Chàng trai ngước lên và bắt gặp ánh mắt nhiệt tình của nhân viên phục vụ, mày khẽ chau lại. Cậu gật đầu với cô gái rồi nhanh chóng bước vào trong.

Lâm Thanh Yến vẫn có chút khó chịu trước sự chú ý quá mức của người khác, nói đúng hơn là cậu kháng cự. Cho dù đó chỉ là một ánh mắt ngắm người đẹp, không mang bất kỳ thái độ thiếu thân thiện hay công kích nào.

Cậu đã chấp nhận sự thật rằng mình đã trở về năm năm trước. Bây giờ cậu còn chưa ra mắt, thế nên càng không có những chuyện xấu đó.

Chuyện xảy ra ở kiếp trước vẫn còn in rõ trong đầu cậu, cứ ngỡ rằng bản thân đã mơ một giấc mơ dài, nhưng không có giấc mơ nào có thể chân thực đến thế.

Di chứng của giấc mơ này luôn theo cậu, không biết khi nào mới biến mất, có thể là một tháng, một năm...hay cả đời cậu sẽ phải sống trong những kí ức đau buồn đó.

Thời gian vừa điểm ba giờ, Lý Hằng đã ngồi trong một góc nào đó cạnh điều hòa ở quán cà phê, Lâm Thanh Yến kéo ghế ngồi đối diện với hắn ta, bình tĩnh nói, “Xin chào, ngài Lý.”


Lý Hằng giống như trong trí nhớ của cậu, trông trẻ hơn ngũ quan cân đối, nụ cười bình dị gần gũi trên gương mặt khiến người ta cảm thấy hắn ta là một người trung thực. Lúc này nhìn chàng trai đối diện với vẻ thân thiện.

“Tiểu Yến, sao đột nhiên lại khách sáo như vậy chứ, gọi tôi một tiếng anh Lý là được rồi, muốn uống chút gì không? Anh Lý mời cậu.”

Lâm Thanh Yến nói, “Không cần đâu, vẫn nên nói chuyện chính đi.”

“Vậy được.” Lý Hằng gật đầu nhưng vẫn gọi một ly nước cam cho Lâm Thanh Yến rồi lấy bản hợp đồng từ trong túi đựng giấy tờ ra đưa đến trước mặt, sau đó chỉ im lặng quan sát đối phương.

Chàng trai ngồi rất ngay ngắn, trên gương mặt thanh tú trắng trẻo và xinh đẹp ấy không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi mắt trong veo sâu thẳm yên tĩnh như mặt hồ, cả người như toát lên một loại khí chất lạnh nhạt và hờ hững.

So với con người lo lắng bất an, nhạy cảm lại tự ti của hai ngày trước thì bây giờ giống như hai người khác nhau, chỉ mới qua hai ngày lại có sự biến đổi lớn như vậy?

Lý Hằng đè nén tất cả mọi nghi ngờ trong lòng, lấy ra cây bút màu đen đặt lên trên bản hợp đồng, cười nói: “Nội dung cụ thể trong hợp đồng anh đã nói cho cậu nghe qua trước đó rồi, cậu có thể xem trước bản hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”

Lâm Thanh Yến không đọc hợp đồng mà trực tiếp đẩy hợp đồng trước mặt sang phía đối diện, “Xin lỗi, ngài Lý, hôm nay tôi đến đây không phải vì chuyện này, mà là muốn chính miệng nói với ngài rằng, bản hợp đồng này tôi không ký.”

“Tại sao?”


Lý Hằng không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.

Lý Hằng gặp Lâm Thanh Yến vào tuần trước, hôm đó là một ngày nắng nóng, lúc đó cậu mặc trên người một bộ quần áo con gấu đang phát tờ rơi trên đường.

Hắn ta vô tình nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Yến khi bỏ đầu con gấu xuống, đầu tóc rối bù bị mồ hôi thấm ướt đang ngửa đầu uống nước. Khi đó hắn ta bị gương mặt xinh đẹp tinh khiết tự nhiên của chàng trai đó làm cho kinh ngạc và sững sờ. Đây đích thị là một nhan sắc có thể vượt qua rất nhiều tiểu hoa* và tiểu thịt tươi* của giới giải trí.

(*Tiểu hoa: danh xưng dành cho những diễn viên có tác phẩm, lượng người hâm mộ, danh tiếng,... ổn định và chất lượng trong giới giải trí Hoa ngữ.

*Tiểu thịt tươi: những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex))

Cho dù không biết một cái gì hết, nhưng chỉ cần làm một bình hoa trang trí đứng trước ống kính thôi, cũng có thể thu hút được rất nhiều ánh nhìn rồi.


Lý Hằng sẽ không lỡ cơ hội này, vì vậy, lúc đó hắn ta mới nghĩ mọi cách để tiếp cận Lâm Thanh Yến, dùng một thái độ rất thân thiện để nói rõ mục đích đến tìm cậu.

Suy nghĩ của chàng trai trẻ rất đơn giản, tâm sự gì cũng đều viết hết lên trên mặt. Cậu thiếu tiền, nếu không thì cũng không đứng phát tờ rơi trên đường vào một ngày nắng nóng như vậy, nóng đến mức gần như muốn bị say nắng nhưng cũng chỉ mới kiếm được có hơn một trăm tệ.

Thế nên Lý Hằng đã nắm được điểm này liền nhanh chóng dùng lời đường mật dụ dỗ chàng trai trẻ. Lâm Thanh Yến lúc đó cũng chẳng còn nơi nào để về, thậm chí còn đề nghị đưa cậu vào khu chung cư dành cho nghệ sĩ của công ty ở trước.

Thấy việc ký hợp đồng gần như đã định xong xuôi, bây giờ lại đột nhiên hối hận không muốn ký nữa?

Đây không phải là chơi hắn ta một vố hay sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương