HỒI THỨ BA
Con kiến đầu đàn bò lên trên đỉnh trái tim, sau đó cắm mạnh lá cờ xuống chỗ mềm mại đang nảy lên dưới chân, ha, chiếm được rồi.

01.
Không biết tiếng chuông từ nơi nào đến.

Không ngừng vang lên.
Nhưng không hề có sự xa xưa và bi thương như trong thơ phú.

Chỉ có sự đơn điệu và buồn rầu đều đều lặp lại.

Dội vào màng nhĩ.

Truyền cảm giác đau như búa bổ đến da đầu.


Mở mắt ra.
Ánh sáng trắng len qua khe rèm cửa sổ không kéo chặt.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều chỉ có một màu trắng nhạt nhòa.
Xem ra đã sắp đến trưa rồi.
Trái ngược với thời gian là trọng lực trên mí mắt, như bị một đống bông đè lên không mở ra được, nhưng nhắm mắt lại thì cảm thấy đau sàn sạn.

Ánh sáng như một chiếc bàn chải xù xì chải lên mắt, chớp chớp vài cái đã chảy cả lệ.
Dịch Dao trở mình, huyệt thái dương bên trái truyền đến cảm giác đau đớn.

Có lẽ là rách da.
Nghĩ vậy, cô liền giơ tay phải định sờ thử, mới thấy cảm giác vướng víu không tự nhiên.


Đưa mắt nhìn xuống, trên mu bàn tay là mấy đoạn băng dính màu trắng dán chéo nhau.

Bên dưới là một mũi kim.

Cuồn cuộn không ngừng đẩy chất lỏng lạnh như băng vào trong thân thể mình.

Có thể cảm nhận rõ mũi kim cứng rắn trong mạch máu như muốn đâm ra ngoài mu bàn tay khi các ngón tay cử động.
Ống truyền dịch bằng chất dẻo chạy dọc từ mu bàn tay lên trên, bị cơn gió không biết từ đâu đến thổi nhẹ nhàng đung đưa.

Nối với chai truyền dịch treo ngược còn một phần ba chất lỏng trong suốt.

Bọt khí thong thả mà đều đặn chạy lên từ miệng chai.
Nổi lên.

Póc.

Vỡ tan.
Có bóng dáng thiếu niên đang ngồi bên phải, lặng lẽ nhìn về phía mình dưới ánh mặt trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương