16.

Rất lâu trước kia, trong trí nhớ của Dịch Dao, bòn phun nước này vẫn rất đẹp.

Lúc đó mình mới vào trường, cổng chính của trường còn đang thi công, cho nên tất cả học sinh đều ra vào bằng cổng sau này.

Lúc đó bồn phun nước ngày nào cũng phun rất đẹp, còn có rất nhiều nam sinh nữ sinh ngồi bên cnajh cùng ăn vặt.

cây hoàng giác trên hòn giả sơn cứ đến màu xuân là lại rụng xuống vô số lnuwj hoa màu xanh nhạt hoặc hồng nhạt nổi trên mặt nước, bị cá chéo đỏ dưới nước đẩy qua đẩy lại.


Sau đó cổng chính xay xong, tất cả học sinh đều đi qua cổng chính để vào trường, cổng sau này dần dần không còn người đến nữa.

Tới tận màu đông năm đầu tiến, bởi vì không còn học sinh ném vụn bánh mì xuống nước, cho nên sau khi bơi lờ đờ rất lâu, con cá chép đỏ cuối cùng trong bồn cũng chậm rãi ngửa bụng lên mặt nước, cái bụng trắng xóa bị ánh nắng tịch lieu cảu mùa đông chiếu vào ngả sang màu xanh
Dịch Dao cởϊ áσ khoác vắt nước, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm.

Dưới chân nhanh chóng hình thành hai vệt nước, Dịch Dao đưa tay lên lau mặt ướt sũng nước.

Cô quay đầu lại, Cố Sâm Tây kéo quần lên rất cao, bắp chân và bắp đùi rắn chắc của cậu nam sinh ngâm dưới nước màu đen.


Cậu vớt quyển sach cuối cùng, vẩy mạnh sau đó mở ra đặt lên thành bồn trước khi bước từ dưới bồn lên.

Dịch Dao thu tay về, tiếp tục dùng sức vắt nước.

Chiếc áo hút đầy nước trở nên nặng trĩu.

Dịch Dao ddauw tay lên dụi mắt, động tác dừng lại.

Từu kẽ ngóc tay chảy ra nước mắt dầm dề.

Cố Sâm Tây đi chân đất tới, cầm lấy chiếc áo khoác của Dịch Dao, nói: “để tớ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương