06
Lúc Dịch Dao đi tới trường học thì đã là hết tiết cuối cùng của buổi sáng.

Cô vất vả cất xe đạp vào nhà xe đã chật đến mức gần như sắp tràn ra ngoài, rút chìa khoá chạy về lớp mình.
Tất cả học sinh đều đang học bài, thỉnh thoảng mới có tiếng giáo viên giảng bài từ các phòng học vang vọng trong sân trường trống vắng.Cũng có lúc cả sân trường tĩnh lặng đến mức nghe thấy rõ cả tiếng lá lay động.
Toàn bộ ngôi trường như một bệnh viên màu trắng bỏ hoang.
Dịch Dao tới cửa phòng học, xin phép vào lớp.
Giáo viên quay ra, qua chiếc cặp sách đeo trên lưng Dịch Dao thì có thể biết được thì ra đây không phải “học sinh vào muộn tiết này” mà là “học sinh đã trốn học cả buổi sáng hôm nay”, thế là sắc mặt trở nên cực kì khó coi, dừng lại nói vài câu mới cho Dịch Dao vào lớp.
Dịch Dao đi tới chỗ ngồi, vừa định bỏ cặp sách trên vai xuống, hai tay bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dính chặt lên bàn không sao dời được.

Một lát sau, Dịch Dao đột nhiên quay lại, gầm lên với Đường Tiểu Mễ:”Đường Tiểu Mễ, trả lại bàn cho tớ ngay!”

Tất cả mọi người bao gồm cả giáo viên đều bị tiếng hét của Dịch Dao làm cho giật mình.

Sau vài giây kinh ngạc, giáo viên đỏ bừng mặt:”Dịch Dao, em ngồi xuống cho tôi! Đang trong giờ học, em kêu gào cái gì?”
Đường Tiểu Mễ vội vàng đứng lên, ậm ờ giải thích:”Xin lỗi thầy, lỗi của em.

Em ho rằng hôm nay Dịch Dao không đi học nên tạm thời mượn bàn của bạn ấy vì bàn của em bi người khác làm bẩn.”
Sau đó quay đầu lại, cúi người gật đầu với Dịch Dao tỏ ý xin lỗi:”Bây giờ tớ sẽ đổi lại cho cậu ngay.”
Đường Tiểu Mễ kéo chiếc bàn bẩn về chỗ của mình, đang định ngồi xuống đột nhiên ngẩng đầu như băng bang hoàng tỉnh ngộ:”Ơ, tại sao cậu biết cái bàn này là của tớ?”
Dịch Dao vừa ngồi xuống đột nhiên cứng đờ.
Không dám quay sang.

Hoặc không cần quay sang cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt ngây thơ tràn đầy nghi hoặc kia.

Cũng có thể tưởng tượng, trong những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, khuôn mặt này chậm rãi biến thành khuôn mặt đắc ý và kiêu ngạo thế nào, như một lá cờ sau trận thắng đón gió bay phần phật trên một điểm cao.
Tề Minh cúi đầu, không có sức lực để ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa sổ là thời tiết se lạnh mùa xuân, tiếng gió rít gào cách cửa kính vẫn thổi qua bên tai rất rõ.
07
“Thịt kho tàu! Cô cho con thêm một muôi đi, đừng hẹp hòi như vậy!”
“Tớ ghét nhất ăn rau.”
“Thịt mỡ nhìn mắc ói quá.”
Trước cửa bán hàng trong nhà ăn, học sinh xếp hàng dài ra đến tận cửa, trưa nào cũng vậy.

Ai đến chậm thì chỉ có thể lựa chọn một ít dau dưa rất khó ăn còn lại.
Tề Minh và Dịch Dao đứng cuối hàng.

Tề Minh nghiêng người nhìn hàng người rất dài phía trước, khẽ thở dài một cái.

Dịch Dao lại đứng không quan tâm, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương