An Cảnh âm thầm nghiến răng nghiến lợi,“Ông đây cũng hy vọng em không phải con ruột, để không cần phải lo lắng nữa."
An Vũ: “An Cảnh, anh thật độc ác, sao có thể nói như vậy? Uổng công tình cảm mấy năm nay trao sai người!"
An Cảnh: "Cút!"
Anh em hai người thương tổn lẫn nhau, không ai chú ý đến An Nam Ý ngồi bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, môi mím chặt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường với nụ cười trên môi.
"Anh cả, thật ra anh hai làm điều anh ấy thích thực ra cũng là điều tốt. Em thấy đua xe cũng khá ngầu đấy."
"Vẫn là Nam Nam vẫn hiểu ý em, anh nghe kỹ đi nhé! "
"Ngầu có thể làm ra cơm ăn sao, lần trước có tin tức đưa tin một tay đua trong cuộc đua gặp tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến mất mạng." An Cảnh cau mày, nhìn An Dụ, giọng điệu lạnh lùng có chút bất lực: "Cho dù em đi bán hàng rong hay công nhân quét đường, anh cũng cảm thấy em có tiền đồ."
An Dụ lập tức không nói nên lời. Trong lòng hắn cũng biết ba mẹ và anh cả phản đối hắn đua xe là vì lo lắng cho an toàn của hắn, hắn cau mày, buồn bã nói: “Anh, em không cãi nhau với anh, nữa, em về phòng trước.”
“An Dụ, em vắt tay lên trán rồi suy nghĩ cho kỹ."
“Anh cả, bình tĩnh đi, anh hai nhất định sẽ hiểu nỗi lòng của anh.” An Nam Ý tỏ ra đồng cảm khuyên nhủ, giơ tay đặt lên vai An Cảnh và xoa bóp với lực vừa phải, "Anh cả, anh vừa về chắc hẳn đã mệt lắm, em sẽ xoa bóp cho anh.” An Cảnh thoải mái nhắm mắt lại, ngày thường anh rất bận rộn, không phải quay chụp thì đang trên đường đến nơi quay chụp. Từ trong đến ngoài nước, hơn nữa anh còn mở thêm phòng làm việc nên phải quản lý mọi việc, công việc lại càng bận rộn hơn.
"Nam Nam, vẫn là em khiến người ta bớt lo, anh hai em lớn như vậy cũng không hiểu chuyện bằng em."
An Nam Ý mỉm cười, "Anh cả, thật ra em có chuyện muốn nói với anh, em đã đăng ký rồi tham gia buổi phỏng vấn Ngôi sao ngày mai."
"Hả?" An Cảnh lập tức mở mắt ra, hơi cau mày. Anh là nhà sản xuất quốc dân của "Ngôi sao ngày mai" nên đương nhiên biết chương trình này là hướng về cái gì, "Không phải em học chuyên ngành diễn xuất sao? Tại sao đột nhiên muốn tham gia chương trình hát nhảy này?"
Trong mắt An Nam Ý hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, sau đó cười nói: "Em chỉ là muốn thử sức xem sao, có lẽ có thể tự đột phá chính mình. Hơn nữa, em luôn học hát và nhảy, cũng khá hứng thú với loại chương trình này."
"Anh cả, không phải lúc học đại học anh cũng học ngành biểu diễn sao, mà hiện giờ sự nghiệp diễn xuất lẫn sự nghiệp âm nhạc của anh đều rất thành công, tương lai em cũng muốn trở thành một người như anh.."
"Anh cả, anh vẫn luôn là thần tượng của em."
Những gì cậu ta nói nửa thật nửa giả, An Nam Ý thực sự ngưỡng mộ An Cảnh người anh cả này, là đại minh tinh người người nhà nhà đều biết, xung quanh cậu ta có vô số bạn học thích An Cảnh, mà cậu ta thì kiêu ngạo nói cho bọn họ biết An Cảnh chính là anh của tôi là anh ruột.
Mỗi lần như vậy, cậu ta đều sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị, trong mắt các bạn cùng lớp, trong nhà cậu ta có tiền, lại có một người anh trai là ngôi sao lớn ưu tú như vậy, bố mẹ và anh trai đều yêu thương cậu, quả thật là một thiếu gia được người ta yêu thương.
Dù là đi đến đâu, An Nam Ý vẫn nổi bật giữa đám đông, từ lâu cậu đã quen với kiểu sống được người người chú ý như thế này.
Cho nên... thân phận tiểu thiếu gia An gia, chỉ có thể là của cậu ta.
Không ai có thể lấy nó đi!
An Cảnh đương nhiên không biết em trai mình đang nghĩ gì, có chút không hiểu nên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn An Nam Ý, đôi mắt hẹp vừa sâu vừa nghiêm túc, nói: “Em đã suy nghĩ kỹ?"
Đối phương nghiêm túc gật đầu.
"Em đã nói với ba mẹ chưa?"
"Chưa. Ba mẹ luôn ủng hộ quyết định của em, chỉ cần anh cả đồng ý được." An Nam Ý cười vô hại, kéo ống tay áo An Cảnh như đang làm nũng.
"Anh đừng lo lắng. Em không tham gia vì anh, em sẽ không lợi dụng việc anh là anh trai em, em sẽ dựa vào thực lực của mình để được mọi người công nhận!"
"Thích làm nũng như lúc nhỏ vậy!" An Cảnh cong ngón tay búng nhẹ vào trán em trai, miễn cưỡng thỏa hiệp: "Được rồi, chỉ cần em vui là được, nhưng anh cả phải nói trước cho em biết. Anh sẽ đối xử bình đẳng với tất cả thực tập sinh."
"Dạ biết rồi ạ, anh chính là người công tâm nhất, em sẽ biểu hiện thật tốt để không làm anh mất mặt."
An Cảnh mặt cười, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười. Thật ra anh vẫn không hiểu tại sao An Nam Ý lại đưa ra quyết định này, hơn nữa anh cũng chưa từng nghe nói đứa em này có hứng thú với chương trình này?
Là anh cả, An Cảnh lo lắng nhất chính là đứa em thứ hai An Dụ, bởi vì thằng nhóc này là đứa khiến người ta không bớt lo được, nhưng tương tự, quan hệ giữa anh và An Dụ lại là tốt nhất, khụ...mặc dù An Dụ không bị đánh.
Về phần đứa em trai ngoan ngoãn và nghe lời An Nam Ý, An Cảnh đương nhiên quan tâm và yêu thương, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, tính cách của người em trai này khác hoàn toàn với những người còn lại trong gia đình.
Mặc dù An Nam Ý từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nhưng từ nhỏ cũng đã có tính cạnh tranh và thích đứng đầu trong mọi việc, khi còn nhỏ khi không đạt hạng nhất trong kỳ thi đã tức giận đến mức xé hết bài thi.
Đứa nhỏ này thích cái cảm giác đứng ở vị trí cao nhất, được mọi người ghen tị và ngưỡng mộ.
An Cảnh không đồng ý với điều này.
“Đúng rồi, anh cả.” An Nam Ý nhớ ra điều gì đó, nói: “Em có một người bạn học cấp ba cũng đăng ký tham gia lần phỏng vấn này.”
An Cảnh không có hứng thú và thản nhiên nói: “Ừm? Thật sao?”
“Cậu ấy họ Lâm, tên là Lâm Thanh Yến. Lúc học cao trung em với cậu ấy còn là bạn tốt, nhưng điều kiện gia đình cậu ấy có vẻ không được tốt lắm..." An Nam Ý thở dài và nói tiếp: "Có một lần ví của em biến mất, cuối cùng lại tìm được trong cặp của cậu ấy, haizzz... thật ra cậu ấy có thể trực tiếp hỏi mượn em mà. Nhưng mà em cũng có thể hiểu cậu ấy không cố ý làm ra chuyện này."
Vị đại minh tinh ở trước màn ảnh luôn dịu dàng, tao nhã và dè dặt, việc đầu tiên anh làm khi trở về là xắn tay áo, dùng dép lê đuổi chạy khắp phòng và đánh cho hắn một trận.
"An Dụ, em còn dám vác mặt về nhà à, không phải muốn đi đua xe sao? Không phải muốn lấy chức vô địch à? Không phải rất lợi hại sao? Sao không ở nước ngoài cả đời đi, đỡ phải khiến anh đây thấy càng thêm khó chịu!"
"Em đứng lại đó! Không được chạy!"
"Anh cả, em sai rồi. Em thực sự sai rồi. Anh ra tay nhẹ thôi, đừng có đánh vào mặt mà!"
Mạng với mặt mũi đương nhiên mạng quan trọng hơn, An Dụ năn nỉ mãi, tới mức muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, An Cảnh mới bỏ dép trong tay xuống, nhân tiện đá vào mông thằng em trai không biết cố gắng một cái, sau đó mới xỏ dép vào.
An Dụ gào thét một tiếng, đau khổ xoa mông, nhưng lại không dám nói lời nào chỉ có thể thầm lẩm bẩm trong lòng, ai có thể ngờ rằng tên nho nhã lễ độ trước mặt fan là giống như một hoàng tử cao quý, ở nhà lại là một tên đàn ông sinh hoạt tùy ý, tùy ý tháo dép đánh người.
Hắn tức giận nói: “Đây thực sự là đang lừa gạt người ta!”
Đôi mắt hẹp và sắc bén của An Cảnh nheo lại, trong đó lóe lên một tia nguy hiểm, “Nói cái gì đó?”
“Không… em nói anh cả rất là đẹp trai, ngài chính là thần tượng của tôi, người tôi sùng bái nhất chính là ngài!"
An Dụ chạm vào lương tâm và thầm cảm thấy có lỗi với những fan chẳng hề hay biết gì, mọi người có biết người mà mọi người thần tượng lại có đức hạnh như vậy!
Vừa bạo lực vừa không nói đạo lý!
Chỉ dựa vào vũ lực và quyền lực để trấn áp hắn!
“Tốt nhất là như vậy.” An Cảnh ngồi trên sô pha, bắt chéo chân tao nhã, liếc nhìn An Dụ đang đứng ngay ngắn bên cạnh, để hắn cứ đứng như vậy, còn mình thì lấy một quả táo trong đĩa gặm như thể không có ai đang nhìn.
Thân là một đỉnh cấp lưu lượng trong giới giải trí, ngoại hình và vóc dáng của An Cảnh đương nhiên không chê vào đâu được.
Anh lớn lên giống ba hơn, lông mày sâu, mũi cao, đường nét trên khuôn mặt có cảm giác ba chiều sắc nét, anh tuấn và anh khí*. Anh cũng có dáng người đẹp, bờ vai rộng và đôi chân dài, dù chỉ ngồi không nói chuyện nhưng vẫn toát lên khí chất bệ vệ*.
*Khí khái to lớn, hào khí.
*có bộ dạng oai nghiêm
An Vũ sợ nhất chính là anh cả và người bạn tốt của anh cả là Cố Phi, may là bình thường anh cả rất bận rộn, thường xuyên vắng nhà, nếu không thì con ngựa hoang ngang ngược trên thảo nguyên là hắn sẽ phải biến thành một con thỏ trắng ngoan ngoãn chỉ ăn cỏ.
"Còn đứng ngu người ở đó làm gì? Đợi anh mời em ngồi xuống à?"
"Vâng..."Còn ngựa hoang phóng túng không kìm chế được gục mặt xuống, giống như hoa dại bị héo queo, ủ rũ cụp đuôi rúc vào một góc sopha.
"Anh cả, anh về rồi." An Nam Ý vừa từ bên ngoài đi vào, chạy tới chỗ An Cảnh có chút kinh ngạc ngồi xuống, liếc mắt một cái liền có thể biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi: Anh cả có phải anh vừa dạy cho anh hai một bài học không?"
Thật ra thì cậu ta thấy vui khi người gặp họa hơn ấy chứ nhưng mà vẫn giấu kín trong lòng. An Dụ đã tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, vẫn còn là một tên cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng. Cậu ta khinh thường người anh thứ hai này từ tận đáy lòng.
“Nếu anh hai của em cũng hiểu chuyện và ngoan ngoãn bằng một nửa em thì anh nằm mơ cười đến tỉnh rồi.” An Cảnh giơ tay xoa đầu An Nam Ý với nụ cười trên môi: “Gần đây trường đã khai giảng rồi phải không? Nháy mắt Nam Nam nhà chúng ta đã là sinh viên năm hai rồi."
"Đúng rồi ạ, em vừa mới đi dạo phố với bạn cùng lớp."
Cậu ta đang nói thì tài xế xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào. An Nam Ý lấy một cái túi và đưa cho An Cảnh, ngọt ngào mỉm cười nói: “Anh ơi, em thấy chiếc cà vạt rất hợp với anh nên mua cho anh.”
"Nam Nam đúng là chu đáo, biết hiếu kính anh trai mình, không giống như một số người này đó chỉ muốn chọc giận anh."
An Cảnh lạnh lùng nhìn An Dụ ngồi trong góc, trìu mến xoa đầu An Nam Ý, "Nam Nam, tiền còn đủ dùng không? Không thì nói với anh."
An Nam Ý hiểu chuyện nói: “Đủ rồi, tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho hàng tháng cũng không dùng hết được. Anh cả của em kiếm tiền cũng rất vất vả..”
An Nam Ý là con út trong nhà. ăn nói ngọt ngào và ngoan ngoãn nghe lời, mọi người trong nhà đều yêu thương cậu ta, An Dụ cũng rất yêu thương người em này, cho nên cũng không cảm thấy có gì, chỉ oán giận ngoài miệng hai câu: “Anh cả, anh đừng có tiêu chuẩn kép như vậy! ”
"Em hiểu rồi, hóa ra lời mẹ nói lúc em còn nhỏ là sự thật, em chính là đứa con được nhặt từ trong thùng rác. Không phải con ruột nên không ai yêu không ai thương..." Hắn vừa nói vừa giả bộ lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
“…” An Cảnh âm thầm nghiến răng nghiến lợi,“Ông đây cũng hy vọng em không phải con ruột, để không cần phải lo lắng nữa."
An Vũ: “An Cảnh, anh thật độc ác, sao có thể nói như vậy? Uổng công tình cảm mấy năm nay trao sai người!"
An Cảnh: "Cút!"
Anh em hai người thương tổn lẫn nhau, không ai chú ý đến An Nam Ý ngồi bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, môi mím chặt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường với nụ cười trên môi.
"Anh cả, thật ra anh hai làm điều anh ấy thích thực ra cũng là điều tốt. Em thấy đua xe cũng khá ngầu đấy."
"Vẫn là Nam Nam vẫn hiểu ý em, anh nghe kỹ đi nhé! "
"Ngầu có thể làm ra cơm ăn sao, lần trước có tin tức đưa tin một tay đua trong cuộc đua gặp tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến mất mạng." An Cảnh cau mày, nhìn An Dụ, giọng điệu lạnh lùng có chút bất lực: "Cho dù em đi bán hàng rong hay công nhân quét đường, anh cũng cảm thấy em có tiền đồ."
An Dụ lập tức không nói nên lời. Trong lòng hắn cũng biết ba mẹ và anh cả phản đối hắn đua xe là vì lo lắng cho an toàn của hắn, hắn cau mày, buồn bã nói: “Anh, em không cãi nhau với anh, nữa, em về phòng trước.”
“An Dụ, em vắt tay lên trán rồi suy nghĩ cho kỹ."
“Anh cả, bình tĩnh đi, anh hai nhất định sẽ hiểu nỗi lòng của anh.” An Nam Ý tỏ ra đồng cảm khuyên nhủ, giơ tay đặt lên vai An Cảnh và xoa bóp với lực vừa phải, "Anh cả, anh vừa về chắc hẳn đã mệt lắm, em sẽ xoa bóp cho anh.” An Cảnh thoải mái nhắm mắt lại, ngày thường anh rất bận rộn, không phải quay chụp thì đang trên đường đến nơi quay chụp. Từ trong đến ngoài nước, hơn nữa anh còn mở thêm phòng làm việc nên phải quản lý mọi việc, công việc lại càng bận rộn hơn.
"Nam Nam, vẫn là em khiến người ta bớt lo, anh hai em lớn như vậy cũng không hiểu chuyện bằng em."
An Nam Ý mỉm cười, "Anh cả, thật ra em có chuyện muốn nói với anh, em đã đăng ký rồi tham gia buổi phỏng vấn Ngôi sao ngày mai."
"Hả?" An Cảnh lập tức mở mắt ra, hơi cau mày. Anh là nhà sản xuất quốc dân của "Ngôi sao ngày mai" nên đương nhiên biết chương trình này là hướng về cái gì, "Không phải em học chuyên ngành diễn xuất sao? Tại sao đột nhiên muốn tham gia chương trình hát nhảy này?"
Trong mắt An Nam Ý hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, sau đó cười nói: "Em chỉ là muốn thử sức xem sao, có lẽ có thể tự đột phá chính mình. Hơn nữa, em luôn học hát và nhảy, cũng khá hứng thú với loại chương trình này."
"Anh cả, không phải lúc học đại học anh cũng học ngành biểu diễn sao, mà hiện giờ sự nghiệp diễn xuất lẫn sự nghiệp âm nhạc của anh đều rất thành công, tương lai em cũng muốn trở thành một người như anh.."
"Anh cả, anh vẫn luôn là thần tượng của em."
Những gì cậu ta nói nửa thật nửa giả, An Nam Ý thực sự ngưỡng mộ An Cảnh người anh cả này, là đại minh tinh người người nhà nhà đều biết, xung quanh cậu ta có vô số bạn học thích An Cảnh, mà cậu ta thì kiêu ngạo nói cho bọn họ biết An Cảnh chính là anh của tôi là anh ruột.
Mỗi lần như vậy, cậu ta đều sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị, trong mắt các bạn cùng lớp, trong nhà cậu ta có tiền, lại có một người anh trai là ngôi sao lớn ưu tú như vậy, bố mẹ và anh trai đều yêu thương cậu, quả thật là một thiếu gia được người ta yêu thương.
Dù là đi đến đâu, An Nam Ý vẫn nổi bật giữa đám đông, từ lâu cậu đã quen với kiểu sống được người người chú ý như thế này.
Cho nên... thân phận tiểu thiếu gia An gia, chỉ có thể là của cậu ta.
Không ai có thể lấy nó đi!
An Cảnh đương nhiên không biết em trai mình đang nghĩ gì, có chút không hiểu nên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn An Nam Ý, đôi mắt hẹp vừa sâu vừa nghiêm túc, nói: “Em đã suy nghĩ kỹ?"
Đối phương nghiêm túc gật đầu.
"Em đã nói với ba mẹ chưa?"
"Chưa. Ba mẹ luôn ủng hộ quyết định của em, chỉ cần anh cả đồng ý được." An Nam Ý cười vô hại, kéo ống tay áo An Cảnh như đang làm nũng.
"Anh đừng lo lắng. Em không tham gia vì anh, em sẽ không lợi dụng việc anh là anh trai em, em sẽ dựa vào thực lực của mình để được mọi người công nhận!"
"Thích làm nũng như lúc nhỏ vậy!" An Cảnh cong ngón tay búng nhẹ vào trán em trai, miễn cưỡng thỏa hiệp: "Được rồi, chỉ cần em vui là được, nhưng anh cả phải nói trước cho em biết. Anh sẽ đối xử bình đẳng với tất cả thực tập sinh."
"Dạ biết rồi ạ, anh chính là người công tâm nhất, em sẽ biểu hiện thật tốt để không làm anh mất mặt."
An Cảnh mặt cười, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười. Thật ra anh vẫn không hiểu tại sao An Nam Ý lại đưa ra quyết định này, hơn nữa anh cũng chưa từng nghe nói đứa em này có hứng thú với chương trình này?
Là anh cả, An Cảnh lo lắng nhất chính là đứa em thứ hai An Dụ, bởi vì thằng nhóc này là đứa khiến người ta không bớt lo được, nhưng tương tự, quan hệ giữa anh và An Dụ lại là tốt nhất, khụ...mặc dù An Dụ không bị đánh.
Về phần đứa em trai ngoan ngoãn và nghe lời An Nam Ý, An Cảnh đương nhiên quan tâm và yêu thương, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, tính cách của người em trai này khác hoàn toàn với những người còn lại trong gia đình.
Mặc dù An Nam Ý từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nhưng từ nhỏ cũng đã có tính cạnh tranh và thích đứng đầu trong mọi việc, khi còn nhỏ khi không đạt hạng nhất trong kỳ thi đã tức giận đến mức xé hết bài thi.
Đứa nhỏ này thích cái cảm giác đứng ở vị trí cao nhất, được mọi người ghen tị và ngưỡng mộ.
An Cảnh không đồng ý với điều này.
“Đúng rồi, anh cả.” An Nam Ý nhớ ra điều gì đó, nói: “Em có một người bạn học cấp ba cũng đăng ký tham gia lần phỏng vấn này.”
An Cảnh không có hứng thú và thản nhiên nói: “Ừm? Thật sao?”
“Cậu ấy họ Lâm, tên là Lâm Thanh Yến. Lúc học cao trung em với cậu ấy còn là bạn tốt, nhưng điều kiện gia đình cậu ấy có vẻ không được tốt lắm..." An Nam Ý thở dài và nói tiếp: "Có một lần ví của em biến mất, cuối cùng lại tìm được trong cặp của cậu ấy, haizzz... thật ra cậu ấy có thể trực tiếp hỏi mượn em mà. Nhưng mà em cũng có thể hiểu cậu ấy không cố ý làm ra chuyện này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook